Chương 110: Biển ngập
Liên Yến
28/08/2022
Nhiễm Nhan quay đi tiếp tục soạn đồ theo từng thùng hàng, quấn trong tấm bạt chống thấm nước.
"Nhưng tốt hơn chúng ta bị trôi dạt trên biển, muốn kiếm đồ cũng không biết kiếm nơi đâu."
"Đồ vô lương tâm, vậy mà dám nói..."
"Ầy, nói nhỏ cho nhóc tì ngủ."
"Hứ."
Hai người lại lụi cụi sắp xếp đồ, sau khi xem xét xuồng cao su, còn kĩ lưỡng dán cả băng keo lên cho tăng khả năng chịu đựng, bọn họ quyết định để hết đồ quan trọng vào bên trong xuồng, cột theo hình tròn của xuồng. Chừa lại hai lỗ hổng để cột dây an toàn cùng chút ít không gian ở giữa cho một người nằm. Nhìn nhỏ chứ một người nhỏ con như Nhiễm Nhan cùng hai nhóc tì vẫn ôm nhau ngủ ngon lành.
Bên ngoài màn che thì cột mấy khúc cây nhỏ không đủ kích thước làm bè, nhưng phơi khô làm củi đốt thì dư thừa. Kèm theo một số thứ hỗn độn lặt vặt. Quá nửa đêm thì Nhiễm Nhan thay tã cho nhóc một lần, pha cho nửa bình sữa ít ỏi để cậu nhóc ngủ ngon.
"Phải cai sữa cho nhóc dần dần rồi."
"Không biết là sống qua thiên tai, nên gọi may mắn hay bất hạnh."
"Ta không biết, có lẽ ra đi luôn lúc ấy là may mắn, gặp được chúng ta là bất hạnh không biết chừng."
"Nhóc con yên tâm, ngày nào tiểu Giai ta còn ở đây, sẽ không để nhóc khổ."
"Ha ha vậy tiểu Giai ngó chừng giúp, ta chợp mắt xíu."
"Xí lười biếng là giỏi."
Miệng nói vậy nhưng Giai Giai vẫn đắp chăn cẩn thận cho hai chị em nằm ngủ. Cô bé bước ra bên người màn che, nhìn xung quanh, sợ có chuyện đột ngột xảy ra trở tay không kịp.
Sáng hôm qua Nhiễm Nhan mở mắt ra, nhìn nhóc con vẫn chép miệng đánh bọt nước ngủ say sưa. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài. Nhìn xung quanh, nước biển đã chuyển xanh, nhưng vẫn có thể thấy một ít đồ đạc trôi lềnh bềnh theo bên cạnh bè gỗ của họ. Giai Giai tay cầm ống nhòm, thỉnh thoảng thấy vật hữu dụng thì dùng phi dao có gắn dây cước kéo về.
"Nhìn mặt nước biển, có lẽ chúng ta đi xa bờ lắm nhỉ."
"Lúc sáng ta đo rồi, tầm 4000m tính từ mặt biển."
"Chúng ta đi xa nhỉ."
Nhiễm Nhan dùng nước biển súc miệng đánh răng, đành chịu thôi, hiện tại nước quý giá, phải để dành cho nhóc con. Vệ sinh mặt mũi xong thì dọn dẹp bắt đầu phơi khô củi lửa. Giai Giai bàn giao lại cho Nhiễm Nhan, mình thì đi nghỉ ngơi chút ít. Phơi được một lớp củi thì nhóc con thức dậy, lật đật thay tả, lau mình sạch sẽ, mặc quần áo đàng hoàng rồi bỏ vào xe đẩy ọt ẹt bị gãy đủ chỗ, phải cột lại mới đẩy đi được.
"Nhìn nhóc như con nhà nghèo ấy. Ăn bánh mì mềm nhé, chút trưa chị sẽ lấy ít gạo nấo cháo cho ăn, hiện tại còn nhiều thứ chưa sắp xếp được. Nhóc ngoan nhé."
"A a a..."
"Thật ngoan."
Cho nhóc ăn, uống sữa, lại tự mình chơi với xe đẩy. Hiện tại đã được ở bên ngoài, trời mây trong xanh, xung quanh bè đều có cột hàng rào cây gỗ, không sợ lọt xuống biển làm mồi cho cá. Mãi đến trưa Giai Giai dậy phụ giúp mới xem như hoàn thành vấn đề thu nạp đồ đạc.
Bên dưới một chiếc bè gỗ dài ngắn không đồng đều, phía trên đặt cái xuồng cao su có tấm bạt che chắn, nói dễ nghe là túp lều, nói khó nghe là chắp vá lung tung. Hai bên cột hàng đống nhánh cây nhỏ nhỏ, phía trước bè chất một đống thùng nhựa thùng gỗ đựng vật dụng hàng ngày, không quá quan trọng nhưng lại cần thiết. Cũng nhằm mục đích cản gió lùa vào bên trong tấm bạt, và che khuất tầm nhìn người khác nếu như Nhiễm Nhan ngồi xuống mà không đứng lên. Ấn tượng nhất là Giai Giai vớt được một bồn nhựa 2000l hình trụ mà người ta dùng đựng nước sinh hoạt. Bên trong còn hơn nửa thùng nước ngọt, nên được bọn cô cột vào sau đuôi bè gỗ, hơn nửa thùng ngập trong nước, xung quanh che kín bằng thùng gỗ, nhánh cây, nên nhìn sơ sẽ không thấy rõ.
Nhìn cả gia tài của bọn họ mà cô chỉ biết thở dài.
"Bọn ta như ăn xin, vô gia cư ấy nhỉ."
"Đây là gia tài để sống sốt đó biết không."
"Đi, chúng ta lấy ít than, nấu cháo ăn cho ấm bụng đi, nhóc con cũng cần ăn đàng hoàng nhỉ."
"Ta muốn bỏ thêm con tôm."
"Chúng ta có thịt khô, tôm thì đợi đi, để ta câu được sẽ cho ăn."
Giai Giai nhặt một cái xô sắt để làm lò đốt, vừa nấu vừa sưởi ấm, đặt ấm nước đun sôi sang bên cạnh, cô nấu một ít cháo, bên trên nồi để lò hấp mấy cái bánh bao đông lạnh, cũng là nhặt được cả đấy. Đồ ăn bọn họ chuẩn bị đa số là lương khô, lương thực cứng, đồ ngọt nhiều nhiệt lượng. Thức ăn chính là mì gói, gạo và thịt sấy khô, rau hút nước.
Tất cả được cất kĩ lưỡng trên xuồng, dùng từ từ, hiện tại ưu tiên ăn những thứ nhặt được có hạn dùng không quá dài. Ưu tiên cho nhóc con một quả trứng lòng đào, cháo, và bánh bao cầm ăn dặm lúc xế.
Vừa đút cho nhóc mà Nhiễm Nhan thắc mắc với Giai Giai.
"Cỡ này ăn cháo ăn bánh bao được không nhỉ?"
Cô bé khinh bỉ.
"Hỏi dư thừa, được hay không thì cũng đã cho ăn rồi, hỏi làm gì?"
"Nếu không được, lần sau ta không cho ăn."
"Thế ăn gì?"
"Không ăn cháo được thì ta cho uống nước cơm ha ha..."
"Đồ độc phụ."
"Khặc khặc."
"Đấy nhóc con cũng đồng ý với ta."
Lênh đênh theo con nước ngày thứ năm, những gì còn sót lại quanh mình đã bị hai người vớt cả, bây giờ quanh đây chỉ là một màu xanh thăm thẳm. Trời xanh, không mây, biển xanh... Hai người họ ngồi cắm hai cái cần câu tự chế bằng que sắt mài nhọn, mồi câu thì dùng bậy bạ cái gì mà hai người không thích. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn được vài con cá đói chết táp trúng.
"Nhưng tốt hơn chúng ta bị trôi dạt trên biển, muốn kiếm đồ cũng không biết kiếm nơi đâu."
"Đồ vô lương tâm, vậy mà dám nói..."
"Ầy, nói nhỏ cho nhóc tì ngủ."
"Hứ."
Hai người lại lụi cụi sắp xếp đồ, sau khi xem xét xuồng cao su, còn kĩ lưỡng dán cả băng keo lên cho tăng khả năng chịu đựng, bọn họ quyết định để hết đồ quan trọng vào bên trong xuồng, cột theo hình tròn của xuồng. Chừa lại hai lỗ hổng để cột dây an toàn cùng chút ít không gian ở giữa cho một người nằm. Nhìn nhỏ chứ một người nhỏ con như Nhiễm Nhan cùng hai nhóc tì vẫn ôm nhau ngủ ngon lành.
Bên ngoài màn che thì cột mấy khúc cây nhỏ không đủ kích thước làm bè, nhưng phơi khô làm củi đốt thì dư thừa. Kèm theo một số thứ hỗn độn lặt vặt. Quá nửa đêm thì Nhiễm Nhan thay tã cho nhóc một lần, pha cho nửa bình sữa ít ỏi để cậu nhóc ngủ ngon.
"Phải cai sữa cho nhóc dần dần rồi."
"Không biết là sống qua thiên tai, nên gọi may mắn hay bất hạnh."
"Ta không biết, có lẽ ra đi luôn lúc ấy là may mắn, gặp được chúng ta là bất hạnh không biết chừng."
"Nhóc con yên tâm, ngày nào tiểu Giai ta còn ở đây, sẽ không để nhóc khổ."
"Ha ha vậy tiểu Giai ngó chừng giúp, ta chợp mắt xíu."
"Xí lười biếng là giỏi."
Miệng nói vậy nhưng Giai Giai vẫn đắp chăn cẩn thận cho hai chị em nằm ngủ. Cô bé bước ra bên người màn che, nhìn xung quanh, sợ có chuyện đột ngột xảy ra trở tay không kịp.
Sáng hôm qua Nhiễm Nhan mở mắt ra, nhìn nhóc con vẫn chép miệng đánh bọt nước ngủ say sưa. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài. Nhìn xung quanh, nước biển đã chuyển xanh, nhưng vẫn có thể thấy một ít đồ đạc trôi lềnh bềnh theo bên cạnh bè gỗ của họ. Giai Giai tay cầm ống nhòm, thỉnh thoảng thấy vật hữu dụng thì dùng phi dao có gắn dây cước kéo về.
"Nhìn mặt nước biển, có lẽ chúng ta đi xa bờ lắm nhỉ."
"Lúc sáng ta đo rồi, tầm 4000m tính từ mặt biển."
"Chúng ta đi xa nhỉ."
Nhiễm Nhan dùng nước biển súc miệng đánh răng, đành chịu thôi, hiện tại nước quý giá, phải để dành cho nhóc con. Vệ sinh mặt mũi xong thì dọn dẹp bắt đầu phơi khô củi lửa. Giai Giai bàn giao lại cho Nhiễm Nhan, mình thì đi nghỉ ngơi chút ít. Phơi được một lớp củi thì nhóc con thức dậy, lật đật thay tả, lau mình sạch sẽ, mặc quần áo đàng hoàng rồi bỏ vào xe đẩy ọt ẹt bị gãy đủ chỗ, phải cột lại mới đẩy đi được.
"Nhìn nhóc như con nhà nghèo ấy. Ăn bánh mì mềm nhé, chút trưa chị sẽ lấy ít gạo nấo cháo cho ăn, hiện tại còn nhiều thứ chưa sắp xếp được. Nhóc ngoan nhé."
"A a a..."
"Thật ngoan."
Cho nhóc ăn, uống sữa, lại tự mình chơi với xe đẩy. Hiện tại đã được ở bên ngoài, trời mây trong xanh, xung quanh bè đều có cột hàng rào cây gỗ, không sợ lọt xuống biển làm mồi cho cá. Mãi đến trưa Giai Giai dậy phụ giúp mới xem như hoàn thành vấn đề thu nạp đồ đạc.
Bên dưới một chiếc bè gỗ dài ngắn không đồng đều, phía trên đặt cái xuồng cao su có tấm bạt che chắn, nói dễ nghe là túp lều, nói khó nghe là chắp vá lung tung. Hai bên cột hàng đống nhánh cây nhỏ nhỏ, phía trước bè chất một đống thùng nhựa thùng gỗ đựng vật dụng hàng ngày, không quá quan trọng nhưng lại cần thiết. Cũng nhằm mục đích cản gió lùa vào bên trong tấm bạt, và che khuất tầm nhìn người khác nếu như Nhiễm Nhan ngồi xuống mà không đứng lên. Ấn tượng nhất là Giai Giai vớt được một bồn nhựa 2000l hình trụ mà người ta dùng đựng nước sinh hoạt. Bên trong còn hơn nửa thùng nước ngọt, nên được bọn cô cột vào sau đuôi bè gỗ, hơn nửa thùng ngập trong nước, xung quanh che kín bằng thùng gỗ, nhánh cây, nên nhìn sơ sẽ không thấy rõ.
Nhìn cả gia tài của bọn họ mà cô chỉ biết thở dài.
"Bọn ta như ăn xin, vô gia cư ấy nhỉ."
"Đây là gia tài để sống sốt đó biết không."
"Đi, chúng ta lấy ít than, nấu cháo ăn cho ấm bụng đi, nhóc con cũng cần ăn đàng hoàng nhỉ."
"Ta muốn bỏ thêm con tôm."
"Chúng ta có thịt khô, tôm thì đợi đi, để ta câu được sẽ cho ăn."
Giai Giai nhặt một cái xô sắt để làm lò đốt, vừa nấu vừa sưởi ấm, đặt ấm nước đun sôi sang bên cạnh, cô nấu một ít cháo, bên trên nồi để lò hấp mấy cái bánh bao đông lạnh, cũng là nhặt được cả đấy. Đồ ăn bọn họ chuẩn bị đa số là lương khô, lương thực cứng, đồ ngọt nhiều nhiệt lượng. Thức ăn chính là mì gói, gạo và thịt sấy khô, rau hút nước.
Tất cả được cất kĩ lưỡng trên xuồng, dùng từ từ, hiện tại ưu tiên ăn những thứ nhặt được có hạn dùng không quá dài. Ưu tiên cho nhóc con một quả trứng lòng đào, cháo, và bánh bao cầm ăn dặm lúc xế.
Vừa đút cho nhóc mà Nhiễm Nhan thắc mắc với Giai Giai.
"Cỡ này ăn cháo ăn bánh bao được không nhỉ?"
Cô bé khinh bỉ.
"Hỏi dư thừa, được hay không thì cũng đã cho ăn rồi, hỏi làm gì?"
"Nếu không được, lần sau ta không cho ăn."
"Thế ăn gì?"
"Không ăn cháo được thì ta cho uống nước cơm ha ha..."
"Đồ độc phụ."
"Khặc khặc."
"Đấy nhóc con cũng đồng ý với ta."
Lênh đênh theo con nước ngày thứ năm, những gì còn sót lại quanh mình đã bị hai người vớt cả, bây giờ quanh đây chỉ là một màu xanh thăm thẳm. Trời xanh, không mây, biển xanh... Hai người họ ngồi cắm hai cái cần câu tự chế bằng que sắt mài nhọn, mồi câu thì dùng bậy bạ cái gì mà hai người không thích. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn được vài con cá đói chết táp trúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.