Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam
Chương 41: Hắn ta mới không thèm làm gì nàng!!!
Bé Ánh
05/05/2020
Triển Duật Hành rất không tự chủ được há hốc mồm, Hoàng Thượng làm thế nào mà...
Nhất Tiểu Yến nhìn thấy Triển Duật Hành, mặt mày liền rạng rỡ, buông bút chạy tới.
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, vị Hoàng đế nào đó đã túm cổ áo kéo nàng lại.
Nàng vùng vẫy: "Buông ta ra!"
Đương nhiên Âu Dương Kỳ Thiên cũng không phải người chỉ cần nói là sẽ nghe, không những không buông, còn dùng mắt ra hiệu cho Triển Duật Hành lui xuống.
Triển Duật Hành nhìn Nhất Tiểu Yến đang mơ mơ hồ hồ vùng vẫy, không khỏi có chút muốn nán lại, nhưng lời Đế Vương không thể kháng, y đành ôm quyền hành lễ rồi rời đi.
Nhất Tiểu Yến mắt thấy Triển Duật Hành ra khỏi cửa liền khóc, cố gắng kéo tay Âu Dương Kỳ Thiên ra nhưng bất lực, hắn không những không buông, còn một tay kéo nàng ném lên long sàng.
Đôi mắt phượng ẩn chứa chút sát khí nhìn nàng: "Ngoan ngoãn nằm, nếu ngươi dám làm loạn, trẫm liền thiến tên Tướng Quân đó!"
Nhất Tiểu Yến nhất thời kinh hãi, vội vàng gật lấy gật để.
Thấy Nhất Tiểu Yến một bộ ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, Nhã công công trong lòng thầm thở phào, mặc kệ khuôn mặt lấm lem đầy mực, ông đứng một bên chỉ đạo cung cũ dọn dẹp điện.
Nhất Tiểu Yến ngồi không quá chán, lại không được rời long sàng, chỉ đành kéo chăn lên đắp, bắt đầu vỗ mộng.
Âu Dương Kỳ Thiên đang phê duyệt tấu chương thì nghe thấy tiếng gáy nhè nhẹ, hắn ngước lên nhìn.
Nhất Tiểu Yến nằm trên long sàng, tay chân dang thành hình chữ đại, chăn mỏng bị đạp xuống cuối giường.
Tiếng ngáy càng ngày càng lớn, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra ngày càng nhiều.
Vị Hoàng đế nào đó đen mặt, tướng ngủ thế này cũng xấu quá đi?
Hắn vén bào đứng dậy, đi tới bên giường, cẩn thận kéo lại chăn cho nàng rồi dùng khăn lau nước miếng bên khóe miệng đi.
Bản thân hắn cũng có chút buồn ngủ, lại nhìn một chồng tấu chương trên bàn, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Việc nước việc dân, hắn là Hoàng đế, không thể không lo.
Nhã công công trở lại với khuôn mặt sáng sủa, đưa tay chạm lên da mặt láng mịn của mình, tâm trạng không khỏi nở hoa, sạch sẽ như vậy mới đúng chứ!
Ông vừa bước vào điện liền thấy Âu Dương Kỳ Thiên ngủ gục trên bàn, bên cạnh là tấu chương đang phê duyệt, không khỏi thở dài.
Hoàng Thượng vì lo cho cung nữ kia mà bản thân không màng, ăn không ăn, ngủ không ngủ, vừa lo cho nàng vừa lên triều, lúc về lại còn bị nàng hành hạ một trận, xong xuôi còn phải phê duyệt tấu chương, chẳng có một khắc nghỉ ngơi.
Ông lấy chiếc chăn mỏng gập sẵn trong tủ ra, nhẹ nhàng đắp lên người Âu Dương Kỳ Thiên.
Lại nhìn Nhất Tiểu Yến đang nằm gáy khò khò trên giường.
Hoàng Thượng ngày đêm bận rộn, trên vai chồng chất gánh nặng, sẽ rất tốt nếu có một người ở bên cùng bầu bạn sẻ chia.
----
Nhất Tiểu Yến lúc tỉnh dậy liền thấy người ngợm sảng khoái, khẽ vươn vai một cái.
"Tỉnh rồi?" giọng nói trầm trầm vang lên khiến nàng giật mình, quay phắt sang.
Âu Dương Kỳ Thiên ngồi trên bàn, đang chăm chú phê duyệt tấu chương, bàn tay khớp xương thon dài cầm bút lướt trên giấy, mắt cụp xuống, để lộ hàng lông mi cong cong, sống mũi thẳng tắp, tóc đen được vén gọn gàng, một bộ nghiêm nghiêm nghị nghị ngồi bên bàn.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn lại bản thân đang ngồi trên long sàng, không khỏi có chút hốt hoảng.
Thế quái nào nàng lại ở Dưỡng Tâm Điện, nằm trên long sàng của Hoàng đế!?!?!?
Ohhhhh noooo!! Trinh tiết của nàng!!
Nàng sợ hãi tung chăn lên, khi thấy y phục vẫn nguyên vẹn chỉnh tề liền thở phào.
May quá may quá, bà đây vẫn còn trinh trắng.
Âu Dương Kỳ Thiên nhìn một loạt hành động của nàng mà khóe môi giật điên cuồng.
Hắn ta mới không thèm làm gì nàng!!!
Nhất Tiểu Yến nhìn thấy Triển Duật Hành, mặt mày liền rạng rỡ, buông bút chạy tới.
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, vị Hoàng đế nào đó đã túm cổ áo kéo nàng lại.
Nàng vùng vẫy: "Buông ta ra!"
Đương nhiên Âu Dương Kỳ Thiên cũng không phải người chỉ cần nói là sẽ nghe, không những không buông, còn dùng mắt ra hiệu cho Triển Duật Hành lui xuống.
Triển Duật Hành nhìn Nhất Tiểu Yến đang mơ mơ hồ hồ vùng vẫy, không khỏi có chút muốn nán lại, nhưng lời Đế Vương không thể kháng, y đành ôm quyền hành lễ rồi rời đi.
Nhất Tiểu Yến mắt thấy Triển Duật Hành ra khỏi cửa liền khóc, cố gắng kéo tay Âu Dương Kỳ Thiên ra nhưng bất lực, hắn không những không buông, còn một tay kéo nàng ném lên long sàng.
Đôi mắt phượng ẩn chứa chút sát khí nhìn nàng: "Ngoan ngoãn nằm, nếu ngươi dám làm loạn, trẫm liền thiến tên Tướng Quân đó!"
Nhất Tiểu Yến nhất thời kinh hãi, vội vàng gật lấy gật để.
Thấy Nhất Tiểu Yến một bộ ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, Nhã công công trong lòng thầm thở phào, mặc kệ khuôn mặt lấm lem đầy mực, ông đứng một bên chỉ đạo cung cũ dọn dẹp điện.
Nhất Tiểu Yến ngồi không quá chán, lại không được rời long sàng, chỉ đành kéo chăn lên đắp, bắt đầu vỗ mộng.
Âu Dương Kỳ Thiên đang phê duyệt tấu chương thì nghe thấy tiếng gáy nhè nhẹ, hắn ngước lên nhìn.
Nhất Tiểu Yến nằm trên long sàng, tay chân dang thành hình chữ đại, chăn mỏng bị đạp xuống cuối giường.
Tiếng ngáy càng ngày càng lớn, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra ngày càng nhiều.
Vị Hoàng đế nào đó đen mặt, tướng ngủ thế này cũng xấu quá đi?
Hắn vén bào đứng dậy, đi tới bên giường, cẩn thận kéo lại chăn cho nàng rồi dùng khăn lau nước miếng bên khóe miệng đi.
Bản thân hắn cũng có chút buồn ngủ, lại nhìn một chồng tấu chương trên bàn, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Việc nước việc dân, hắn là Hoàng đế, không thể không lo.
Nhã công công trở lại với khuôn mặt sáng sủa, đưa tay chạm lên da mặt láng mịn của mình, tâm trạng không khỏi nở hoa, sạch sẽ như vậy mới đúng chứ!
Ông vừa bước vào điện liền thấy Âu Dương Kỳ Thiên ngủ gục trên bàn, bên cạnh là tấu chương đang phê duyệt, không khỏi thở dài.
Hoàng Thượng vì lo cho cung nữ kia mà bản thân không màng, ăn không ăn, ngủ không ngủ, vừa lo cho nàng vừa lên triều, lúc về lại còn bị nàng hành hạ một trận, xong xuôi còn phải phê duyệt tấu chương, chẳng có một khắc nghỉ ngơi.
Ông lấy chiếc chăn mỏng gập sẵn trong tủ ra, nhẹ nhàng đắp lên người Âu Dương Kỳ Thiên.
Lại nhìn Nhất Tiểu Yến đang nằm gáy khò khò trên giường.
Hoàng Thượng ngày đêm bận rộn, trên vai chồng chất gánh nặng, sẽ rất tốt nếu có một người ở bên cùng bầu bạn sẻ chia.
----
Nhất Tiểu Yến lúc tỉnh dậy liền thấy người ngợm sảng khoái, khẽ vươn vai một cái.
"Tỉnh rồi?" giọng nói trầm trầm vang lên khiến nàng giật mình, quay phắt sang.
Âu Dương Kỳ Thiên ngồi trên bàn, đang chăm chú phê duyệt tấu chương, bàn tay khớp xương thon dài cầm bút lướt trên giấy, mắt cụp xuống, để lộ hàng lông mi cong cong, sống mũi thẳng tắp, tóc đen được vén gọn gàng, một bộ nghiêm nghiêm nghị nghị ngồi bên bàn.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn lại bản thân đang ngồi trên long sàng, không khỏi có chút hốt hoảng.
Thế quái nào nàng lại ở Dưỡng Tâm Điện, nằm trên long sàng của Hoàng đế!?!?!?
Ohhhhh noooo!! Trinh tiết của nàng!!
Nàng sợ hãi tung chăn lên, khi thấy y phục vẫn nguyên vẹn chỉnh tề liền thở phào.
May quá may quá, bà đây vẫn còn trinh trắng.
Âu Dương Kỳ Thiên nhìn một loạt hành động của nàng mà khóe môi giật điên cuồng.
Hắn ta mới không thèm làm gì nàng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.