Chương 10: Để Cá Cho Mẹ
Khương Ti Chử Tửu
10/12/2022
nhóm dịch: bánh bao
Cậu bé chắn em trai ở phía sau, sợ cô tới đánh, cả người đều căng thẳng, “Thím, em trai đói bụng muốn ăn thịt, cháu... cháu bắt cá nướng cho em trai ăn, thím đừng hai em, muốn đánh thì đánh cháu đi.”
Cậu bé chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, chỗ lồng ngực đầy tàn thuốc và bùn.
Khương Vãn thấy rõ, e rằng bây giờ mấy đứa nhỏ đói lắm rồi, lại thèm thịt, cho nên ở trong sông nhỏ dùng sọt vớt mấy con cá mỏ đao dài mấy tấc, ngay cả bụng cá cũng không làm sạch đã lấy rơm rạ đốt thành than đen.
Như thế này thì ăn kiểu gì.
“Không được ăn, bỏ hết xuống cho thím.”
Cố Tiểu Ngư mới ba tuổi, nhưng phân biệt rõ ai đánh, ai mắng mình, rất rõ ràng thím nhỏ này đã mắng bé con bẩn thỉu khiến người ta chán ghét, nhóc con cười hì hì: “Thím xấu đến cướp cá ăn, ăn trước sẽ không cướp được.”
Cố Tiểu Phong ở bên cạnh vội vàng nắm lấy một con cá, “Để lại một con cho mẹ, đừng ăn hết nha.”
Cố Tiểu Phong là được Cố Bắc Xuyên nhận nuôi trở về, lúc ôm về còn chưa đầy tháng, nguyên chủ đối xử với bé cũng không tốt, thế mà bé còn muốn để lại cho mẹ một con cá mà mình cũng không nỡ ăn.
Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, trong lòng Khương Vãn mềm nhũn, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy sao lại chết ở thôn Tiểu Cố chứ, cô nhất định phải dẫn bọn họ đi.
Cô moi than đen trong miệng Cố Tiểu Ngư ra, “Cái này không thể ăn, thím dẫn cháu đi ăn cá lớn được không?”
Có cá lớn ăn ai còn ăn con cá nhỏ nướng thành than này chứ, Cố Tiểu Ngư vỗ tay, “Được được, cháu muốn đi ăn cá lớn.”
***
Trong văn phòng quân khu ở thành phố Kinh, Triệu Ngạn Nho phẫn nộ vỗ bàn, “Các người làm gì vậy, vì sao lại phái ba anh em bọn họ đồng thời đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, ông cụ vừa biết thoáng cái chết hai đứa cháu ngoại, bây giờ đang bị huyết não phải vào bệnh viện, mau điều Cố Bắc Xuyên về cho tôi, nếu cậu ta mà chết nữa thì ông cụ hắn chắc chắn không sống được.”
Người phía dưới lau mồ hôi lạnh trên trán, là cha ruột của ba anh em Cố gia nói, muốn anh em bọn họ được rèn luyện ở tuyến đầu, hiện tại hy sinh mất hai người, Cố Bắc Xuyên cũng không thể xảy ra chuyện nữa, một nhà chết ba anh em, đổi lại nhà ai chịu được.
“Cố Bắc Xuyên tính tình vốn nghiêm túc, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành chắc chắn sẽ không chịu điều về. Hiện tại cậu ta vẫn chưa biết việc hai anh trai đã hy sinh.”
Cậu bé chắn em trai ở phía sau, sợ cô tới đánh, cả người đều căng thẳng, “Thím, em trai đói bụng muốn ăn thịt, cháu... cháu bắt cá nướng cho em trai ăn, thím đừng hai em, muốn đánh thì đánh cháu đi.”
Cậu bé chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, chỗ lồng ngực đầy tàn thuốc và bùn.
Khương Vãn thấy rõ, e rằng bây giờ mấy đứa nhỏ đói lắm rồi, lại thèm thịt, cho nên ở trong sông nhỏ dùng sọt vớt mấy con cá mỏ đao dài mấy tấc, ngay cả bụng cá cũng không làm sạch đã lấy rơm rạ đốt thành than đen.
Như thế này thì ăn kiểu gì.
“Không được ăn, bỏ hết xuống cho thím.”
Cố Tiểu Ngư mới ba tuổi, nhưng phân biệt rõ ai đánh, ai mắng mình, rất rõ ràng thím nhỏ này đã mắng bé con bẩn thỉu khiến người ta chán ghét, nhóc con cười hì hì: “Thím xấu đến cướp cá ăn, ăn trước sẽ không cướp được.”
Cố Tiểu Phong ở bên cạnh vội vàng nắm lấy một con cá, “Để lại một con cho mẹ, đừng ăn hết nha.”
Cố Tiểu Phong là được Cố Bắc Xuyên nhận nuôi trở về, lúc ôm về còn chưa đầy tháng, nguyên chủ đối xử với bé cũng không tốt, thế mà bé còn muốn để lại cho mẹ một con cá mà mình cũng không nỡ ăn.
Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, trong lòng Khương Vãn mềm nhũn, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy sao lại chết ở thôn Tiểu Cố chứ, cô nhất định phải dẫn bọn họ đi.
Cô moi than đen trong miệng Cố Tiểu Ngư ra, “Cái này không thể ăn, thím dẫn cháu đi ăn cá lớn được không?”
Có cá lớn ăn ai còn ăn con cá nhỏ nướng thành than này chứ, Cố Tiểu Ngư vỗ tay, “Được được, cháu muốn đi ăn cá lớn.”
***
Trong văn phòng quân khu ở thành phố Kinh, Triệu Ngạn Nho phẫn nộ vỗ bàn, “Các người làm gì vậy, vì sao lại phái ba anh em bọn họ đồng thời đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, ông cụ vừa biết thoáng cái chết hai đứa cháu ngoại, bây giờ đang bị huyết não phải vào bệnh viện, mau điều Cố Bắc Xuyên về cho tôi, nếu cậu ta mà chết nữa thì ông cụ hắn chắc chắn không sống được.”
Người phía dưới lau mồ hôi lạnh trên trán, là cha ruột của ba anh em Cố gia nói, muốn anh em bọn họ được rèn luyện ở tuyến đầu, hiện tại hy sinh mất hai người, Cố Bắc Xuyên cũng không thể xảy ra chuyện nữa, một nhà chết ba anh em, đổi lại nhà ai chịu được.
“Cố Bắc Xuyên tính tình vốn nghiêm túc, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành chắc chắn sẽ không chịu điều về. Hiện tại cậu ta vẫn chưa biết việc hai anh trai đã hy sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.