Xuyên Không Ỷ Thiên

Chương 77

ღSơnღ

30/06/2018

Buổi trưa tuy rằng không ăn được cơm ngon canh ngọt, nhưng hai người đều là hài lòng dị thường, đồng thời đem cái bếp lò ra phơi khô, chỉ đợi quá hai ba ngày, sau khi khô lại, thì có thể sử dụng.

Đến buổi chiều, hai người vẫn là bắt cá nướng ăn, tuy rằng không có muối làm gia vị, nhưng cũng ăn được ngon miệng, say sưa ngon lành.

Xong xuôi mọi chuyện đến tối Trương Siêu Quần nói:

– Hôm nay rất mệt, chúng ta ngủ đi!

Võ Thanh Anh mặt đỏ lên, trong lòng bồn chồn, khi nghe hắn nói là chúng ta cùng đồng thời ngủ, mắc cỡ tâm hoảng ý loạn, đáp một tiếng, rồi nàng tiến vào trong phòng nhỏ, hai tay nắm lại thành nắm đấm chặt chẽ.

Nếu như hắn thật sự đi vào, có nên để hắn tiến đến đây? Căn phòng này chật hẹp như thế, hắn vào cùng cùng giường cùng gối thì có cái gì phân biệt? Võ Thanh Anh hồi hộp đến cơ hồ muốn nghẹt thở, cũng không biết làm sao mở miệng từ chối, càng là nghĩ đến, còn không biết phải chờ đợi đến bao lâu mới có thể từ nơi này rời khỏi, hai hay là ba năm, lẽ nào sau này cứ ngủ chung vậy sao? Võ Thanh Anh hai con mắt tròn trợn lên, nhìn cái bóng hắn ở trước cái cửa nhỏ, tư vị trong lòng vừa thẹn, lại hoảng, lại chờ monmg, lại sợ.

Vậy mà, thấp thỏm hồi lâu, Trương Siêu Quần đột nhiên nói rằng

– Võ tiểu thư, tiểu thư đừng lăn qua lộn lại nữa, cả ngày hôm nay bận bịu rồi, sớm chút ngủ đi, ngày mai ta còn làm cái mái cho phòng tiểu thư để tránh mưa, chứ nếu bắt đầu có mưa, tiểu thư trong phòng nhỏ này sẽ gay go.

Võ Thanh Anh nghe được hắn tiếng nói, sợ bắn lên, cũng không biết trả lời, Trương Siêu Quần sau khi kêu nàng ngủ, không lâu, nhẹ nhàng tiếng ngáy của hắn đã truyền đến…

Võ Thanh Anh nghe tiếng ngáy thấy hắn đã ngủ, không khỏi kinh ngạc, nàng căn bản là không nghĩ tới, Trương Siêu Quần sẽ không lợi dụng phòng tối mà chen vào ngủ chung với nàng, trong lòng đủ loại cảm giác gấp khúc, Võ Thanh Anh len lén bò lên, từ trong cửa nhỏ nhô đầu ra, thì thấy Trương Siêu Quần nằm ở một bên cạnh cửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không nhìn thấy mặt hắn.

Trở lại trên đống cỏ ấm áp mềm mại, Võ Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

“Thì ra hắn cũng là quân tử, không trách Cửu Chân tỷ đối với hắn chung tình, hắn không chỉ dung mạo anh tuấn, nho nhã lễ độ, hơn nữa lòng dạ rộng rãi, võ công cao cường, kiến thức bất phàm, nổi bật nhất là cô nam quả nữ ở trong u cốc không người này, hắn vẫn không làm ra chuyện gì vượt qua giới hạn.”

Cô bỗng nhiên nghĩ đến, hôm qua ở Hồng Mai Sơn Trang, hắn dạy mình cùng Cửu Chân tỷ Nữ Mỹ Quyền Pháp thì rõ ràng nhìn thấy hai người bọn họ đầu mày cuối mắt, tình ý kéo dài, Cửu Chân sờ hắn tay, hắn chạm hạ thân Cửu Chân, hôn nhẹ lên má, tuyệt không như đối xử chính mình nhã nhặn có lễ như vậy, chỉ có lần…chỉ có lần… tay hắn chạm nhẹ trước cái âm hộ mình rồi nhanh lướt qua rồi không còn gì xảy ra nữa, lẽ nào ở trong lòng hắn, chính mình không sánh bằng Cửu Chân tỷ sao? Võ Thanh Anh nhất thời trong lòng chua xót, tư vị rất là khó chịu.

Đêm đó, lăn qua lộn lại ngủ mãi không được, mãi đến tận hừng đông thì nàng mới ngủ.

Bất quá, Võ Thanh Anh có thể cũng không hề nghĩ tới, vị công tử nhã nhặn lễ độ mà có cho là thế, kỳ thực cũng không có ngủ, hắn dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh nàng ở bên trong! Hắn nếu như không muốn cùng nàng giao hoan, thì cũng sẽ không mang nàng đến bên trong thung lũng này, chỉ có điều, nam nhân truy nữ nhân to lớn nhất là cảm giác thành công, chính là thể hiện ra mị lực của chính mình, để nữ nhân bị chính mình hấp dẫn, chủ động tự nhảy vào lửa, chứ cứ đơn giản là đẩy ngã, thì nói gì là tài năng?

Đến ngày thứ hai, hai người đều thức rất muộn, ở bên trong thung lũng lúc rảnh rỗi, thì đi du ngoạn, bên trong thung lũng này, ngoại trừ các loại khỉ, còn có thật nhiều hươu sao, sơn dương …

Trương Siêu Quần vốn định giết làm thịt nướng, nhưng Võ Thanh Anh dứt khoát không chịu, trong thung lũng này, diện tích rất lớn, đi hướng tây có thể là mười mấy dặm, hướng về đông cũng phải năm, bảy dặm, nhưng Trương Siêu Quần thì không có tâm trạng du ngoạn, hắn là đang đi tìm kiếm con vượn kia, nhưng đáng tiếc trong thung lũng khỉ vượn thì nhiều, nhưng núi rừng rậm rạp chỉ đành đứng nhìn từ xa…

Đến ngày thứ tư, tất cả những thứ đã làm như chén bát, bếp lò đã có đất dụng võ, trãi qua mấy ngày phơi khô, những thứ đồ này đã hoàn toàn rắn chắc, chỉ cần lại dùng nước sôi luộc một lần là có thể sử dụng.

Cái nhà nhỏ kia, Trương Siêu Quần cũng đã làm xong cái nóc, xung quanh bốn phía đều đào rãnh nước, phòng bị trời mưa thì nước đọng, còn chính hắn thì từ đầu đến cuối cũng không có làm phòng nhỏ cho riêng mình, kỳ thực là nằm trong kế hoạch thu phục tình cảm của Võ Thanh Anh, chỉ đáng thương nàng mấy ngày nay được hắn quan tâm che chở đầy đủ làm cho ngất ngây chìm đắm ở trong một màu phấn hồng ngọt ngào ảo mộng, tuy rằng bọn họ không có cùng nhau ngủ chung, ngay cả nắm tay đụng chân cử động thân mật cũng không có, dù không thiếu mấy lần cơ hội như vậy, nhưng đó là Võ Thanh Anh chủ động, cũng bị Trương Siêu Quần không biết là vô tình hay cố ý lảng tránh ra.

Ai… Không trách tên gọi Siêu Quần ca a, quả nhiên là Siêu Quần! Cái này kêu là dục cầm cố túng! Đến ngày thứ mười, thì Trương Siêu Quần phát hiện, Võ Thanh Anh trong mắt càng lộ ra đến tình ý kéo dài càng ngày càng đậm, biết mình đã triệt để thành công, chuẩn bị đêm nào sẽ liền triển khai hành động đẩy ngã nàng.

Loại cảm giác nước chảy thành sông này, thực sự là quá mức thích ý, Trương Siêu Quần đối với mình tự ngưỡng mộ, có thể nói là như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt a!…

Màn đêm buông xuống, phàm là giữa nam nữ, từ người yêu sẽ phát triển trở thành là bạn tình, thông thường đều sẽ có sự kiện bộc phát, thật giống như củi khô, chung quy phải có chút mỗi lửa mới có thể dẫn nhiệt, vẫn chưa tìm ra một cơ hội thích hợp, ở bên ngoài Trương Siêu Quần chần chờ hồi lâu, hắn nghĩ đến hơn một trăm cái cớ, giả bộ bị mộng du, hoặc là đột nhiên sinh bệnh, thậm chí đều muốn đi tìm bắt lây mấy con côn trùng đặt ở trong phòng Võ Thanh Anh, thì trời bỗng nhiên bắt đầu mưa!!!

Trận mưa này, có thể nói là quá đúng lúc! Mưa xuân kéo dài như là thấu hiểu lòng hắn! Hạt mưa rơi lộp bộp, đập xuống đất, Trương Siêu Quần lần đầu tiên lại thích trời mưa, hắn làm bộ bị nước mưa làm cho tỉnh lại, thấp giọng mắng:

– Này chết tiệt ông trời, sao lại đổ mưa lúc này!

Võ Thanh Anh ở trong phòng nói:

– Trương công tử, trời mưa, công tử mau vào đây tránh một chút đi!

Trương Siêu Quần giả vờ “chần chừ” nói:

– Chuyện này… chuyện này… không được đâu?

Võ Thanh Anh sẵng giọng:

– Cái gì mà không được? Lẽ nào công tử muốn mình bị lâm bệnh, để muội phải chăm sóc công tử sao?

Trương Siêu Quần “do dự mãi” rốt cục thì cũng khom lưng chui vào.

– Đắc tội..đắc tội với tiểu thư rồi.

Trương Siêu Quần dựa vào sấm chớp, thấy Võ Thanh Anh đang ngồi khuôn mặt đỏ chót, đầu cúi thấp, không dám hướng về phía hắn liếc mắt, một bên mái tóc xoã tung, lộ ra cái cổ duyên dáng tinh tế như cổ chim thiên nga vậy, Trương Siêu Quần tâm thần rung động, ngồi xuống đám cỏ bên giường.

– Công tử… trên người công tửi đều bị ướt..sao không… không cởi ra cho khô?

Võ Thanh Anh vừa nói xong, hối hận vì lỡ miệng, mắc cỡ đem đầu cúi càng thấp hơn, ấp úng nói tiếp:

– Muội.. lo lắng cho công tử bị cảm lạnh…không có ý tứ gì khác.

Trương Siêu Quần cười thầm, này không phải càng nói càng loạn sao? Trong bụng tuy rằng cười thầm, nhưng trên mặt rất là chính khí, nói:



– Võ tiểu thư, tiểu thư cứ ngủ đi, ta ngồi như thế này là được rồi.

Võ Thanh Anh “ưm” một tiếng, né tránh không dám nhìn hắn, nằm xuống, thân hình hướng sát về bên trong, nhường ra không ít vị trí cho hắn, Trương Siêu Quần tim đập thình thịch, nhìn nàng vóc người thanh mảnh tinh tế, mông tròn, eo nhỏ, đường cong lồi lõm đầy hứng thú tuyệt diệu, quả thực chính là muốn lấy mạng già của hắn a! Trương Siêu Quần yết hầu phát khô, cố nén ham muốn kích động ngay lập tức xông lên xe rách quần áo nàng, hắn cố nín hơi tĩnh khí, vận công nội lực phát nhiệt, đem quần áo trên người tạm thời hong khô.

Hạt mưa rơi sàn sạt, càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi dày đặc, bầu trời sáng chói sấm sét lại làm cho gian phòng nhỏ kiều diễm tràn ngập sức sống, Trương Siêu Quần không biết có bao nhiêu lần muốn nhào lên người của Võ Thanh Anh, nhưng vì duy trì hình tượng mình là người quân tử, cho nên đành lắp bắp, làm bộ dáng vẻ xấu hổ, ngồi hơn gần nữa canh giờ, hắn chờ Võ Thanh Anh gọi hắn nằm xuống…

Nào có biết, Võ Thanh Anh vì khẩn trương thái quá, cho nên đã quên đi, đáng thương Trương Siêu Quần cứ như vậy ngồi đến cả canh giờ, Võ Thanh Anh thấy hắn không có động tĩnh gì, lật người, nhẹ giọng nói:

– Công tử…công tử không mệt sao? Công tử.. cũng nằm xuống nghỉ ngơi đi!

Trong bóng tối, hai con mắt hắn mở to như là lang sói!

– Chuyện..này không được đâu?

Trương Siêu Quần lúng túng nói.

Võ Thanh Anh nói:

– Không có quan hệ gì, công tử nằm xuống ngủ đi!

Trương Siêu Quần lập tức nằm xuống, vì cứ giả bộ hoài thì thấy quá lập dị, hắn vừa nằm xuống, giường cỏ này thực sự quá mức chật hẹp, cánh tay hắn khẽ đụng nhẹ ở trên eo Võ Thanh Anh, lập tức cả người nàng run lên, trên mặt hồng thấu, lan tới bên tai.

“Thịch thịch… Thịch thịch…”

Cả hai nhịp tim đều là đập mạnh mẽ cấp tốc, tuy rằng Trương Siêu Quần đã đẩy ngã vô số, kinh nghiệm phong phú, nhưng đang muốn làm trang quân tử, cho nên lại hồi hộp giống như là đại cô nương lần đầu tiên lên kiệu hoa vậy, mắt thấy mỹ nhân nằm ở bên cạnh, trên người thiếu nữ tản mát ra mùi thơm ngát chui thẳng nhập vào trong mũi, thân thể linh lung đường cong, mái tóc như mây, từng tia từng tia rủ xuống như là thác nước, trong lòng hắn thật giống như bị móng vuốt con mèo quào..

Mò! Mò! Ta muốn sờ! Trương Siêu Quần tinh trùng đã lên não, khổ sở nhẫn nhịn, đột nhiên, mỹ nhân nhúc nhích, dĩ nhiên là lại lật người! Trương Siêu Quần mau mau nhắm mắt lại giả bộ đã ngủ, tim nhảy lại càng nhanh hơn, hắn biết Võ Thanh Anh đã xoay người lại, cũng không biết nàng đang tỉnh giống mình, hay là đã ngủ trong lúc vô tình trở mình?

– Công tử ngủ rồi sao?

Mỹ nhân bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Trương Siêu Quần theo bản năng đáp:

– Chưa…

Gay go rồi, sao lại mở miệng nói chuyện trong lúc giả ngủ? Hắn mở mắt ra, qua ánh chớp sấm sét, chỉ thấy mỹ nhân như ngọc, trên mặt ửng hồng một mảnh, hai con mắt long lanh như nước, không khỏi len lén nuốt nước miếng.

– Công tử cũng ngủ không được?

– Ừm…

Này, hỏi vậy không phải phí lời sao? Ở bên cạnh có một tiểu mỹ nhân mà còn có thể ngủ được? Trừ phi là mình là thái giám.

– Vậy muội… muốn hỏi.. hỏi công tử…công tử thấy muội đẹp, hay là Cửu Chân tỷ đẹp?

Vấn đề thế này đối với kẻ ái tình ngu ngơ có lẽ sẽ thấy có điểm khó, đối với kẻ chuyên trên giường Siêu Quần ca mà nói, quả thực quá dễ dàng chẳng khác nào nói nhảm.

– Tiểu thư cùng Cửu Chân so sánh, thì tiểu thư ôn nhu hơn, Cửu Chân xinh đẹp bình thường, còn vẻ đẹp của tiểu thư, có thể khiến cho người ta không thể thở nổi, chỉ cần là nam nhân, ai cũng quyết không thể chịu đựng khi nhìn thấy tiểu thư không vui, nếu như Cửu Chân giống bầu trời đêm, xán lạn tinh tinh, thì tiểu thư chính là vầng trăng trong sáng tinh khiết.

Trương Siêu Quần này có thật là nhiều bài a, đã có lúc, hắn nói với Chu Cửu Chân:

“Võ cô nương nào có bằng một nửa đẹp đẽ của nàng! Ta xem ra, một vùng Côn Lôn sơn tất cả mọi người đều không có ánh mắt, Tuyết Lĩnh Song Sơn chỉ là hữu danh vô thực, Cửu Chân đẹp như thế, Võ cô nương không bằng một nửa nàng, thì làm sao mà gọi là là Tuyết Lĩnh Song Sơn?”

– Thật sự sao? Công tử đem muội so sánh với mặt trăng à? Muội thật sự có xinh đẹp như vậy?

Võ Thanh Anh trong lòng vui vẻ, cảm thấy ngọt ngào vô cùng, không nói ra hết được sự thỏa mãn.

Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:

– Đó là đương nhiên.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nói:

– Muội không tin, công tử chỉ là gạt người.

Trương Siêu Quần bỗng nhiên linh quang lóe lên, nói:

– Ta có làm thơ để chứng minh a là ta không có gạt tiểu thư.

Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói:

– Công tử làm thơ?

Trương Siêu Quần trong mắt loé ra vẻ đắc ý, hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nói:



– Vậy ta đành phải bêu xấu a! Nghe đây này…

“Đại hải..

Nhĩ toàn thị thủy..

Mã nhi..

Nhĩ tứ điều thối…

Nhĩ vấn nhĩ đa mỹ…

Tị tử hạ diện trường trứ chủy!”

Võ Thanh Anh cười ngoặc nghẻo, nói:

– Thơ công tử nói cái gì vậy! Trong biển rộng toàn là nước, chứ lẽ nào là rượu sao? Con ngựa đương nhiên là có bốn chân rồi! Còn… phía dưới lỗ mũi là… miệng.. ha ha ha…

Võ Thanh Anh cười không ngớt, thân thể tươi đẹp run rẩy không ngừng.

Trương Siêu Quần nhìn dáng vẻ nàng trong lòng mê say, lẩm bẩm nói:

– Tiểu thư thật đẹp! Nụ cười càng hiện lên vẻ xinh tươi, đến giờ rốt cuộc ta mới biết, tại sao cổ nhân lại nói câu “ hoa nhường nguyệt thẹn “, chắc chắn là người nói ra câu này lúc đó cũng đang đối mặt với mỹ nhân giống như tiểu thư vậy.

Võ Thanh Anh thấy trong vẻ mặt hắn lộ ra vẻ si ngốc mê man, nàng xấu hổ nói không ra lời, bầu không khí, bắt đầu trở nên mập mờ.

– Ta… Ta có thể ôm tiểu thư một cái không?

Ánh mắt Trương Siêu Quần, so với dung nham còn nóng rực hơn, hầu như phải đem cho Võ Thanh Anh đáng thương làm cho nóng chảy.

Võ Thanh Anh chịu không nổi e thẹn, trong lỗ mũi phát sinh tiếng muỗi ưm à, còn chờ cái gì? Trương Siêu Quần đưa tay ra cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

– Trên người tiểu thư đến tột cùng là có cái ma lực gì, tại sao ta không nhịn được cứ muốn ôm tiểu thư vậy?

Trương Siêu Quần ôm trong lòng nhuyễn ngọc mùi hương nồng nàn, trên miệng còn rót vào mê thang.

Kỳ thực, Võ Thanh Anh phương tâm cũng đã có hắn, bất quá là hắn chưa biết thôi, tiểu cô nương rụt rè, rốt cục ở trong cơn mưa đêm này đã bị triệt để xé ra, trong lòng người ngọc, mùi thơm phân tán, như lan như xạ, thấm ruột thấm gan.

– Công tử sẽ lấy muội chứ?

Thiếu nữ e thẹn hỏi.

Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:

– Sẽ lấy! Có thể lấy được mỹ nữ như muội là phúc phận của ta, sau này ta sẽ đối với ngươi tốt cả đời này.

Võ Thanh Anh “Ừ” một tiếng, thân thể nhích lại gần thật sát Trương Siêu Quần, trong đầu mê man, càng thêm dùng sức ôm chặt.

– Đêm nay muội sẽ làm thê tử của công tử được không?

Thiếu nữ nhẹ giọng nói.

Được! Đương nhiên được! Quá tốt rồi! Ta bỏ ra như thế nhiều tâm tư, chính chờ đợi câu này a! Trương Siêu Quần cúi đầu, khẽ hôn lên miệng nàng thay thế câu trả lời, lúc này, vô thanh thắng hữu thanh…

Một lúc lâu, đầu lưỡi chen vào mở ra đôi môi đóng chặt của Võ Thanh Anh, nàng mềm mại hô khẽ trong tiếng, Trương Siêu Quần đã ngậm cái lưỡi nhỏ kia, ở trong miệng nàng chăm chỉ không ngừng tìm kiếm, như là bên trong khoang miệng ẩn giấu bảo tàng vậy, chưa trãi qua nhân sự, thiếu nữ có thể nào chống đối lại khiêu khích? Trong đầu nàng lập tức trống rỗng, linh hồn như là từ trong cơ thể bay ra, không biết ở nơi nào.

Không biết thời điểm nào, xiêm y trên người Võ Thanh Anh đã bị bỏ đi, khi cái yếm và tiểu khố cuối cùng cỡi ra, thân thể mềm mại tràn trề mùi hương hiện ra ở trước mắt Trương Siêu Quần, như con thiên nga gáy ngọc trắng như tuyết một mảnh duyên dáng giống, óng ánh chói mắt mịn màng cùng xương quai xanh nhu mị nhẵn mịn, tròn trịa ngọc nhuận bờ vai đẹp, hoàn toàn làm hắn quyến luyến lạc lối, đôi bầu vú săn tròn hơi rung động, phảng phất nụ hoa đón gió xuân mời hái, bụng dưới bóng loáng không chút tì vết mê người, đôi chân dài thánh khiết kẹp chặt bên dưới ánh chớp lòa của sấm sét mê người, đẹp không sao tả xiết, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy, người ngọc xấu hổ, đôi mắt đẹp như nước.

– Ưm…

Võ Thanh Anh bị hắn âu yếm đến ý loạn tình mê, giờ khắc này đã trần truồng như con nhộng, mắc cỡ không có chỗ trốn, không làm gì khác hơn là nhào vào trong ngực hắn.

Ôm ấp mỹ nhân thân thể hương nhuyễn, hai bàn tay tiếp tục không an phận bắt đầu xâm lược, da thịt nàng non mịn, sờ ở trong tay có cảm giác mềm mại căng tràn lại co dãn thật sự là khó có thể hình dung, thật giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, âm thầm vận lên chân khí, ngưng tụ vào lòng bàn tay phải đưa xuống để trên cái âm hộ của Võ Thanh Anh, chốc lát sau toàn bộ thân thể nàng run rẩy cong lại, rên rỉ:

– Công tử… công tử có phải là dùng nội lực… a… nội lực của công tử… chui vào bên trong chỗ ấy đi tới…công tử làm sao được vậy… không… không thể đi vào đó… a… ưm…a….

Võ Thanh Anh chỉ cảm thấy ngay giữa hai chân mình làm như có những đầu ngón tay ngọ nguậy, rồi chui sâu vào bên trong cái huyện động chưa khai khẩn của mình, ở sâu trong nơi đó luồn lách bươi móc nhưng rất mềm nhẹ, chưa bao giờ nàng có được cảm giác kỳ diệu ở bên trong chổ cái huyệt động như vậy, từng lần từng lần một âu yếm, dường như nơi trong hang động đó, bắt đầu chìm đắm những làn sóng nước ấm áp vỗ về lấy.

Chỗ ấy làm như đã bị chất lỏng ấm áp toàn bộ bao dâng lên, xung kích, vuốt nhẹ, khi luồng chân khí đó lặng lẽ tiến vào, thì đã biến thành hình dạng như là một cây côn thịt, bắt đầu nhúc nhích chuyển động…

Vì vậy làm cho hơi thở thiếu nữ như là đình trệ, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, hai cái chân trắng noãn trơn mềm không được tự động dang rộng mở ra..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Ỷ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook