Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm
Chương 42: Phá án 3
Diễm Trinh
22/09/2024
"Lão bá. Lão yên tâm... bọn ta sẽ không để mọi người rơi vào nguy hiểm đâu."
Khanh Như từ tốn nói.
"Giúp được gì, lão già ta nhất định sẽ giúp, thôn dân nơi đây, thật sự quá khổ rồi. Ta thì không sao, cái mạng già này có thể hy sinh để đổi lạy bình yên cho thành N, vẫn rất đáng. Chỉ là nhà ta còn con trai, con dâu và cả cháu trai của ta. Họ đều...."
"Lão bá... lão phải tin bọn ta. Nhất định sẽ không có ai phải bỏ mạng cả." Điệp Y nhẹ nhàng nắm tay trưởng quầy.
Khanh Như nhìn không được dáng vẻ đó của Điệp Y, nên quay người rời lên gác.
"Thế nào?" Thừa Tống Vụ vừa thưởng hoa vừa nói.
"Không có gì đáng nghi. Thưa đại nhân.
"Theo dõi thêm vài ngày. Ta không muốn có sơ suất xãy ra."
"Dạ, thuộc hạ sẽ cho người qua theo dõi."
•••
Trong suốt quá trình sinh hoạt những ngày này, Lam Chi và Khanh Như đều đi cùng nhau.
Họ giả vờ như mình thật sự lần đầu đến đây. Đi dạo khắp thị trấn, thỉnh thoảng lại ghé đến các quán ăn nhỏ để thưởng thức ẩm thực.
Kế hoạch này, quả thật được Lam Chi diễn không hề để lộ một chút sơ hở nào.
Rất nhanh tên Thừa Tống Vụ đã bị cô làm cho tin tưởng hoàng toàn.
Hắn cho người đến mời cô về phủ bàn chuyện.
"Chào Thừa đại nhân." Lam Chi mỉm cười, nhún người hành lễ.
"Đã lâu không gặp."
"Vâng, hôm nay người mời tỷ muội ta đến đây là vì...?"
"Ơ kìa, sau cô lại vội vàng thế?"
"Đại nhân, ta và ngài, không cần phải dài dòng, cứ vào thẳng vấn đề đi."
"Được, cô nương quả thật rất thẳng tính."
"..."
"Số lương thực kia... ta có thể để cho cô giá tốt nhất... còn..."
"Ngài đừng lo, Khanh Như và ta là tỷ muội ruột. Cô ấy vô hại."
"Vậy số trà lậu kia, số lượng cô cần là bao nhiêu?"
"Không nhiều, ta cần trước một ít để dò xét xem lượng tiêu thụ ở chỗ ta."
"Vậy, cô sẽ vận chuyển bằng cách nào?"
"Đại nhân quả là chu đáo, nhưng ngày cứ yên tâm, tiểu nữ đã chu toàn mọi việc. Chỉ chờ ngài cung hàng thôi."
"Được, vậy 5 tấn gạo, và 30 bao đường... đây là con số nhiều nhất ta có thể đưa cho cô."
"Đa tạ đại nhân chiếu cố... còn trà?"
"Cô cần khoảng bao nhiêu bao?"
"Tiểu nữ cần 20 bao trà."
"Số này... e là hơi nhiều."
... Khanh Như nhận được ánh mắt của Lam Chi.
Liền mang chiếc hộp gỗ trên tay đưa cho Thừa Tống Vụ.
"Đại nhân, đây là tiền cọc, phần còn lại... ta sẽ đưa cho ngài ngay khi nhìn thấy hàng hoá."
"Vậy... gạo và đường cô có thể lấy đi trong đêm nay... còn trà thì có lẻ phải đợi thêm 1 tuần."
"Tại sao?"
"Cô đùa ta à? Đấy là hàng lậu... lão già ta làm sao dám chứa trong phủ... cô phải cho ta ít thời gian nhập hàng
chu."
"Được, vậy tạm thời... ngài cho ta gửi số gạo và đường kia ở phủ của ngài, khi trà về, ta sẽ vận chuyển cùng một thế."
"Được thôi."
"Nhưng mà!"
"Còn chuyện gì à?"
"Tiền của ta bây giờ trong tay ngài, bọn ta lại chỉ là hai cô nương.... Có phải, ngài nên viết cho bọn ta một tờ giấy, chứng minh ngài đã nhận cọc của bọn ta hay không?"
"Lại phải viết giấy nhận cọc? Gì mà lằn nhằn thế?"
"Ta trước nay làm ăn luôn rất rõ ràng, cẩn thận... nhở mai ngày trở mặt, nói tiền chưa nhận, gạo cũng không đưa.
Tỷ muội bọn ta biết tìm ai để kêu oan."
"Chuyện này."
"Nếu đại nhân không đồng ý, thì tỷ muội ta xin phép giữ lại tiền cọc, đợi đến khi có trà, bọn ta sẽ giao hàng trả tiền với ngài."
Lam Chi vừa nói thì Khanh Như đã nhanh chóng đứng dậy đi về phía chiếc họp gỗ, tỏ ý muốn lấy lại.
Nhưng Thừa Tống Vụ lại đặc tay mình lên.
"Được, Bảo Đài, mang giấy bút!"
...
"Đại nhân, phải viết rõ là 5 tấn gạo, 30 bao đường và 20 bao trà." Lam Chi thấy đại nhân không định viết tên số lương thực ra thì nhẹ giọng nhắc.
"..."
"Ta nói với ngài rồi, ta làm ăn luôn rõ ràng, ta mua của ngài cái gì, giá cả bao nhiêu, đã nhận cọc bao nhiêu, ngài điều phải ghi rõ ra. Như vậy ta mới yên tâm."
"Được, cứ là theo lời Lam cô nương."
Sau khi lăn tay. Lam Chi giữ lấy một bản, tên họ Thừa giữ một bản.
Lam Chi rời khỏi phủ Thừa Tướng, một mạch trở về khách trọ.
Khanh Như từ tốn nói.
"Giúp được gì, lão già ta nhất định sẽ giúp, thôn dân nơi đây, thật sự quá khổ rồi. Ta thì không sao, cái mạng già này có thể hy sinh để đổi lạy bình yên cho thành N, vẫn rất đáng. Chỉ là nhà ta còn con trai, con dâu và cả cháu trai của ta. Họ đều...."
"Lão bá... lão phải tin bọn ta. Nhất định sẽ không có ai phải bỏ mạng cả." Điệp Y nhẹ nhàng nắm tay trưởng quầy.
Khanh Như nhìn không được dáng vẻ đó của Điệp Y, nên quay người rời lên gác.
"Thế nào?" Thừa Tống Vụ vừa thưởng hoa vừa nói.
"Không có gì đáng nghi. Thưa đại nhân.
"Theo dõi thêm vài ngày. Ta không muốn có sơ suất xãy ra."
"Dạ, thuộc hạ sẽ cho người qua theo dõi."
•••
Trong suốt quá trình sinh hoạt những ngày này, Lam Chi và Khanh Như đều đi cùng nhau.
Họ giả vờ như mình thật sự lần đầu đến đây. Đi dạo khắp thị trấn, thỉnh thoảng lại ghé đến các quán ăn nhỏ để thưởng thức ẩm thực.
Kế hoạch này, quả thật được Lam Chi diễn không hề để lộ một chút sơ hở nào.
Rất nhanh tên Thừa Tống Vụ đã bị cô làm cho tin tưởng hoàng toàn.
Hắn cho người đến mời cô về phủ bàn chuyện.
"Chào Thừa đại nhân." Lam Chi mỉm cười, nhún người hành lễ.
"Đã lâu không gặp."
"Vâng, hôm nay người mời tỷ muội ta đến đây là vì...?"
"Ơ kìa, sau cô lại vội vàng thế?"
"Đại nhân, ta và ngài, không cần phải dài dòng, cứ vào thẳng vấn đề đi."
"Được, cô nương quả thật rất thẳng tính."
"..."
"Số lương thực kia... ta có thể để cho cô giá tốt nhất... còn..."
"Ngài đừng lo, Khanh Như và ta là tỷ muội ruột. Cô ấy vô hại."
"Vậy số trà lậu kia, số lượng cô cần là bao nhiêu?"
"Không nhiều, ta cần trước một ít để dò xét xem lượng tiêu thụ ở chỗ ta."
"Vậy, cô sẽ vận chuyển bằng cách nào?"
"Đại nhân quả là chu đáo, nhưng ngày cứ yên tâm, tiểu nữ đã chu toàn mọi việc. Chỉ chờ ngài cung hàng thôi."
"Được, vậy 5 tấn gạo, và 30 bao đường... đây là con số nhiều nhất ta có thể đưa cho cô."
"Đa tạ đại nhân chiếu cố... còn trà?"
"Cô cần khoảng bao nhiêu bao?"
"Tiểu nữ cần 20 bao trà."
"Số này... e là hơi nhiều."
... Khanh Như nhận được ánh mắt của Lam Chi.
Liền mang chiếc hộp gỗ trên tay đưa cho Thừa Tống Vụ.
"Đại nhân, đây là tiền cọc, phần còn lại... ta sẽ đưa cho ngài ngay khi nhìn thấy hàng hoá."
"Vậy... gạo và đường cô có thể lấy đi trong đêm nay... còn trà thì có lẻ phải đợi thêm 1 tuần."
"Tại sao?"
"Cô đùa ta à? Đấy là hàng lậu... lão già ta làm sao dám chứa trong phủ... cô phải cho ta ít thời gian nhập hàng
chu."
"Được, vậy tạm thời... ngài cho ta gửi số gạo và đường kia ở phủ của ngài, khi trà về, ta sẽ vận chuyển cùng một thế."
"Được thôi."
"Nhưng mà!"
"Còn chuyện gì à?"
"Tiền của ta bây giờ trong tay ngài, bọn ta lại chỉ là hai cô nương.... Có phải, ngài nên viết cho bọn ta một tờ giấy, chứng minh ngài đã nhận cọc của bọn ta hay không?"
"Lại phải viết giấy nhận cọc? Gì mà lằn nhằn thế?"
"Ta trước nay làm ăn luôn rất rõ ràng, cẩn thận... nhở mai ngày trở mặt, nói tiền chưa nhận, gạo cũng không đưa.
Tỷ muội bọn ta biết tìm ai để kêu oan."
"Chuyện này."
"Nếu đại nhân không đồng ý, thì tỷ muội ta xin phép giữ lại tiền cọc, đợi đến khi có trà, bọn ta sẽ giao hàng trả tiền với ngài."
Lam Chi vừa nói thì Khanh Như đã nhanh chóng đứng dậy đi về phía chiếc họp gỗ, tỏ ý muốn lấy lại.
Nhưng Thừa Tống Vụ lại đặc tay mình lên.
"Được, Bảo Đài, mang giấy bút!"
...
"Đại nhân, phải viết rõ là 5 tấn gạo, 30 bao đường và 20 bao trà." Lam Chi thấy đại nhân không định viết tên số lương thực ra thì nhẹ giọng nhắc.
"..."
"Ta nói với ngài rồi, ta làm ăn luôn rõ ràng, ta mua của ngài cái gì, giá cả bao nhiêu, đã nhận cọc bao nhiêu, ngài điều phải ghi rõ ra. Như vậy ta mới yên tâm."
"Được, cứ là theo lời Lam cô nương."
Sau khi lăn tay. Lam Chi giữ lấy một bản, tên họ Thừa giữ một bản.
Lam Chi rời khỏi phủ Thừa Tướng, một mạch trở về khách trọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.