Chương 64: Song mỹ cùng sào (Tiểu phượng & tiểu yến)
ღSơnღ
29/06/2018
Đã có ái tình chân thành thả ra ở trước mặt ta, ta nếu không có quý
trọng, chờ đến lúc mất đi, ta có hối hận cũng không kịp, kỳ thực nhân
gian thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ là như tình trạng bây giờ của
Trương Siều Quần thế này mà thôi, rõ ràng là ngươi có thể đút dương vật
vào cái hang động âm đạo, nhưng rồi lại phát hiện cái công cụ dương vật
kia đã bị khóa lại…..
Diễm quang bắn ra bốn phía cửa bồng lai tiên cảnh mở rộng, nhưng rất lâu mà lại không gặp một khắc tươi đẹp nhất phát sinh, Tiểu Phượng mắt sáng hơi mở, chỉ thấy công tử kia làm chuyện xấu đang ngơ ngác nhìn mình ngượng ngùng, lộ vẻ buồn nản, trong đôi mắt như oán, như hờn….
Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, hai người đồng thời kinh hãi, Tiểu Phượng như từ trong mộng thức tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy lúc này mới ý thức trên người mình trần truồng không mảnh vải, lúng túng gấp gáp không biết phải làm sao
– Nhanh chui vào chăn!
Thời khắc mấu chốt vẫn là nam nhân mới đủ sức trấn định, trái tim Tiểu Phượng nhảy thình thịch, muốn từ trong lòng ngực nhảy ra bên ngoài.
“Kẹt kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Trương Siêu Quần sáng mắt lên, hóa ra là cô nương tối hôm qua mình nhìn thấy, với đôi chân mày cong cong như trăng lưỡi liềm Tiểu Yến.
– Ồ! Tiểu Phượng, tỷ chưa tới đây sao?
Tiểu Yến lầm bầm, bước chân nhẹ nhàng đi vào, chợt thấy Trương Siêu Quần mở to mắt nhìn chính mình, nàng vui vẻ nói:
– Công tử tỉnh rồi! Đói bụng chưa? Tiểu nữ đi lấy cho công tử chén cháo nhé!
Chợt thấy bên dưới giường, đã để sẵn bát cháo, một bên còn có vương vãi ra.
– Tiểu Phượng đã tới rồi à! Tỷ này, lại chạy đi đâu mất rồi.
Tiểu Yến lải nhải, đi tới….
Nếu như bình thường, Trương Siều Quần ước gì tiểu cô nương ôn nhu khả ái này tới gần lại đây, càng gần càng tốt, nhưng hiện tại thì tim đập như trống trận, giường này rõ ràng là giường đơn, nàng ở phía xa thì cũng không thấy cái gì, một khi chỉ cần đi tới gần, thì có thể nhìn thấy trên giường là có hai người.
Trương Siều Quần thấy trong chăn Tiểu Phượng thân thể khẽ run lên, biểu lộ lo sợ đến cực kỳ.
Tiểu Yến cúi người xuống, bưng lên hơn nửa chén cháo còn thừa, cười nói:
– Công tử, có còn muốn ăn thêm? Để tiểu nữ lại đi đổi một bát cháo nóng khác.
Trương Siều Quần nở nụ cười héo hon, hắn chưa kịp trả lời, Tiểu Yến đã phát hiện trên giường dị dạng, Trương Siều Quần hơi thở hầu như đình trệ, hoảng hốt vội nói:
– Tiểu Yến cô nương, làm phiền cô nương giúp ta đổi lấy bát cháo nóng có được không?
Tiểu Yến bỗng nhìn chằm chằm cái chăn đang khẽ run, bỗng nhiên cười nói:
– Dười kia có phải là Tiểu Phượng? Tỷ trốn ở trên giường công tử làm cái gì vậy? Chơi trốn tìm với tiểu nữ sao?
Nói xong Tiểu Yến đưa tay liền nhấc cái chăn lên…
– A!…
– A!..
Hai tiếng kêu hoảng hốt đồng thời thốt lên, Trương Siều Quần đau khổ nhắm chặt lại hai mắt.
Tiểu Yến há to miệng, nhìn khắp toàn thân trần truồng của Tiểu Phượng, một hồi lắp bắp nói không ra lời, trên mặt lập tức đỏ ửng một đám lớn, kinh ngạc nói:
– Tiểu… Tiểu Phượng, tỷ….tỷ tại sao xiêm y cũng không có mặc?
Liếc nhìn Tiểu Phượng, lại liếc nhìn qua khuôn mặt lúng túng của Trương Siêu Quần, bỗng nhiên nàng tỉnh ngộ, vừa thẹn vừa nói vội:
– Hai người các ngươi… hai người các ngươi tại sao làm như thế.. không… không biết xấu hổ sao? Ta… Ta đi nói cho tiểu thư biết!
Tiểu Phượng kinh hô lớn:
– Không được!
Trương Siêu Quần bỗng nhiên ngồi dậy, đưa tay ở huyệt đạo trước ngực Tiểu Yến điểm lên, bàn tay lại lập tức như gió cuốn chụp lấy cái bát cháo đang rơi, nhẹ nhàng để xuống, tiếp tục chặn ngang ôm lấy, đem Tiểu Yến để nằm trên giường.
Tiểu Phượng cả kinh nói:
– Công tử …công tử định làm gì? Tiểu Yến..Tiểu Yến làm sao vậy?
Trương Siêu Quần mỉm cười, nói:
– Không có gì phải lo lắng, ta chỉ điểm huyệt đạo nàng, chứ để Tiểu Yến đi nói cho tiểu thư, vậy chẳng phải là người sẽ bị trách phạt? Ta làm cam lòng được?
Tiểu Phượng trơ mắt nhìn hắn đem Tiểu Yến đặt ở bên cạnh mình, hoảng loạn, ríu rít khóc òa.
Nàng thân là một tiểu cô nương, vừa rồi trong lúc nhất thời ý loạn tình mê, bị hắn lột ra trần truồng, mới vừa rồi còn xảy ra chuyện bị Tiểu Yến phát hiện sự tình này, hiện nay tỉnh táo lại, xấu hổ chảy lệ như mưa.
Trương Siêu Quần thấy nàng khóc đến thương tâm, ngay cả xiêm y cũng quên mặc vào, trước ngực đôi quả đào nhỏ phập phồng, mỹ lệ làm rung động lòng người, hắn ôn nhu nói:
– Ngươi… ngươi đừng khóc, là ta không đúng, nhất thời không kìm lòng được mới… ngươi đừng thương tâm quá, thật sự chúng ta cái gì cũng không có làm thành, ngươi vẫn là xử nữ, không có việc gì….
Tiểu Phượng khóc thút thít nói:
– Công tử..công tử..cái gì của tiểu nữ.. cũng đều bị công tử thấy hết, công tử còn nói câu nói như thế này, có phải là xem thường, không muốn cưới tiểu nữ?
Trương Siều Quần trố mắt nói:
– Tiểu Phượng.. ngươi nói… ngươi nói ta cưới ngươi …?
Vốn là hắn muốn nói, chỉ là chơi đùa, hà tất phải quan trọng như vậy.. đột nhiên hắn thầm nghĩ:
“Đây là thời cổ xưa, không có chuyện tình một đêm bay đầy trời như thời hiện đại…”
Tiểu Phượng khóc sưng đỏ hai con mắt, vừa giận vừa sợ, run giọng nói:
– Công tử thật không muốn cưới tiểu nữ? Tiểu nữ đã bị… bị ngươi đụng vào.. cái kia, còn có mặt mũi nào gả cho người khác nữa? Công tử không cưới tiểu nữ thì..tiểu nữ chỉ có… chỉ có…
Đột nhiên nàng đứng lên, vừa nhìn chung quanh, muốn nhảy xuống giường đi.
Trương Siêu Quần thấy nàng dáng dấp như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, nói:
– Tiểu Phượng ngươi muốn làm cái gì? Ta nào nói là không cưới ngươi, ngươi đẹp như thế, ta không cưới ngươi, chẳng phải là kẽ ngốc hay sao?
Tiểu Phượng trong tuyệt vọng, bắt đầu sinh ý niệm không muốn sống nữa, hiện lại bị hắn ôm lấy, thân thể trần truồng ở trong cánh tay rộng ấm áp của hắn khẽ lay động, không nhịn lại khóc ầm lên.
Trương Siêu Quần thở dài trong lòng, quả nhiên, phụ nữ đều là cấu tạo từ nước, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói rằng
– Ngốc quá, ta đương nhiên là sẽ lấy ngươi làm thê tử, ngươi còn khóc cái gì? Ừ, đúng rồi.. ngươi cao hứng khóc phải không?
Tiểu Phượng xấu hổ nói:
– Cái gì mà cao hứng? Nhân gia bị ngươi bắt nạt muốn chết đây này.
Trương Siêu Quần ôm nhuyễn ngọc mùi hương nồng nàn đầy cõi lòng, cảm thấy thân thể nàng mềm mại nhẵn nhụi có chút lành lạnh, vội vàng thả xuống, nói:
– Ngươi mặc vào xiêm y đi, coi chừng cảm lạnh.
Tiểu Phượng thấy hắn quan tâm đến mình, trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu, e thẹn vô hạn mặc vào xiêm y.
Nhìn đôi bầu vú thanh xuân rung động lòng người, theo từng cử động bên trong thân thể kia tươi đẹp mềm mại, đôi bầu vú tuy rằng không lớn, nhưng săn cứng chắc chắn một đôi quả đào sắp chín, với hai đầu núm vú hồng phớt, chỉ người thiếu nữ mới có, chính giữa hai chân, nơi sâu xa đào nguyên, phương thảo um tùm, mơm mởn quá mơn mởn, Trương Siêu Quần nhìn đến ngây dại….
Đột nhiên hắn đưa tay ra, lại ôm vào trong ngực, Tiểu Phượng còn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã nghĩ đến, thân thể của mình giờ cũng là của hắn, nên tùy ý để hắn bừa bãi tàn phá, xiêm y vừa mặc vào, đã bị Trương Siều Quần thành thạo kéo xuống cỡi ra nữa rồi.
“Người thật đẹp!”
Trương Siêu Quần tự đáy lòng tán thưởng….
Nhìn kiều nhan thân thể kia ngượng ngùng cảm động, Trương Siều Quần không nhịn được lại hôn lên, đầu lưỡi hắn mở ra cặp môi thơm nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy cái lưỡi thơm tho non mềm, Tiểu Phượng phương tâm đã quyết định chọn lựa rồi nên xấu hổ nhắm hai mắt lại, hai tay vô lực để ở trên vai hắn, chỉ chốc lát sau, đã bị hắn dùng thủ đoạn tình ái đẩy tới đỉnh cao….
Tiểu Phượng trong miệng thở gấp dần dần mê loạn, đôi tay để trên vai Trương Siều Quần đã chuyển qua bên hông hắn, thân thể vặn vẹo, lúc này Trương Siều Quần miệng đã rời đi cặp môi thơm của nàng, chậm rãi hướng phía dưới di động, trước tiên ở trên làn cổ trắng một trận liếm lên, trong lòng thiếu nữ kiều thở hổn hển, tiếng rên rỉ dường như tiếng nhạc, để hắn một trận khuấy động, hôn hướng về bầu vú nụ hoa đỏ bừng cắn mút, tay trái để ở một bên bầu vú khác nhào nặn, tay phải thì lại theo cái bụng bằng phẳng trơn bóng nhẹ nhàng trượt xuống, luồn vào cái khe hở còn chưa kịp khô chất lỏng trơn nhớt của lần bú liếm trước đó, Tiểu Phượng cả người nóng rực run rẩy, trong miệng tiếng rên rỉ càng gấp gáp nhiều lần…
Thấy nàng động tình, Trương Siều Quần dục hỏa càng bốc lên, đưa nàng đẩy ngã nằm xuống giường, môi lưỡi cuồn cuộn cấp tốc, đi tới bên dưới cái âm hộ, đầu lưỡi chống đỡ, liếm mở hai mảnh màu mỡ màng thịt mép nhỏ, một viên âm vật phấn hồng đậu khấu kiều diễm đứng thẳng, lộ ra lóe lên ánh sáng lộng lẫy, một làn nhợt nhạt màu nhũ bạch từ cửa miệng âm đạo chảy xuống, dịu dàng ướt át đọng kín mít lổ hậu môn, cảnh tượng này làm Trương Siều Quần càng thêm hưng phấn, đang muốn duỗi ra đầu lưỡi liếm dưới cái hậu môn của nàng, thì bên cạnh Tiểu Yến đột nhiên duyên dáng kêu lên một tiếng…
– A…
Tiểu Yến tuy rằng bị Trương Siều Quần điểm huyệt đạo, nhưng thân thể chỉ không thể cử động, còn về những năng lực khác thì không có hạn chế ví như là khứu giác, thính giác cùng thị giác, chỉ vì nàng không có nội lực, vì lẽ đó nên lúc Trương Siều Quần điểm huyệt thì lập tức ngất đi, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một màn cảnh tượng cực kỳ hương diễm này, nàng cùng độ tuổi với Tiểu Phượng, đều chỉ mới có 15, 16 tuổi vào độ tuổi dậy thì, người cổ xưa thì đâu có Tv cùng mạng Internet những thứ có thể truyền bá những cảnh như thế này, cho nên vừa thấy được cảnh hai người đang âu yếm làm tình, tự nhiên là kinh hãi cực điểm.
Tiểu Phượng thân thể run lên bần bật, cấp tốc ngồi dậy, đỏ bừng đầy mặt chụp lấy xiêm y để che khuất thân thể của mình.
Trương Siều Quần liếc nhìn khuôn mặt đỏ hồng hồng của Tiểu Yến một chút, lại liếc nhìn nhìn Tiểu Phượng, cười hì hì, nói:
– Tiểu Yến cô nương, nếu cô nương đã nhìn thấy ta cùng Tiểu Phượng tỷ tỷ của cô nương làm chuyện này, vậy ta chỉ đành phải giết người diệt khẩu mà thôi!
Tiểu Phượng kinh sợ vội vàng nói:
– Không được.
Trương Siều Quần phiền muộn nghỉ thầm:
“Sao vậy? Tiểu Phượng ngày hôm nay gọi câu không được đã nhiều lần, cái này không phải là câu dẫn dục hỏa ta sao?”
Trương Siều Quần hướng về phía nàng len lén liếc mắt ra hiệu cho nàng yên tâm.
Tiểu Yến kinh hãi nói:
– Công tử… công tử..đừng giết tiểu nữ…tiểu nữ sẽ không nói gì cả… xin thề sẽ không nói cho ai biết…xin công tử tha cho tiểu nữ đi!
Trương Siều Quần tàn bạo nói:– Cô nương không biết điều này sao? Chỉ có người chết mới có thể triệt để bảo thủ được bí mật, nếu để cô nương sống, vạn nhất cô nương không cẩn thận lỡ lời nói ra ngoài, Tiểu Phượng chẳng phải là bị đẩy vào tử lộ?
Tiểu Yến đôi mắt cầu khẩn nói:
– Công tử yên tâm, tiểu nữ… sẽ rất là cẩn thận không nói, Tiểu Phượng tỷ tỷ, tỷ… tỷ cũng không tin muội sao? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tỷ không thể nhìn công tử giết muội a!
Tiểu Phượng liếc nhìn Trương Siêu Quần, khẽ nói:
– Công tử, xin đừng hù dọa Tiểu Yến nữa, tiểu nữ cùng nàng đều là cô nhi, từ nhỏ được lão gia thu dưỡng, tình thân tỷ muội…..
Tiểu Yến gấp rút vội vàng gật đầu, trong mắt đã là dịu dàng ướt át…..
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Vậy cũng không được, vạn nhất nàng nói ra, đối với ngươi không được, cũng không phải là nhất định phải giết nàng, còn có một biện pháp, chỉ biết không biết Tiểu Yến có chịu hay không!
Tiểu Yến vội vàng nói:
– Chịu…tiểu nữ chịu… chỉ cầu công tử đừng giết tiểu nữ là được rồi.
Trương Siêu Quần nói:
– A, đó là ngươi nói, không phải là ta buộc ngươi.
Hắn nói xong cười khà khà, vươn tay ra, liền cỡi đi đai lưng của nàng.
Tiểu Yến sợ hãi muốn la lên, Trương Siêu Quần liền đưa tay điểm á huyệt nàng, Tiểu Phượng vội vàng kéo lại cánh tay hắn, nói:
– Công tử, sao lại còn muốn bắt nạt Tiểu Yến?
Trương Siêu Quần nói:
– Nếu không có làm cho nàng cũng giống như ngươi, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ nói ra, chỉ có như vậy, nàng mới sẽ bảo thủ bí mật chúng ta!
Tiểu Phượng vội la lên:
– Công tử… công tử bắt nạt tiểu nữ còn chưa đủ à? Còn muốn bắt nạt nàng, như thế này thì không được.
Trương Siêu Quần liếc nhìn nàng một chút, rút tay về, lại liếc nhìn nhìn Tiểu Yến đôi mắt đầy sợ hãi nghiêm mặt nói:
– Tiểu Yến cũng giống như ngươi vậy, trước sau gì cũng là tỳ nữ của Chu gia, lẽ nào ngươi cứ muốn ở đây cả đời làm tỳ nữ sao? Rồi đến khi nào đó lão gia các người sẽ đem hai ngươi tặng cho một người khách mời nào đó làm tiểu thiếp? Kỳ thực, ta tin tưởng, nếu như ta mở miệng với lão gia các người, lão gia sẽ đem các ngươi gã cho ta, nếu như là ta mở miệng nói muốn tiểu thư các ngươi, lão gia Chu Trường Linh cũng tuyệt đối sẽ không từ chối.
Trương Siêu Quần lúc này đã có chủ ý quyết định, nếu đã đến nơi Chu gia giang này rồi, thì hắn cứ giả mạo Trương Vô Kỵ, lão Chu Trường Linh kia đối với Đồ Long đao si mê đến mức độ điên cuồng, hắn dứt khoát sẽ cùng lão vui đùa một phen, để cho lão già giả nhân giả nghĩa, rất là đê tiện vô liêm sỉ tiền mất tật mang!
Tiểu Phượng run giọng nói:
– Công tử là …hoàng đế sao? Nói gì lão gia cũng chịu?
Trương Siêu Quần nói:
– Ngày hôm nay lời của ta nói, các ngươi đừng có tiết lộ, ta chỉ lo lắng chuyện bại lộ sớm sẽ gây bất lợi các ngươi, nói chung, ta hứa là sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi.
Tiểu Phượng không biết hắn đến tột cùng là cái gì lai lịch, nghe khẩu khí hắn, tựa hồ không giống như là đang nói dối, sự lo sợ bất an cũng giảm dần.
Trương Siêu Quần hướng nàng gật gật đầu, lại đem Tiểu Yến đai lưng mở ra, gỡ lấy từng cái quần áo cởi ra…..
Trương Siêu Quần theo bàn tay của mình đưa xuống tiếp tục thưởng thức tiểu mỹ nhân cái bụng bằng phẳng kiều nộn bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, rốn bụng hình cầu nhỏ xíu, bàn tay của hắn lại bắt đầu di động xuống dưới, Tiểu Yến xử nữ không mảnh vải che thân đừng đề cập cỡ nào gợi cảm, eo nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn cấu thành đường cong, chính giữa háng một mảnh um tùm lông đen rừng nhiệt đới hình tam giác che lại cái đào viên thần thánh kia, thẳng tắp hai chân đường cong xinh đẹp, làn da đúng như như băng tuyết óng ánh, phấn điêu ngọc mài….
Cái âm hộ Tiểu Yến nổi lên như một gò đất nhỏ, hai bên môi nhỏ rất ít ỏi, nhưng âm vật lại hơi lồi lên một màu đỏ mã não, màu hồng phấn xử nữ cái khe thịt âm hộ nhìn về phía trên thập phần sạch sẽ, đầu ngón tay Trương Siêu Quần hướng về cái mu âm hộ chậm rãi văn vê động lên, vừa mới sờ đến chỗ kín của nàng, thân thể của Tiểu Yến giống như bị điện giật, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay của hắn không ngừng dời xuống, ngón giữa thoáng một tý tiến vào cửa miệng âm đạo, đụng phải màng trinh Tiểu Yến, hắn chậm rãi xoa lấy thật nhẹ, hai bên môi trong rất nhỏ co rụt lại một chút, dịch nhờn trơn nhớt bắt đầu chậm rãi chảy ra.
Chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ bị nam nhân đùa bỡn như vậy, Tiểu Yến thở gấp, toàn thân xụi lơ, bên trong âm đạo kỳ ngứa, yết hầu từ ở chỗ sâu trong phát ra nhẹ nhàng tiếng rên…
Tiểu Yến tuổi thanh xuân giống như quả vải lột vỏ, thân thể trắng như tuyết dịu dàng xinh đẹp, Trương Siêu Quần nuốt một thoáng ngụm nước bọt, yết hầu lại khô nóng, thân thể kia bởi vì sợ, cho nên đôi bầu vú nhỏ khẽ run, kiều kiều, thật giống quả quít to khéo léo, một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ không một tì vết.
Trên khuôn mặt ôn nhu đáng yêu, hồng vân hiện lên từng đoá, thiếu nữ ngượng ngùng, dường như gió xuân, tinh tế, tràn ngập dạt dào nhựa sống, tuyệt đối không thể nào so sánh được với độ chín muồi của người thiếu phụ. Trương Siêu Quần cố nén đáy lòng kích động, hướng về Tiểu Phượng nói:
– Tiểu Phượng ngươi xem, bị như thế này, nàng sẽ không đem chuyện của chúng ta nói ra bên ngoài nữa.
Tiểu Phượng cũng là mắc cỡ trên mặt hồng như trái chín, tiểu cô nương run giọng nói:
– Công tử … đã được chưa? Công tử cũng nhìn thấy thân thể Tiểu Yến rồi..
Trương Siêu Quần gật đầu nói
– Ta không phải là đăng đồ lãng tử, ngày hôm nay việc này đúng là bất đắc dĩ, bằng không ta cũng không biết làm sao, chuyện Tiểu Yến ta cũng sẽ phụ trách. Ô.. Tiểu Yến sao ngươi lại khóc?
Chỉ thấy trong đôi mắt loan loan như nguyệt của Tiểu Yến, lệ tràn mi trào ra.
– Đừng khóc, để ta giải huyệt đạo cho ngươi.
Trương Siêu Quần ở trước ngực nàng điểm nhanh hai cái, Tiểu Yến tay chân đã có thể nhúc nhích được, ríu rít khóc ầm, Trương Siêu Quần ôn nhu nói:
– Đừng khóc, sau này ta sẽ đối xử các ngươi thật tốt, ta Trương… Trương Vô Kỵ nói được là làm được, quyết không nuốt lời!
Tiểu Yến nghẹn ngào nói:
– Là Tiểu Yến số khổ, đành chịu như vậy, có thể làm khác sao?
Thấy nàng cuối cùng cũng đã đáp ứng, Trương Siêu Quần thấy có chút hổ thẹn, nói gì thì mình dùng loại thủ đoạn không quang minh ép buộc 2 tiểu cô nương này, nhưng vào thời đại đầy rẫy những thủ đoạn, nếu ta không sử dụng thủ đoạn, thì làm sao có thể lại có được 2 tiểu cô nương trắng trẻo giống như quả vải lột vỏ này?
– Tiểu Yến và Tiểu Phượng không ai có số khổ cả, mai sau ta sẽ…
Tâm tình đang thật tốt, Trương Siêu Quần đang muốn cợt nhả trêu chọc vài câu, chợt nghe ngoài hành lang có người đi tới, trong lòng lộp bộp, vội vàng nói:
– Các ngươi nhanh mặc xiêm y, có người đến!
Hai nữ hoa dung thất sắc, Tiểu Yến cũng không còn dám khóc, vội vàng từng người mặc lại quần áo, quần mặc chưa kịp cài đai lưng, thì tiếng bước chân đã đi ngang qua cánh cửa phòng, thật là kinh hoảng, người kia không phải là đến căn phòng này.
Hai khuôn mặt đẹp nha hoàn không lâu lắm đã mặc xiêm y chỉnh tề, thu dọn tóc mây gọn gàng, đối mặt lúng túng không nói gì cả, Tiểu Phượng bị Tiểu Yến đánh vỡ trong lúc tư tình cùng với Trương Siêu Quần, tuy nói hai tiểu cô nương bây giờ đã ở đồng nhất một trận tuyến, nhưng dù sao vừa rồi chính mình dạng chân ra để cho Trương Siêu Quần kia bú liếm trên cái âm hộ, tư thế rơi vào trong mắt Tiểu Yến, thì làm sao mà không e lệ?
Tiểu Yến bỗng nhiên che miệng hô lên:
– Nguy rồi, tiểu thư gọi muội đến để xem công tử tỉnh chưa, nàng nói nếu công tử tỉnh lại, thì nàng sẽ đến thăm! Hồi nãy giờ lâu như thế, muội còn chưa có báo lại, nguy rồi… nguy rồi.
Trương Siêu Quần giật mình nói:
– Tiểu thư đến thăm ta?
Hai tiểu cô nương đều lộ ra vẻ mặt quái dị, không nghĩ ra vì sao tiểu thư đối với vị công tử bị băng bó như xác ướp này lại đặc biệt ưu ái, riêng Trương Siêu Quần nghe như thế thì trong lòng nổi lên niềm phấn khích.
Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, ngươi nhìn lại ngươi đi rồi ngó sang ta, trong nguyên bản truyện thì ngươi bị người khiêng đi gặp tiểu thư, còn ta thì tiểu thư muốn chủ động tới thăm viếng, đây là đãi ngộ gì đây? Ai, cũng lại là một câu, ta là soái ca nên hưởng thụ đãi ngộ cũng là không giống như trong nguyên bản!
– Các ngươi còn đứng đó lo lắng làm cái gì nữa? Tiểu Yến mau đi hồi bẩm tiểu thư của người nói ta đã tỉnh rồi, còn Tiểu Phượng còn ngươi mau mau gọi người đến giúp ta, đem mấy thứ vải băng bó quỷ ma này tháo ra giùm ta, hừ..chẳng khác nào cái xác ướp… quá phiền…!
Trương Siêu Quần nghiễm nhiên đem Tiểu Phượng, Tiểu Yến xem như là nha hoàn của mình.
Hai nha hoàn kia vội vàng đi ra, chỉ một lúc sau, liền có một hán tử trung niên đi vào, cung kính địa nói:
– Tiểu nhân là Kiều Phúc thầy thuốc của Hồng Mai Sơn Trang, công tử thương thế trên người là do tôi băng bó, nếu như bây giờ tháo ra, chỉ sợ vết thương còn chưa ổn, dễ dàng làm vết thương trở nặng, chi bằng……
Nguyên lai đây không phải Chu gia trang, mà gọi là Hồng Mai Sơn Trang, Trương Siêu Quần cười nói:
– Không có việc gì, ta chỉ cần biết, ở đây có bệnh chó dại hay không? Nếu như không có, những vết cắn kia chỉ là vết trầy xước nhẹ, những con chó dữ, làm sao có thể tổn thương được ta.
Kiều Phúc nói:
– Bệnh chó dại trước giờ chưa hề nghe nói, công tử không cần lo lắng.
Trương Siêu Quần nói:
– Vậy thì tốt rồi, ngươi giúp ta tháo mở ra giùm.
Thầy thuốc này thầm cảm thấy quái lạ, y suy đoán vị công tử này không phải người thường, bị những con chó kia cắn hai mươi mấy vết thương, mới dưỡng bệnh mấy ngày, thì thấy thần thái sáng láng như thế, thực là hiếm có.
Kiều Phúc lập tức, đem những miếng vải băng bó tháo ra, lúc này Tiểu Phượng mang theo thêm hai nha hoàn đi vào, bưng chậu nước, khăn che mặt còn có một bộ đồ mới, chờ Trương Siêu Quần sau khi cỡi sạch những miếng vải băng bó, dùng khăn thấm nước lau sạch sẽ, mặc vào cái trường bào một thân màu trắng như tuyết, Tiểu Phượng nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy hắn ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lỗi lạc, thần thanh cốt tú, không ngờ hắn lại oai phong như vậy, Tiểu Phượng nhìn đến ngây dại, bên trong phương tâm như là hươu chạy.
– A!
Tiểu Phượng trong lúc ngây người, chỉ thấy Kiều Phúc cùng hai nha hoàn đều đã rời đi, nơi đây chỉ còn chính mình một người, không khỏi hai gò má nóng lên như bị sốt, nhớ tới trước đây không lâu, đôi môi đẹp đẽ của hắn còn thân qua dưới háng mình nơi đó, không khỏi càng là xấu hổ…..
Trương Siêu Quần xoay một vòng, nói:
– Ngươi xem qua một chút, trường bào mặc ở trên người ta có được không?
Một thân vóc gấm trắng như tuyết, đai lưng sáng loáng, ống tay, vạt áo có nạm viền bạc, mặc ở hắn cái kia cao to thon dài trên người, quả thực là lại không quá thích hợp, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, Trương Siêu Quần vốn đã là tuấn tú càng thêm phong dật bất phàm…
– Qúa thích hợp với công tử..
Tiểu Phượng thực sự là không tìm được càng từ ngữ để diễn tả, chỉ cảm thấy hắn mắt sáng như sao nhìn mình, làm nàng tim đập tăng nhanh, thịch thịch, càng là sinh ra mặc cảm tự ti.
Tiểu cô nương thầm nghĩ:
“Hắn như thế anh tuấn, hắn… hắn có thể để ta trong lòng hắn sao?
Diễm quang bắn ra bốn phía cửa bồng lai tiên cảnh mở rộng, nhưng rất lâu mà lại không gặp một khắc tươi đẹp nhất phát sinh, Tiểu Phượng mắt sáng hơi mở, chỉ thấy công tử kia làm chuyện xấu đang ngơ ngác nhìn mình ngượng ngùng, lộ vẻ buồn nản, trong đôi mắt như oán, như hờn….
Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, hai người đồng thời kinh hãi, Tiểu Phượng như từ trong mộng thức tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy lúc này mới ý thức trên người mình trần truồng không mảnh vải, lúng túng gấp gáp không biết phải làm sao
– Nhanh chui vào chăn!
Thời khắc mấu chốt vẫn là nam nhân mới đủ sức trấn định, trái tim Tiểu Phượng nhảy thình thịch, muốn từ trong lòng ngực nhảy ra bên ngoài.
“Kẹt kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Trương Siêu Quần sáng mắt lên, hóa ra là cô nương tối hôm qua mình nhìn thấy, với đôi chân mày cong cong như trăng lưỡi liềm Tiểu Yến.
– Ồ! Tiểu Phượng, tỷ chưa tới đây sao?
Tiểu Yến lầm bầm, bước chân nhẹ nhàng đi vào, chợt thấy Trương Siêu Quần mở to mắt nhìn chính mình, nàng vui vẻ nói:
– Công tử tỉnh rồi! Đói bụng chưa? Tiểu nữ đi lấy cho công tử chén cháo nhé!
Chợt thấy bên dưới giường, đã để sẵn bát cháo, một bên còn có vương vãi ra.
– Tiểu Phượng đã tới rồi à! Tỷ này, lại chạy đi đâu mất rồi.
Tiểu Yến lải nhải, đi tới….
Nếu như bình thường, Trương Siều Quần ước gì tiểu cô nương ôn nhu khả ái này tới gần lại đây, càng gần càng tốt, nhưng hiện tại thì tim đập như trống trận, giường này rõ ràng là giường đơn, nàng ở phía xa thì cũng không thấy cái gì, một khi chỉ cần đi tới gần, thì có thể nhìn thấy trên giường là có hai người.
Trương Siều Quần thấy trong chăn Tiểu Phượng thân thể khẽ run lên, biểu lộ lo sợ đến cực kỳ.
Tiểu Yến cúi người xuống, bưng lên hơn nửa chén cháo còn thừa, cười nói:
– Công tử, có còn muốn ăn thêm? Để tiểu nữ lại đi đổi một bát cháo nóng khác.
Trương Siều Quần nở nụ cười héo hon, hắn chưa kịp trả lời, Tiểu Yến đã phát hiện trên giường dị dạng, Trương Siều Quần hơi thở hầu như đình trệ, hoảng hốt vội nói:
– Tiểu Yến cô nương, làm phiền cô nương giúp ta đổi lấy bát cháo nóng có được không?
Tiểu Yến bỗng nhìn chằm chằm cái chăn đang khẽ run, bỗng nhiên cười nói:
– Dười kia có phải là Tiểu Phượng? Tỷ trốn ở trên giường công tử làm cái gì vậy? Chơi trốn tìm với tiểu nữ sao?
Nói xong Tiểu Yến đưa tay liền nhấc cái chăn lên…
– A!…
– A!..
Hai tiếng kêu hoảng hốt đồng thời thốt lên, Trương Siều Quần đau khổ nhắm chặt lại hai mắt.
Tiểu Yến há to miệng, nhìn khắp toàn thân trần truồng của Tiểu Phượng, một hồi lắp bắp nói không ra lời, trên mặt lập tức đỏ ửng một đám lớn, kinh ngạc nói:
– Tiểu… Tiểu Phượng, tỷ….tỷ tại sao xiêm y cũng không có mặc?
Liếc nhìn Tiểu Phượng, lại liếc nhìn qua khuôn mặt lúng túng của Trương Siêu Quần, bỗng nhiên nàng tỉnh ngộ, vừa thẹn vừa nói vội:
– Hai người các ngươi… hai người các ngươi tại sao làm như thế.. không… không biết xấu hổ sao? Ta… Ta đi nói cho tiểu thư biết!
Tiểu Phượng kinh hô lớn:
– Không được!
Trương Siêu Quần bỗng nhiên ngồi dậy, đưa tay ở huyệt đạo trước ngực Tiểu Yến điểm lên, bàn tay lại lập tức như gió cuốn chụp lấy cái bát cháo đang rơi, nhẹ nhàng để xuống, tiếp tục chặn ngang ôm lấy, đem Tiểu Yến để nằm trên giường.
Tiểu Phượng cả kinh nói:
– Công tử …công tử định làm gì? Tiểu Yến..Tiểu Yến làm sao vậy?
Trương Siêu Quần mỉm cười, nói:
– Không có gì phải lo lắng, ta chỉ điểm huyệt đạo nàng, chứ để Tiểu Yến đi nói cho tiểu thư, vậy chẳng phải là người sẽ bị trách phạt? Ta làm cam lòng được?
Tiểu Phượng trơ mắt nhìn hắn đem Tiểu Yến đặt ở bên cạnh mình, hoảng loạn, ríu rít khóc òa.
Nàng thân là một tiểu cô nương, vừa rồi trong lúc nhất thời ý loạn tình mê, bị hắn lột ra trần truồng, mới vừa rồi còn xảy ra chuyện bị Tiểu Yến phát hiện sự tình này, hiện nay tỉnh táo lại, xấu hổ chảy lệ như mưa.
Trương Siêu Quần thấy nàng khóc đến thương tâm, ngay cả xiêm y cũng quên mặc vào, trước ngực đôi quả đào nhỏ phập phồng, mỹ lệ làm rung động lòng người, hắn ôn nhu nói:
– Ngươi… ngươi đừng khóc, là ta không đúng, nhất thời không kìm lòng được mới… ngươi đừng thương tâm quá, thật sự chúng ta cái gì cũng không có làm thành, ngươi vẫn là xử nữ, không có việc gì….
Tiểu Phượng khóc thút thít nói:
– Công tử..công tử..cái gì của tiểu nữ.. cũng đều bị công tử thấy hết, công tử còn nói câu nói như thế này, có phải là xem thường, không muốn cưới tiểu nữ?
Trương Siều Quần trố mắt nói:
– Tiểu Phượng.. ngươi nói… ngươi nói ta cưới ngươi …?
Vốn là hắn muốn nói, chỉ là chơi đùa, hà tất phải quan trọng như vậy.. đột nhiên hắn thầm nghĩ:
“Đây là thời cổ xưa, không có chuyện tình một đêm bay đầy trời như thời hiện đại…”
Tiểu Phượng khóc sưng đỏ hai con mắt, vừa giận vừa sợ, run giọng nói:
– Công tử thật không muốn cưới tiểu nữ? Tiểu nữ đã bị… bị ngươi đụng vào.. cái kia, còn có mặt mũi nào gả cho người khác nữa? Công tử không cưới tiểu nữ thì..tiểu nữ chỉ có… chỉ có…
Đột nhiên nàng đứng lên, vừa nhìn chung quanh, muốn nhảy xuống giường đi.
Trương Siêu Quần thấy nàng dáng dấp như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, nói:
– Tiểu Phượng ngươi muốn làm cái gì? Ta nào nói là không cưới ngươi, ngươi đẹp như thế, ta không cưới ngươi, chẳng phải là kẽ ngốc hay sao?
Tiểu Phượng trong tuyệt vọng, bắt đầu sinh ý niệm không muốn sống nữa, hiện lại bị hắn ôm lấy, thân thể trần truồng ở trong cánh tay rộng ấm áp của hắn khẽ lay động, không nhịn lại khóc ầm lên.
Trương Siêu Quần thở dài trong lòng, quả nhiên, phụ nữ đều là cấu tạo từ nước, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói rằng
– Ngốc quá, ta đương nhiên là sẽ lấy ngươi làm thê tử, ngươi còn khóc cái gì? Ừ, đúng rồi.. ngươi cao hứng khóc phải không?
Tiểu Phượng xấu hổ nói:
– Cái gì mà cao hứng? Nhân gia bị ngươi bắt nạt muốn chết đây này.
Trương Siêu Quần ôm nhuyễn ngọc mùi hương nồng nàn đầy cõi lòng, cảm thấy thân thể nàng mềm mại nhẵn nhụi có chút lành lạnh, vội vàng thả xuống, nói:
– Ngươi mặc vào xiêm y đi, coi chừng cảm lạnh.
Tiểu Phượng thấy hắn quan tâm đến mình, trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu, e thẹn vô hạn mặc vào xiêm y.
Nhìn đôi bầu vú thanh xuân rung động lòng người, theo từng cử động bên trong thân thể kia tươi đẹp mềm mại, đôi bầu vú tuy rằng không lớn, nhưng săn cứng chắc chắn một đôi quả đào sắp chín, với hai đầu núm vú hồng phớt, chỉ người thiếu nữ mới có, chính giữa hai chân, nơi sâu xa đào nguyên, phương thảo um tùm, mơm mởn quá mơn mởn, Trương Siêu Quần nhìn đến ngây dại….
Đột nhiên hắn đưa tay ra, lại ôm vào trong ngực, Tiểu Phượng còn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã nghĩ đến, thân thể của mình giờ cũng là của hắn, nên tùy ý để hắn bừa bãi tàn phá, xiêm y vừa mặc vào, đã bị Trương Siều Quần thành thạo kéo xuống cỡi ra nữa rồi.
“Người thật đẹp!”
Trương Siêu Quần tự đáy lòng tán thưởng….
Nhìn kiều nhan thân thể kia ngượng ngùng cảm động, Trương Siều Quần không nhịn được lại hôn lên, đầu lưỡi hắn mở ra cặp môi thơm nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy cái lưỡi thơm tho non mềm, Tiểu Phượng phương tâm đã quyết định chọn lựa rồi nên xấu hổ nhắm hai mắt lại, hai tay vô lực để ở trên vai hắn, chỉ chốc lát sau, đã bị hắn dùng thủ đoạn tình ái đẩy tới đỉnh cao….
Tiểu Phượng trong miệng thở gấp dần dần mê loạn, đôi tay để trên vai Trương Siều Quần đã chuyển qua bên hông hắn, thân thể vặn vẹo, lúc này Trương Siều Quần miệng đã rời đi cặp môi thơm của nàng, chậm rãi hướng phía dưới di động, trước tiên ở trên làn cổ trắng một trận liếm lên, trong lòng thiếu nữ kiều thở hổn hển, tiếng rên rỉ dường như tiếng nhạc, để hắn một trận khuấy động, hôn hướng về bầu vú nụ hoa đỏ bừng cắn mút, tay trái để ở một bên bầu vú khác nhào nặn, tay phải thì lại theo cái bụng bằng phẳng trơn bóng nhẹ nhàng trượt xuống, luồn vào cái khe hở còn chưa kịp khô chất lỏng trơn nhớt của lần bú liếm trước đó, Tiểu Phượng cả người nóng rực run rẩy, trong miệng tiếng rên rỉ càng gấp gáp nhiều lần…
Thấy nàng động tình, Trương Siều Quần dục hỏa càng bốc lên, đưa nàng đẩy ngã nằm xuống giường, môi lưỡi cuồn cuộn cấp tốc, đi tới bên dưới cái âm hộ, đầu lưỡi chống đỡ, liếm mở hai mảnh màu mỡ màng thịt mép nhỏ, một viên âm vật phấn hồng đậu khấu kiều diễm đứng thẳng, lộ ra lóe lên ánh sáng lộng lẫy, một làn nhợt nhạt màu nhũ bạch từ cửa miệng âm đạo chảy xuống, dịu dàng ướt át đọng kín mít lổ hậu môn, cảnh tượng này làm Trương Siều Quần càng thêm hưng phấn, đang muốn duỗi ra đầu lưỡi liếm dưới cái hậu môn của nàng, thì bên cạnh Tiểu Yến đột nhiên duyên dáng kêu lên một tiếng…
– A…
Tiểu Yến tuy rằng bị Trương Siều Quần điểm huyệt đạo, nhưng thân thể chỉ không thể cử động, còn về những năng lực khác thì không có hạn chế ví như là khứu giác, thính giác cùng thị giác, chỉ vì nàng không có nội lực, vì lẽ đó nên lúc Trương Siều Quần điểm huyệt thì lập tức ngất đi, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một màn cảnh tượng cực kỳ hương diễm này, nàng cùng độ tuổi với Tiểu Phượng, đều chỉ mới có 15, 16 tuổi vào độ tuổi dậy thì, người cổ xưa thì đâu có Tv cùng mạng Internet những thứ có thể truyền bá những cảnh như thế này, cho nên vừa thấy được cảnh hai người đang âu yếm làm tình, tự nhiên là kinh hãi cực điểm.
Tiểu Phượng thân thể run lên bần bật, cấp tốc ngồi dậy, đỏ bừng đầy mặt chụp lấy xiêm y để che khuất thân thể của mình.
Trương Siều Quần liếc nhìn khuôn mặt đỏ hồng hồng của Tiểu Yến một chút, lại liếc nhìn nhìn Tiểu Phượng, cười hì hì, nói:
– Tiểu Yến cô nương, nếu cô nương đã nhìn thấy ta cùng Tiểu Phượng tỷ tỷ của cô nương làm chuyện này, vậy ta chỉ đành phải giết người diệt khẩu mà thôi!
Tiểu Phượng kinh sợ vội vàng nói:
– Không được.
Trương Siều Quần phiền muộn nghỉ thầm:
“Sao vậy? Tiểu Phượng ngày hôm nay gọi câu không được đã nhiều lần, cái này không phải là câu dẫn dục hỏa ta sao?”
Trương Siều Quần hướng về phía nàng len lén liếc mắt ra hiệu cho nàng yên tâm.
Tiểu Yến kinh hãi nói:
– Công tử… công tử..đừng giết tiểu nữ…tiểu nữ sẽ không nói gì cả… xin thề sẽ không nói cho ai biết…xin công tử tha cho tiểu nữ đi!
Trương Siều Quần tàn bạo nói:– Cô nương không biết điều này sao? Chỉ có người chết mới có thể triệt để bảo thủ được bí mật, nếu để cô nương sống, vạn nhất cô nương không cẩn thận lỡ lời nói ra ngoài, Tiểu Phượng chẳng phải là bị đẩy vào tử lộ?
Tiểu Yến đôi mắt cầu khẩn nói:
– Công tử yên tâm, tiểu nữ… sẽ rất là cẩn thận không nói, Tiểu Phượng tỷ tỷ, tỷ… tỷ cũng không tin muội sao? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tỷ không thể nhìn công tử giết muội a!
Tiểu Phượng liếc nhìn Trương Siêu Quần, khẽ nói:
– Công tử, xin đừng hù dọa Tiểu Yến nữa, tiểu nữ cùng nàng đều là cô nhi, từ nhỏ được lão gia thu dưỡng, tình thân tỷ muội…..
Tiểu Yến gấp rút vội vàng gật đầu, trong mắt đã là dịu dàng ướt át…..
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Vậy cũng không được, vạn nhất nàng nói ra, đối với ngươi không được, cũng không phải là nhất định phải giết nàng, còn có một biện pháp, chỉ biết không biết Tiểu Yến có chịu hay không!
Tiểu Yến vội vàng nói:
– Chịu…tiểu nữ chịu… chỉ cầu công tử đừng giết tiểu nữ là được rồi.
Trương Siêu Quần nói:
– A, đó là ngươi nói, không phải là ta buộc ngươi.
Hắn nói xong cười khà khà, vươn tay ra, liền cỡi đi đai lưng của nàng.
Tiểu Yến sợ hãi muốn la lên, Trương Siêu Quần liền đưa tay điểm á huyệt nàng, Tiểu Phượng vội vàng kéo lại cánh tay hắn, nói:
– Công tử, sao lại còn muốn bắt nạt Tiểu Yến?
Trương Siêu Quần nói:
– Nếu không có làm cho nàng cũng giống như ngươi, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ nói ra, chỉ có như vậy, nàng mới sẽ bảo thủ bí mật chúng ta!
Tiểu Phượng vội la lên:
– Công tử… công tử bắt nạt tiểu nữ còn chưa đủ à? Còn muốn bắt nạt nàng, như thế này thì không được.
Trương Siêu Quần liếc nhìn nàng một chút, rút tay về, lại liếc nhìn nhìn Tiểu Yến đôi mắt đầy sợ hãi nghiêm mặt nói:
– Tiểu Yến cũng giống như ngươi vậy, trước sau gì cũng là tỳ nữ của Chu gia, lẽ nào ngươi cứ muốn ở đây cả đời làm tỳ nữ sao? Rồi đến khi nào đó lão gia các người sẽ đem hai ngươi tặng cho một người khách mời nào đó làm tiểu thiếp? Kỳ thực, ta tin tưởng, nếu như ta mở miệng với lão gia các người, lão gia sẽ đem các ngươi gã cho ta, nếu như là ta mở miệng nói muốn tiểu thư các ngươi, lão gia Chu Trường Linh cũng tuyệt đối sẽ không từ chối.
Trương Siêu Quần lúc này đã có chủ ý quyết định, nếu đã đến nơi Chu gia giang này rồi, thì hắn cứ giả mạo Trương Vô Kỵ, lão Chu Trường Linh kia đối với Đồ Long đao si mê đến mức độ điên cuồng, hắn dứt khoát sẽ cùng lão vui đùa một phen, để cho lão già giả nhân giả nghĩa, rất là đê tiện vô liêm sỉ tiền mất tật mang!
Tiểu Phượng run giọng nói:
– Công tử là …hoàng đế sao? Nói gì lão gia cũng chịu?
Trương Siêu Quần nói:
– Ngày hôm nay lời của ta nói, các ngươi đừng có tiết lộ, ta chỉ lo lắng chuyện bại lộ sớm sẽ gây bất lợi các ngươi, nói chung, ta hứa là sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi.
Tiểu Phượng không biết hắn đến tột cùng là cái gì lai lịch, nghe khẩu khí hắn, tựa hồ không giống như là đang nói dối, sự lo sợ bất an cũng giảm dần.
Trương Siêu Quần hướng nàng gật gật đầu, lại đem Tiểu Yến đai lưng mở ra, gỡ lấy từng cái quần áo cởi ra…..
Trương Siêu Quần theo bàn tay của mình đưa xuống tiếp tục thưởng thức tiểu mỹ nhân cái bụng bằng phẳng kiều nộn bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, rốn bụng hình cầu nhỏ xíu, bàn tay của hắn lại bắt đầu di động xuống dưới, Tiểu Yến xử nữ không mảnh vải che thân đừng đề cập cỡ nào gợi cảm, eo nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn cấu thành đường cong, chính giữa háng một mảnh um tùm lông đen rừng nhiệt đới hình tam giác che lại cái đào viên thần thánh kia, thẳng tắp hai chân đường cong xinh đẹp, làn da đúng như như băng tuyết óng ánh, phấn điêu ngọc mài….
Cái âm hộ Tiểu Yến nổi lên như một gò đất nhỏ, hai bên môi nhỏ rất ít ỏi, nhưng âm vật lại hơi lồi lên một màu đỏ mã não, màu hồng phấn xử nữ cái khe thịt âm hộ nhìn về phía trên thập phần sạch sẽ, đầu ngón tay Trương Siêu Quần hướng về cái mu âm hộ chậm rãi văn vê động lên, vừa mới sờ đến chỗ kín của nàng, thân thể của Tiểu Yến giống như bị điện giật, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay của hắn không ngừng dời xuống, ngón giữa thoáng một tý tiến vào cửa miệng âm đạo, đụng phải màng trinh Tiểu Yến, hắn chậm rãi xoa lấy thật nhẹ, hai bên môi trong rất nhỏ co rụt lại một chút, dịch nhờn trơn nhớt bắt đầu chậm rãi chảy ra.
Chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ bị nam nhân đùa bỡn như vậy, Tiểu Yến thở gấp, toàn thân xụi lơ, bên trong âm đạo kỳ ngứa, yết hầu từ ở chỗ sâu trong phát ra nhẹ nhàng tiếng rên…
Tiểu Yến tuổi thanh xuân giống như quả vải lột vỏ, thân thể trắng như tuyết dịu dàng xinh đẹp, Trương Siêu Quần nuốt một thoáng ngụm nước bọt, yết hầu lại khô nóng, thân thể kia bởi vì sợ, cho nên đôi bầu vú nhỏ khẽ run, kiều kiều, thật giống quả quít to khéo léo, một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ không một tì vết.
Trên khuôn mặt ôn nhu đáng yêu, hồng vân hiện lên từng đoá, thiếu nữ ngượng ngùng, dường như gió xuân, tinh tế, tràn ngập dạt dào nhựa sống, tuyệt đối không thể nào so sánh được với độ chín muồi của người thiếu phụ. Trương Siêu Quần cố nén đáy lòng kích động, hướng về Tiểu Phượng nói:
– Tiểu Phượng ngươi xem, bị như thế này, nàng sẽ không đem chuyện của chúng ta nói ra bên ngoài nữa.
Tiểu Phượng cũng là mắc cỡ trên mặt hồng như trái chín, tiểu cô nương run giọng nói:
– Công tử … đã được chưa? Công tử cũng nhìn thấy thân thể Tiểu Yến rồi..
Trương Siêu Quần gật đầu nói
– Ta không phải là đăng đồ lãng tử, ngày hôm nay việc này đúng là bất đắc dĩ, bằng không ta cũng không biết làm sao, chuyện Tiểu Yến ta cũng sẽ phụ trách. Ô.. Tiểu Yến sao ngươi lại khóc?
Chỉ thấy trong đôi mắt loan loan như nguyệt của Tiểu Yến, lệ tràn mi trào ra.
– Đừng khóc, để ta giải huyệt đạo cho ngươi.
Trương Siêu Quần ở trước ngực nàng điểm nhanh hai cái, Tiểu Yến tay chân đã có thể nhúc nhích được, ríu rít khóc ầm, Trương Siêu Quần ôn nhu nói:
– Đừng khóc, sau này ta sẽ đối xử các ngươi thật tốt, ta Trương… Trương Vô Kỵ nói được là làm được, quyết không nuốt lời!
Tiểu Yến nghẹn ngào nói:
– Là Tiểu Yến số khổ, đành chịu như vậy, có thể làm khác sao?
Thấy nàng cuối cùng cũng đã đáp ứng, Trương Siêu Quần thấy có chút hổ thẹn, nói gì thì mình dùng loại thủ đoạn không quang minh ép buộc 2 tiểu cô nương này, nhưng vào thời đại đầy rẫy những thủ đoạn, nếu ta không sử dụng thủ đoạn, thì làm sao có thể lại có được 2 tiểu cô nương trắng trẻo giống như quả vải lột vỏ này?
– Tiểu Yến và Tiểu Phượng không ai có số khổ cả, mai sau ta sẽ…
Tâm tình đang thật tốt, Trương Siêu Quần đang muốn cợt nhả trêu chọc vài câu, chợt nghe ngoài hành lang có người đi tới, trong lòng lộp bộp, vội vàng nói:
– Các ngươi nhanh mặc xiêm y, có người đến!
Hai nữ hoa dung thất sắc, Tiểu Yến cũng không còn dám khóc, vội vàng từng người mặc lại quần áo, quần mặc chưa kịp cài đai lưng, thì tiếng bước chân đã đi ngang qua cánh cửa phòng, thật là kinh hoảng, người kia không phải là đến căn phòng này.
Hai khuôn mặt đẹp nha hoàn không lâu lắm đã mặc xiêm y chỉnh tề, thu dọn tóc mây gọn gàng, đối mặt lúng túng không nói gì cả, Tiểu Phượng bị Tiểu Yến đánh vỡ trong lúc tư tình cùng với Trương Siêu Quần, tuy nói hai tiểu cô nương bây giờ đã ở đồng nhất một trận tuyến, nhưng dù sao vừa rồi chính mình dạng chân ra để cho Trương Siêu Quần kia bú liếm trên cái âm hộ, tư thế rơi vào trong mắt Tiểu Yến, thì làm sao mà không e lệ?
Tiểu Yến bỗng nhiên che miệng hô lên:
– Nguy rồi, tiểu thư gọi muội đến để xem công tử tỉnh chưa, nàng nói nếu công tử tỉnh lại, thì nàng sẽ đến thăm! Hồi nãy giờ lâu như thế, muội còn chưa có báo lại, nguy rồi… nguy rồi.
Trương Siêu Quần giật mình nói:
– Tiểu thư đến thăm ta?
Hai tiểu cô nương đều lộ ra vẻ mặt quái dị, không nghĩ ra vì sao tiểu thư đối với vị công tử bị băng bó như xác ướp này lại đặc biệt ưu ái, riêng Trương Siêu Quần nghe như thế thì trong lòng nổi lên niềm phấn khích.
Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, ngươi nhìn lại ngươi đi rồi ngó sang ta, trong nguyên bản truyện thì ngươi bị người khiêng đi gặp tiểu thư, còn ta thì tiểu thư muốn chủ động tới thăm viếng, đây là đãi ngộ gì đây? Ai, cũng lại là một câu, ta là soái ca nên hưởng thụ đãi ngộ cũng là không giống như trong nguyên bản!
– Các ngươi còn đứng đó lo lắng làm cái gì nữa? Tiểu Yến mau đi hồi bẩm tiểu thư của người nói ta đã tỉnh rồi, còn Tiểu Phượng còn ngươi mau mau gọi người đến giúp ta, đem mấy thứ vải băng bó quỷ ma này tháo ra giùm ta, hừ..chẳng khác nào cái xác ướp… quá phiền…!
Trương Siêu Quần nghiễm nhiên đem Tiểu Phượng, Tiểu Yến xem như là nha hoàn của mình.
Hai nha hoàn kia vội vàng đi ra, chỉ một lúc sau, liền có một hán tử trung niên đi vào, cung kính địa nói:
– Tiểu nhân là Kiều Phúc thầy thuốc của Hồng Mai Sơn Trang, công tử thương thế trên người là do tôi băng bó, nếu như bây giờ tháo ra, chỉ sợ vết thương còn chưa ổn, dễ dàng làm vết thương trở nặng, chi bằng……
Nguyên lai đây không phải Chu gia trang, mà gọi là Hồng Mai Sơn Trang, Trương Siêu Quần cười nói:
– Không có việc gì, ta chỉ cần biết, ở đây có bệnh chó dại hay không? Nếu như không có, những vết cắn kia chỉ là vết trầy xước nhẹ, những con chó dữ, làm sao có thể tổn thương được ta.
Kiều Phúc nói:
– Bệnh chó dại trước giờ chưa hề nghe nói, công tử không cần lo lắng.
Trương Siêu Quần nói:
– Vậy thì tốt rồi, ngươi giúp ta tháo mở ra giùm.
Thầy thuốc này thầm cảm thấy quái lạ, y suy đoán vị công tử này không phải người thường, bị những con chó kia cắn hai mươi mấy vết thương, mới dưỡng bệnh mấy ngày, thì thấy thần thái sáng láng như thế, thực là hiếm có.
Kiều Phúc lập tức, đem những miếng vải băng bó tháo ra, lúc này Tiểu Phượng mang theo thêm hai nha hoàn đi vào, bưng chậu nước, khăn che mặt còn có một bộ đồ mới, chờ Trương Siêu Quần sau khi cỡi sạch những miếng vải băng bó, dùng khăn thấm nước lau sạch sẽ, mặc vào cái trường bào một thân màu trắng như tuyết, Tiểu Phượng nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy hắn ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lỗi lạc, thần thanh cốt tú, không ngờ hắn lại oai phong như vậy, Tiểu Phượng nhìn đến ngây dại, bên trong phương tâm như là hươu chạy.
– A!
Tiểu Phượng trong lúc ngây người, chỉ thấy Kiều Phúc cùng hai nha hoàn đều đã rời đi, nơi đây chỉ còn chính mình một người, không khỏi hai gò má nóng lên như bị sốt, nhớ tới trước đây không lâu, đôi môi đẹp đẽ của hắn còn thân qua dưới háng mình nơi đó, không khỏi càng là xấu hổ…..
Trương Siêu Quần xoay một vòng, nói:
– Ngươi xem qua một chút, trường bào mặc ở trên người ta có được không?
Một thân vóc gấm trắng như tuyết, đai lưng sáng loáng, ống tay, vạt áo có nạm viền bạc, mặc ở hắn cái kia cao to thon dài trên người, quả thực là lại không quá thích hợp, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, Trương Siêu Quần vốn đã là tuấn tú càng thêm phong dật bất phàm…
– Qúa thích hợp với công tử..
Tiểu Phượng thực sự là không tìm được càng từ ngữ để diễn tả, chỉ cảm thấy hắn mắt sáng như sao nhìn mình, làm nàng tim đập tăng nhanh, thịch thịch, càng là sinh ra mặc cảm tự ti.
Tiểu cô nương thầm nghĩ:
“Hắn như thế anh tuấn, hắn… hắn có thể để ta trong lòng hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.