Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ
Chương 49
Bemn06
04/01/2021
Thẩm Trường An cười nhạt, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật nơi đây.
"Này này, cùng đi ăn kem đi!"
"Được đó!"
"Tớ ăn vị dâu!!"
"Còn tớ ăn vị cam!!"
"Không được tớ ăn vị cam!!"
Đám con nít trong xóm nô đùa, chúng đua nhau mua kem khiến ông lão khó khăn lấy kem từ trong tủ ra đưa cho từng người, còn bà lão thì đứng mỉm cười nhìn. Bầu không khí trông thật ấm áp và mang theo đó là một sự giản dị vô cùng.
"Bình yên thật đấy!" Thẩm Chi Ưu không nhịn được mà khẽ nói.
"Đây! Đồ của các cháu gọi đã ra rồi đây!" Bà lão mang hai ly đá bào cùng với cốc nước tới.
Thẩm Chi Ưu vui vẻ cầm lấy thìa múc từng muỗng rồi bỏ vào miệng. Cái lạnh của đá và vị ngọt của siro dâu tan trong miệng khiến cô sảng khoái, còn không quên cảm thán "Ngon quá!!!"
Chẳng mấy chốc Thẩm Chi Ưu đã ăn hết hai ly đá, cô thoải mái dựa người vào tường, lấy điện thoại ra chụp phong cảnh nơi đây.
"Ring...ring..."
Thẩm Trường An vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe.
[Tôi xuống máy bay rồi, cậu qua đón tôi đi!] Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm.
"Được rồi, tôi sẽ qua đó liền!" Thẩm Trường An đáp.
Thẩm Chi Ưu nghe thấy liền nhìn Trường An "Có phải Minh Triết không?"
"Phải!" Trường An ngạc nhiên nhưng rồi sau đó thì phì cười "Làm sao mà em biết?"
"Ừm..." Thẩm Chi Ưu tay chống cằm, tay gãi đầu suy nghĩ "Có lẽ là do thần giao cách cảm chăng?"
Trường An cười nhạt, tay cầm lấy ly nước rồi một mạch uống hết, anh đứng dậy tiến tới chỗ ông lão.
"Tính tiền hộ cháu ạ!" Trường An lấy tấm thẻ đen từ trong ví ra rồi đưa cho ông lão.
Thẩm Chi Ưu thấy thế liền bị Trường An làm cho sặc nước miếng. Cái tên ngốc này!!!!
Não có vấn đề hay sao vậy??? Bộ anh ấy tưởng ở đây là trung tâm thương mại hay gì sao mà tính bằng thẻ???
"A...xin lỗi cháu...cháu có tiền mặt không?" Ông lão bối rối nói.
Chi Ưu nhanh chóng đứng dậy rồi đưa tiền cho ông lão, gãi đầu cười trừ "Xin lỗi ông nhé! Anh cháu bị ngốc chút xíu ấy ạ!"
Thẩm Trường An bị nói thế liền cau mày, khóe môi khẽ giật.
Sau khi tính tiền xong, Thẩm Chi Ưu dắt Trường An ra xe, trên đường đi không ngừng kêu ca.
"Bộ não anh bị úng nước đái hay gì?" Thẩm Chi Ưu nhăn mặt nói.
"Em nói cái gì? Không phải tính tiền bằng thẻ nhanh hơn sao?" Trường An xoay đầu cãi lại.
"Nhanh cái gì mà nhanh, ở đây họ không tính tiền bằng thẻ!"
"Tại sao lại không tính bằng thẻ?"
"Tại sao anh lại hỏi em? Cái đồ đái dầm!"
"Cái gì? Em nói lại lần nữa xem!"
"Đồ đái dầm vừa ngu vừa thối!"
"Thẩm Chi Ưu!!! Em được lắm!!!"
.
.
.
Đến nơi, Thẩm Chi Ưu mặt lạnh bước xuống xe, Thẩm Trường An cũng lạnh mặt, từ tốn bước xuống.
"Rầm!" Thẩm Chi Ưu cố ý đóng mạnh cửa.
"Cái con bé này!" Thẩm Trường An giơ nắm đấm lên "Thích ăn cốc không?"
Hừ, con xe yêu thích của anh mà bị hỏng thì Thẩm Chi Ưu em chuẩn bị một vạn cái đầu đi!
"Hứ!" Chi Ưu hừ mũi, khoanh tay bước đi.
Cả hai người cùng tiến tới sảnh chờ, nơi mà Minh Triết ngồi đợi.
Thẩm Chi Ưu vừa vào đã thấy Minh Triết ngồi đâu còn Trường An thì lớ ngớ đi tìm. Cô nhanh chóng chạy tới chỗ Minh Triết. Trong lòng có cảm giác mong chờ.
"Thẩm Chi Ưu, em tới rồi?" Âu Minh Triết gấp laptop lại, ánh mắt thoáng có chút ngạc nhiên, mỉm cười nói "Em...gầy đi rồi?"
AAAA!!!!
Tim...tim sắp bể ra rồi!!!!
Tất nhiên rồi, nếu không phải tại anh thì cô không phải chịu đựng vất vả tập luyện để giảm cân nhanh chóng vậy đâu a!!!
"A...vâng...anh...anh đợi đây lâu chưa?" Thẩm Chi Ưu lắp bắp hỏi, cô thật muốn đâm đầu xuống đất quá!!!
"Cũng khoảng 15 phút, không lâu đâu!" Âu Minh Triết nhìn đồng hồ trên tay, đáp "Em giảm cân...trông đẹp đấy!"
Thẩm Chi Ưu bị câu nói kia của Minh Triết làm cho đơ người, cô vội vàng cúi đầu xuống để anh không thể thấy cô đang đỏ mặt.
AAA! Ông trời ơi!!
Anh ấy khen kìa!!!!
Anh ấy khen cô kìa!!!!!
Aaaaaa!!!!
"Cậu đây rồi?" Thẩm Trường An mệt mỏi nói, tay cốc mạnh vào đầu cô "Cái con bé cứng đầu này! Em lại chạy lung tung hại anh tìm em nãy giờ đấy!"
"A! Em có đi đâu lung tung đâu!" Thẩm Chi Ưu tay xoa xoa đầu, phồng má trừng mắt, tâm trạng vui sướng hồi nãy cũng bị tên này làm cho tụt dốc không phanh.
"Hừ!" Trường An hừ lạnh, anh khoác vai Minh Triết rồi đi đến bãi đỗ xe, bỏ mặc Thẩm Chi Ưu ở lại.
Thẩm Chi Ưu tức giận giậm chân. Thẩm Trường An, nếu không phải là có Âu Minh Triết ở đây em nhất định đấm chết anh! Haiz, hết cách rồi! Chi Ưu thở dài, cô đành phải theo đuôi hai người phía trước.
.
.
.
Sau khi đưa Âu Minh Triết về nhà thì hai anh em nhà họ Thẩm vẫn còn xảy ra chiến tranh lạnh, không ai chịu nhường ai...
Bữa tối ở Thẩm gia với không khí im lặng đến ruồi muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy âm thanh của chúng, hai con người, một lớn một nhỏ không ngừng đấu đá nhau.
Thẩm Chi Ưu với tay gắp lấy miếng thịt thì bị Thẩm Trường An giành lấy, cứ như thế, cô gắp cái gì cũng bị Trường An công khai giật lấy khiến Chi Ưu chỉ còn một cách duy nhất.
"Alo? Chị dâu à?" Thẩm Chi Ưu lấy điện thoại ra từ trong túi quần, nhanh chóng bấm số gọi.
[Thẩm Chi Ưu? Em gọi cho chị làm gì thế?] Đầu bên kia truyền đến giọng nói nữ.
Trong bát cô chỉ cơm trắng không mà giờ đột nhiên lại có thêm một đống thịt.
"A, em tắt máy đây, em gọi cho vui thôi!" Thẩm Chi Ưu nhếch môi cười, cô cúp máy rồi bình thản ăn phần ăn của mình.
Hahaha!! Quả nhiên chiêu này lợi hại!
Bên kia, Thẩm Trường An cắn răng trừng mắt nhìn cô, anh hận không thể cùng một lúc cho cô ăn một vạn cái cốc đầu.
Hừ, Thẩm Chi Ưu, em đợi đấy!
"Này này, cùng đi ăn kem đi!"
"Được đó!"
"Tớ ăn vị dâu!!"
"Còn tớ ăn vị cam!!"
"Không được tớ ăn vị cam!!"
Đám con nít trong xóm nô đùa, chúng đua nhau mua kem khiến ông lão khó khăn lấy kem từ trong tủ ra đưa cho từng người, còn bà lão thì đứng mỉm cười nhìn. Bầu không khí trông thật ấm áp và mang theo đó là một sự giản dị vô cùng.
"Bình yên thật đấy!" Thẩm Chi Ưu không nhịn được mà khẽ nói.
"Đây! Đồ của các cháu gọi đã ra rồi đây!" Bà lão mang hai ly đá bào cùng với cốc nước tới.
Thẩm Chi Ưu vui vẻ cầm lấy thìa múc từng muỗng rồi bỏ vào miệng. Cái lạnh của đá và vị ngọt của siro dâu tan trong miệng khiến cô sảng khoái, còn không quên cảm thán "Ngon quá!!!"
Chẳng mấy chốc Thẩm Chi Ưu đã ăn hết hai ly đá, cô thoải mái dựa người vào tường, lấy điện thoại ra chụp phong cảnh nơi đây.
"Ring...ring..."
Thẩm Trường An vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe.
[Tôi xuống máy bay rồi, cậu qua đón tôi đi!] Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm.
"Được rồi, tôi sẽ qua đó liền!" Thẩm Trường An đáp.
Thẩm Chi Ưu nghe thấy liền nhìn Trường An "Có phải Minh Triết không?"
"Phải!" Trường An ngạc nhiên nhưng rồi sau đó thì phì cười "Làm sao mà em biết?"
"Ừm..." Thẩm Chi Ưu tay chống cằm, tay gãi đầu suy nghĩ "Có lẽ là do thần giao cách cảm chăng?"
Trường An cười nhạt, tay cầm lấy ly nước rồi một mạch uống hết, anh đứng dậy tiến tới chỗ ông lão.
"Tính tiền hộ cháu ạ!" Trường An lấy tấm thẻ đen từ trong ví ra rồi đưa cho ông lão.
Thẩm Chi Ưu thấy thế liền bị Trường An làm cho sặc nước miếng. Cái tên ngốc này!!!!
Não có vấn đề hay sao vậy??? Bộ anh ấy tưởng ở đây là trung tâm thương mại hay gì sao mà tính bằng thẻ???
"A...xin lỗi cháu...cháu có tiền mặt không?" Ông lão bối rối nói.
Chi Ưu nhanh chóng đứng dậy rồi đưa tiền cho ông lão, gãi đầu cười trừ "Xin lỗi ông nhé! Anh cháu bị ngốc chút xíu ấy ạ!"
Thẩm Trường An bị nói thế liền cau mày, khóe môi khẽ giật.
Sau khi tính tiền xong, Thẩm Chi Ưu dắt Trường An ra xe, trên đường đi không ngừng kêu ca.
"Bộ não anh bị úng nước đái hay gì?" Thẩm Chi Ưu nhăn mặt nói.
"Em nói cái gì? Không phải tính tiền bằng thẻ nhanh hơn sao?" Trường An xoay đầu cãi lại.
"Nhanh cái gì mà nhanh, ở đây họ không tính tiền bằng thẻ!"
"Tại sao lại không tính bằng thẻ?"
"Tại sao anh lại hỏi em? Cái đồ đái dầm!"
"Cái gì? Em nói lại lần nữa xem!"
"Đồ đái dầm vừa ngu vừa thối!"
"Thẩm Chi Ưu!!! Em được lắm!!!"
.
.
.
Đến nơi, Thẩm Chi Ưu mặt lạnh bước xuống xe, Thẩm Trường An cũng lạnh mặt, từ tốn bước xuống.
"Rầm!" Thẩm Chi Ưu cố ý đóng mạnh cửa.
"Cái con bé này!" Thẩm Trường An giơ nắm đấm lên "Thích ăn cốc không?"
Hừ, con xe yêu thích của anh mà bị hỏng thì Thẩm Chi Ưu em chuẩn bị một vạn cái đầu đi!
"Hứ!" Chi Ưu hừ mũi, khoanh tay bước đi.
Cả hai người cùng tiến tới sảnh chờ, nơi mà Minh Triết ngồi đợi.
Thẩm Chi Ưu vừa vào đã thấy Minh Triết ngồi đâu còn Trường An thì lớ ngớ đi tìm. Cô nhanh chóng chạy tới chỗ Minh Triết. Trong lòng có cảm giác mong chờ.
"Thẩm Chi Ưu, em tới rồi?" Âu Minh Triết gấp laptop lại, ánh mắt thoáng có chút ngạc nhiên, mỉm cười nói "Em...gầy đi rồi?"
AAAA!!!!
Tim...tim sắp bể ra rồi!!!!
Tất nhiên rồi, nếu không phải tại anh thì cô không phải chịu đựng vất vả tập luyện để giảm cân nhanh chóng vậy đâu a!!!
"A...vâng...anh...anh đợi đây lâu chưa?" Thẩm Chi Ưu lắp bắp hỏi, cô thật muốn đâm đầu xuống đất quá!!!
"Cũng khoảng 15 phút, không lâu đâu!" Âu Minh Triết nhìn đồng hồ trên tay, đáp "Em giảm cân...trông đẹp đấy!"
Thẩm Chi Ưu bị câu nói kia của Minh Triết làm cho đơ người, cô vội vàng cúi đầu xuống để anh không thể thấy cô đang đỏ mặt.
AAA! Ông trời ơi!!
Anh ấy khen kìa!!!!
Anh ấy khen cô kìa!!!!!
Aaaaaa!!!!
"Cậu đây rồi?" Thẩm Trường An mệt mỏi nói, tay cốc mạnh vào đầu cô "Cái con bé cứng đầu này! Em lại chạy lung tung hại anh tìm em nãy giờ đấy!"
"A! Em có đi đâu lung tung đâu!" Thẩm Chi Ưu tay xoa xoa đầu, phồng má trừng mắt, tâm trạng vui sướng hồi nãy cũng bị tên này làm cho tụt dốc không phanh.
"Hừ!" Trường An hừ lạnh, anh khoác vai Minh Triết rồi đi đến bãi đỗ xe, bỏ mặc Thẩm Chi Ưu ở lại.
Thẩm Chi Ưu tức giận giậm chân. Thẩm Trường An, nếu không phải là có Âu Minh Triết ở đây em nhất định đấm chết anh! Haiz, hết cách rồi! Chi Ưu thở dài, cô đành phải theo đuôi hai người phía trước.
.
.
.
Sau khi đưa Âu Minh Triết về nhà thì hai anh em nhà họ Thẩm vẫn còn xảy ra chiến tranh lạnh, không ai chịu nhường ai...
Bữa tối ở Thẩm gia với không khí im lặng đến ruồi muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy âm thanh của chúng, hai con người, một lớn một nhỏ không ngừng đấu đá nhau.
Thẩm Chi Ưu với tay gắp lấy miếng thịt thì bị Thẩm Trường An giành lấy, cứ như thế, cô gắp cái gì cũng bị Trường An công khai giật lấy khiến Chi Ưu chỉ còn một cách duy nhất.
"Alo? Chị dâu à?" Thẩm Chi Ưu lấy điện thoại ra từ trong túi quần, nhanh chóng bấm số gọi.
[Thẩm Chi Ưu? Em gọi cho chị làm gì thế?] Đầu bên kia truyền đến giọng nói nữ.
Trong bát cô chỉ cơm trắng không mà giờ đột nhiên lại có thêm một đống thịt.
"A, em tắt máy đây, em gọi cho vui thôi!" Thẩm Chi Ưu nhếch môi cười, cô cúp máy rồi bình thản ăn phần ăn của mình.
Hahaha!! Quả nhiên chiêu này lợi hại!
Bên kia, Thẩm Trường An cắn răng trừng mắt nhìn cô, anh hận không thể cùng một lúc cho cô ăn một vạn cái cốc đầu.
Hừ, Thẩm Chi Ưu, em đợi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.