Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam
Chương 35: Nô tỳ làm vậy chỉ vì ngài thôi đấy!
Bé Ánh
17/08/2019
Thấy Hoàng thượng khóe môi co rút mạnh, Nhất Tiểu Yến liền nhảy tới nịnh hót: "Hoàng thượng đẹp trai, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với nô
tỳ, nô tỳ làm vậy chỉ vì ngài thôi đấy!"
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày khó hiểu: "Vì ta?"
Nhất Tiểu Yến gật đầu như chẻ củi: "Đúng vậy! Là vì ngài!"
Mày Âu Dương Kỳ Thiên càng nhướng cao hơn: "Vì ta? Ngươi nói xem, vì sao chuyện đi lấy cắp này lại là vì ta?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy hắng hắng giọng, bắt đầu giảng giải: "E hèm! Là vì lúc nãy nô tỳ hắt hơi vài cái, lại nói rằng rất sợ ốm nên Hoàng thượng nét mặt sa sầm đứng lên, giọng nói kiên định hùng hồn bảo rằng sẽ đi mua thuốc. Nhưng trong người ngài làm gì có ngân lượng đúng không? Điều này ngài rõ hơn ai hết, nên nô tỳ mới nghĩ ngài sẽ đi trộm thuốc về cho nô tỳ." nói rồi nàng cố nặn ra mấy giọt nước mắt: "Huhu! Nô tỳ xúc động quá đi mất! Ngài đúng là bậc đế vương thương nước thương dân. Nhưng phận làm cung nữ thấp bé như nô tỳ nào dám để Hoàng thượng mạo hiểm đi trộm đồ như thế, vậy nên vì bảo vệ Hoàng thượng và long thể của người bình an về đến cung, nô tỳ đành phải đi làm thay ngài thôi."
Khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật cực mạnh, gân xanh trên trán cũng nổi lên cuồn cuộn.
Vẻ mặt hắn lúc nói sẽ đi mua thuốc cho nàng, lại biến thành nét mặt sa sầm cùng giọng nói hùng hồn muốn đi trộm đồ?
Hắn nhìn cô nàng mặt cực kỳ ngây thơ trước mắt, cố hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới nói: "Được rồi, ngươi cứ lên giường nghỉ ngơi trước đi, ta đi xắc thuốc."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy đặt gói thuốc lên tay Âu Dương Kỳ Thiên, chớp mắt vui vẻ nói: "Hoàng thượng, ngươi đi sớm về sớm, nhớ là đừng xắc đặc quá, như vậy sẽ rất đắng, mà đắng quá nô tỳ sẽ không uống được, không uống được thì Hoàng thượng dù có muốn về cung sớm cũng không được, đương nhiên nếu ngài bỏ lại nô tỳ....mà thôi quên đi, ngài đâu thể bỏ mặc cung nữ trong cung đã cùng ngài chịu qua bao nhiêu gian khổ để một mình về cung chứ. Thôi ngài đi đi, nô tỳ sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ ngài." nói rồi cấp tốc tháo giày cởi áo, leo lên giường nằm.
Âu Dương Kỳ Thiên tay cầm thuốc run run, hắn thật muốn lao tới đập cho nàng một phát!
Hắn cùng nàng trải qua gian khổ gì chứ? Lại còn dám nói với hắn, nàng sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn...
Âu Dương Kỳ Thiên nắm chặt gói thuốc trên tay, quay người đi ra ngoài. Đôi tai hơi đỏ.
----
Lúc hắn quay trở lại nàng đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống bàn, đi tới bên giường, mày lập tức nhíu lại.
Tướng ngủ của nàng....quá xấu!
Hắn kéo chân nàng vào trong chăn, đặt tay nàng cẩn thận, chỉnh lại cái đầu đang ngoẹo sang một bên của nàng rồi mới im lặng ngồi xuống giường.
Nàng nhắm mắt ngủ ngon, mày liễu giãn ra, vẻ mặt rất thoải mái thỏa mãn, mái tóc dài được thả ra buông xõa trên gối, y phục đỏ đen hơi xộc xệch.
Hắn chăm chú quan sát gương mặt nàng, đôi mắt biết cười lúc này nhắm lại, lông mi vừa dài vừa cong trông rất đẹp, cái mũi nhỏ, bờ môi suốt ngày luyên thuyên đủ thứ khẽ hé mở, để lộ răng trắng bên trong.
Hắn bất giác đưa tay chạm vào mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt này không xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, không phong hoa tuyệt đại, không quốc sắc thiên hương, không thiên kiều bá mị*.
*Vô cùng xinh đẹp, phong lưu. Đẹp đẽ mỹ lệ vô cùng. Xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn thật không biết hắn thích nàng ở điểm nào. Lúc thấy nàng to tiếng mắng hắn, bắt hắn đền châm, hắn tự dưng thấy nàng mắng người cũng thật đáng yêu, nhưng sau đó cứ tưởng không có cơ hội gặp lại nàng nữa, ai ngờ nàng lại vào cung, trở thành cung nữ dưới trướng của hắn. Hắn cứ nghĩ đó là hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ càng lâu dần hứng thú ấy càng tăng cao, ham muốn chiếm hữu càng nhiều.
Hắn nghe nói nàng giấu nam nhân trong phòng, tức giận đến mức ăn không ngon, hắn nghe nói nàng nướng gà cho đám ẩn vệ, tức giận tới mức đập bàn đập ghế, hắn nghe nói nàng đi thăm "người thân", đã thế còn không chịu về, tức giận tới mức bỏ mặc cả lời khuyên can của Nhã công công, vận hắc phục chạy tới chỗ nàng.
Hắn tức giận, hay nói chính xác hơn là...hắn đang ghen!
Hắn ghen với nam nhân được nàng giấu trong phòng, ghen với đám ẩn vệ vì họ được ăn gà do chính tay nàng nướng, ghen với "người nhà" của nàng vì được nàng dành nhiều thời gian ở bên.
Hắn đang ghen, bậc đế vương cao cao tại thượng như hắn lại đang ghen, nỗi ghen tuông trước đây chưa từng có làm hắn thấy khó chịu.
Hắn có thể làm bất cứ việc gì vì nàng, hắn có thể cho nàng điểm tâm mỗi sáng, đồ ngon mỗi ngày, hắn có thể cho nàng uống loại trà ngon nhất trong cung, hắn có thể cho nàng những bộ y phục đẹp, có thể thả lỏng cho nàng vui chơi, hắn sợ đám người trong hậu cung sẽ tới tìm nàng gây sự nên phái rất nhiều ẩn vệ tới bảo vệ nàng.
Hắn quan tâm nàng, quan tâm nàng nhiều tới mức chỉ cần thấy nàng cười mình liền vui, quan tâm nàng tới mức chỉ cần nàng nhíu mày một cái hắn liền muốn buồn bực mãi không thôi. Hắn quan tâm, quan tâm nàng tới mức bỏ bê cả việc triều chính....
Hắn cười khổ, đưa tay véo véo cái má của nàng.
Ngốc nghếch, trẫm thích ngươi như thế, để ý ngươi như thế, cả hoàng cung đều biết mà tại sao ngươi không biết? Tại sao ngươi suốt ngày Triển Duật Hành Triển Duật Hành? Cứ thấy hắn là cươi toe toét, cứ thấy hắn là lại vui vẻ? Trong khi ở với trẫm, ngươi đến cả cư xử bình thường cũng không dám? Cứ suốt ngày nô tỳ nô tỳ Hoàng thượng Hoàng thượng.
Ngươi thật sự....thật sự quá ngốc!
Đã vậy, trẫm sẽ kiên nhẫn với ngươi, nếu không được sẽ đem ngươi ra ăn từ đầu tới chân, để xem ngươi có còn thích hắn được không.
Hắn buồn cười trước suy nghĩ của mình, im lặng một lúc mới dám cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn hôn nhẹ trở thàng hôn sâu, đến cả lưỡi cũng đưa vào miệng nàng.
Vị ngọt trong miệng nàng làm hắn ngây ngất, càng hôn càng muốn nhiều hơn. Hắn đưa tay giữ sau gáy nàng, lưỡi di động khuấy đảo khắp khoang miệng nàng.
Thật ngọt...
Đang lúc cao trào nhất thì nàng khó thở sẽ ưm một tiếng, mày liễu hơi nhíu lại, mà vị Hoàng thượng nào đấy vẫn mặc kệ, càng hôn sâu hơn một chút.
Lúc lưỡi hắn đang khuấy đảo miệng nàng thì lưỡi nàng động một cái, khẽ liếm lưỡi hắn.
Hắn sững sờ, bật dậy lùi ra xa, đôi tai nhuốm một màu hồng đậm, mắt mở trừng trừng nhìn nàng.
Mà cô nàng nào đấy vẫn ngủ ngon lành, mắt cong cong, miệng chép chép lật người ngủ tiếp.
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày khó hiểu: "Vì ta?"
Nhất Tiểu Yến gật đầu như chẻ củi: "Đúng vậy! Là vì ngài!"
Mày Âu Dương Kỳ Thiên càng nhướng cao hơn: "Vì ta? Ngươi nói xem, vì sao chuyện đi lấy cắp này lại là vì ta?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy hắng hắng giọng, bắt đầu giảng giải: "E hèm! Là vì lúc nãy nô tỳ hắt hơi vài cái, lại nói rằng rất sợ ốm nên Hoàng thượng nét mặt sa sầm đứng lên, giọng nói kiên định hùng hồn bảo rằng sẽ đi mua thuốc. Nhưng trong người ngài làm gì có ngân lượng đúng không? Điều này ngài rõ hơn ai hết, nên nô tỳ mới nghĩ ngài sẽ đi trộm thuốc về cho nô tỳ." nói rồi nàng cố nặn ra mấy giọt nước mắt: "Huhu! Nô tỳ xúc động quá đi mất! Ngài đúng là bậc đế vương thương nước thương dân. Nhưng phận làm cung nữ thấp bé như nô tỳ nào dám để Hoàng thượng mạo hiểm đi trộm đồ như thế, vậy nên vì bảo vệ Hoàng thượng và long thể của người bình an về đến cung, nô tỳ đành phải đi làm thay ngài thôi."
Khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật cực mạnh, gân xanh trên trán cũng nổi lên cuồn cuộn.
Vẻ mặt hắn lúc nói sẽ đi mua thuốc cho nàng, lại biến thành nét mặt sa sầm cùng giọng nói hùng hồn muốn đi trộm đồ?
Hắn nhìn cô nàng mặt cực kỳ ngây thơ trước mắt, cố hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới nói: "Được rồi, ngươi cứ lên giường nghỉ ngơi trước đi, ta đi xắc thuốc."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy đặt gói thuốc lên tay Âu Dương Kỳ Thiên, chớp mắt vui vẻ nói: "Hoàng thượng, ngươi đi sớm về sớm, nhớ là đừng xắc đặc quá, như vậy sẽ rất đắng, mà đắng quá nô tỳ sẽ không uống được, không uống được thì Hoàng thượng dù có muốn về cung sớm cũng không được, đương nhiên nếu ngài bỏ lại nô tỳ....mà thôi quên đi, ngài đâu thể bỏ mặc cung nữ trong cung đã cùng ngài chịu qua bao nhiêu gian khổ để một mình về cung chứ. Thôi ngài đi đi, nô tỳ sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ ngài." nói rồi cấp tốc tháo giày cởi áo, leo lên giường nằm.
Âu Dương Kỳ Thiên tay cầm thuốc run run, hắn thật muốn lao tới đập cho nàng một phát!
Hắn cùng nàng trải qua gian khổ gì chứ? Lại còn dám nói với hắn, nàng sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn...
Âu Dương Kỳ Thiên nắm chặt gói thuốc trên tay, quay người đi ra ngoài. Đôi tai hơi đỏ.
----
Lúc hắn quay trở lại nàng đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống bàn, đi tới bên giường, mày lập tức nhíu lại.
Tướng ngủ của nàng....quá xấu!
Hắn kéo chân nàng vào trong chăn, đặt tay nàng cẩn thận, chỉnh lại cái đầu đang ngoẹo sang một bên của nàng rồi mới im lặng ngồi xuống giường.
Nàng nhắm mắt ngủ ngon, mày liễu giãn ra, vẻ mặt rất thoải mái thỏa mãn, mái tóc dài được thả ra buông xõa trên gối, y phục đỏ đen hơi xộc xệch.
Hắn chăm chú quan sát gương mặt nàng, đôi mắt biết cười lúc này nhắm lại, lông mi vừa dài vừa cong trông rất đẹp, cái mũi nhỏ, bờ môi suốt ngày luyên thuyên đủ thứ khẽ hé mở, để lộ răng trắng bên trong.
Hắn bất giác đưa tay chạm vào mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt này không xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, không phong hoa tuyệt đại, không quốc sắc thiên hương, không thiên kiều bá mị*.
*Vô cùng xinh đẹp, phong lưu. Đẹp đẽ mỹ lệ vô cùng. Xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn thật không biết hắn thích nàng ở điểm nào. Lúc thấy nàng to tiếng mắng hắn, bắt hắn đền châm, hắn tự dưng thấy nàng mắng người cũng thật đáng yêu, nhưng sau đó cứ tưởng không có cơ hội gặp lại nàng nữa, ai ngờ nàng lại vào cung, trở thành cung nữ dưới trướng của hắn. Hắn cứ nghĩ đó là hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ càng lâu dần hứng thú ấy càng tăng cao, ham muốn chiếm hữu càng nhiều.
Hắn nghe nói nàng giấu nam nhân trong phòng, tức giận đến mức ăn không ngon, hắn nghe nói nàng nướng gà cho đám ẩn vệ, tức giận tới mức đập bàn đập ghế, hắn nghe nói nàng đi thăm "người thân", đã thế còn không chịu về, tức giận tới mức bỏ mặc cả lời khuyên can của Nhã công công, vận hắc phục chạy tới chỗ nàng.
Hắn tức giận, hay nói chính xác hơn là...hắn đang ghen!
Hắn ghen với nam nhân được nàng giấu trong phòng, ghen với đám ẩn vệ vì họ được ăn gà do chính tay nàng nướng, ghen với "người nhà" của nàng vì được nàng dành nhiều thời gian ở bên.
Hắn đang ghen, bậc đế vương cao cao tại thượng như hắn lại đang ghen, nỗi ghen tuông trước đây chưa từng có làm hắn thấy khó chịu.
Hắn có thể làm bất cứ việc gì vì nàng, hắn có thể cho nàng điểm tâm mỗi sáng, đồ ngon mỗi ngày, hắn có thể cho nàng uống loại trà ngon nhất trong cung, hắn có thể cho nàng những bộ y phục đẹp, có thể thả lỏng cho nàng vui chơi, hắn sợ đám người trong hậu cung sẽ tới tìm nàng gây sự nên phái rất nhiều ẩn vệ tới bảo vệ nàng.
Hắn quan tâm nàng, quan tâm nàng nhiều tới mức chỉ cần thấy nàng cười mình liền vui, quan tâm nàng tới mức chỉ cần nàng nhíu mày một cái hắn liền muốn buồn bực mãi không thôi. Hắn quan tâm, quan tâm nàng tới mức bỏ bê cả việc triều chính....
Hắn cười khổ, đưa tay véo véo cái má của nàng.
Ngốc nghếch, trẫm thích ngươi như thế, để ý ngươi như thế, cả hoàng cung đều biết mà tại sao ngươi không biết? Tại sao ngươi suốt ngày Triển Duật Hành Triển Duật Hành? Cứ thấy hắn là cươi toe toét, cứ thấy hắn là lại vui vẻ? Trong khi ở với trẫm, ngươi đến cả cư xử bình thường cũng không dám? Cứ suốt ngày nô tỳ nô tỳ Hoàng thượng Hoàng thượng.
Ngươi thật sự....thật sự quá ngốc!
Đã vậy, trẫm sẽ kiên nhẫn với ngươi, nếu không được sẽ đem ngươi ra ăn từ đầu tới chân, để xem ngươi có còn thích hắn được không.
Hắn buồn cười trước suy nghĩ của mình, im lặng một lúc mới dám cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn hôn nhẹ trở thàng hôn sâu, đến cả lưỡi cũng đưa vào miệng nàng.
Vị ngọt trong miệng nàng làm hắn ngây ngất, càng hôn càng muốn nhiều hơn. Hắn đưa tay giữ sau gáy nàng, lưỡi di động khuấy đảo khắp khoang miệng nàng.
Thật ngọt...
Đang lúc cao trào nhất thì nàng khó thở sẽ ưm một tiếng, mày liễu hơi nhíu lại, mà vị Hoàng thượng nào đấy vẫn mặc kệ, càng hôn sâu hơn một chút.
Lúc lưỡi hắn đang khuấy đảo miệng nàng thì lưỡi nàng động một cái, khẽ liếm lưỡi hắn.
Hắn sững sờ, bật dậy lùi ra xa, đôi tai nhuốm một màu hồng đậm, mắt mở trừng trừng nhìn nàng.
Mà cô nàng nào đấy vẫn ngủ ngon lành, mắt cong cong, miệng chép chép lật người ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.