Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ
Chương 77
Bemn06
04/01/2021
Thật ra đúng như lời của Mục Tử Yên nói, anh bây giờ là bạn trai của cô ấy. Kiếp này anh chính là muốn đền đáp lại tình cảm của Mục Tử Yên nên mới chấp nhận làm bạn trai của cô. Tất nhiên là anh...có tình cảm với Tử Yên? Ừm, chắc là có nhưng mà...tại sao thế này? Trong lòng anh sao lại đột nhiên khó chịu?
Ở bên kia, Thẩm Chi Ưu cứng người, bàn tay không còn lực mà cầm lấy chiếc điện thoại khiến nó rơi xuống.
Trái tim Thẩm Chi Ưu bây giờ giống như bị đâm nát. Đau...thật sự rất đau...
Khẽ cười nhẹ, Thẩm Chi Ưu bây giờ trông rất giống một con ngốc!
Lại bị từ chối tình cảm sao?
Cái này tuy không phải là trực tiếp nhưng mà đã là gián tiếp từ chối rồi!
Có lẽ cô không có duyên để yêu sao?
Hahaha!! Có lẽ vậy...
Trái tim cô vô thức lạc vào cái hố của Âu Minh Triết, nhưng cô chính là người tạo ra nó. Thật nực cười làm sao khi cô vẫn còn nghĩ được rằng xuyên không rồi cô vẫn được yêu.
Thẩm Chi Ưu thật sự không nghĩ bản thân mình lại bị chơi một vố đau đến vậy. Trong lòng nhất thời tức giận nhưng tức giận thì sao chứ? Bảo cô đi cướp sao? Không! Cô nhất định sẽ không làm tiểu tam!! Có chết cũng không muốn làm kiểu người bản thân ghét!
Những cơn đau từ từ dày vò cô, chúng thấm vào tim can, trái tim giống như bị xé nát vậy. Có thể nói, người tạo ra bao hi vọng cũng là người dập tắt hi vọng.
Những giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Cô hận...hận lắm...
Cô hận cuộc đời!
Cô hận bản thân mình!!!
Cô hận anh...Âu Minh Triết! Em hận anh!
Tại sao thế? Ông trời không thể toại nguyện cho cô một điều được sao?
Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ biết gục mặt xuống khóc, cô khóc để vơi bớt đi nỗi đau, khóc để có thể xóa đi tình cảm này.
Âu Minh Triết, rất may vì em có thể biết trước. Âu Minh Triết, rất may vì...anh không biết em có tình cảm với anh.
Thẩm Chi Ưu thật sự không hiểu, đối với mối tình kiếp trước, nỗi đau này còn đau gấp bội lần nỗi đau trước. Là vì cô yêu sâu đậm?
Ha, thật vậy...
Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu...
Tại sao chứ? Thẩm Chi Ưu cô có gì là không tốt? Cô có gì là kém Mục Tử Yên? Cô nỗ lực giảm cân, chỉ vì muốn anh thấy cô gầy hơn, thấy cô tốt hơn lúc trước, chỉ vì muốn anh có một chút gì đó tình cảm với cô nhưng có lẽ cô đã ảo tưởng quá rồi!
Cô thua! Cô thua Mục Tử Yên rất nhiều!
Không có được tình cảm từ anh, không được làm người con gái của anh chính là thua rồi!
Thua...Một từ thôi nhưng cớ sao lòng lại nặng nề vậy?
Trước đó, cô hiểu rất rõ, nếu như con đường này không thuận lợi, cô chỉ có thể nhìn người mình yêu vụt mất mà không thể làm được gì nhưng nếu ngược lại, cô có thể hạnh phúc mà bên người ấy, tuy vậy, sự việc bây giờ diễn ra ngay trước mắt, con đường này...căn bản là không thuận lợi rồi...
Những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, khóe mắt ướt đẫm, một thân ảnh nhỏ thu người ngồi ở một góc, tiếng khóc thút thít vang lên trong căn phòng le lói ánh đèn vàng, sự đau khổ trong lòng người con gái không ngừng dâng lên, cô cũng chỉ biết khóc để vơi đi nỗi đau ấy.
Hàng ngàn tảng đá đè...chỉ vì lời nói của một người.
Một vạn cây kim đâm qua...chỉ vì tâm tư của một người.
Hết rồi...Thẩm Chi Ưu cô xem ra là không còn hi vọng nữa rồi!
Nhớ lại những khoảng khắc ngọt ngào kia, trong lòng cô càng đau gấp vạn lần!
Cá nóc nhỏ?
Ha, đó là một biệt danh dành cho cô sao?
Không...chỉ là cô nghe lầm thôi, cái tên đó...vốn dĩ là không có!
Càng nghĩ, cô càng giống như là đang si tình vậy.
Đúng...một mình ôm mộng sau đó thì tưởng vọng về tương lai...
Mang đau thương trên người, Thẩm Chi Ưu cô cũng nào có phải là sắt đá?
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào người con gái đang ngồi ở một góc, những giọt lệ khẽ lăn trên má, lấp lánh lung linh như những hạt kim cương đẹp đẽ...
.
.
.
"Tiểu cứng đầu, em có muốn đi leo núi không?" Thẩm Trường An xoa đầu Thẩm Chi Ưu, vui vẻ hỏi.
Mấy ngày nay, anh thấy Thẩm Chi Ưu luôn mang bộ dáng giống như là thất tình vậy. Chẳng lẽ có chuyện gì khó hay giữa em ấy và Âu Minh Triết sao?
"Em không đi..." Thẩm Chi Ưu chán nản đáp, sau đó thì vùi đầu vào trong chăn.
Thẩm Trường An cười khổ, anh tiến tới, vén cái chăn lên "Em và Âu Minh Triết...xảy ra chuyện gì à?"
Cả người Thẩm Chi Ưu đơ ra vài giây, trong đầu luôn quanh quẩn giọng nói của Âu Minh Triết và Mục Tử Yên, lồng ngực cô bỗng chốc thắt lại.
Xảy ra chuyện gì? Còn chuyện gì nữa sao?
Cô có thể nói với Trường An rằng cô đã bị gián tiếp từ chối tình cảm? Hay đơn giản là Âu Minh Triết có bạn gái rồi?
Nếu nói ra chỉ sợ Thẩm Trường An sẽ chê cười cô cho xem.
"Không có...em chỉ đang mệt thôi!" Cô nghiêng người, tránh đi ánh mắt của Trường An.
"Có cảm thấy khó chịu không?" Anh lo lắng hỏi.
Khó chịu?
Thật nực cười, cô làm sao mà không khó chịu được chứ? Huống gì người mà cô có tình cảm lại là bạn trai của người khác rồi.
"Có!"
"Mệt lắm không? Trong người có nóng không?"
"Không nóng nhưng mệt..."
Tuy nghe thế nhưng Thẩm Trường An vẫn không yên tâm, anh với tay sờ lấy trán của cô.
"Ừm...đúng là không có nóng thật!"
"..."
"Hay là như thế này đi, anh sẽ gọi điện nói Âu Minh Triết sang chăm sóc em nhé? Đừng khách sáo, anh đây chỉ là làm tốt bổn phận của người anh thôi!"
Ở bên kia, Thẩm Chi Ưu cứng người, bàn tay không còn lực mà cầm lấy chiếc điện thoại khiến nó rơi xuống.
Trái tim Thẩm Chi Ưu bây giờ giống như bị đâm nát. Đau...thật sự rất đau...
Khẽ cười nhẹ, Thẩm Chi Ưu bây giờ trông rất giống một con ngốc!
Lại bị từ chối tình cảm sao?
Cái này tuy không phải là trực tiếp nhưng mà đã là gián tiếp từ chối rồi!
Có lẽ cô không có duyên để yêu sao?
Hahaha!! Có lẽ vậy...
Trái tim cô vô thức lạc vào cái hố của Âu Minh Triết, nhưng cô chính là người tạo ra nó. Thật nực cười làm sao khi cô vẫn còn nghĩ được rằng xuyên không rồi cô vẫn được yêu.
Thẩm Chi Ưu thật sự không nghĩ bản thân mình lại bị chơi một vố đau đến vậy. Trong lòng nhất thời tức giận nhưng tức giận thì sao chứ? Bảo cô đi cướp sao? Không! Cô nhất định sẽ không làm tiểu tam!! Có chết cũng không muốn làm kiểu người bản thân ghét!
Những cơn đau từ từ dày vò cô, chúng thấm vào tim can, trái tim giống như bị xé nát vậy. Có thể nói, người tạo ra bao hi vọng cũng là người dập tắt hi vọng.
Những giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Cô hận...hận lắm...
Cô hận cuộc đời!
Cô hận bản thân mình!!!
Cô hận anh...Âu Minh Triết! Em hận anh!
Tại sao thế? Ông trời không thể toại nguyện cho cô một điều được sao?
Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ biết gục mặt xuống khóc, cô khóc để vơi bớt đi nỗi đau, khóc để có thể xóa đi tình cảm này.
Âu Minh Triết, rất may vì em có thể biết trước. Âu Minh Triết, rất may vì...anh không biết em có tình cảm với anh.
Thẩm Chi Ưu thật sự không hiểu, đối với mối tình kiếp trước, nỗi đau này còn đau gấp bội lần nỗi đau trước. Là vì cô yêu sâu đậm?
Ha, thật vậy...
Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu...
Tại sao chứ? Thẩm Chi Ưu cô có gì là không tốt? Cô có gì là kém Mục Tử Yên? Cô nỗ lực giảm cân, chỉ vì muốn anh thấy cô gầy hơn, thấy cô tốt hơn lúc trước, chỉ vì muốn anh có một chút gì đó tình cảm với cô nhưng có lẽ cô đã ảo tưởng quá rồi!
Cô thua! Cô thua Mục Tử Yên rất nhiều!
Không có được tình cảm từ anh, không được làm người con gái của anh chính là thua rồi!
Thua...Một từ thôi nhưng cớ sao lòng lại nặng nề vậy?
Trước đó, cô hiểu rất rõ, nếu như con đường này không thuận lợi, cô chỉ có thể nhìn người mình yêu vụt mất mà không thể làm được gì nhưng nếu ngược lại, cô có thể hạnh phúc mà bên người ấy, tuy vậy, sự việc bây giờ diễn ra ngay trước mắt, con đường này...căn bản là không thuận lợi rồi...
Những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, khóe mắt ướt đẫm, một thân ảnh nhỏ thu người ngồi ở một góc, tiếng khóc thút thít vang lên trong căn phòng le lói ánh đèn vàng, sự đau khổ trong lòng người con gái không ngừng dâng lên, cô cũng chỉ biết khóc để vơi đi nỗi đau ấy.
Hàng ngàn tảng đá đè...chỉ vì lời nói của một người.
Một vạn cây kim đâm qua...chỉ vì tâm tư của một người.
Hết rồi...Thẩm Chi Ưu cô xem ra là không còn hi vọng nữa rồi!
Nhớ lại những khoảng khắc ngọt ngào kia, trong lòng cô càng đau gấp vạn lần!
Cá nóc nhỏ?
Ha, đó là một biệt danh dành cho cô sao?
Không...chỉ là cô nghe lầm thôi, cái tên đó...vốn dĩ là không có!
Càng nghĩ, cô càng giống như là đang si tình vậy.
Đúng...một mình ôm mộng sau đó thì tưởng vọng về tương lai...
Mang đau thương trên người, Thẩm Chi Ưu cô cũng nào có phải là sắt đá?
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào người con gái đang ngồi ở một góc, những giọt lệ khẽ lăn trên má, lấp lánh lung linh như những hạt kim cương đẹp đẽ...
.
.
.
"Tiểu cứng đầu, em có muốn đi leo núi không?" Thẩm Trường An xoa đầu Thẩm Chi Ưu, vui vẻ hỏi.
Mấy ngày nay, anh thấy Thẩm Chi Ưu luôn mang bộ dáng giống như là thất tình vậy. Chẳng lẽ có chuyện gì khó hay giữa em ấy và Âu Minh Triết sao?
"Em không đi..." Thẩm Chi Ưu chán nản đáp, sau đó thì vùi đầu vào trong chăn.
Thẩm Trường An cười khổ, anh tiến tới, vén cái chăn lên "Em và Âu Minh Triết...xảy ra chuyện gì à?"
Cả người Thẩm Chi Ưu đơ ra vài giây, trong đầu luôn quanh quẩn giọng nói của Âu Minh Triết và Mục Tử Yên, lồng ngực cô bỗng chốc thắt lại.
Xảy ra chuyện gì? Còn chuyện gì nữa sao?
Cô có thể nói với Trường An rằng cô đã bị gián tiếp từ chối tình cảm? Hay đơn giản là Âu Minh Triết có bạn gái rồi?
Nếu nói ra chỉ sợ Thẩm Trường An sẽ chê cười cô cho xem.
"Không có...em chỉ đang mệt thôi!" Cô nghiêng người, tránh đi ánh mắt của Trường An.
"Có cảm thấy khó chịu không?" Anh lo lắng hỏi.
Khó chịu?
Thật nực cười, cô làm sao mà không khó chịu được chứ? Huống gì người mà cô có tình cảm lại là bạn trai của người khác rồi.
"Có!"
"Mệt lắm không? Trong người có nóng không?"
"Không nóng nhưng mệt..."
Tuy nghe thế nhưng Thẩm Trường An vẫn không yên tâm, anh với tay sờ lấy trán của cô.
"Ừm...đúng là không có nóng thật!"
"..."
"Hay là như thế này đi, anh sẽ gọi điện nói Âu Minh Triết sang chăm sóc em nhé? Đừng khách sáo, anh đây chỉ là làm tốt bổn phận của người anh thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.