Xuyên Không Về Làm Cô Gái Nhà Nông [Thập Niên 60]
Chương 3:
Hồng Thiêu Đậu Hủ Càn
27/11/2024
“Quả thật không hổ danh là ông anh đại nghĩa!”
Quan Hữu Thọ nghĩ thầm, cố sức chạy về nhà.
Đang chạy, anh nghe tiếng Mã Chấn Trung gọi lớn: “Tam ca, lên xe! Chạy bộ thế làm gì?”
Quan Hữu Thọ liếc chiếc xe bò cũ kỹ, mặt đầy vẻ khinh thường.
“Chê à? Nếu không phải tôi nói quá lên để cứu cậu, làm sao cậu trốn được? Đệ muội trong thôn đã nhờ lão đại phu xem qua.
Con bé tuy rơi từ trên cao xuống, nhưng may mắn chỉ bị rách đầu và mất máu.
Tỉnh lại thì sẽ không sao.
Tôi sẽ đưa vài quả trứng gà cho con bé bồi bổ.”
Quan Hữu Thọ nghe xong, nhíu mày: “Đầu bị thương, không đùa được đâu.
Để tôi đi khai giấy rồi đưa con bé lên bệnh viện huyện.
Cậu về trước giúp tôi một việc!”
*** Chạy về đến nhà, chưa kịp vào cửa, Quan Hữu Thọ đã nghe tiếng cãi vã trong sân.
Vợ anh và chị dâu đang giằng co, trong khi hai đứa cháu trai thì bắt nạt con trai anh.
Tức giận, Quan Hữu Thọ bước nhanh vào, một tay túm hai đứa cháu quăng ra xa, rồi kéo tóc chị dâu, quát: “Các người nghĩ tôi chết rồi sao?”
Chị dâu la lớn: “Chú đánh cả chị dâu à? Lão đại, chú mày vô dụng, để vợ con bị đánh mà nằm ngủ à?”
Quan Hữu Thọ buông tóc chị dâu, lạnh lùng quét mắt một lượt: “Hay lắm, cả nhà chỉ biết đứng nhìn!”
Anh kéo vợ mình dậy, bế đứa con trai đang khóc thút thít rồi chạy thẳng vào nhà.
“Con bé tỉnh chưa? Còn gây chuyện được à?”
Con trai anh, Quan Thiên Hữu, vội kể: “Cha, mẹ đi xin tiền bà nội, bà nội không cho, còn đánh mẹ.
Con định giúp mẹ, nhưng bị tụi nó đánh.”
Nghe vậy, ánh mắt Quan Hữu Thọ tối sầm lại.
Anh đặt con trai lên giường, quay qua vợ nói: “Cô mau thu dọn đồ, tối nay đưa con lên huyện.
Đừng để con bé này phải chịu khổ thêm nữa!”
--- Nếu cần thêm, xin hãy cho tôi biết! --- Quan Hữu Thọ nghe con trai nói, mắt trĩu buồn, khẽ đáp: “Từ giờ đừng gọi họ là tam ca nữa.
Con là con trai duy nhất của cha, chỉ có một đứa em gái, không có anh em nào khác.”
Cậu bé gật đầu chắc nịch: “Vâng! Con cũng không ưa họ.
Họ suốt ngày bắt nạt con.
Cha không có nhà, họ còn cướp đồ ăn của con.
Muội muội chắc đói quá nên mới phải lên núi.”
Quan Hữu Thọ đặt con trai lên giường đất, ánh mắt đau lòng nhìn sang đứa con gái nhỏ đang nằm bất động.
Anh đưa tay sờ vào mũi con bé, thấy hơi thở yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tú Hà, vợ anh, đứng bên cạnh lo lắng nói: “Cha nó, em không tin lời Mã đại gia đâu.
Đầu bị thương thế này, hay là mình đưa con bé lên bệnh viện đi.”
Quan Hữu Thọ nhìn khuôn mặt xanh xao, gầy guộc của con gái, ngắm vết máu còn in trên da mà thở dài.
Anh cương quyết: “Ta đi tìm mẹ, em chuẩn bị đồ đạc.
Mang theo vài bộ quần áo.”
Diệp Tú Hà biết tính chồng, ấp úng nói: “Mẹ...
chắc sẽ không đồng ý.”
Quan Hữu Thọ đi ra sân, nhìn quanh không thấy bóng dáng ai, đành nghiến răng: “Thu dọn nhanh lên.
Phải tranh thủ tới thành phố trước khi trời tối.”
*** Ở chính phòng, một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên giường đất, mặc chiếc áo vá nhiều mảng.
Tóc bà được chải gọn gàng, búi đơn giản phía sau.
Bên cạnh bà là chồng, đang tỉ mỉ cuốn điếu thuốc.
Thấy con trai vén rèm bước vào, ông khẽ hít một hơi rồi nhả khói.
“Mẹ, cha, con muốn đưa bọn nhỏ lên thành phố.”
Nghe vậy, bà mẹ thở dài: “Tam à, đừng trách chị dâu con.
Nhà mình thật sự không có tiền.
Mã đại gia nói con bé không sao, con cứ chờ thêm chút nữa xem.”
Quan Hữu Thọ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Chờ? Chờ gì nữa đây? Con chỉ có hai đứa nhỏ, mỗi ngày làm quần quật cũng chỉ mong chúng có miếng ăn no.
Nhưng mẹ nhìn xem, ngay cả đồ ăn chúng cũng bị giành, phải đói tới mức lên núi kiếm ăn.
Mẹ, con xin mẹ, con không muốn mất con gái mình vì đói khổ!”
Quan đại nương ngập ngừng, nhìn sang chồng.
“Nhưng nhà mình thật sự không còn gì nữa.”
Quan Hữu Thọ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Không có? Thế của cải của nhà mình trước đây chạy đâu hết? Ngày ngày con làm quần quật, kiếm công điểm đổ vào đâu? Lão đại thì nằm trên giường kêu đau lưng, còn lão út thì lúc nào cũng được ưu ái.”
Ông già bực tức quát: “Tam, im ngay!”
Nhưng Quan Hữu Thọ không chịu nhượng bộ: “Cha, cha đánh con cũng vô ích.
Quan Hữu Thọ nghĩ thầm, cố sức chạy về nhà.
Đang chạy, anh nghe tiếng Mã Chấn Trung gọi lớn: “Tam ca, lên xe! Chạy bộ thế làm gì?”
Quan Hữu Thọ liếc chiếc xe bò cũ kỹ, mặt đầy vẻ khinh thường.
“Chê à? Nếu không phải tôi nói quá lên để cứu cậu, làm sao cậu trốn được? Đệ muội trong thôn đã nhờ lão đại phu xem qua.
Con bé tuy rơi từ trên cao xuống, nhưng may mắn chỉ bị rách đầu và mất máu.
Tỉnh lại thì sẽ không sao.
Tôi sẽ đưa vài quả trứng gà cho con bé bồi bổ.”
Quan Hữu Thọ nghe xong, nhíu mày: “Đầu bị thương, không đùa được đâu.
Để tôi đi khai giấy rồi đưa con bé lên bệnh viện huyện.
Cậu về trước giúp tôi một việc!”
*** Chạy về đến nhà, chưa kịp vào cửa, Quan Hữu Thọ đã nghe tiếng cãi vã trong sân.
Vợ anh và chị dâu đang giằng co, trong khi hai đứa cháu trai thì bắt nạt con trai anh.
Tức giận, Quan Hữu Thọ bước nhanh vào, một tay túm hai đứa cháu quăng ra xa, rồi kéo tóc chị dâu, quát: “Các người nghĩ tôi chết rồi sao?”
Chị dâu la lớn: “Chú đánh cả chị dâu à? Lão đại, chú mày vô dụng, để vợ con bị đánh mà nằm ngủ à?”
Quan Hữu Thọ buông tóc chị dâu, lạnh lùng quét mắt một lượt: “Hay lắm, cả nhà chỉ biết đứng nhìn!”
Anh kéo vợ mình dậy, bế đứa con trai đang khóc thút thít rồi chạy thẳng vào nhà.
“Con bé tỉnh chưa? Còn gây chuyện được à?”
Con trai anh, Quan Thiên Hữu, vội kể: “Cha, mẹ đi xin tiền bà nội, bà nội không cho, còn đánh mẹ.
Con định giúp mẹ, nhưng bị tụi nó đánh.”
Nghe vậy, ánh mắt Quan Hữu Thọ tối sầm lại.
Anh đặt con trai lên giường, quay qua vợ nói: “Cô mau thu dọn đồ, tối nay đưa con lên huyện.
Đừng để con bé này phải chịu khổ thêm nữa!”
--- Nếu cần thêm, xin hãy cho tôi biết! --- Quan Hữu Thọ nghe con trai nói, mắt trĩu buồn, khẽ đáp: “Từ giờ đừng gọi họ là tam ca nữa.
Con là con trai duy nhất của cha, chỉ có một đứa em gái, không có anh em nào khác.”
Cậu bé gật đầu chắc nịch: “Vâng! Con cũng không ưa họ.
Họ suốt ngày bắt nạt con.
Cha không có nhà, họ còn cướp đồ ăn của con.
Muội muội chắc đói quá nên mới phải lên núi.”
Quan Hữu Thọ đặt con trai lên giường đất, ánh mắt đau lòng nhìn sang đứa con gái nhỏ đang nằm bất động.
Anh đưa tay sờ vào mũi con bé, thấy hơi thở yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tú Hà, vợ anh, đứng bên cạnh lo lắng nói: “Cha nó, em không tin lời Mã đại gia đâu.
Đầu bị thương thế này, hay là mình đưa con bé lên bệnh viện đi.”
Quan Hữu Thọ nhìn khuôn mặt xanh xao, gầy guộc của con gái, ngắm vết máu còn in trên da mà thở dài.
Anh cương quyết: “Ta đi tìm mẹ, em chuẩn bị đồ đạc.
Mang theo vài bộ quần áo.”
Diệp Tú Hà biết tính chồng, ấp úng nói: “Mẹ...
chắc sẽ không đồng ý.”
Quan Hữu Thọ đi ra sân, nhìn quanh không thấy bóng dáng ai, đành nghiến răng: “Thu dọn nhanh lên.
Phải tranh thủ tới thành phố trước khi trời tối.”
*** Ở chính phòng, một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên giường đất, mặc chiếc áo vá nhiều mảng.
Tóc bà được chải gọn gàng, búi đơn giản phía sau.
Bên cạnh bà là chồng, đang tỉ mỉ cuốn điếu thuốc.
Thấy con trai vén rèm bước vào, ông khẽ hít một hơi rồi nhả khói.
“Mẹ, cha, con muốn đưa bọn nhỏ lên thành phố.”
Nghe vậy, bà mẹ thở dài: “Tam à, đừng trách chị dâu con.
Nhà mình thật sự không có tiền.
Mã đại gia nói con bé không sao, con cứ chờ thêm chút nữa xem.”
Quan Hữu Thọ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Chờ? Chờ gì nữa đây? Con chỉ có hai đứa nhỏ, mỗi ngày làm quần quật cũng chỉ mong chúng có miếng ăn no.
Nhưng mẹ nhìn xem, ngay cả đồ ăn chúng cũng bị giành, phải đói tới mức lên núi kiếm ăn.
Mẹ, con xin mẹ, con không muốn mất con gái mình vì đói khổ!”
Quan đại nương ngập ngừng, nhìn sang chồng.
“Nhưng nhà mình thật sự không còn gì nữa.”
Quan Hữu Thọ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Không có? Thế của cải của nhà mình trước đây chạy đâu hết? Ngày ngày con làm quần quật, kiếm công điểm đổ vào đâu? Lão đại thì nằm trên giường kêu đau lưng, còn lão út thì lúc nào cũng được ưu ái.”
Ông già bực tức quát: “Tam, im ngay!”
Nhưng Quan Hữu Thọ không chịu nhượng bộ: “Cha, cha đánh con cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.