Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 627: Tiểu nhân cũng không rõ nữa
KK Cố Hương
12/02/2024
Bọn họ cứ tắm mãi tắm mãi, cuối cùng ai cũng thấy khó chịu.
Bởi lẽ nước trong sông đang nóng lên như thể đang tắm nước nóng vậy. Ban đầu mọi người tới đây là để tránh nóng, ấy vậy mà lại tắm nước nóng, càng tắm càng khó chịu nên không thể không nhảy ra khỏi sông.
“Cứ chịu đựng một chút, đợi đến tối thời tiết mát hơn rồi lại đến tắm!”
Công Tôn tướng quân mặc áo lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời hừng hực trên cao, hắn ta khẽ mắng một tiếng: “Cái thời tiết quỷ quái này! Đúng là xui xẻo!”
Sau khi trở về doanh trại, hắn ta lại thấy nơi này càng nóng hơn.
Phóng mắt nhìn về phía xa xa, tầm nhìn như trở nên xiêu vẹo, giống như bước vào sa mạc vậy.
Các binh sĩ canh gác mồ hôi rơi như mưa.
Có người nghiêng nghiêng ngả ngả, sắc mặt xanh xao, môi khô nứt nẻ, trông hẳn là đã bị say nắng. Những binh sĩ khác cũng chẳng dễ chịu là bao.
Mỗi một nơi đều nóng bức, thực sự không tìm được nơi nào mát mẻ cả. Ai cũng cởi bỏ áo giáp của mình, chen chúc bên trong lều với vẻ mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa.
Công Tôn tướng quân hỏi trái hỏi phải, đã có cả nghìn người say nắng rồi, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Thế là hắn ta bèn tìm đến Võ Tây vương, hỏi: “Võ Tây vương điện hạ, ở đây nóng quá, binh lính của lão phu không chịu được, quanh đây có chỗ nào có thể tránh nắng không?”
Võ Tây vương cười khổ: “Bản vương đã sai người đi tuần tra rồi, trong vòng ba mươi dặm đổ lại không có một nơi nào có thể tránh nắng cả! Còn ngoài ba mươi dặm thì có dãy núi Phượng Hoàng, nơi đó có thể tránh nắng, song cứ đi đi về về thì không đáng đâu!”
Công Tôn tướng quân gật đầu: “Đúng là không đáng thật!”
Nơi tránh nắng quá xa, cứ đi đi về về là mất sáu mươi dặm, lại còn phải nghỉ ngơi một ngày nữa.
Thời tiết oi bức thế này lại còn đi cả ngày trời thì sao chịu nổi? Như vậy chắc chắn sẽ ngã gục trên đường mất, thà không đi còn hơn!
Công Tôn tướng quân ngẩng đầu nhìn trời cao: “Nếu thời tiết nóng thế này thì không thể đánh trận được rồi!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Công Tôn tướng quân yên tâm, thời tiết hôm nay bất thường song chắc chắn không xảy ra thường xuyên, cứ chịu đựng một chút là qua thôi!”
Công Tôn tướng quân đành trở về với vẻ bất lực.
Do thời tiết quá nóng nên mọi người cũng chẳng có khẩu vị gì cả, ăn tạm chút đồ rồi thôi.
Cuối cùng cũng đợi được đến buổi tối, mặt trời xuống núi, bọn họ còn tưởng sẽ mát mẻ hơn, mà đúng thật là mát hơn một chút, song nhiệt độ vẫn rất cao.
Bởi lẽ mặt đất hút lượng lớn nhiệt nên bắt đầu tản nhiệt. Thời tiết bốn mươi độ thì ngươi phải sống kiểu gì?
Công Tôn tướng quân lại không thể chịu nổi, hắn ta đưa mọi người tới sông Ngô Đồng để tắm.
Kết quả bọn họ phát hiện: “Sao nước ở đây ít đi nhiều quá vậy?”
“Thời tiết nóng bức, bị bốc hơi hết rồi!” Có người giải thích.
Công Tôn tướng quân thò tay xuống sông, phát hiện nước ở đây vẫn nóng, không thể tắm được.
Bọn họ đành vội vã lau người, sau đó trở về nghỉ ngơi. Song trời quá nóng, mọi người đều không thể ngủ ngon.
Ngày hôm sau, bầu trời trong như vừa được gột rửa, không một gợn mây, mặt trời chói chang, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Mới buổi sáng mà nhiệt độ đã lên gần bốn mươi độ.
Đại quân cả trăm vạn người ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, như thế này thì bọn họ phải chịu đựng kiểu gì!
Công Tôn tướng quân để trần cánh tay, hắn ta lại tới tìm Võ Tây vương: “Điện hạ, bao giờ thì cái thời tiết như này mới kết thúc đây?”
“Chuyện này… bản vương cũng không rõ nữa!” Võ Tây vương nhìn quân sư ở bên cạnh.
Quân sư Phượng Sồ chìa tay ra, cười khổ: “Thuộc hạ cũng không biết.”
Tuy nhiên, chuyện không hay hơn đã xảy ra!
Một binh sĩ vội vã chạy vào, lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay xảy ra rồi! Sông Ngô Đồng đã cạn, không còn một chút nước nào nữa!”
Mọi người kinh hãi: “Không còn một chút nước nào? Hôm qua vẫn có nước cơ mà, sao nói không là không luôn vậy?”
“Tiểu nhân cũng không rõ nữa…”
Mọi người bèn vội vã tới sông Ngô Đồng, phát hiện ra nơi này đúng thật đã hết nước. Đáy sông lộ ra hoàn toàn, chỉ còn lại chút nước đọng.
Sắc mặt mọi người sầm xuống, tình hình này nghiêm trọng lắm rồi!
Nước là cốt lõi của sự sống, con người có thể không ăn cơm trong vài ngày, song không thể không uống nước được!
Không có nước thì con người biết phải sống kiểu gì? Phải đánh trận kiểu gì?
“Đừng bảo là thời tiết nóng quá nên nước bốc hơi hết nhé?” Có người dè dặt hỏi.
“Chắc không đâu! Dù mặt trời có chói chang quá cũng không thể làm nước bốc hơi hết trong vòng một ngày được, chắc vấn đề nằm ở thượng nguồn rồi, trên đó đã bị ngăn lại không cho nước chảy, chúng ta bắt buộc phải phái người đi điều tra!”
Võ Tây vương lập tức cử một nghìn binh sĩ tinh luyện do một cường giả Tiên Thiên dẫn đầu men theo bờ sông tìm đến thượng nguồn để điều tra chân tướng, giải quyết vấn đề.
Trên núi Phượng Hoàng, quân Tà Nguyệt đợi đã lâu bắt đầu kích động.
Tử Nguyệt công chúa cực kì vui: “Võ Tây vương phái binh tới rồi! Quy mô khoảng nghìn người, do một vị Tiên Thiên dẫn đầu! Mọi người chuẩn bị cho tốt, nhất định phải khiến bọn họ có đi mà không có về!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Bọn họ mai phục quanh sông, ôm cây đợi thỏ.
Bởi lẽ nước trong sông đang nóng lên như thể đang tắm nước nóng vậy. Ban đầu mọi người tới đây là để tránh nóng, ấy vậy mà lại tắm nước nóng, càng tắm càng khó chịu nên không thể không nhảy ra khỏi sông.
“Cứ chịu đựng một chút, đợi đến tối thời tiết mát hơn rồi lại đến tắm!”
Công Tôn tướng quân mặc áo lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời hừng hực trên cao, hắn ta khẽ mắng một tiếng: “Cái thời tiết quỷ quái này! Đúng là xui xẻo!”
Sau khi trở về doanh trại, hắn ta lại thấy nơi này càng nóng hơn.
Phóng mắt nhìn về phía xa xa, tầm nhìn như trở nên xiêu vẹo, giống như bước vào sa mạc vậy.
Các binh sĩ canh gác mồ hôi rơi như mưa.
Có người nghiêng nghiêng ngả ngả, sắc mặt xanh xao, môi khô nứt nẻ, trông hẳn là đã bị say nắng. Những binh sĩ khác cũng chẳng dễ chịu là bao.
Mỗi một nơi đều nóng bức, thực sự không tìm được nơi nào mát mẻ cả. Ai cũng cởi bỏ áo giáp của mình, chen chúc bên trong lều với vẻ mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa.
Công Tôn tướng quân hỏi trái hỏi phải, đã có cả nghìn người say nắng rồi, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Thế là hắn ta bèn tìm đến Võ Tây vương, hỏi: “Võ Tây vương điện hạ, ở đây nóng quá, binh lính của lão phu không chịu được, quanh đây có chỗ nào có thể tránh nắng không?”
Võ Tây vương cười khổ: “Bản vương đã sai người đi tuần tra rồi, trong vòng ba mươi dặm đổ lại không có một nơi nào có thể tránh nắng cả! Còn ngoài ba mươi dặm thì có dãy núi Phượng Hoàng, nơi đó có thể tránh nắng, song cứ đi đi về về thì không đáng đâu!”
Công Tôn tướng quân gật đầu: “Đúng là không đáng thật!”
Nơi tránh nắng quá xa, cứ đi đi về về là mất sáu mươi dặm, lại còn phải nghỉ ngơi một ngày nữa.
Thời tiết oi bức thế này lại còn đi cả ngày trời thì sao chịu nổi? Như vậy chắc chắn sẽ ngã gục trên đường mất, thà không đi còn hơn!
Công Tôn tướng quân ngẩng đầu nhìn trời cao: “Nếu thời tiết nóng thế này thì không thể đánh trận được rồi!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Công Tôn tướng quân yên tâm, thời tiết hôm nay bất thường song chắc chắn không xảy ra thường xuyên, cứ chịu đựng một chút là qua thôi!”
Công Tôn tướng quân đành trở về với vẻ bất lực.
Do thời tiết quá nóng nên mọi người cũng chẳng có khẩu vị gì cả, ăn tạm chút đồ rồi thôi.
Cuối cùng cũng đợi được đến buổi tối, mặt trời xuống núi, bọn họ còn tưởng sẽ mát mẻ hơn, mà đúng thật là mát hơn một chút, song nhiệt độ vẫn rất cao.
Bởi lẽ mặt đất hút lượng lớn nhiệt nên bắt đầu tản nhiệt. Thời tiết bốn mươi độ thì ngươi phải sống kiểu gì?
Công Tôn tướng quân lại không thể chịu nổi, hắn ta đưa mọi người tới sông Ngô Đồng để tắm.
Kết quả bọn họ phát hiện: “Sao nước ở đây ít đi nhiều quá vậy?”
“Thời tiết nóng bức, bị bốc hơi hết rồi!” Có người giải thích.
Công Tôn tướng quân thò tay xuống sông, phát hiện nước ở đây vẫn nóng, không thể tắm được.
Bọn họ đành vội vã lau người, sau đó trở về nghỉ ngơi. Song trời quá nóng, mọi người đều không thể ngủ ngon.
Ngày hôm sau, bầu trời trong như vừa được gột rửa, không một gợn mây, mặt trời chói chang, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Mới buổi sáng mà nhiệt độ đã lên gần bốn mươi độ.
Đại quân cả trăm vạn người ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, như thế này thì bọn họ phải chịu đựng kiểu gì!
Công Tôn tướng quân để trần cánh tay, hắn ta lại tới tìm Võ Tây vương: “Điện hạ, bao giờ thì cái thời tiết như này mới kết thúc đây?”
“Chuyện này… bản vương cũng không rõ nữa!” Võ Tây vương nhìn quân sư ở bên cạnh.
Quân sư Phượng Sồ chìa tay ra, cười khổ: “Thuộc hạ cũng không biết.”
Tuy nhiên, chuyện không hay hơn đã xảy ra!
Một binh sĩ vội vã chạy vào, lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay xảy ra rồi! Sông Ngô Đồng đã cạn, không còn một chút nước nào nữa!”
Mọi người kinh hãi: “Không còn một chút nước nào? Hôm qua vẫn có nước cơ mà, sao nói không là không luôn vậy?”
“Tiểu nhân cũng không rõ nữa…”
Mọi người bèn vội vã tới sông Ngô Đồng, phát hiện ra nơi này đúng thật đã hết nước. Đáy sông lộ ra hoàn toàn, chỉ còn lại chút nước đọng.
Sắc mặt mọi người sầm xuống, tình hình này nghiêm trọng lắm rồi!
Nước là cốt lõi của sự sống, con người có thể không ăn cơm trong vài ngày, song không thể không uống nước được!
Không có nước thì con người biết phải sống kiểu gì? Phải đánh trận kiểu gì?
“Đừng bảo là thời tiết nóng quá nên nước bốc hơi hết nhé?” Có người dè dặt hỏi.
“Chắc không đâu! Dù mặt trời có chói chang quá cũng không thể làm nước bốc hơi hết trong vòng một ngày được, chắc vấn đề nằm ở thượng nguồn rồi, trên đó đã bị ngăn lại không cho nước chảy, chúng ta bắt buộc phải phái người đi điều tra!”
Võ Tây vương lập tức cử một nghìn binh sĩ tinh luyện do một cường giả Tiên Thiên dẫn đầu men theo bờ sông tìm đến thượng nguồn để điều tra chân tướng, giải quyết vấn đề.
Trên núi Phượng Hoàng, quân Tà Nguyệt đợi đã lâu bắt đầu kích động.
Tử Nguyệt công chúa cực kì vui: “Võ Tây vương phái binh tới rồi! Quy mô khoảng nghìn người, do một vị Tiên Thiên dẫn đầu! Mọi người chuẩn bị cho tốt, nhất định phải khiến bọn họ có đi mà không có về!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Bọn họ mai phục quanh sông, ôm cây đợi thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.