Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Chương 422
Tg Ngô Vi
24/08/2024
Phủ Dũng Nghị Công, Minh Ngọc Đường.
Tiểu nha hoàn tới truyền lời, nói người Đoan Minh Hầu phủ tới.
"Chà, đã tới rồi sao." Tề Đồng thổi tách trà nóng, lạnh giọng nói.
Diệp Thiên Linh buông mắt, nàng cầm lấy tay biểu tẩu giúp nàng tiếp thêm năng lượng.
Phó Nguyệt dịu dàng vỗ tay nàng an ủi.
Tề Đồng phân phó Chung Tình, nói: "Ngươi sai người dẫn ba người ở thôn trang mang qua đây. Ta chuẩn bị một chút rồi sẽ tới Minh Chính Đường."
"Vâng, nô tỳ đã biết."
Tề Đồng lại nhìn về phía Diệp Thiên Linh: "Nếu con đã muốn đoạn tuyệt với hắn, vậy thì không cần gặp mặt hắn nữa, chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy bẩn mắt rồi. Tiểu Nguyệt, con đỡ Thiên Linh quay về viện nghỉ ngơi đi."
Phó Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng.
Một thân Tề Đồng mặc phục trang tơ vàng, kiểu dáng đoan chính đi vào Minh Chính Đường, hai phu thê Đoan Minh Hầu đã ngồi chờ sẵn trên ghế.
Giữa chính đường, Dương Hiền Tư quỳ trang nghiêm ở đó, trên lưng mang một cành mận gai.
"Trưởng công chúa điện hạ." Phu thê Đoan Minh Hầu đứng dậy vấn an.
"Tới rồi sao, mau ngồi đi." Chung Tình đỡ tay Tề Đồng chậm rãi yên vị trên chủ vị, nàng liếc mắt nhìn Dương Hiền Tư đang quỳ ngay ngắn ở đấy, nhíu mày hỏi: "Đoan Minh Hầu phủ ngài đang làm gì vậy?"
Dương Thanh Nghĩa chỉ vào nhi tử, vẻ mặt phẫn hận mắng: "Tiểu tử vô liêm sỉ này phạm phải sai lầm, vội tới đây chịu đòn nhận tội với Thiên Linh. Trưởng công chúa muốn xử trí hắn như thế nào, chúng ta tuyệt đối không hai lời."
Đoan Minh Hầu phu nhân Nguyên Uyển cũng liên tục phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy. Hiền Tư nhất thời hồ đồ, bị kẻ vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ kia có ý xấu câu dẫn, khiến lý trí mơ hồ. Chúng ta đã giáo huấn hắn một trận rồi."
"Ngô quản gia, mau đỡ Đoan Minh Hầu phủ đại thiếu gia đứng lên! Ta cũng không dám nhận lễ này."
Tề Đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn Nguyên Uyển: "Có câu một cây làm chẳng nên non, không biết Đoan minh Hầu phu nhân đã từng nghe qua chưa?"
Đáy mắt Dương Thanh Nghĩa trầm xuống, xem ra trưởng công chúa không định tha cho bọn họ.
Nguyên Uyển cảm thấy chột dạ, nói: "Ta cũng chỉ là một phu nhân, không thể so được với trưởng công chúa điện hạ học thức uyên bác. Hiền Tư là thật lòng đến đây ăn năn hối cải, trưởng công chúa điện hạ, người xem có thể để Thiên Linh ra đây gặp mặt, để phu thê trẻ hai đứa nó nói chuyện được không."
"Trưởng công chúa điện hạ, là do Khiêm Chi nhất thời bị quỷ ám, làm tổn thương đến Linh Nhi. Mong trưởng công chúa điện hạ thành toàn, để ta gặp mặt Linh Nhi nhận sai." Dương Hiền Tư hạ thấp tư thái, thành khẩn nói.
"Không cần không cần. Ngươi thì có sai gì đâu, chẳng qua chỉ là nuôi dưỡng ngoại thất, thiếu niên trầm mê ôn nhuyễn hương, phong lưu một chút thôi mà." Tề Đồng cười ha hả châm chọc.
Sắc mặt Dương Hiền Tư hết trắng rồi lại hồng. Hắn là người đọc sách thanh cao, từ trước đến nay luôn khinh thường việc làm bạn với những công tử thế gia trầm luân tửu sắc, quần áo lụa là. Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của hắn nhất định sẽ bị hủy.
Bởi vì hôm nay phải đến phủ Dũng Nghị Công chịu đòn nhận tội, nên hắn mới cởi áo mang cành mận gai trên lưng.
Sau khi Ngô quản gia nghe gã sai vặt truyền tin, đi tới trước bẩm báo với tề Đồng: "Công chúa, đã mang người tới rồi."
"Ai da, mau mau mời bọn họ tới đây, vừa đúng lúc cả nhà đoàn tụ." Vẻ mặt Tề Đồng như gặp chuyện kinh hỉ.
Nàng cười nói với ba người Đoan Minh Hầu phủ: "Ta ấy à, thật sự ta vô cùng tò mò, nên mới cho người mời tiểu nương tử siêu phàm thoát tục ấy tới làm khách. Nhìn ta này, tình thế nhất thời cấp bách nên đã quên nói với đại công tử một tiếng, khiến đại công tử lo lắng rồi."
Quả nhiên là bị phủ Dũng Nghị Công mang đi, Dương Hiền Tư nhắm mắt lại.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Dương Tuyết Linh kinh sợ bị người khác dẫn vào, nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dương Hiền Tư ở giữa đại đường. Nàng ta đẩy bà tử bên người ra, bổ nhào đến trên người Dương Hiền Tư.
"Tư lang! Những người xấu này bắt thiếp mang đi, thiếp vô cùng sợ hãi."
Tiểu nha hoàn tới truyền lời, nói người Đoan Minh Hầu phủ tới.
"Chà, đã tới rồi sao." Tề Đồng thổi tách trà nóng, lạnh giọng nói.
Diệp Thiên Linh buông mắt, nàng cầm lấy tay biểu tẩu giúp nàng tiếp thêm năng lượng.
Phó Nguyệt dịu dàng vỗ tay nàng an ủi.
Tề Đồng phân phó Chung Tình, nói: "Ngươi sai người dẫn ba người ở thôn trang mang qua đây. Ta chuẩn bị một chút rồi sẽ tới Minh Chính Đường."
"Vâng, nô tỳ đã biết."
Tề Đồng lại nhìn về phía Diệp Thiên Linh: "Nếu con đã muốn đoạn tuyệt với hắn, vậy thì không cần gặp mặt hắn nữa, chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy bẩn mắt rồi. Tiểu Nguyệt, con đỡ Thiên Linh quay về viện nghỉ ngơi đi."
Phó Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng.
Một thân Tề Đồng mặc phục trang tơ vàng, kiểu dáng đoan chính đi vào Minh Chính Đường, hai phu thê Đoan Minh Hầu đã ngồi chờ sẵn trên ghế.
Giữa chính đường, Dương Hiền Tư quỳ trang nghiêm ở đó, trên lưng mang một cành mận gai.
"Trưởng công chúa điện hạ." Phu thê Đoan Minh Hầu đứng dậy vấn an.
"Tới rồi sao, mau ngồi đi." Chung Tình đỡ tay Tề Đồng chậm rãi yên vị trên chủ vị, nàng liếc mắt nhìn Dương Hiền Tư đang quỳ ngay ngắn ở đấy, nhíu mày hỏi: "Đoan Minh Hầu phủ ngài đang làm gì vậy?"
Dương Thanh Nghĩa chỉ vào nhi tử, vẻ mặt phẫn hận mắng: "Tiểu tử vô liêm sỉ này phạm phải sai lầm, vội tới đây chịu đòn nhận tội với Thiên Linh. Trưởng công chúa muốn xử trí hắn như thế nào, chúng ta tuyệt đối không hai lời."
Đoan Minh Hầu phu nhân Nguyên Uyển cũng liên tục phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy. Hiền Tư nhất thời hồ đồ, bị kẻ vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ kia có ý xấu câu dẫn, khiến lý trí mơ hồ. Chúng ta đã giáo huấn hắn một trận rồi."
"Ngô quản gia, mau đỡ Đoan Minh Hầu phủ đại thiếu gia đứng lên! Ta cũng không dám nhận lễ này."
Tề Đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn Nguyên Uyển: "Có câu một cây làm chẳng nên non, không biết Đoan minh Hầu phu nhân đã từng nghe qua chưa?"
Đáy mắt Dương Thanh Nghĩa trầm xuống, xem ra trưởng công chúa không định tha cho bọn họ.
Nguyên Uyển cảm thấy chột dạ, nói: "Ta cũng chỉ là một phu nhân, không thể so được với trưởng công chúa điện hạ học thức uyên bác. Hiền Tư là thật lòng đến đây ăn năn hối cải, trưởng công chúa điện hạ, người xem có thể để Thiên Linh ra đây gặp mặt, để phu thê trẻ hai đứa nó nói chuyện được không."
"Trưởng công chúa điện hạ, là do Khiêm Chi nhất thời bị quỷ ám, làm tổn thương đến Linh Nhi. Mong trưởng công chúa điện hạ thành toàn, để ta gặp mặt Linh Nhi nhận sai." Dương Hiền Tư hạ thấp tư thái, thành khẩn nói.
"Không cần không cần. Ngươi thì có sai gì đâu, chẳng qua chỉ là nuôi dưỡng ngoại thất, thiếu niên trầm mê ôn nhuyễn hương, phong lưu một chút thôi mà." Tề Đồng cười ha hả châm chọc.
Sắc mặt Dương Hiền Tư hết trắng rồi lại hồng. Hắn là người đọc sách thanh cao, từ trước đến nay luôn khinh thường việc làm bạn với những công tử thế gia trầm luân tửu sắc, quần áo lụa là. Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của hắn nhất định sẽ bị hủy.
Bởi vì hôm nay phải đến phủ Dũng Nghị Công chịu đòn nhận tội, nên hắn mới cởi áo mang cành mận gai trên lưng.
Sau khi Ngô quản gia nghe gã sai vặt truyền tin, đi tới trước bẩm báo với tề Đồng: "Công chúa, đã mang người tới rồi."
"Ai da, mau mau mời bọn họ tới đây, vừa đúng lúc cả nhà đoàn tụ." Vẻ mặt Tề Đồng như gặp chuyện kinh hỉ.
Nàng cười nói với ba người Đoan Minh Hầu phủ: "Ta ấy à, thật sự ta vô cùng tò mò, nên mới cho người mời tiểu nương tử siêu phàm thoát tục ấy tới làm khách. Nhìn ta này, tình thế nhất thời cấp bách nên đã quên nói với đại công tử một tiếng, khiến đại công tử lo lắng rồi."
Quả nhiên là bị phủ Dũng Nghị Công mang đi, Dương Hiền Tư nhắm mắt lại.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Dương Tuyết Linh kinh sợ bị người khác dẫn vào, nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dương Hiền Tư ở giữa đại đường. Nàng ta đẩy bà tử bên người ra, bổ nhào đến trên người Dương Hiền Tư.
"Tư lang! Những người xấu này bắt thiếp mang đi, thiếp vô cùng sợ hãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.