Xuyên Không Về Thập Niên 70: Ta Giành Lấy Cơ Duyên Của Nữ Chính
Chương 17:
Mạc Mạc Mạc
20/08/2024
Khi Lâm Mạch đang mơ màng trong những suy nghĩ đẹp đẽ của mình, cô đã bị Lâm Đại Nữu kéo đến cổng nhà ăn quốc doanh.
Nhìn thấy tòa nhà gạch đỏ trước mặt, Lâm Mạch liền hỏi Lâm Đại Nữu: “Mợ, chúng ta không đi bưu điện lấy tiền sao? Sao lại đến nhà ăn quốc doanh?” Lâm Đại Nữu xoa đầu Lâm Mạch, cười nói: “Con bé này, bụng đói mà cũng không nói, nghe bụng con kêu mãi kia kìa.
Vào ăn một bát mì trước, no rồi mới đi lấy tiền.
Về thôn còn phải đi nửa giờ nữa, đừng để đói lả ra.” Nghe vậy, Lâm Mạch không phản đối nữa, vì cô thực sự đang đói, nên cô đi theo Lâm Đại Nữu vào trong.
Nhưng khi đi được một đoạn, cô nhận ra rằng Vương Kiến Thiết không đi theo, mà ngồi xuống dưới gốc cây liễu trước cửa nhà ăn.
Cô liền thắc mắc hỏi: “Mợ, sao cậu không vào ăn?” Lâm Đại Nữu quay lại nhìn chồng mình, rồi nói với Lâm Mạch: “Chúng ta không đói, chỉ chờ con ăn xong rồi ra ngoài thôi.
Đừng lo cho chúng ta, về đến thôn là đã có cơm trưa rồi, con cứ vào ăn từ từ, chúng ta không muốn chiếm chỗ của người khác mà không ăn gì.” Nghe những lời này, Lâm Mạch cảm thấy không thoải mái.
Làm sao cậu mợ cô lại không đói được? Bản thân cô, chẳng làm gì mà bụng đã kêu rên, huống chi họ đã bận rộn cả buổi sáng lo cho cô.
Chắc chắn họ cũng đói, nhưng ngại nhà ăn quốc doanh quá đắt nên không dám vào ăn.
Lòng cô dâng lên một nỗi xót xa, nghĩ đến việc trong không gian của mình vẫn còn nhiều bánh quy, dù không có gì cầu kỳ nhưng vẫn có thể giúp lót dạ.
Cô liền nghĩ hay là lén lấy một ít bánh quy ra để cả ba người cùng ăn, tránh phải vào nhà ăn quốc doanh.
Dù cô rất muốn mời cậu mợ một bữa ngon, nhưng hiện tại trong tay cô chỉ có tiền, không có phiếu.
Mà bây giờ, không có phiếu thì chẳng thể mua gì, trừ khi vào chợ đen, nhưng cô biết chắc rằng Vương Kiến Thiết và Lâm Đại Nữu sẽ không đồng ý.
Vậy nên cô quyết định hành động theo cách khác.
Lâm Mạch kéo tay Lâm Đại Nữu lại, nói rằng mình cũng không muốn vào ăn, vì còn bánh quy từ phần quà của thư ký Vương gửi, hay là cả ba người cùng ăn chút bánh quy lót dạ rồi về thôn ăn trưa.
Nhưng Lâm Đại Nữu không đồng ý, bà nói bánh quy để dành cho Lâm Mạch bồi bổ sức khỏe, hơn nữa bây giờ họ không mang theo nước, nếu chỉ ăn bánh quy sẽ dễ bị nghẹn, tốt nhất là vào ăn bát mì nóng cho dễ tiêu.
Lâm Mạch định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lâm Đại Nữu ngắt lời, bà kiên quyết kéo cô vào nhà ăn quốc doanh.
Cảm nhận bàn tay tuy thô ráp nhưng ấm áp của Lâm Đại Nữu, Lâm Mạch đành thỏa hiệp.
Đây là sự quan tâm của người lớn dành cho cô, điều mà cô chưa từng cảm nhận được trong kiếp trước.
Cô tự nhủ hãy cứ để mình được chiều chuộng một lần.
Cô quyết định sẽ chọn một bát mì rẻ nhất, ăn nhanh để họ không phải đợi lâu.
Sau khi nhận được tiền trợ cấp, cô sẽ đưa cậu mợ đến nhà ăn quốc doanh để ăn một bữa thật ngon.
Và sau này, những thứ tốt trong không gian của cô cũng sẽ chia sẻ cho họ nhiều hơn.
Lâm Mạch thầm hứa với bản thân rằng cô sẽ giúp cậu mợ có cuộc sống tốt đẹp hơn từng ngày.
Nghĩ vậy, cô không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, liền theo Lâm Đại Nữu tiến vào trong quán ăn.
Nhìn thấy tòa nhà gạch đỏ trước mặt, Lâm Mạch liền hỏi Lâm Đại Nữu: “Mợ, chúng ta không đi bưu điện lấy tiền sao? Sao lại đến nhà ăn quốc doanh?” Lâm Đại Nữu xoa đầu Lâm Mạch, cười nói: “Con bé này, bụng đói mà cũng không nói, nghe bụng con kêu mãi kia kìa.
Vào ăn một bát mì trước, no rồi mới đi lấy tiền.
Về thôn còn phải đi nửa giờ nữa, đừng để đói lả ra.” Nghe vậy, Lâm Mạch không phản đối nữa, vì cô thực sự đang đói, nên cô đi theo Lâm Đại Nữu vào trong.
Nhưng khi đi được một đoạn, cô nhận ra rằng Vương Kiến Thiết không đi theo, mà ngồi xuống dưới gốc cây liễu trước cửa nhà ăn.
Cô liền thắc mắc hỏi: “Mợ, sao cậu không vào ăn?” Lâm Đại Nữu quay lại nhìn chồng mình, rồi nói với Lâm Mạch: “Chúng ta không đói, chỉ chờ con ăn xong rồi ra ngoài thôi.
Đừng lo cho chúng ta, về đến thôn là đã có cơm trưa rồi, con cứ vào ăn từ từ, chúng ta không muốn chiếm chỗ của người khác mà không ăn gì.” Nghe những lời này, Lâm Mạch cảm thấy không thoải mái.
Làm sao cậu mợ cô lại không đói được? Bản thân cô, chẳng làm gì mà bụng đã kêu rên, huống chi họ đã bận rộn cả buổi sáng lo cho cô.
Chắc chắn họ cũng đói, nhưng ngại nhà ăn quốc doanh quá đắt nên không dám vào ăn.
Lòng cô dâng lên một nỗi xót xa, nghĩ đến việc trong không gian của mình vẫn còn nhiều bánh quy, dù không có gì cầu kỳ nhưng vẫn có thể giúp lót dạ.
Cô liền nghĩ hay là lén lấy một ít bánh quy ra để cả ba người cùng ăn, tránh phải vào nhà ăn quốc doanh.
Dù cô rất muốn mời cậu mợ một bữa ngon, nhưng hiện tại trong tay cô chỉ có tiền, không có phiếu.
Mà bây giờ, không có phiếu thì chẳng thể mua gì, trừ khi vào chợ đen, nhưng cô biết chắc rằng Vương Kiến Thiết và Lâm Đại Nữu sẽ không đồng ý.
Vậy nên cô quyết định hành động theo cách khác.
Lâm Mạch kéo tay Lâm Đại Nữu lại, nói rằng mình cũng không muốn vào ăn, vì còn bánh quy từ phần quà của thư ký Vương gửi, hay là cả ba người cùng ăn chút bánh quy lót dạ rồi về thôn ăn trưa.
Nhưng Lâm Đại Nữu không đồng ý, bà nói bánh quy để dành cho Lâm Mạch bồi bổ sức khỏe, hơn nữa bây giờ họ không mang theo nước, nếu chỉ ăn bánh quy sẽ dễ bị nghẹn, tốt nhất là vào ăn bát mì nóng cho dễ tiêu.
Lâm Mạch định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lâm Đại Nữu ngắt lời, bà kiên quyết kéo cô vào nhà ăn quốc doanh.
Cảm nhận bàn tay tuy thô ráp nhưng ấm áp của Lâm Đại Nữu, Lâm Mạch đành thỏa hiệp.
Đây là sự quan tâm của người lớn dành cho cô, điều mà cô chưa từng cảm nhận được trong kiếp trước.
Cô tự nhủ hãy cứ để mình được chiều chuộng một lần.
Cô quyết định sẽ chọn một bát mì rẻ nhất, ăn nhanh để họ không phải đợi lâu.
Sau khi nhận được tiền trợ cấp, cô sẽ đưa cậu mợ đến nhà ăn quốc doanh để ăn một bữa thật ngon.
Và sau này, những thứ tốt trong không gian của cô cũng sẽ chia sẻ cho họ nhiều hơn.
Lâm Mạch thầm hứa với bản thân rằng cô sẽ giúp cậu mợ có cuộc sống tốt đẹp hơn từng ngày.
Nghĩ vậy, cô không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, liền theo Lâm Đại Nữu tiến vào trong quán ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.