Chương 21: 2_2 U linh giới
Liên Yến
28/08/2022
Nhiễm Nhan ngày càng buồn ngủ, khuôn mặt cô hồng hào, tươi tắn, đôi mắt sáng có hồn, ăn uống ngon miệng, cơ thể không có triệu chứng bệnh, nhưng mà cô buồn ngủ không sao cưỡng lại, mặc dù biết bản thân mình đang có vấn đề, nhưng hễ nghĩ đến là lại buồn ngủ. Ngủ đủ lại bị đói tỉnh dậy, ăn no lại tiếp tục ngủ. Giai Giai thấy vậy cũng làm đủ mọi cách cho cô tỉnh táo, ngâm nước ấm, xoa dầu, uống trà,... làm đủ mọi thứ có thể nghĩ ra nhưng vẫn không sao chống lại cơn mệt mỏi muốn ngủ. Giai Giai như đứng đống lửa ngồi đống than nhìn Nhiễm Nhan cứ ngày ngày ăn ngủ, ngủ rồi ăn. Nhìn khuôn mặt cô ngủ rất an tường, hai má hồng hào, lông mi khép nhẹ, nhịp thở rất đều đặn... Mọi thứ đều cho thấy Nhiễm Nhan ngủ rất say, rất ngon giấc, nhưng Giai Giai không khỏi cảm thấy bất an.
Đêm nay là đêm trăng tròn thứ ba kể từ khi hai người đến phó giới này, hai người vẫn ôm nhau ngủ rất say nồng, bên ngoài đường phố đèn màu rực rỡ, lễ hội rộn ràng khắp nơi. Gió lùa thổi bay rèm cửa, cuốn những cánh hoa anh đào len vào căn phòng. Bóng dáng nơi cuối giường giờ đây đã có thể nhìn rõ hình hài không còn mờ ảo như trước. Đó là một cô gái có khuôn mặt trắng xanh, mái tóc đen dài xõa tung quanh người, che khuất luôn cả đôi mắt, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đỏ tươi, chiếc cằm nhỏ xinh. Cô mặc một chiếc áo kimono trắng, vạt áo buông lỏng chứ không được buộc chặt siết eo như bình thường, làm làn váy như bay phấp phới lơ lửng trong làn gió. Cô đưa tay đón lấy cánh hoa rơi vào phòng, nhưng cánh hoa lại xuyên thấu qua tay tiếp tục rơi xuống đất.
Cô gái nhìn Nhiễm Nhan, khẽ khàng nói:
- ' Sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi, ta lại có thể cảm nhận được những cánh hoa anh đào, ta sắp đạt được rồi, một dung nhan thanh xuân, một cơ thể đẹp tựa búp bê...'
Phải nói là linh hồn cô gái ấy khẽ nói một mình, giọng nói âm dương như ru như hát, giọng nói như dẫn lối người đi vào giấc ngủ say. Không ai thấy một đốm lửa sắc xanh nhỏ xíu len lỏi xen kẽ trong những cánh hoa rơi, theo con gió trôi vào phòng, nó cứ nhẹ nhàng lại gần Nhiễm Nhan từng chút một mà không ai hay biết. Ngừng lại cách mi tâm của cô một khoảng nhỏ, nó dần lớn lên, lúc này linh hồn cô gái kia như nhận ra không đúng, nhưng đã muộn. Nhiễm Nhan hé mở mắt, ánh vào mắt cô là một ngọn lửa, ngọn lửa ma chơi xanh chập chờn, tiêu cự tiếp tục hướng ra xa hơn, là một bóng trắng, à không, một linh hồn, linh hồn một cô gái không trọn vẹn đang chập chờn ngay cuối giường.
Vì sao ư? Vì cô ta không có chân a? Ừ đúng, đúng là cô ta không có chân nhỉ.
Nhiễm Nhan cảm thấy mình rất bình tĩnh, và cô bình tĩnh khều nhẹ Giai Giai, mắt vẫn không rời khỏi cái bóng trắng ấy. Giai Giai mở mắt, nhập nhèm chưa kịp hỏi, cũng dịu mắt nhìn về phía cuối giường. A ta đang ở đâu? Ta là ai? Ai là ta?
Bên ngoài lễ hội náo nhiệt, tiếng cười ầm ĩ vang vọng, trăng sáng vằng vặc, hắt cả vào trong phòng, soi rõ sáu con mắt nhìn nhau trân trân. Một giây, hai giây rồi ba...
- " Aaaaaaa".
Giai Giai hét ầm lên, ném tất cả những gì trong tầm tay hướng về cái bóng trắng đang lơ lửng kia. Giây thứ ba, Giai Giai nhanh chóng nắm tay Nhiễm Nhan chạy như bay xuống lầu, mở cửa, bước ra ngoài, thời gian như ngừng trôi, hai người nhìn đoàn người đang tham gia lễ hội trước mắt, nhìn lên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa anh đào là một màu đen, ân trời đen tối, sao trời lấp lánh, trăng sáng tròn trịa, nhìn lại trước mắt, vẫn là cảnh tượng lễ hội náo nhiệt. Hai người lặng lẽ bước vào nhà, đóng cửa, sau đó... làm gì còn có sau đó nữa. Hai người mặt trắng nhợt cắt không ra giọt máu, đối diện với nữ quỷ đang nhẹ nhàng thong thả lướt xuống nhìn họ, cười nhạo, Nhiễm Nhan đoán chắc cô ta đang cười nhạo mình.
Nó đã hiện ra hình ảnh chân thật nhất, mình khoác áo liệm kimono trắng, vạt áo phấp phới, tóc đen bay tán loạn, không hề có hình ảnh gì mà móng tay sắc bén, cũng không hề có máu me ngập tràn, hay hốc mắt sâu đen hun hút, ngược lại nó rất đẹp, bỏ qua việc nó không có chân ra thì con ác quỷ này rất đẹp, đẹp đến đáng sợ, vì thứ nó muốn là:
- ' Cơ thể của ngươi, thanh xuân của ngươi, tuổi thọ của ngươi, tất cả ta đều muốn.'
Nhiễm Nhan nhìn nó trân trân không nói, không phải là không muốn nói, cô rất muốn quát vào mặt con nữ quỷ, mụ nội ngươi a, ngươi đẹp như vậy, cần gì cái cơ thể yếu đuối như ta, ta có thể nói không sao. Nhiễm Nhan khều khều tay Giai Giai, ý chỉ tiểu Giai a, mau lấy bảo bối ra, có gì lấy hết ra, nếu không tiểu Nhiễm của ngươi sẽ bỏ mạng tại đây.
Giai Giai cũng khổ không nên lời, ta cũng sợ được không, tim nhỏ bé của ta đang rất run rẩy không đập nổi. Nơi đây thật ghê sợ, hay ta khởi động quay về tàu cứu sinh đi, ta muốn về nhà, ta không thuộc về nơi đây, ta muốn quay về với ông bà tổ tiên.
- " Cứu sinh, tàu cứu sinh a, nếu ta bị nữ quỷ nhập thân thì tàu cứu sinh có khả năng đòi lại cơ thể cho ta không???"
Trong lúc hai người giao lưu bằng cách liếc mắt đưa tình qua lại, thì nữ quỷ đã áp sát Nhiễm Nhan, nó phiêu phiêu lướt lướt lại gần, cả hai như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo nổi cả da gà da vịt. Trời không nóng nhưng mồ hôi lạnh rơi như mưa, thật muốn đưa tay lau đi, chỉ là nếu giơ tay lên, nữ quỷ sẽ thấy ta run như cầy sấy. Thua người không thể thua thế. Nữ quỷ như biết được Nhiễm Nhan đã là của nó, không thể chạy khỏi, nó giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nõn nà của cô, đôi tay của nó rất đẹp, mượt mà, từng ngón tay dài đều như những búp măng nhỏ xíu, chỉ có đều làn da quá trắng nhợt, làm tay nó mờ ảo như ẩn như hiện, nó khẽ thở dài như tiếc hận.
Nhiễm Nhan kêu gào trong lòng, khinh thường, nó còn tỏ vẻ khinh thường khuôn mặt của cô, cô hận. Nhiễm Nhan run giọng lắp bắp:
- " Nữ quỷ, à không, không phải, quỷ tiểu thư, cô xem, cô cũng không ưng ý khuôn mặt của ta lắm đúng không?"
Nữ quỷ nghiêng đầu nhìn Nhiễm Nhan, không ai biết nó nghĩ gì trong đầu, nếu như nó còn đầu, à nó còn có đầu, chỉ là không có chân mà thôi.
- " Quỷ tiểu thư, hay là hay là cô nghe ta đề nghị thế nào".
Thấy nữ quỷ như có điều suy nghĩ, cô tiếp tục nói:
- " Ta mang đến cho cô một người khác thế thân, đảm bảo khuôn mặt, dáng người hay đầu óc đều cao cấp hơn ta. Cô nói xem, cô lấy một cơ thể mà không đẹp như cô thì cô lấy làm gì a".
Nhiễm Nhan có ý tưởng bán đứng Thạch Bích, nếu như Thạch Bích hiện ở đây, cô sẵn sàng dâng cô ta lên cho nữ quỷ. Nữ quỷ như suy tư nhìn Nhiễm Nhan, cô khẽ kéo tay Giai Giai lui về sau.
- ' Ta muốn đi ngắm hoa anh đào, ta muốn...'
Không để nữ quỷ nói xong, cô mở cửa kéo Giai Giai chạy ra ngoài, nữ quỷ này không dám ra ngoài, như vậy chắc chắn nó cũng giống như cô đều sợ đám quỷ hồn bên ngoài. Đã vậy, chết thì cùng nhau chết, cô có thể khởi động quay về tàu cứu sinh, còn nữ quỷ thì không. Ai sợ ai.
Cánh cửa vừa bật mở, nữ quỷ như sực tỉnh, đưa tay muốn kéo Nhiễm Nhan trở lại nhà, cô chờ rất lâu mới có một cơ thể ưng ý, không thể để mất trong tay bọn cô hồn dã quỷ. Nói chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Nhiễm Nhan vừa mở cửa, chưa kịp lao ra thì rất nhiều đám lửa ma chơi xanh ào vào nhà, hướng về phía nữ quỷ, một bóng đen ngăn cản đường đi của hai người. Làm cả hai bị bắn ngược lại vào nhà, bóng đen nhanh chóng bước vào, đóng cửa, đỡ Nhiễm Nhan đứng dậy, liếc liếc Giai Giai, rồi nhìn về phía nữ quỷ đang bị hành hạ bởi đám ma chơi.
Một loạt hành động nước chảy mây trôi, Nhiễm Nhan và Giai Giai nhìn về nhân vật vừa mới ngoi lên, từ trên xuống dưới một màu đen hắc ám. Cô nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm tay mình, nơi đó cũng có một chiếc đồng hồ giống hai người cô, Chuyển Giả, người này cũng là Chuyển Giả. Nếu không nhìn ra cái đồng hồ, cô thật sự nghĩ người này là quỷ, hắc ám còn giống quỷ hơn cả nữ kia.
- " Ngươi muốn chết, hay muốn bỏ qua cho cô gái này".
Cậu thanh niên lên tiếng, trầm lặng, gần giống như mới vỡ giọng, nhưng lại không khàn, mà có vẻ thanh hơn, nghe như một người ít khi nói chuyện, nên bị mất tiếng tạm thời.
- ' Không thể, cô ta ở nhà của ta, dùng đồ của ta, cô ta phải trả cho những gì cô ta đã ăn, ta đã đợi quá lâu mới có một cơ thể, dù không phải hoàn hảo, nhưng ta có thể tạm chấp nhận, đó đã là ân huệ của cô ta'.
Nữ quỷ gào lên thất thanh.
Nhiễm Nhan nghe mà như hộc máu, ta còn sống, ta còn đang ở đây, ta nghe đó, ngươi muốn cướp cơ thể ta mà nói như vậy không sợ ta buồn hay sao.
Cậu thanh niên kéo ba lô phía sau, lôi ra mấy thứ đặt xuống đất, Nhiễm Nhan nhìn nào là rắn chết khô, cây cỏ khô gì gì đó, còn có cả một chai lọ đựng thứ gì như đất:
- " Đây là trả phí cho cô ấy".
- ' Không được, ngươi tưởng chỉ bao nhiêu...'.
Chưa đợi nữ quỷ nói xong, hắn lại tiếp tục lôi ra một đống thứ hỗn tạp khác chất đống thành một núi nhỏ. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn về phía cái đống đó, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nơi đây, nhưng hai người biết, giờ phút này, im lặng là vàng.
- ' Không... '
Nữ quỷ chỉ kịp nói một tiếng, xuất hiện thêm nhiều đốm lửa xanh, dày đặc, chúng vây quanh nữ quỷ, có đốm lửa còn lướt qua áo liệm tang của cô ta, làm bốc cháy những lỗ nhỏ lốm đốm. Lúc này nữ quỷ liếc nhìn về hướng Nhiễm Nhan, ánh mắt đỏ lên đầy hận ý. Đây là uy hiếp trắng trợn mà.
Một lớn một nhỏ lạnh cả sống lưng, lui về phía sau lưng đại lão. Chỉ lú ra hai đôi mắt nhìn về phía nữ quỷ.
- ' Cút khỏi nhà ta.'
Đêm nay là đêm trăng tròn thứ ba kể từ khi hai người đến phó giới này, hai người vẫn ôm nhau ngủ rất say nồng, bên ngoài đường phố đèn màu rực rỡ, lễ hội rộn ràng khắp nơi. Gió lùa thổi bay rèm cửa, cuốn những cánh hoa anh đào len vào căn phòng. Bóng dáng nơi cuối giường giờ đây đã có thể nhìn rõ hình hài không còn mờ ảo như trước. Đó là một cô gái có khuôn mặt trắng xanh, mái tóc đen dài xõa tung quanh người, che khuất luôn cả đôi mắt, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đỏ tươi, chiếc cằm nhỏ xinh. Cô mặc một chiếc áo kimono trắng, vạt áo buông lỏng chứ không được buộc chặt siết eo như bình thường, làm làn váy như bay phấp phới lơ lửng trong làn gió. Cô đưa tay đón lấy cánh hoa rơi vào phòng, nhưng cánh hoa lại xuyên thấu qua tay tiếp tục rơi xuống đất.
Cô gái nhìn Nhiễm Nhan, khẽ khàng nói:
- ' Sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi, ta lại có thể cảm nhận được những cánh hoa anh đào, ta sắp đạt được rồi, một dung nhan thanh xuân, một cơ thể đẹp tựa búp bê...'
Phải nói là linh hồn cô gái ấy khẽ nói một mình, giọng nói âm dương như ru như hát, giọng nói như dẫn lối người đi vào giấc ngủ say. Không ai thấy một đốm lửa sắc xanh nhỏ xíu len lỏi xen kẽ trong những cánh hoa rơi, theo con gió trôi vào phòng, nó cứ nhẹ nhàng lại gần Nhiễm Nhan từng chút một mà không ai hay biết. Ngừng lại cách mi tâm của cô một khoảng nhỏ, nó dần lớn lên, lúc này linh hồn cô gái kia như nhận ra không đúng, nhưng đã muộn. Nhiễm Nhan hé mở mắt, ánh vào mắt cô là một ngọn lửa, ngọn lửa ma chơi xanh chập chờn, tiêu cự tiếp tục hướng ra xa hơn, là một bóng trắng, à không, một linh hồn, linh hồn một cô gái không trọn vẹn đang chập chờn ngay cuối giường.
Vì sao ư? Vì cô ta không có chân a? Ừ đúng, đúng là cô ta không có chân nhỉ.
Nhiễm Nhan cảm thấy mình rất bình tĩnh, và cô bình tĩnh khều nhẹ Giai Giai, mắt vẫn không rời khỏi cái bóng trắng ấy. Giai Giai mở mắt, nhập nhèm chưa kịp hỏi, cũng dịu mắt nhìn về phía cuối giường. A ta đang ở đâu? Ta là ai? Ai là ta?
Bên ngoài lễ hội náo nhiệt, tiếng cười ầm ĩ vang vọng, trăng sáng vằng vặc, hắt cả vào trong phòng, soi rõ sáu con mắt nhìn nhau trân trân. Một giây, hai giây rồi ba...
- " Aaaaaaa".
Giai Giai hét ầm lên, ném tất cả những gì trong tầm tay hướng về cái bóng trắng đang lơ lửng kia. Giây thứ ba, Giai Giai nhanh chóng nắm tay Nhiễm Nhan chạy như bay xuống lầu, mở cửa, bước ra ngoài, thời gian như ngừng trôi, hai người nhìn đoàn người đang tham gia lễ hội trước mắt, nhìn lên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa anh đào là một màu đen, ân trời đen tối, sao trời lấp lánh, trăng sáng tròn trịa, nhìn lại trước mắt, vẫn là cảnh tượng lễ hội náo nhiệt. Hai người lặng lẽ bước vào nhà, đóng cửa, sau đó... làm gì còn có sau đó nữa. Hai người mặt trắng nhợt cắt không ra giọt máu, đối diện với nữ quỷ đang nhẹ nhàng thong thả lướt xuống nhìn họ, cười nhạo, Nhiễm Nhan đoán chắc cô ta đang cười nhạo mình.
Nó đã hiện ra hình ảnh chân thật nhất, mình khoác áo liệm kimono trắng, vạt áo phấp phới, tóc đen bay tán loạn, không hề có hình ảnh gì mà móng tay sắc bén, cũng không hề có máu me ngập tràn, hay hốc mắt sâu đen hun hút, ngược lại nó rất đẹp, bỏ qua việc nó không có chân ra thì con ác quỷ này rất đẹp, đẹp đến đáng sợ, vì thứ nó muốn là:
- ' Cơ thể của ngươi, thanh xuân của ngươi, tuổi thọ của ngươi, tất cả ta đều muốn.'
Nhiễm Nhan nhìn nó trân trân không nói, không phải là không muốn nói, cô rất muốn quát vào mặt con nữ quỷ, mụ nội ngươi a, ngươi đẹp như vậy, cần gì cái cơ thể yếu đuối như ta, ta có thể nói không sao. Nhiễm Nhan khều khều tay Giai Giai, ý chỉ tiểu Giai a, mau lấy bảo bối ra, có gì lấy hết ra, nếu không tiểu Nhiễm của ngươi sẽ bỏ mạng tại đây.
Giai Giai cũng khổ không nên lời, ta cũng sợ được không, tim nhỏ bé của ta đang rất run rẩy không đập nổi. Nơi đây thật ghê sợ, hay ta khởi động quay về tàu cứu sinh đi, ta muốn về nhà, ta không thuộc về nơi đây, ta muốn quay về với ông bà tổ tiên.
- " Cứu sinh, tàu cứu sinh a, nếu ta bị nữ quỷ nhập thân thì tàu cứu sinh có khả năng đòi lại cơ thể cho ta không???"
Trong lúc hai người giao lưu bằng cách liếc mắt đưa tình qua lại, thì nữ quỷ đã áp sát Nhiễm Nhan, nó phiêu phiêu lướt lướt lại gần, cả hai như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo nổi cả da gà da vịt. Trời không nóng nhưng mồ hôi lạnh rơi như mưa, thật muốn đưa tay lau đi, chỉ là nếu giơ tay lên, nữ quỷ sẽ thấy ta run như cầy sấy. Thua người không thể thua thế. Nữ quỷ như biết được Nhiễm Nhan đã là của nó, không thể chạy khỏi, nó giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nõn nà của cô, đôi tay của nó rất đẹp, mượt mà, từng ngón tay dài đều như những búp măng nhỏ xíu, chỉ có đều làn da quá trắng nhợt, làm tay nó mờ ảo như ẩn như hiện, nó khẽ thở dài như tiếc hận.
Nhiễm Nhan kêu gào trong lòng, khinh thường, nó còn tỏ vẻ khinh thường khuôn mặt của cô, cô hận. Nhiễm Nhan run giọng lắp bắp:
- " Nữ quỷ, à không, không phải, quỷ tiểu thư, cô xem, cô cũng không ưng ý khuôn mặt của ta lắm đúng không?"
Nữ quỷ nghiêng đầu nhìn Nhiễm Nhan, không ai biết nó nghĩ gì trong đầu, nếu như nó còn đầu, à nó còn có đầu, chỉ là không có chân mà thôi.
- " Quỷ tiểu thư, hay là hay là cô nghe ta đề nghị thế nào".
Thấy nữ quỷ như có điều suy nghĩ, cô tiếp tục nói:
- " Ta mang đến cho cô một người khác thế thân, đảm bảo khuôn mặt, dáng người hay đầu óc đều cao cấp hơn ta. Cô nói xem, cô lấy một cơ thể mà không đẹp như cô thì cô lấy làm gì a".
Nhiễm Nhan có ý tưởng bán đứng Thạch Bích, nếu như Thạch Bích hiện ở đây, cô sẵn sàng dâng cô ta lên cho nữ quỷ. Nữ quỷ như suy tư nhìn Nhiễm Nhan, cô khẽ kéo tay Giai Giai lui về sau.
- ' Ta muốn đi ngắm hoa anh đào, ta muốn...'
Không để nữ quỷ nói xong, cô mở cửa kéo Giai Giai chạy ra ngoài, nữ quỷ này không dám ra ngoài, như vậy chắc chắn nó cũng giống như cô đều sợ đám quỷ hồn bên ngoài. Đã vậy, chết thì cùng nhau chết, cô có thể khởi động quay về tàu cứu sinh, còn nữ quỷ thì không. Ai sợ ai.
Cánh cửa vừa bật mở, nữ quỷ như sực tỉnh, đưa tay muốn kéo Nhiễm Nhan trở lại nhà, cô chờ rất lâu mới có một cơ thể ưng ý, không thể để mất trong tay bọn cô hồn dã quỷ. Nói chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Nhiễm Nhan vừa mở cửa, chưa kịp lao ra thì rất nhiều đám lửa ma chơi xanh ào vào nhà, hướng về phía nữ quỷ, một bóng đen ngăn cản đường đi của hai người. Làm cả hai bị bắn ngược lại vào nhà, bóng đen nhanh chóng bước vào, đóng cửa, đỡ Nhiễm Nhan đứng dậy, liếc liếc Giai Giai, rồi nhìn về phía nữ quỷ đang bị hành hạ bởi đám ma chơi.
Một loạt hành động nước chảy mây trôi, Nhiễm Nhan và Giai Giai nhìn về nhân vật vừa mới ngoi lên, từ trên xuống dưới một màu đen hắc ám. Cô nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm tay mình, nơi đó cũng có một chiếc đồng hồ giống hai người cô, Chuyển Giả, người này cũng là Chuyển Giả. Nếu không nhìn ra cái đồng hồ, cô thật sự nghĩ người này là quỷ, hắc ám còn giống quỷ hơn cả nữ kia.
- " Ngươi muốn chết, hay muốn bỏ qua cho cô gái này".
Cậu thanh niên lên tiếng, trầm lặng, gần giống như mới vỡ giọng, nhưng lại không khàn, mà có vẻ thanh hơn, nghe như một người ít khi nói chuyện, nên bị mất tiếng tạm thời.
- ' Không thể, cô ta ở nhà của ta, dùng đồ của ta, cô ta phải trả cho những gì cô ta đã ăn, ta đã đợi quá lâu mới có một cơ thể, dù không phải hoàn hảo, nhưng ta có thể tạm chấp nhận, đó đã là ân huệ của cô ta'.
Nữ quỷ gào lên thất thanh.
Nhiễm Nhan nghe mà như hộc máu, ta còn sống, ta còn đang ở đây, ta nghe đó, ngươi muốn cướp cơ thể ta mà nói như vậy không sợ ta buồn hay sao.
Cậu thanh niên kéo ba lô phía sau, lôi ra mấy thứ đặt xuống đất, Nhiễm Nhan nhìn nào là rắn chết khô, cây cỏ khô gì gì đó, còn có cả một chai lọ đựng thứ gì như đất:
- " Đây là trả phí cho cô ấy".
- ' Không được, ngươi tưởng chỉ bao nhiêu...'.
Chưa đợi nữ quỷ nói xong, hắn lại tiếp tục lôi ra một đống thứ hỗn tạp khác chất đống thành một núi nhỏ. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn về phía cái đống đó, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nơi đây, nhưng hai người biết, giờ phút này, im lặng là vàng.
- ' Không... '
Nữ quỷ chỉ kịp nói một tiếng, xuất hiện thêm nhiều đốm lửa xanh, dày đặc, chúng vây quanh nữ quỷ, có đốm lửa còn lướt qua áo liệm tang của cô ta, làm bốc cháy những lỗ nhỏ lốm đốm. Lúc này nữ quỷ liếc nhìn về hướng Nhiễm Nhan, ánh mắt đỏ lên đầy hận ý. Đây là uy hiếp trắng trợn mà.
Một lớn một nhỏ lạnh cả sống lưng, lui về phía sau lưng đại lão. Chỉ lú ra hai đôi mắt nhìn về phía nữ quỷ.
- ' Cút khỏi nhà ta.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.