Chương 10: Lạc Vào Tương Lai
thichdoctruyen
03/10/2021
Cả hai bọn tôi loay hoay mãi chẳng biết phải làm thế nào để giấu chiếc máy thời gian này. Tất nhiên là không thể để nó ở giữa nơi như thế này. Bọn tôi đã thử dùng đòn bẩy để di chuyển nó lên phía trên nhưng thanh đòn bẩy bị gãy. Cả hai đứa bỗng nhiên thấy phía trước khoảng mười mét là một cái hang và chiếc máy thời gian này hoàn toàn có thể vừa miệng chiếc hang. Nhưng làm sao để cho chiếc máy di chuyển được nửa mét đã khó rồi chứ đùng nói là mười mét.Thằng Tài bỗng nhiên nãy ra sáng kiến:
- Tôi nghĩ con tàu có thể có chiếc bánh như bánh máy bay ấy. Tôi nghĩ ta không đủ năng lượng để đi tiếp không gian khác vì cần một nguồn năng lượng lớn mới đi được. Còn di chuyển theo đường thẳng thì chỉ dùng ít năng lượng đấy.
- Để tôi thử.
Nói rồi tôi cặm cụi hồi lâu mới tìm được chế độ dùng bánh để di chuyển. Rất may mọi chuyện đúng như thằng Tài dự đoán. Con tàu dần chạy vào miệng chiếc hang rồi đi vào.
- Yeah! - Cả hai đứa vỡ òa trong sự vui sướng.
Thế là bọn tôi quyết định làm một giấc trong con tàu vì tôi đã ngụy trang con tàu nhìn y chang một bụi cây. Nói chung do mệt quá nên mới mặc kệ mọi việc mà ngủ. Bọn tôi chìm vào giấc ngủ và phó mặc mọi chuyện cho ông trời tính.
(Sáng hôm sau)
Sau một bữa ăn sáng với một con chim bồ câu, tôi và Tài quyết định tìm đường ra để xem hiện tôi và nó đang ở đâu. Nhưng cả hai bọn tôi linh cảm đây không phải năm 1999. Khi ra khỏi khu rừng, bọn tôi ngạc nhiên vì thành phố đang hiện ra trước mắt chúng tôi chắc chắn không phải là thành phố theo kiểu thập niên 90. Giao thông ở đây không bị ùn tắc vì bây giờ họ dùng xe bay. Các tòa nhà cao tầng với các ánh đèn bùng lên hàng ngàn sắc màu với đủ các thể loại âm nhạc. Nếu theo phương diện của những người từ quá khứ đến thì tôi cho rằng sẽ quá lòe loẹt và hơi hao tổn điện năng. Thằng Tài hỏi tôi:
- Nếu tương lai ta vẫn sống tốt như thế thì ta cần gì phải thay đổi. Tôi thấy việc này không cần thiết lắm.
- Thực sự tôi nghĩ tương lai sẽ như thế này nếu ta thành công đấy. Cậu nghĩ bây giờ ta phải làm gì để đến nơi năm 1999 chứ?
- Haiz, ước gì tôi biết, chỉ biết là cần một nguồn năng lượng lớn thôi. - Tài lắc đầu.
Thế là bọn tôi đi vào thành phố, phải nói nó rất sang trọng và cực kì sạch sẽ. Đi hai bên đường ai cũng thấy hàng ngàn quán ăn nhìn rất xịn sò và hàng ngàn thứ khác. Tài hỏi một cô gái chắc đang trạc tuổi đôi mươi:
- Cho hỏi đây là năm bao nhiêu vậy?
- À, đây là năm 3000. Có việc gì không? - Cô ấy hỏi.
- Không có gì đâu, tạm biệt.
Tôi đứng bên cạnh nghe thế thì hoảng hốt vì không những đã sai về thời gian mà lại tiến đến tương lai quá sâu như vậy. Tôi lo lắng đi đi lại lại để tìm kế hoạch làm sao để sử dụng con tàu. Vì nếu không nhanh không sớm thì muộn con tàu cũng sẽ bị phát hiện và cả hai sẽ bị kẹt lại nơi này. Tôi mới hỏi cô gái:
- Vậy hiện giờ vị chủ tịch liên hợp quốc là ai vây?
- Là ngài David, ông ấy chắc khoảng ba mươi tuổi đấy.
- Tôi nghĩ con tàu có thể có chiếc bánh như bánh máy bay ấy. Tôi nghĩ ta không đủ năng lượng để đi tiếp không gian khác vì cần một nguồn năng lượng lớn mới đi được. Còn di chuyển theo đường thẳng thì chỉ dùng ít năng lượng đấy.
- Để tôi thử.
Nói rồi tôi cặm cụi hồi lâu mới tìm được chế độ dùng bánh để di chuyển. Rất may mọi chuyện đúng như thằng Tài dự đoán. Con tàu dần chạy vào miệng chiếc hang rồi đi vào.
- Yeah! - Cả hai đứa vỡ òa trong sự vui sướng.
Thế là bọn tôi quyết định làm một giấc trong con tàu vì tôi đã ngụy trang con tàu nhìn y chang một bụi cây. Nói chung do mệt quá nên mới mặc kệ mọi việc mà ngủ. Bọn tôi chìm vào giấc ngủ và phó mặc mọi chuyện cho ông trời tính.
(Sáng hôm sau)
Sau một bữa ăn sáng với một con chim bồ câu, tôi và Tài quyết định tìm đường ra để xem hiện tôi và nó đang ở đâu. Nhưng cả hai bọn tôi linh cảm đây không phải năm 1999. Khi ra khỏi khu rừng, bọn tôi ngạc nhiên vì thành phố đang hiện ra trước mắt chúng tôi chắc chắn không phải là thành phố theo kiểu thập niên 90. Giao thông ở đây không bị ùn tắc vì bây giờ họ dùng xe bay. Các tòa nhà cao tầng với các ánh đèn bùng lên hàng ngàn sắc màu với đủ các thể loại âm nhạc. Nếu theo phương diện của những người từ quá khứ đến thì tôi cho rằng sẽ quá lòe loẹt và hơi hao tổn điện năng. Thằng Tài hỏi tôi:
- Nếu tương lai ta vẫn sống tốt như thế thì ta cần gì phải thay đổi. Tôi thấy việc này không cần thiết lắm.
- Thực sự tôi nghĩ tương lai sẽ như thế này nếu ta thành công đấy. Cậu nghĩ bây giờ ta phải làm gì để đến nơi năm 1999 chứ?
- Haiz, ước gì tôi biết, chỉ biết là cần một nguồn năng lượng lớn thôi. - Tài lắc đầu.
Thế là bọn tôi đi vào thành phố, phải nói nó rất sang trọng và cực kì sạch sẽ. Đi hai bên đường ai cũng thấy hàng ngàn quán ăn nhìn rất xịn sò và hàng ngàn thứ khác. Tài hỏi một cô gái chắc đang trạc tuổi đôi mươi:
- Cho hỏi đây là năm bao nhiêu vậy?
- À, đây là năm 3000. Có việc gì không? - Cô ấy hỏi.
- Không có gì đâu, tạm biệt.
Tôi đứng bên cạnh nghe thế thì hoảng hốt vì không những đã sai về thời gian mà lại tiến đến tương lai quá sâu như vậy. Tôi lo lắng đi đi lại lại để tìm kế hoạch làm sao để sử dụng con tàu. Vì nếu không nhanh không sớm thì muộn con tàu cũng sẽ bị phát hiện và cả hai sẽ bị kẹt lại nơi này. Tôi mới hỏi cô gái:
- Vậy hiện giờ vị chủ tịch liên hợp quốc là ai vây?
- Là ngài David, ông ấy chắc khoảng ba mươi tuổi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.