Xuyên Không Về Làm Cô Gái Nhà Nông [Thập Niên 60]
Chương 9:
Hồng Thiêu Đậu Hủ Càn
27/11/2024
Còn mẹ thì đỡ hơn, nhưng cả nhà vẫn nghèo, việc mua sắm đồ dùng cơ bản như nồi niêu, dao thớt sau khi phân gia cũng là một gánh nặng.
Đi ngang qua những người tan làm, trên tay họ xách theo những hộp cơm, Quan Hữu Thọ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Anh quyết định bước vào một quán ăn quốc doanh nhỏ, chỉ có sáu bàn.
Khi người phục vụ giục gọi món, anh nghiến răng quyết định gọi một cân sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, tiêu tốn 48 xu và 6 lượng phiếu gạo.
Nghĩ đến vợ con hiếm khi được ăn mì trắng, anh lại cắn răng mua thêm bốn cái bánh bao trắng, dù trong lòng đau như cắt.
Sau khi thanh toán, anh ngồi chờ đồ ăn, thầm trách bản thân: **Nếu tự làm bột, có thể được bao nhiêu bánh bao đây?** Nỗi xót xa càng làm anh nghĩ: **Ở lại huyện thêm vài ngày làm gì? Người ở nhà chắc đang lo lắng.
Nghèo thật khổ quá!** *** Bưng sủi cảo trong tay, Quan Hữu Thọ vội vàng quay về bệnh viện.
Trên đường, khi gặp người đi ngang hít hà mùi thơm, anh lo lắng không yên, sợ bị giật mất túi đồ ăn.
--- Nếu cần tiếp tục, xin hãy cho tôi biết! Có thể thấy người ở thành phố Nhật Tử cũng chẳng khá giả gì.
Diệp Tú Hà cầm chắc trên tay tờ phiếu gạo cùng mấy đồng tiền, cuối cùng cũng đến lượt mình sau khi xếp hàng lâu đến mỏi nhừ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi mua được sáu cái bánh bột ngô.
Vừa bước vào phòng bệnh, một bà cụ đang trông người thân liền vội đón lấy nàng: – Con gái lớn, sao không mua phần cơm bệnh nhân? Phần cơm bệnh nhân mà bà nói tới là một bát mì và một cái trứng tráng – món ăn quý giá lúc này.
Diệp Tú Hà cũng để ý thấy phần cơm đó, nhưng ngại không dám nói thẳng.
Nàng chỉ cười, trả lời lấp lửng: – Cha bọn trẻ bảo lát nữa sẽ mang đến, thím cứ yên tâm.
Thím ăn gì chưa? Bà cụ lắc đầu tiếc rẻ, ánh mắt có chút trách cứ: – Đấy là lương thực tinh, ở thành phố này bình thường cung ứng đã chẳng đủ.
Diệp Tú Hà không rõ chuyện cung ứng của thành phố ra sao, nhưng cũng không muốn để lộ mình chẳng biết gì.
Nàng nhìn sang hai người nhà khác đang chăm bệnh, thấy họ liếc mắt đầy khinh thường.
Có vẻ như họ coi gia đình nàng, người từ quê lên, thấp kém hơn hẳn.
“Làm như các người sang chảnh lắm ấy! Có tài thì mặc đồ tươm tất hơn đi, cũng giống nhau cả, quần áo đều là vá chằng vá đụp.
Mang theo cái bình nước từ nhà lên mà khoe như thể nó bằng vàng!”
– Diệp Tú Hà thầm nghĩ, lòng có chút bực bội.
Nàng hối hận vì khi con gái nhập viện, bản thân không chuẩn bị kỹ hơn.
Ngoài vài bộ quần áo, nàng chẳng mang gì đáng giá.
Chăn mền, thau chậu, thậm chí cái cốc uống nước mượn cũng bị đòi tiền.
Thứ gì cũng phải trả tiền! Mấy đồng tiền mà chồng nàng đưa lúc trước sắp hết sạch.
Chẳng biết anh ấy đã kịp đổi thêm tiền chưa và có mua được chút đường đỏ cho con không? Diệp Tú Hà cẩn thận đắp lại chăn cho hai đứa nhỏ, ngó ra cửa sổ, thấy trời đã ngả màu chiều.
Nàng đang định ra cổng bệnh viện xem thử thì bất chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc.
Mặt nàng sáng bừng lên, đầy vui mừng.
Ở nơi đất khách quê người này, chỉ có người chồng mới khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Quan Hữu Thọ vừa bước vào, khẽ gật đầu chào mọi người trong phòng bệnh, rồi nhanh chân đi đến bên vợ.
Anh hạ giọng hỏi: – An An vẫn chưa tỉnh dậy à? – Vẫn ngủ.
Nó mệt lắm, nhưng may mà không còn sốt.
Đường đỏ anh mua được không? Đợi con dậy thì cho nó uống bồi bổ máu.
Quan Hữu Thọ nháy mắt, đặt chiếc bánh bao lên bàn, mở nắp hộp cơm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa: – Thơm thế này là gì nhỉ? À, hóa ra là sủi cảo lớn! Diệp Tú Hà nghe vậy liền bật cười không ngừng, đập nhẹ vào chăn gọi con dậy: – Mau dậy đi con, muộn thêm chút là mẹ ăn hết đấy! Quan Bình An, cô con gái nhỏ, dụi mắt ngái ngủ, nhìn cha mẹ không tin nổi: – Cha, thật là sủi cảo sao? Quan Hữu Thọ gật đầu, cười: – Cha lừa con làm gì.
Nhanh dậy nào, để cha đút cho em con xong, rồi đến lượt con.
Cô bé nuốt nước miếng, rồi chỉ tay về phía cha mẹ: – Cha ăn trước đi một cái, mẹ ăn một cái nữa! Quan Hữu Thọ nghe vậy liền cười lớn: – Các con ăn đi, cha ăn rồi.
Đi ngang qua những người tan làm, trên tay họ xách theo những hộp cơm, Quan Hữu Thọ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Anh quyết định bước vào một quán ăn quốc doanh nhỏ, chỉ có sáu bàn.
Khi người phục vụ giục gọi món, anh nghiến răng quyết định gọi một cân sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, tiêu tốn 48 xu và 6 lượng phiếu gạo.
Nghĩ đến vợ con hiếm khi được ăn mì trắng, anh lại cắn răng mua thêm bốn cái bánh bao trắng, dù trong lòng đau như cắt.
Sau khi thanh toán, anh ngồi chờ đồ ăn, thầm trách bản thân: **Nếu tự làm bột, có thể được bao nhiêu bánh bao đây?** Nỗi xót xa càng làm anh nghĩ: **Ở lại huyện thêm vài ngày làm gì? Người ở nhà chắc đang lo lắng.
Nghèo thật khổ quá!** *** Bưng sủi cảo trong tay, Quan Hữu Thọ vội vàng quay về bệnh viện.
Trên đường, khi gặp người đi ngang hít hà mùi thơm, anh lo lắng không yên, sợ bị giật mất túi đồ ăn.
--- Nếu cần tiếp tục, xin hãy cho tôi biết! Có thể thấy người ở thành phố Nhật Tử cũng chẳng khá giả gì.
Diệp Tú Hà cầm chắc trên tay tờ phiếu gạo cùng mấy đồng tiền, cuối cùng cũng đến lượt mình sau khi xếp hàng lâu đến mỏi nhừ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi mua được sáu cái bánh bột ngô.
Vừa bước vào phòng bệnh, một bà cụ đang trông người thân liền vội đón lấy nàng: – Con gái lớn, sao không mua phần cơm bệnh nhân? Phần cơm bệnh nhân mà bà nói tới là một bát mì và một cái trứng tráng – món ăn quý giá lúc này.
Diệp Tú Hà cũng để ý thấy phần cơm đó, nhưng ngại không dám nói thẳng.
Nàng chỉ cười, trả lời lấp lửng: – Cha bọn trẻ bảo lát nữa sẽ mang đến, thím cứ yên tâm.
Thím ăn gì chưa? Bà cụ lắc đầu tiếc rẻ, ánh mắt có chút trách cứ: – Đấy là lương thực tinh, ở thành phố này bình thường cung ứng đã chẳng đủ.
Diệp Tú Hà không rõ chuyện cung ứng của thành phố ra sao, nhưng cũng không muốn để lộ mình chẳng biết gì.
Nàng nhìn sang hai người nhà khác đang chăm bệnh, thấy họ liếc mắt đầy khinh thường.
Có vẻ như họ coi gia đình nàng, người từ quê lên, thấp kém hơn hẳn.
“Làm như các người sang chảnh lắm ấy! Có tài thì mặc đồ tươm tất hơn đi, cũng giống nhau cả, quần áo đều là vá chằng vá đụp.
Mang theo cái bình nước từ nhà lên mà khoe như thể nó bằng vàng!”
– Diệp Tú Hà thầm nghĩ, lòng có chút bực bội.
Nàng hối hận vì khi con gái nhập viện, bản thân không chuẩn bị kỹ hơn.
Ngoài vài bộ quần áo, nàng chẳng mang gì đáng giá.
Chăn mền, thau chậu, thậm chí cái cốc uống nước mượn cũng bị đòi tiền.
Thứ gì cũng phải trả tiền! Mấy đồng tiền mà chồng nàng đưa lúc trước sắp hết sạch.
Chẳng biết anh ấy đã kịp đổi thêm tiền chưa và có mua được chút đường đỏ cho con không? Diệp Tú Hà cẩn thận đắp lại chăn cho hai đứa nhỏ, ngó ra cửa sổ, thấy trời đã ngả màu chiều.
Nàng đang định ra cổng bệnh viện xem thử thì bất chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc.
Mặt nàng sáng bừng lên, đầy vui mừng.
Ở nơi đất khách quê người này, chỉ có người chồng mới khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Quan Hữu Thọ vừa bước vào, khẽ gật đầu chào mọi người trong phòng bệnh, rồi nhanh chân đi đến bên vợ.
Anh hạ giọng hỏi: – An An vẫn chưa tỉnh dậy à? – Vẫn ngủ.
Nó mệt lắm, nhưng may mà không còn sốt.
Đường đỏ anh mua được không? Đợi con dậy thì cho nó uống bồi bổ máu.
Quan Hữu Thọ nháy mắt, đặt chiếc bánh bao lên bàn, mở nắp hộp cơm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa: – Thơm thế này là gì nhỉ? À, hóa ra là sủi cảo lớn! Diệp Tú Hà nghe vậy liền bật cười không ngừng, đập nhẹ vào chăn gọi con dậy: – Mau dậy đi con, muộn thêm chút là mẹ ăn hết đấy! Quan Bình An, cô con gái nhỏ, dụi mắt ngái ngủ, nhìn cha mẹ không tin nổi: – Cha, thật là sủi cảo sao? Quan Hữu Thọ gật đầu, cười: – Cha lừa con làm gì.
Nhanh dậy nào, để cha đút cho em con xong, rồi đến lượt con.
Cô bé nuốt nước miếng, rồi chỉ tay về phía cha mẹ: – Cha ăn trước đi một cái, mẹ ăn một cái nữa! Quan Hữu Thọ nghe vậy liền cười lớn: – Các con ăn đi, cha ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.