Chương 4: Ai Sợ Ai!
Khương Ti Chử Tửu
10/12/2022
nhóm dịch: bánh bao
Trước kia năm mươi đồng này đều là Khương Vãn nhận, Điền Tang Chi chỉ chờ Khương Vãn ầm ĩ ly hôn, sau đó chiếm lấy số tiền năm mươi đồng kia.
Cái đứa bồi tiền kia nếu bị Khương Vãn mang đi, thì làm sao thằng Ba chịu gửi tiền về đây, thím ta còn lâu mới để Khương Vãn mang đứa nhỏ đi.
Tiền lương hưu của thằng cả, thằng hai thì không nói, hai anh trai đã chết, trong nhà có ba đứa con, thằng Ba sau này chỉ biết gửi càng nhiều phụ cấp mà thôi, nghe nói lương ở cấp bậc đoàn trưởng, một tháng hơn một trăm đồng đấy.
“Ba đứa nhỏ mang họ Cố, tôi không cho phép cô dẫn đi.”
“Điền Tang Chi, đứa nhỏ ở hay đi còn chưa tới lượt thím làm chủ đâu, tôi là mẹ nuôi của Tiểu Phong, thím ruột của Tiểu Đao Tiểu Ngư, bàn về quan hệ đôi bên thì cũng là tôi cao hơn thím.”
Khương Vãn rất kiên định, “Tôi dẫn theo đám trẻ đi hành quân, hành lý đều đã chuẩn bị xong rồi, thím lấy lý do gì mà không đồng ý.”
“Chỉ bằng...” Điền Tang Chi tuy kiêu ngạo, nhưng thím ta chỉ là thím hai, quả thật không có đạo lý trông coi đứa nhỏ, mấy năm nay chú thím Hai của Cố gia mỗi tháng đều có ba phần tiền, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, ước gì sau này nhà thím ta không có khoản thu này.
Khương Vãn chua ngoa đanh đá, nếu ầm ĩ đến chỗ bí thư thôn, thì có khi sẽ mở đại hội phê bình thím ta.
Thím ta nhanh chóng tìm kế khác, “Dựa vào ông nội của bọn nhỏ không đồng ý, đúng vậy, ông nội ba đứa nhỏ lúc trước đã giao cha chúng nói cho nhà chúng ta nuôi lớn, hiện tại đến ba đứa cháu trai, chắc chắn vẫn là nhà tôi nuôi, cô còn đang muốn ly hôn thì đừng có ầm ĩ.”
Không phải muốn tiền sao? Cũng không nhìn xem cô có bản lĩnh này đoạt được hay không.
Khương Vãn trở về phòng tìm một đôi giày cao su rồi đeo vào, mùa hè năm nay mưa to rả rích, kéo dài hơn một tháng, đường bùn đã sớm lầy lội không chịu nổi.
“Phải không, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cha ruột của Cố Bắc Xuyên.”
***
Trong đại viện bộ đội đóng quân, trong tay Cố Vệ Quốc có hai phần cáo phó nặng trịch, quân đóng ở biên cương gửi tới điện tín, con trai lớn và con trai thứ hai của ông ta đồng loạt hy sinh, khi con trai thứ ba chấp hành nhiệm vụ bí mật thì mất liên lạc, sống chết chưa rõ.
Mấy năm nay, ông ta ở quân khu Tần Xuyên làm phó sư trưởng, dựa vào nhân mạch của ông ngoại ba đứa con trai, hiện giờ con trai chết hai người, lòng ông ta cũng đau, quan trọng hơn là không dễ khai báo với ông cụ.
Trước kia năm mươi đồng này đều là Khương Vãn nhận, Điền Tang Chi chỉ chờ Khương Vãn ầm ĩ ly hôn, sau đó chiếm lấy số tiền năm mươi đồng kia.
Cái đứa bồi tiền kia nếu bị Khương Vãn mang đi, thì làm sao thằng Ba chịu gửi tiền về đây, thím ta còn lâu mới để Khương Vãn mang đứa nhỏ đi.
Tiền lương hưu của thằng cả, thằng hai thì không nói, hai anh trai đã chết, trong nhà có ba đứa con, thằng Ba sau này chỉ biết gửi càng nhiều phụ cấp mà thôi, nghe nói lương ở cấp bậc đoàn trưởng, một tháng hơn một trăm đồng đấy.
“Ba đứa nhỏ mang họ Cố, tôi không cho phép cô dẫn đi.”
“Điền Tang Chi, đứa nhỏ ở hay đi còn chưa tới lượt thím làm chủ đâu, tôi là mẹ nuôi của Tiểu Phong, thím ruột của Tiểu Đao Tiểu Ngư, bàn về quan hệ đôi bên thì cũng là tôi cao hơn thím.”
Khương Vãn rất kiên định, “Tôi dẫn theo đám trẻ đi hành quân, hành lý đều đã chuẩn bị xong rồi, thím lấy lý do gì mà không đồng ý.”
“Chỉ bằng...” Điền Tang Chi tuy kiêu ngạo, nhưng thím ta chỉ là thím hai, quả thật không có đạo lý trông coi đứa nhỏ, mấy năm nay chú thím Hai của Cố gia mỗi tháng đều có ba phần tiền, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, ước gì sau này nhà thím ta không có khoản thu này.
Khương Vãn chua ngoa đanh đá, nếu ầm ĩ đến chỗ bí thư thôn, thì có khi sẽ mở đại hội phê bình thím ta.
Thím ta nhanh chóng tìm kế khác, “Dựa vào ông nội của bọn nhỏ không đồng ý, đúng vậy, ông nội ba đứa nhỏ lúc trước đã giao cha chúng nói cho nhà chúng ta nuôi lớn, hiện tại đến ba đứa cháu trai, chắc chắn vẫn là nhà tôi nuôi, cô còn đang muốn ly hôn thì đừng có ầm ĩ.”
Không phải muốn tiền sao? Cũng không nhìn xem cô có bản lĩnh này đoạt được hay không.
Khương Vãn trở về phòng tìm một đôi giày cao su rồi đeo vào, mùa hè năm nay mưa to rả rích, kéo dài hơn một tháng, đường bùn đã sớm lầy lội không chịu nổi.
“Phải không, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cha ruột của Cố Bắc Xuyên.”
***
Trong đại viện bộ đội đóng quân, trong tay Cố Vệ Quốc có hai phần cáo phó nặng trịch, quân đóng ở biên cương gửi tới điện tín, con trai lớn và con trai thứ hai của ông ta đồng loạt hy sinh, khi con trai thứ ba chấp hành nhiệm vụ bí mật thì mất liên lạc, sống chết chưa rõ.
Mấy năm nay, ông ta ở quân khu Tần Xuyên làm phó sư trưởng, dựa vào nhân mạch của ông ngoại ba đứa con trai, hiện giờ con trai chết hai người, lòng ông ta cũng đau, quan trọng hơn là không dễ khai báo với ông cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.