Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 267: Xem ngươi đáng tội gì đây
KK Cố Hương
16/01/2024
Ký Bắc vương thở dài một tiếng, nói với vẻ vô cùng hối hận: "Sớm biết thế này, bản vương đã chẳng phái các. ngươi đi rồi, các ngươi đều là bạn bè thân thiết của bản vương, là huynh đệ tốt mà bản vương không thể rời xa! Đâu ai biết được giờ lại bị âm dương chia cách! Ta còn nhớ tối hôm ấy, chúng ta cùng nâng ly trò chuyện thật vui vẻ, nghĩ về tương lai, vậy mà bây giờ lạ
Nói rồi, hai hàng lệ nóng đua nhau chảy xuống.
Hản ta khóc không phải là vì hối hận mà là vì đau lòng.
Hắn ta phái ba mươi cao thủ Thất phẩm đi, thế mà tất cả lại chết hết, còn có một cao thủ Tiên Thiên đã hy sinh!
Cao thủ Tiên Thiên duy nhất trốn về được thì đứt mất một cánh tay, mất đi rất nhiều sức chiến đấu!
Sự tổn thất này quá lớn, thật đau lòng quá đi mất! Nhưng Lưu đại hiệp lại chẳng hề hay biết.
Hắn ta thấy dáng vẻ khóc tức tưởi của vương gia, trong lòng còn rất cảm động, lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên là vị vương gia này nhân nghĩa hơn người, đây mới là minh chủ mà chúng ta nên đi theo!
"Vương gia, ngươi đừng đau lòng nữa!"
Lưu đại hiệp khuyên nhủ: "Cũng may là đã lấy được túi khí về rồi, sự hy sinh của bọn ta không hề uổng phí! Việc ngươi cần làm nhất vào lúc này là vực dậy tinh thần, cố gắng vì nghiệp lớn của chúng ta! Chỉ cần lật đổ triều đình ô uế hiện giờ, chỉnh đốn giang sơn và trả lại ánh sáng của trời đất cho dân chúng thì mới không hổ thẹn với những huynh đệ đã phải trả giá! Các huynh đệ dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
"Lưu đại hiệp, ngươi nói phải lắm, giờ không phải là lúc để đau lòng!"
Ký Bắc vương lau nước mắt, nói: "Lưu đại hiệp, bản vương đã chuẩn bị phòng ở và cả loại thuốc tốt nhất cho ngươi rồi, bây giờ việc ngươi cần làm nhất là nghỉ ngơi và dưỡng thương cho khỏe, những việc khác cứ giao cho bản vương xử lý!"
"Cảm ơn vương gia!" Lưu đại hiệp lui xuống.
Ký Bắc vương lập tức quay đầu lại nhìn túi khí trên tay quân sư, lật xem vài lần rồi nói: "Đây chính là túi khí mà triều đình chế tạo ra sao? Trông cũng có khác gì so với túi khí của chúng ta đâu!"
"Vương gia, như vậy tức là phương pháp chế tạo của trạng nguyên lang chắc chắn là thật!"
Gia Cát tiên sinh cười nói: "Vốn dĩ không làm ra túi khí được là vấn đề ở phương diện trình độ!"
"Ừ!" Ký Bắc vương gật đầu, xóa bỏ nghỉ ngờ đối với Lâm Bắc Phàm.
"Vương gia, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, không nhìn ra được sự khác biệt cũng phải thôi! Chỉ bằng hãy mời thợ thủ công có kinh nghiệm tới xem sao, có lẽ sẽ có thu hoạch!" Gia Cát tiên sinh nói tiếp.
"Nói đúng lắm, mau gọi thợ thủ công tới đây!"
Chỉ một lát sau, vài thợ thủ công có kinh nghiệm dày dặn đã đến.
Bọn họ quan sát và đánh giá rất kỹ càng, còn lấy túi khí do bọn họ làm ra để so sánh nhưng càng xem lại càng khó hiểu.
"Thế nào rồi? Bây giờ đã chế tạo ra được túi khí phù hợp chưa?" Vương gia hỏi với vẻ mong đợi.
Các thợ thủ công quay sang nhìn nhau, không biết phải đáp thế nào.
Trong đó, có một thợ thủ công đã lớn tuổi đành trả lời rằng: "Vương gia, sau khi thảo dân quan sát, có thể nói túi khí do triều đình làm ra và túi khí do chúng ta làm giống nhau như đúc! Hiện giờ bọn ta vẫn chưa phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai loại túi khí là gì! Tại sao túi khí của triều đình lại bền như thế, còn túi khí của bọn ta lại không dùng được..."
"Nói như vậy tức là vẫn chưa được sao?" Sắc mặt của vương gia xấu đi.
Nếu đến tận bây giờ vẫn chưa thể làm được vậy hắn †a thật sự muốn giết người rồi đấy!
Các thợ thủ công có mặt ở đấy đều hoảng sợ, mồ. hôi thi nhau túa ra như tắm.
"Vương gia, có thể làm được, chỉ là cần có chút thời gian để nghiên cứu mà thôi!" Thợ thủ công lớn tuổi đánh liều nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi đấy!"
Sắc mặt vương gia hơi hòa hoãn trở lại, hừ một tiếng rồi bảo: "Bản vương nói cho các ngươi biết, túi khí này được đổi bằng tính mạng của hơn ba mươi vị anh hùng hảo hán. Máu của anh hùng không thể đổ một cách vô ích được, bản vương cho các ngươi một tháng, nếu vẫn không nghiên cứu được thì cứ chờ mà rơi đầu đi!"
"Vâng, thưa vương gia!" Các thợ thủ công run rẩy nhận lệnh.
Giang Nam vương và Đại Hạ hoàng triều cũng lấy được túi khí của triều đình.
Nhưng bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống Ký Bắc vương, không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa túi khí của triều đình và túi khí do bọn họ làm, dường như hai loại túi khí này đều giống nhau cả.
Nhưng túi khí của triều đình Đại Võ có thể bay lên trời, nổi trên mặt nước, còn của bọn họ thì lên trời không nổi mà xuống nước cũng chẳng xong.
Rốt cuộc là thua kém ở điểm nào cơ chứ, chẳng lẽ thật sự là do trình độ của thợ thủ công?
Các thế lực không lấy được túi khí thì đau lòng muốn rỉ máu.
Đã tốn nhiều tiền như thế, còn tổn thất nhiều cao thủ đến vậy mà chẳng lấy được thứ gì về, con mẹ nó đúng là quá thiệt thòi!
Cùng lúc ấy, nhóm quân đội tham gia luyện binh của triều đình đã chật vật quay về.
Trên triều đình, nữ đế vô cùng tức giận, quát lớn: "Lý Khai Quang, lăn ra đây cho trãm!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang căng da đầu đứng ra: "Bệ hại"
Nữ đế quát lớn: "Lý Khai Quang, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi! Trẫm tin tưởng ngươi nên mới giao việc luyện binh trên nước cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm hỏng việc! Cuộc diễn tập bị hủy bỏ, túi khí của triều đình thì bị cướp mất! Nếu không có người của Lục Phiến Môn chạy tới kịp thời thì thể diện của triều đình ta đã mất sạch rồi! Ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì đây?”
Nói rồi, hai hàng lệ nóng đua nhau chảy xuống.
Hản ta khóc không phải là vì hối hận mà là vì đau lòng.
Hắn ta phái ba mươi cao thủ Thất phẩm đi, thế mà tất cả lại chết hết, còn có một cao thủ Tiên Thiên đã hy sinh!
Cao thủ Tiên Thiên duy nhất trốn về được thì đứt mất một cánh tay, mất đi rất nhiều sức chiến đấu!
Sự tổn thất này quá lớn, thật đau lòng quá đi mất! Nhưng Lưu đại hiệp lại chẳng hề hay biết.
Hắn ta thấy dáng vẻ khóc tức tưởi của vương gia, trong lòng còn rất cảm động, lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên là vị vương gia này nhân nghĩa hơn người, đây mới là minh chủ mà chúng ta nên đi theo!
"Vương gia, ngươi đừng đau lòng nữa!"
Lưu đại hiệp khuyên nhủ: "Cũng may là đã lấy được túi khí về rồi, sự hy sinh của bọn ta không hề uổng phí! Việc ngươi cần làm nhất vào lúc này là vực dậy tinh thần, cố gắng vì nghiệp lớn của chúng ta! Chỉ cần lật đổ triều đình ô uế hiện giờ, chỉnh đốn giang sơn và trả lại ánh sáng của trời đất cho dân chúng thì mới không hổ thẹn với những huynh đệ đã phải trả giá! Các huynh đệ dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
"Lưu đại hiệp, ngươi nói phải lắm, giờ không phải là lúc để đau lòng!"
Ký Bắc vương lau nước mắt, nói: "Lưu đại hiệp, bản vương đã chuẩn bị phòng ở và cả loại thuốc tốt nhất cho ngươi rồi, bây giờ việc ngươi cần làm nhất là nghỉ ngơi và dưỡng thương cho khỏe, những việc khác cứ giao cho bản vương xử lý!"
"Cảm ơn vương gia!" Lưu đại hiệp lui xuống.
Ký Bắc vương lập tức quay đầu lại nhìn túi khí trên tay quân sư, lật xem vài lần rồi nói: "Đây chính là túi khí mà triều đình chế tạo ra sao? Trông cũng có khác gì so với túi khí của chúng ta đâu!"
"Vương gia, như vậy tức là phương pháp chế tạo của trạng nguyên lang chắc chắn là thật!"
Gia Cát tiên sinh cười nói: "Vốn dĩ không làm ra túi khí được là vấn đề ở phương diện trình độ!"
"Ừ!" Ký Bắc vương gật đầu, xóa bỏ nghỉ ngờ đối với Lâm Bắc Phàm.
"Vương gia, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, không nhìn ra được sự khác biệt cũng phải thôi! Chỉ bằng hãy mời thợ thủ công có kinh nghiệm tới xem sao, có lẽ sẽ có thu hoạch!" Gia Cát tiên sinh nói tiếp.
"Nói đúng lắm, mau gọi thợ thủ công tới đây!"
Chỉ một lát sau, vài thợ thủ công có kinh nghiệm dày dặn đã đến.
Bọn họ quan sát và đánh giá rất kỹ càng, còn lấy túi khí do bọn họ làm ra để so sánh nhưng càng xem lại càng khó hiểu.
"Thế nào rồi? Bây giờ đã chế tạo ra được túi khí phù hợp chưa?" Vương gia hỏi với vẻ mong đợi.
Các thợ thủ công quay sang nhìn nhau, không biết phải đáp thế nào.
Trong đó, có một thợ thủ công đã lớn tuổi đành trả lời rằng: "Vương gia, sau khi thảo dân quan sát, có thể nói túi khí do triều đình làm ra và túi khí do chúng ta làm giống nhau như đúc! Hiện giờ bọn ta vẫn chưa phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai loại túi khí là gì! Tại sao túi khí của triều đình lại bền như thế, còn túi khí của bọn ta lại không dùng được..."
"Nói như vậy tức là vẫn chưa được sao?" Sắc mặt của vương gia xấu đi.
Nếu đến tận bây giờ vẫn chưa thể làm được vậy hắn †a thật sự muốn giết người rồi đấy!
Các thợ thủ công có mặt ở đấy đều hoảng sợ, mồ. hôi thi nhau túa ra như tắm.
"Vương gia, có thể làm được, chỉ là cần có chút thời gian để nghiên cứu mà thôi!" Thợ thủ công lớn tuổi đánh liều nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi đấy!"
Sắc mặt vương gia hơi hòa hoãn trở lại, hừ một tiếng rồi bảo: "Bản vương nói cho các ngươi biết, túi khí này được đổi bằng tính mạng của hơn ba mươi vị anh hùng hảo hán. Máu của anh hùng không thể đổ một cách vô ích được, bản vương cho các ngươi một tháng, nếu vẫn không nghiên cứu được thì cứ chờ mà rơi đầu đi!"
"Vâng, thưa vương gia!" Các thợ thủ công run rẩy nhận lệnh.
Giang Nam vương và Đại Hạ hoàng triều cũng lấy được túi khí của triều đình.
Nhưng bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống Ký Bắc vương, không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa túi khí của triều đình và túi khí do bọn họ làm, dường như hai loại túi khí này đều giống nhau cả.
Nhưng túi khí của triều đình Đại Võ có thể bay lên trời, nổi trên mặt nước, còn của bọn họ thì lên trời không nổi mà xuống nước cũng chẳng xong.
Rốt cuộc là thua kém ở điểm nào cơ chứ, chẳng lẽ thật sự là do trình độ của thợ thủ công?
Các thế lực không lấy được túi khí thì đau lòng muốn rỉ máu.
Đã tốn nhiều tiền như thế, còn tổn thất nhiều cao thủ đến vậy mà chẳng lấy được thứ gì về, con mẹ nó đúng là quá thiệt thòi!
Cùng lúc ấy, nhóm quân đội tham gia luyện binh của triều đình đã chật vật quay về.
Trên triều đình, nữ đế vô cùng tức giận, quát lớn: "Lý Khai Quang, lăn ra đây cho trãm!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang căng da đầu đứng ra: "Bệ hại"
Nữ đế quát lớn: "Lý Khai Quang, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi! Trẫm tin tưởng ngươi nên mới giao việc luyện binh trên nước cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm hỏng việc! Cuộc diễn tập bị hủy bỏ, túi khí của triều đình thì bị cướp mất! Nếu không có người của Lục Phiến Môn chạy tới kịp thời thì thể diện của triều đình ta đã mất sạch rồi! Ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.