Xuyên Không Ỷ Thiên

Chương 94

ღSơnღ

30/06/2018

Tiểu Chiêu run giọng nói:

– Ngươi là ai? Sao biết tên ta? Là… là Dương tả sứ phái ngươi tới bắt ta hay sao?

Trương Siêu Quần thấy trong đôi mắt sáng long lanh của nàng lộ ra thần sắc kinh hoảng, trong lòng không biết sao, lại sinh ra ý niệm trêu cợt nàng trong đầu, cười hắc hắc nói:

– Dương tả sứ sớm đã biết thân phận của cô nương, gọi ta tới bắt cô nương, như thế nào? Sợ sao?

Tiểu Chiêu bị hắn điểm trúng huyệt đạo, thân thể chết lặng, không thể động đậy, mắt thấy thiếu niên tuấn tú này vẻ mặt không có hảo ý, từ trên xuống dưới cứ ngó chăm chằm lấy mình, sợ cực kỳ, hỏi:

– Ngươi muốn đem ta xử lý như thế nào?

Trương Siêu Quần đâu có muốn xử lý như thế nào, chẳng qua là trêu đùa nàng nói giỡn mà thôi, hắn suy nghĩ một chút, làm bộ như là tàn bạo:

– Hừ, như thế nào? Đương nhiên là trước tiên đem cô nương treo ngược lên, lột áo ra, để 100 con chuột tới cắn xâu xé cô nương!

Tiểu Chiêu trong ánh mắt càng thêm sợ hãi, thê lương nói:

– Đừng…đừng cởi áo ta, cũng không được để chuột cắn ta, hay là… ngươi giết ta đi!

Trương Siêu Quần thấy thân thể nàng run rẩy, lo sợ cực kỳ, từ trên ánh đuốc chiếu rọi xuống, băng cơ ngọc cốt, nói không ra lời mê người, phảng phất một trứng gà lột vỏ, mịn màng tuyết trắng, vẻ mặt kia điềm đạm đáng yêu…

Trong đầu, thậm chí lập tức xuất hiện ra cảnh tượng đem nàng trói lại, nhỏ sáp, dùng roi đánh, cạo lông.v.v.. Bất chợt xuất hiện cảnh tượng như thế, Trương Siêu Quần trong lòng cả kinh, sao có thể làm nàng như vậy được? Sao vậy đã gặp nàng sẽ có ý nghĩ như vậy! Thật là quá mức! Trương Siêu Quần vội vàng đem những ý niệm cổ quái thứ này trong đầu hất ra, nói:

– Cô nương chẳng lẽ không sợ chết sao? Đã không sợ chết, sao còn sợ chuột?

Ma xui quỷ khiến vươn ra cánh tay, nhẹ nhàng nâng cái cằm nàng lên hỏi lấy.

Tiểu Chiêu bị làm cho sợ đến nói không ra lời, đôi môi run run, vội vàng hai mắt nhắm nghiền lại, hai giòng nước mắt trong veo từ trong khóe mắt tràn ra, từng giọt nước mắt lăn tròn xuống trên gương mặt thánh tú thần khiết của nàng.

Trương Siêu Quần trong lòng mềm nhũn, thầm kêu hỏng bét, chính mình đùa hơi quá đi! Biết vậy ngay từ đầu hôn nhẹ lên mặt Tiểu Chiêu, để cho nàng cho sợ hãi mới là đúng chứ, hắn vội vàng rút tay về, ho khan một tiếng, nói:

– Tiểu Chiêu, cô nương mở mắt ra nghe ta nói đã.

Tiểu Chiêu gặp tiếng nói đã mềm nhẹ lại, không còn như là mới vừa rồi hằn học, lông mi run lên, nước mắt mông lung ngơ ngác ngó lấy hắn.

Trương Siêu Quần duỗi ra ngón tay, cực kỳ nhanh ở trước ngực nàng giải huyệt, Tiểu Chiêu “A ” lên một tiếng, thân thể lập tức nhúc nhích, vừa kinh vừa sợ, không biết vì sao hắn lại giải ra huyệt đạo cho mình.

Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười:

– Cô nương đừng sợ, mới vừa rồi là ta chỉ nói đùa, ta không phải là người của Dương Tiêu phái tới bắt ngươi, thật ra thì ta và cô nương đến đây là cùng chung một mục đích, cô nương lén lút tới cấm địa này làm gì, thì ta cũng tới nơi này làm giống như vậy.

Tiểu Chiêu đầy mặt kinh nghi, trừng lớn hai con ngươi lúng liếng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, một hồi lâu không nói được thành tiếng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, kêu lên:

– Ngươi… ngươi hù dọa làm ta sợ! Ngươi đáng chết! Ngươi là thứ bại hoại!

Đôi bàn tay trắng như phấn như mưa rơi hướng trên người Trương Siêu Quần đánh tới.

Trương Siêu Quần vội vàng đem nội lực của mình thu lại đứng lên, hắn bây giờ nội lực thậm chí không cần ra tay, cũng có thể làm cho Tiểu Chiêu bị chấn thương, hắn sợ đả thương nàng, dù sao bị những quả đấm nhỏ thơm ngào ngạt đánh đánh tới cũng không đau.

Cho đến khi nàng đánh thật mệt mỏi, đứng thở hổn hển thì ngừng lại, Trương Siêu Quần lúc này mới cười hì hì nói:

– Đánh đủ rồi sao! ….

Tiểu Chiêu tức giận ngó lấy hắn, bỗng nhiên nói:

– Ngươi tại sao không hoàn thủ?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Một cô nương yểu điệu như thế, nếu ta đánh trả vậy còn coi như là nam tử hán sao? Được rồi, đừng nóng giận nữa, ta không làm gì cô nương đâu! Ta họ Trương, gọi là Trương Siêu Quần, cô nương cứ gọi ta là Siêu Quần ca ca thì được rồi!

Tiểu Chiêu đỏ mặt lên:

– Tại sao lại muốn ta gọi ngươi là ca ca? Ngươi thật sự đâu phải là ca ca của ta.

Trương Siêu Quần cười nói:

– Vậy thì cứ gọi ta làTrương công tử cũng được! Chuyện gọi ca ca sau này rồi hãy nói, chuyện chúng ta cần bây giờ là đi ra ngoài.

Tiểu Chiêu liếc xéo hắn một cái, vươn cánh tay nho nhỏ ra, Trương Siêu Quần sửng sốt:

– Chuyện gì?



Tiểu Chiêu:

– Ta muốn dùng cây đuốc.

Trương Siêu Quần đem cây đuốc này đưa tới, Tiểu Chiêu thân thủ nhận lấy, rồi bước đi vào bên trong, đến cạnh thị thể vợ chồng Dương Đỉnh Thiên, lục lọi một hồi, lấy một cái phong thư, sau đó vừa soi sáng vùng phụ cận, Trương Siêu Quần thấy thế liền hỏi:

– Có phải là cô nương đang tìm Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp?

Tiểu Chiêu thân thể chấn động, quay lại đầu hỏi:

– Thì ra ngươi cũng biết Càn Khôn Đại Na Di? Có phải là ngươi đã lấy trước rồi phải không?

– Chẳng những ta đã lấy mà còn đã luyện đến tầng thứ năm!

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói tiếp:

– Càn Khôn Đại Na Di đang ở trên người của ta.

Tiểu Chiêu ngẹn họng nhìn trân trối lẩm bẩm nói:

– Ngươi không chỉ … đã lấy tâm pháp, mà còn đã luyện thành…

Ngữ điệu tiêu điều cực kỳ, chán nản.

Trương Siêu Quần đột nhiên giải khai đai lưng, mở rộng áo mình ra, Tiểu Chiêu sợ hết hồn, hai má đỏ bừng, cả kinh nói:

– Ngươi… ngươi lại muốn làm gì…

Trương Siêu Quần bất giác buồn cười,nói:

– Làm gì sao? Cô nương cho rằng ta muốn làm gì cô nương sao? Vừa rồi ta điểm huyệt cô nương, nếu muốn làm gì thì đã làm rồi, chứ chẳng lẽ để đến bây giờ mới vô lễ với cô nương sao?

Hắn từ trong đai lưng lấy ra tấm da dê ra ngoài, nói:

– Này, đây chính là Càn Khôn Đại Na Di, nếu cô nương muốn, cứ giữ lấy, nhưng hãy cẩm thận đừng làm mất, ta luyện mới đến tầng thứ năm, còn hai tầng vẫn chưa có học xong đấy.

Tiểu Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, vừa cúi đầu ngó lấy tấm da dê trong tay mình, không dám tin rằng hắn sẽ đem vật trân quý như thế dễ dàng đưa cho mình, mới vừa rồi hắn còn nói học đến tầng thứ năm! Tiểu Chiêu cơ hồ cho là mình nghe lầm, nhưng trong mật thất này, chỉ có hai người bọn họ, rất an tĩnh, thì như thế nào lại nghe lầm?

Tiểu Chiêu run giọng hỏi:– Ngươi… ngươi cho ta sao? Ngươi nói ngươi học được đến tầng thứ năm?

Trương Siêu Quần vô cùng hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của nàng:

– Cô nương không tin sao? Ta là võ học kỳ tài, ngàn năm khó gặp, cô nương còn chưa tin?

Trương Siêu Quần đi tới vách tường đá bên kia, vận công, một chưởng đánh tới đi, một tiếng vang to thật lớn, nội lực mạnh đến mức, một mảnh đá lớn thành cát bụi rơi lả tả xuống.

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, cực kỳ tiêu sái phất tay áo..

– Hắc hắc, cô nương nhìn xem nội lực của ta như thế nào?

Tiểu Chiêu đột nhiên trên mặt biến sắc, kêu lên:

– Chạy mau, chưởng của người dường như đã tác động đến cơ quan mật thất, nơi này sắp sửa sụp đổ rồi!

Trương Siêu Quần ngẩn ngơ, thì một bàn tay nhỏ đưa đến trước mặt, túm lấy tay của hắn liền chạy đi ra bên ngoài, chỉ nghe rầm rầm tiếng vang ù ù truyền đến, từ trên đỉnh đầu đang chấn động, Trương Siêu Quần nhất thời giật mình hoảng sợ suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, vội vàng chạy theo Tiểu Chiêu.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy a! Con bà nó, ở trước mặt tiểu cô nương này biễu diễn chưởng lực làm gì? Tốt rồi, nếu là bị đè chết ở trong mật đạo, thì thật là trở thành chuyện buồn cười nhất trên thế gia!

Một trận chạy gấp, chỉ nghe phía sau tiếng đá rơi không ngừng va xuống trên mặt đất tiếng động truyền đến từ phía sau, Trương Siêu Quần trong lòng sợ hãi, liền đem Tiểu Chiêu ôm vào trong ngực, nói:

– Ta ông cô nương chạy mau hơn, cô nương cứ dẫn đường qua ánh lửa!

Tiểu Chiêu bị hắn ôm chặt lấy, mới đầu là cả kinh, nhưng ngay sau đó nàng biết tốc độ của mình quá chậm, cho nên tùy theo ý hắn, nàng chỉ điểm phương hướng, những tảng đá kia càng rơi càng nhanh, bất ngờ trước mặt có tảng đá cỡ bằng cái chậu rửa mặt rớt xuống, ngăn cản hết đường đi, trên đầu còn có tảng đá hướng trên người rơi xuống, Trương Siêu Quần đem Tiểu Chiêu ôm chặc lấy, một cái cánh tay che ở trên đầu nàng, cơn mưa đá ào át bay qua, hắn tiếp tục chạy mãi cho đến một ngã ba, Trương Siêu Quần trong lòng chợt lạnh, hỏi:

– Chạy về hướng nào?

Tiểu Chiêu gấp quát lên:

– Đi bên trái kia, đây là một đường thẳng, đi tới khúc cuối, chúng ta sẽ không sao.

Trương Siêu Quần gầm lên một tiếng, nhìn đúng con đường phía trước, lúc này mới chính thức thi triển khinh công, thân hình như mũi tên, phi nhảy lên, lúc này nếu là đường thẳng, thì cũng không cần cây đuốc chiếu sáng, trong khoảnh khắc, Tiểu Chiêu cây đuốc trong tay đã bị gió dập tắt, một mảng tối bao trùm, Trương Siêu Quần đoán chắc vị trí, chạy gấp, mới vừa vọt ra mấy bước, trên lưng đã bị một tảng đá lớn đập trúng, may là Trương Siêu Quần nội lực thâm hậu, mà cũng bị nện đến đầu váng mắt hoa, cơ hồ suýt ngã nhào.

Trên đường phóng chạy, không ngừng có đá rơi xuống, Trương Siêu Quần chỉ sợ Tiểu Chiêu bị thương, la lên:

– Cô nương nép sát đầu vào trong người ta, chớ lộn xộn!



Hắn đem thân thể nhỏ xinh kia, ôm cứng ở trong lồng ngực mình, chạy như điên.

“Bốp” một tiếng, Trương Siêu Quần đột nhiên đụng vào trên vách tường đá, cũng may là hắn đem Tiểu Chiêu ôm chặt, khi đụng phải tường, Trương Siêu Quần hoàn hảo kịp thời thu lực, nếu không thì đầu ngón chân của hắn va vào tường đã bị phế rồi.

Đau nhức làm cho Trương Siêu Quần hít thở không thông, lại nghe đến Tiểu Chiêu kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi:

– Cô nương không sao chứ?

Tiểu Chiêu bình yên vô sự, đáp:

– Ta không sao, còn ngươi? Mới vừa rồi đụng có bị sao không?

Nàng nghe được Trương Siêu Quần khẽ hừ một tiếng, thanh âm cũng thay đổi, hiển nhiên là biết hắn đau đến cực kỳ, nhưng khi mở miệng ra hỏi câu nhưng đầu tiên là hỏi thăm mình có sao không, Tiểu Chiêu trái tim run lên, trong lòng dâng lên một làn nước ấm.

Trương Siêu Quần thấy nàng cũng quan tâm chính mình, trong lòng vui mừng, cố nhịn đau nói:

– Ta không sao.

Trong mật đạo, ùng ùng tiếng đá rơi kép tới, bọn họ vừa đứng thẳng chưa kịp thở, bụi đất đang bổ nhào tới, Trương Siêu Quần cả kinh, không còn kịp nữa, vội vàng nói:

– Bây giờ làm sao đây?

Tiểu Chiêu nói:

– Ngươi thả ta xuống, đem mặt tường đá này đẩy ra, thì chúng ta liền đi ra ngoài được.

Trương Siêu Quần thở phào nhẹ nhỏm…

Vượt qua vách đá trước mặt, từ trong mật đạo đi ra ngoài, từ bên trong yên lặng trở lại bình thường không có động tĩnh, Trương Siêu Quần cho là mình nghe lầm, lắng tai nghe, quả nhiên, ầm âm tiếng đá rơi đã không còn, cùng Tiểu Chiêu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Này con bà nó người nào thiết kế cái mật đạo này! Tiểu gia mới có dùng một chưởng thì đã sụp, đây không phải là thứ bã đậu xây cất sao? “

Tiểu Chiêu thắp sáng lại cây đuốc, trước mắt một hành lang chật hẹp, Tiểu Chiêu chỉ chỉ đỉnh đầu, nhỏ giọng nói:

– Chúng ta từ nơi này lên đi đến trên đỉnh là tới!

Trương Siêu Quần cười nói:

– Cô nương làm gì mà nhỏ giọng thế? Chẳng lẽ còn sợ ta đem cô nương ăn sao?

Tiểu Chiêu mặt hiện lên mây đỏ dưới ánh lửa chiếu rọi, làm rung động lòng người, hạ thấp cái cổ trắng, nói:

– Trương công tử, mới vừa rồi ở trong mật đạo, đa tạ công tử xả thân cứu giúp, Tiểu Chiêu chẳng qua là tiểu nha hoàn, mà công tử cũng không để ý chính mình…

Nói tới đây, Tiểu Chiêu hai mắt mông lung, sự cảm kích biểu lộ rỏ trên nét mặt..

Trương Siêu Quần ha ha cười một tiếng:

– Nói gì mà là tiểu nha hoàn, Tiểu Chiêu có muốn từ giở trở đi sẽ không làm nha hoàn nữa?

Tiểu Chiêu gật đầu nói:

– Có…

Trương Siêu Quần nói:

– Vậy thì Tiểu Chiêu dứt khoát không phải là nha hoàn từ bây giờ, để ta đi gặp Dương Tiêu xin hắn tặng Tiểu Chiêu cho ta, đối với hắn, ta cũng có chút ân tình, có lẽ hắn sẽ không có cự tuyệt đâu.

Tiểu Chiêu trừng lớn đôi mắt chử, nói:

– Trương công tử cũng muốn tiểu nữ làm nha hoàn sao cho Trương công tử sao? Tiểu Chiêu tay chân vụng về, mà Trương công tử cũng nhận à?

Trương Siêu Quần vui tươi nói:

– Tiểu nha hoàn xinh đẹp như thế, tại sao không nhận?

Tiểu Chiêu đỏ ửng hai gò má, trái tim như hươu chạy, nàng mặc dù không biết lai lịch Trương Siêu Quần, nhưng ở trong bí đạo, hắn không chút do dự liền đưa Càn Khôn Đại Na Di cho mình, Tiểu Chiêu trăm phương ngàn kế đi tới Quang Minh đỉnh, chính là vì tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di này, khi mới nhận được, trong lòng mừng rở như điên, mới đầu nàng còn thầm nghỉ hắn là kẻ ngu dại mới dễ dàng đưa cho mình, nhưng sau đó nàng xúc động khi bí đạo bị cơ quan làm cho sụp đổ, cấm địa Minh Giáo sẽ bị cự thạch chôn vùi, hắn không màng tới tự thân an nguy, đem theo mình chạy đi ra ngoài, lúc này trong lòng nàng mới cảm động, vừa rồi hắn càng không để ý đến mũi chân va vào vách đá đau đớn, đầu tiên là hỏi thăm mình, Tiểu Chiêu lại càng cảm động, lúc này chỉ cảm thấy ở trước mặt hắn, không hiểu vì sao lại có loại cảm giác rất an toàn, tiểu cô nương tình cảm ôm ấp nảy mầm, nghĩ đến hắn nội công cao cường, đối đãi chính mình lại tốt, trong tâm trí không khỏi sinh ra dựa vào.

Theo cửa bí đạo vừa chui ra ngoài, một mùi hương thơm nồng nàn vờn quanh, đây chính là khuê phòng của Dương Bất Hối, Tiểu Chiêu thấy bộ dạng Trương Siêu Quần không có chút nào kinh ngạc, đối với hắn cảm thấy vô cùng thần bí.

Hai người đang muốn từ dưới giường leo ra, chợt nghe tiếng động ở bên ngoài, tiếng nước chảy ào ào, một thanh âm non nớt kêu lên:

– Hương nhi, cho ta thêm chút ít nước nóng nữa.

Một giọng người khác đáp ứng, tiếng bước chân nhỏ vụn, rồi ngay sau đó lại truyền đến tiếng rào rào nước trút vào, qua giọng nói non nớt, Trương Siêu Quần liền nhận ra đó chính là Dương Bất Hối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Ỷ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook