Chương 104: Cỏ lạc nổi loạn
Liên Yến
28/08/2022
Khu rừng phía trước nói lớn không lớn, bảo nhỏ thì không hề nhỏ, may mắn đây là rừng được cải tạo lại, và có con đường vừa xây mấy năm để thông với thành phố nên cây cối được san bằng rất nhiều. Bên kia con đường quốc lộ chính là khu vực nghĩa địa của bọn Nhiễm Nhan. Bọn cô thôn tính làng xóm hoang phế xung quanh, bá chủ một vùng, và họ cũng đang đứng trước quyết định có nên chiếm đóng khu rừng u ám này hay không.
"Nếu bây giờ mà lao lên thì dù có chiến thắng chúng ta cũng tổn thương nghiêm trọng."
"Mà để chúng nó phát triển tiếp tục thì sẽ có ngày lan rộng đến nơi này."
"Có ngày gì, dạo này bọn nhóc nhỏ đen đúa rất hay nhảy sang khiêu khích, trộm đi của chúng ta biết bao nhiêu đất dinh dưỡng."
Chuyện là nền đất được tinh hạch của Nhiễm Nhan cải tạo, cộng thêm bọn nhỏ rất có cố gắng nuôi giun để xới đất tơi xốp. Nên thứ bọn họ bảo vệ không chỉ là sinh tồn mà còn có tài nguyên đất sạch. Nhưng bọn rừng rậm, cứ thỉnh thoảng thừa dịp ban đêm là lẻn sang cướp đất mang về để hút chất dinh dưỡng. Chúng lại không có giết chết cây non, càng không cướp tinh hạch. Muốn kiếm chuyện để gây chiến cũng khó.
Bọn hội đồng cây cối, đám nhóc sâu lại tổ chức họp hành chiến hay hàng.
"Sâu gia gia, bọn họ chưa bao giờ giết cây non của chúng ta sao?"
"Đúng, nghe bọn nhỏ báo lại là thế."
"Con muốn đến đó."
"Ừ."
Không gian im lặng vài giây lại vỡ oà lên.
"Cỏ lạc muốn đi."
"Không được, bọn nó sẽ cướp cỏ lạc."
"Chúng nó rất đen tối."
"Sẽ ăn thịt cỏ lạc."
"Cướp hết đám tinh hạch cỏ lạc giấu dưới đất."
"Bắt cỏ lạc đi làm suốt cả ngày đêm."
...
Nhiễm Nhan ngu người trước triết lý của đám cây non và bọn nhóc sâu nhỏ mà muốn ngã ngửa với chúng. Cây làm lơ quay qua nói chuyện với người già dặn có kinh nghiệm.
"Sâu gia gia, ta nghĩ bọn nó không có giết hại bừa bãi, nên là vẫn có thể bàn bạc. Vả lại chúng ta có quá ít cây lớn, nếu thành công sẽ sáp nhập được cả khu rừng lớn."
Nhìn con sâu già chậm chạp gặm lá cây như nghiền ngẫm như đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Đám tinh hạch dưới đất cỏ lạc mang theo hay để lại."
Nhiễm Nhan muốn lật bàn, tại sao chuyện cô giấu tinh hạch dưới đất ai cũng biết. Còn gì là bí mật, chẳng thà chất một góc cạnh bên còn sạch sẽ hơn là giấu diếm vùi dưới đất bẩn.
Sau khi cô gom hết đám tinh hạch lại thì được đám chó con bứng hết gốc rễ đặt lên lá môn to, cô thu gọn mình vào giữa, cho đám nhóc gặm hai bên tha đi ra bên ngoài đường quốc lộ. Nhìn xa thế thôi, chứ đám chó con chạy hết công sức cũng chỉ mất vài tiếng đồng hồ là tới nơi. Tự nhiên nghĩ đến khoảng thời gian tự mình lăn lê bò lết đến được chỗ hoa trà mà thở than cho số phận. Cuộc đời lên voi xuống chó là có thật.
Bọn nhóc con thả cô xuống một hố đất được đào sẵn ở cạnh cây lê già, nghe bảo cũng là bạn già của cây trà. Nghe hoa trà nói thế thôi chứ không biết bạn thật hay không nữa.
"Cỏ lạc tới rồi sao?"
"Dạ vâng ạ."
"Lão hoa trà xem ra chăm ngươi rất kĩ, đến chỗ ta nếu có rụng cái lá nào chắc lão cười ta."
"Ha ha làm gì có ạ. Lê gia gia, bên kia..."
"Khò khò..."
Cảm thấy như có bầy quạ đen bay ngang đời cô, bọn họ đúng là bạn già, bạn thân lâu năm, ngay cả ngủ gật cũng giống nhau. Như kiểu ta là gia gia, ta muốn ngủ lúc nào ta ngủ.
"Bọn họ là bạn, già như nhau là đúng."
Liếc mắt xuống con sâu già cùng đám nhóc nhỏ lúc nhúc.
"Ai nói là sợ bị đám rừng lôi đi ăn tươi nuốt sống."
"Ha ha ta đây chẳng phải là lo cho cỏ lạc trẻ người non dạ sao."
Sau một buổi để rễ cắm sâu vào đất, quen dần với đất đai nơi này cô mới bắt đầu liên hệ với đám bên kia. Nhờ ở gốc cây lê, nên rất được ưu ái, không phải giang nắng dầm mưa, hay giành đất với đám nhóc nhỏ. Đưa cho nhánh dây leo một nắm đất có chứa hạt tinh hạch của cô để mang qua bên kia khu rừng, kèm theo lời nhắn có thể thanh lọc tinh hạch cho bọn họ.
Rất nhanh bên kia cũng thò ra một nhánh dây leo đen nhẻm, nó rụt rè vươn ra như đề phòng, sau đó nhanh chóng giựt lấy nắm đất rồi rụt trở về. Nhanh đến hoa mắt.
Cô tưởng phải chờ đợi lâu lắm, nhưng chưa kịp nói một câu với sâu gia gia đã có một nhánh cây đen cuộn một viên gì đó đen đen toả ra lấp lánh dưới ánh nắng chói chanh. Nhìn hạt đen đúa đang nắm trên phiến lá, cô tặc lưỡi.
"Chúng đồng ý nhanh như vậy, đen đúa thật."
Sâu gia gia cũng vươn thân mập mạp của mình lên để nhìn kĩ cái hạt đen xấu xí đó. Thở một hơi dài cô đặt viên đá đen vào nụ hoa, bỗng nhiên hối hận vạn phần. Đã bao lâu rồi chưa bị cái cảm giác thao túng này áp đảo, chỉ một viên đá mà làm cả nhánh cây của Nhiễm Nhan nhiễm đen. Bình thường đám nhỏ nhà cô bị ô nhiễm chỉ cần thanh lọc một vòng là hết, từ ngày đám cây cô lớn, nhánh cây xum xuê hoa lá. Một đám tinh hạch ô nhiễm cũng chưa cần hết một vòng tuần hoàn đã sạch tinh khiết.
Hiện tại chỉ một viên đá nhỏ lại khổ cực thanh lọc suốt mấy vòng tuần hoàn mới tinh khiết lại. Nó không chỉ nhỏ hơn một nửa, mà thân cây của Nhiễm Nhan cũng chuyển đổi đen xanh đen xanh suốt quá trình thanh lọc. Nhả ra một viên tinh hạch xanh tinh khiết nhỏ xíu, cô giao cho dây leo mang trả về. Như sợ cô đổi ý chúng nó rất nhanh giao qua tiếp một đám tinh hạch đen nhẻm khác.
Nhìn một ngọn núi nhỏ chất đầy đá đen dưới tán lá cây, Nhiễm Nhan vừa vui vừa bực. Vui vì hợp tác nhanh gọn lẹ, bực vì sắp tới lại công việc lu bù. Trước khi đầu nhập vào đám đá, cô giao cho sâu gia gia một nửa gia tài của mình, để lão sâu tự bàn giao cải tạo đất bên đó. Và đừng hỏi vì sao lại không cần nói gì mà có thể tin tưởng giao nhiều tinh hạch như vậy.
Thực vật, động vật đôi khi rất đơn giản, chúng ghét thì sẽ tàn sát, thích sẽ bảo vệ bằng tất cả mạng sống, nên làm một ngọn cỏ có đôi khi còn hạnh phúc hơn một nhân loại với muôn vàn mưu mô nghĩ suy.
Trong lúc Nhiễm Nhan tăng hết toàn bộ năng suất để làm việc, thì bụi cỏ của cô hấp thu chất dinh dưỡng từ đám ô nhiễm đã lan rộng ra cả một vùng đất ven đường. Đám nhóc nhỏ thấy cây cỏ lạc vì thanh lọc mà cứ khi đen khi xanh như đè đổi màu mà rất biết nhường đường cho cô lan đi. Nhưng cây lê già lại lo lắng đi quá xa không bảo vệ được, nên bắt bọn chúng lập hàng rào cho cô chỉ được mọc lan tràn quanh gốc cây lê mà thôi.
Bên ngoài sẽ là đám cây mắc cỡ và xương rồng nhằm bảo vệ cô. Không chỉ là bọn cây bên nghĩa địa, đám rừng cũng rất biết điều mà lập rào chắn bảo vệ cây cỏ lạc. Mặc dù nơi này chỉ có hai bên nắm lão đại, Nhiễm Nhan muốn nói nhưng mà lòng tốt của mọi người nên yên lặng hưởng thụ.
"Lão đại, cây si bảo bên trong khu rừng có gì đó rất lạ."
Đình Đình chạy đến chỗ Lương Nhâm, bọn họ tính toán sáng mai sẽ bắt đầu càn quét, thì tối đó cây si báo lại.
"Lạ như thế nào?"
"Nó không diễn tả được chính xác, nhưng nó bảo có hơi thở mà nó rất thích le lói khắp nơi trong khu rừng."
"Khắp nơi sao?"
"Chính xác là từ mấy ngày trước, nhưng lúc đó số lượng ít, khi có khi không. Tối nay trăng sáng, đám thực vật phát triển mạnh nên mới cảm nhận rõ hơn."
"Chúng đang phát triển mạnh hơn."
Linh Hy cũng tò mò.
"Không, nó bảo là yếu hơn, nhưng có xu hướng sạch hơn trước."
Giai Giai tặc lưỡi.
"Bọn cây cối thật khó hiểu, vừa không thể nói chuyện, vừa phiền phức."
"Hay chúng cũng giống cây si, có thể thanh lọc."
"Mai chúng ta còn tấn công không?"
Lương Nhâm lắc đầu.
"Không, chờ cây si xem tình hình ra sao rồi chúng ta quyết định."
Mỗi người đều có tính toán riêng, không quan tâm đến thế giới mà tranh thủ công tác bất kể ngày đêm chỉ có mỗi Nhiễm Nhan. Bọn Lương Nhâm dù tạm thời không xâm chiếm cánh rừng, nhưng lại có công việc mới chính là đánh nhau với đám người tá túc cạnh khu vực của bọn họ. Đánh nhau túi bụi mấy ngày mới biết được bọn họ không phải mục tiêu ở đây mà là muốn thông qua con đường này đi đến khu nghĩa địa.
Do có tình báo nơi đó có tinh hạch tinh khiết nhất, dụ hoặc quá lớn. Nhưng vùng khác đều ô nhiễm, đi vào là chết, chỉ con đường của bọn Lương Nhâm là không bị ô nhiễm. Họ muốn thông qua đây vừa lấy hết đám tinh hạch nhỏ, vừa có đường an toàn đến mục tiêu. Tiếc là không ai làm sẵn cho ăn, dâng tận miệng. Họ không nghĩ nơi này sạch sẽ như vậy là cũng được xây dựng lên từ xương cốt máu tanh. Đâu phải là thánh mẫu sinh ra đã trong trắng.
Đợi đến lúc bọn Lương Nhâm dẹp hết loạn lạc, giết sạch đám người mưu mô, phân nhau làm chất dinh dưỡng cũng là lúc Nhiễm Nhan thanh lọc được một nửa khu rừng.
"Lão đại, khu rừng đã sạch."
Giai Giai không tin vào mắt mình, dù nhìn thì vẫn còn hơn một nửa vẫn đen đúa, nhưng mùi hôi khó chịu đã không còn nữa. Đất đai cũng cải thiện rất nhiều, mắt thường cũng nhìn ra được có một số chỗ đất tốt hơn chỗ họ.
"Bọn chúng làm sao được vậy, thật giỏi. Chúng ta cần đi tiếp sao."
"Về nhà, bảo bọn cây cối thanh lọc bên ngoài, những nơi không thuộc địa bàn chúng ta. Còn về khu rừng cứ để yên."
"Nếu chúng muốn xâm lấn chúng ta."
Lương Nhâm quay người đi mà không nhìn lại.
"Bảo chúng ta đồng ý sáp nhập, nhưng địa bàn ai người nấy quản."
Nhưng bọn họ đã lo lắng dư thừa, vì chỉ vài tháng sau đó, khi mà cả khu rừng trở lại màu xanh tươi mát thì chính bọn tiểu đệ của họ lại mon men xin xỏ bên đấy nào là chút ít đất dinh dưỡng, lân la làm quen muốn xin nhập bọn. Làm bọn Linh Hy ngỡ ngàng trước sự trở mặt nhanh chóng của bọn cây cối đến không thể ngờ được.
"Bọn chúng thật biết gió chiều nào theo chiều đó."
"Hôm trước còn chê bên đấy hôi, bẩn, còn hăm he càn quét chiếm địa bàn."
"Hôm nay lại quay mặt cười vui nhận bà con."
Linh Hy và hai nhóc con bàn tán vui vẻ.
"Lương Nhâm, vậy chúng ta đi tiếp không?"
"Bảo tụi cây cối giao tiếp xem chúng ta vào xem được không?"
Nhưng rất tiếc không có câu trả lời, mãi đến khi Lương Nhâm mang đến một đống tinh hạch mới chịu cho đi qua. Cả đám đi trong rừng mà cữ nghĩ như thời hoà bình chưa hề có sự thay đổi ô nhiễm đất đai, nếu như bỏ qua hình ảnh đám nhánh cây đung đưa khi không có gió và cả đám dây leo bò trườn trên mặt đất như rắn.
Thật ra bọn họ được đi vào cũng là do Nhiễm Nhan đồng ý, nghe đám cây rừng kể lại cạnh bên chúng có một đám cây lớn mạnh, chủ yếu chính là cây si, hoa đào và cây lá kim nhìn rất lạ. Đoán có thể là đám đồng bọn của mình nên cô quyết định gặp một lần.
Sâu gia gia nằm lăn lóc dưới nhánh cây hỏi vọng lên.
"Nếu không phải người quen của nhà ngươi thì sao?"
"Thì bọn con cháu của chúng ta lại có thêm thức ăn cho bữa tối."
Liếc xéo con sâu già hỏi câu ngớ ngẩn, ngay cả đám chó con bên cạnh cũng hiểu biết mà nằm chờ đợi con mồi tự dâng tới miệng, vậy mà người già dặn lại hỏi câu dư thừa.
Ngay cả bản thân Nhiễm Nhan cũng đã thay đổi, xem mình chính thức là một cây cỏ, mục đích phe phái của cô rất kiên định, bất chấp để thực vật chiến thắng.
"Nếu bây giờ mà lao lên thì dù có chiến thắng chúng ta cũng tổn thương nghiêm trọng."
"Mà để chúng nó phát triển tiếp tục thì sẽ có ngày lan rộng đến nơi này."
"Có ngày gì, dạo này bọn nhóc nhỏ đen đúa rất hay nhảy sang khiêu khích, trộm đi của chúng ta biết bao nhiêu đất dinh dưỡng."
Chuyện là nền đất được tinh hạch của Nhiễm Nhan cải tạo, cộng thêm bọn nhỏ rất có cố gắng nuôi giun để xới đất tơi xốp. Nên thứ bọn họ bảo vệ không chỉ là sinh tồn mà còn có tài nguyên đất sạch. Nhưng bọn rừng rậm, cứ thỉnh thoảng thừa dịp ban đêm là lẻn sang cướp đất mang về để hút chất dinh dưỡng. Chúng lại không có giết chết cây non, càng không cướp tinh hạch. Muốn kiếm chuyện để gây chiến cũng khó.
Bọn hội đồng cây cối, đám nhóc sâu lại tổ chức họp hành chiến hay hàng.
"Sâu gia gia, bọn họ chưa bao giờ giết cây non của chúng ta sao?"
"Đúng, nghe bọn nhỏ báo lại là thế."
"Con muốn đến đó."
"Ừ."
Không gian im lặng vài giây lại vỡ oà lên.
"Cỏ lạc muốn đi."
"Không được, bọn nó sẽ cướp cỏ lạc."
"Chúng nó rất đen tối."
"Sẽ ăn thịt cỏ lạc."
"Cướp hết đám tinh hạch cỏ lạc giấu dưới đất."
"Bắt cỏ lạc đi làm suốt cả ngày đêm."
...
Nhiễm Nhan ngu người trước triết lý của đám cây non và bọn nhóc sâu nhỏ mà muốn ngã ngửa với chúng. Cây làm lơ quay qua nói chuyện với người già dặn có kinh nghiệm.
"Sâu gia gia, ta nghĩ bọn nó không có giết hại bừa bãi, nên là vẫn có thể bàn bạc. Vả lại chúng ta có quá ít cây lớn, nếu thành công sẽ sáp nhập được cả khu rừng lớn."
Nhìn con sâu già chậm chạp gặm lá cây như nghiền ngẫm như đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Đám tinh hạch dưới đất cỏ lạc mang theo hay để lại."
Nhiễm Nhan muốn lật bàn, tại sao chuyện cô giấu tinh hạch dưới đất ai cũng biết. Còn gì là bí mật, chẳng thà chất một góc cạnh bên còn sạch sẽ hơn là giấu diếm vùi dưới đất bẩn.
Sau khi cô gom hết đám tinh hạch lại thì được đám chó con bứng hết gốc rễ đặt lên lá môn to, cô thu gọn mình vào giữa, cho đám nhóc gặm hai bên tha đi ra bên ngoài đường quốc lộ. Nhìn xa thế thôi, chứ đám chó con chạy hết công sức cũng chỉ mất vài tiếng đồng hồ là tới nơi. Tự nhiên nghĩ đến khoảng thời gian tự mình lăn lê bò lết đến được chỗ hoa trà mà thở than cho số phận. Cuộc đời lên voi xuống chó là có thật.
Bọn nhóc con thả cô xuống một hố đất được đào sẵn ở cạnh cây lê già, nghe bảo cũng là bạn già của cây trà. Nghe hoa trà nói thế thôi chứ không biết bạn thật hay không nữa.
"Cỏ lạc tới rồi sao?"
"Dạ vâng ạ."
"Lão hoa trà xem ra chăm ngươi rất kĩ, đến chỗ ta nếu có rụng cái lá nào chắc lão cười ta."
"Ha ha làm gì có ạ. Lê gia gia, bên kia..."
"Khò khò..."
Cảm thấy như có bầy quạ đen bay ngang đời cô, bọn họ đúng là bạn già, bạn thân lâu năm, ngay cả ngủ gật cũng giống nhau. Như kiểu ta là gia gia, ta muốn ngủ lúc nào ta ngủ.
"Bọn họ là bạn, già như nhau là đúng."
Liếc mắt xuống con sâu già cùng đám nhóc nhỏ lúc nhúc.
"Ai nói là sợ bị đám rừng lôi đi ăn tươi nuốt sống."
"Ha ha ta đây chẳng phải là lo cho cỏ lạc trẻ người non dạ sao."
Sau một buổi để rễ cắm sâu vào đất, quen dần với đất đai nơi này cô mới bắt đầu liên hệ với đám bên kia. Nhờ ở gốc cây lê, nên rất được ưu ái, không phải giang nắng dầm mưa, hay giành đất với đám nhóc nhỏ. Đưa cho nhánh dây leo một nắm đất có chứa hạt tinh hạch của cô để mang qua bên kia khu rừng, kèm theo lời nhắn có thể thanh lọc tinh hạch cho bọn họ.
Rất nhanh bên kia cũng thò ra một nhánh dây leo đen nhẻm, nó rụt rè vươn ra như đề phòng, sau đó nhanh chóng giựt lấy nắm đất rồi rụt trở về. Nhanh đến hoa mắt.
Cô tưởng phải chờ đợi lâu lắm, nhưng chưa kịp nói một câu với sâu gia gia đã có một nhánh cây đen cuộn một viên gì đó đen đen toả ra lấp lánh dưới ánh nắng chói chanh. Nhìn hạt đen đúa đang nắm trên phiến lá, cô tặc lưỡi.
"Chúng đồng ý nhanh như vậy, đen đúa thật."
Sâu gia gia cũng vươn thân mập mạp của mình lên để nhìn kĩ cái hạt đen xấu xí đó. Thở một hơi dài cô đặt viên đá đen vào nụ hoa, bỗng nhiên hối hận vạn phần. Đã bao lâu rồi chưa bị cái cảm giác thao túng này áp đảo, chỉ một viên đá mà làm cả nhánh cây của Nhiễm Nhan nhiễm đen. Bình thường đám nhỏ nhà cô bị ô nhiễm chỉ cần thanh lọc một vòng là hết, từ ngày đám cây cô lớn, nhánh cây xum xuê hoa lá. Một đám tinh hạch ô nhiễm cũng chưa cần hết một vòng tuần hoàn đã sạch tinh khiết.
Hiện tại chỉ một viên đá nhỏ lại khổ cực thanh lọc suốt mấy vòng tuần hoàn mới tinh khiết lại. Nó không chỉ nhỏ hơn một nửa, mà thân cây của Nhiễm Nhan cũng chuyển đổi đen xanh đen xanh suốt quá trình thanh lọc. Nhả ra một viên tinh hạch xanh tinh khiết nhỏ xíu, cô giao cho dây leo mang trả về. Như sợ cô đổi ý chúng nó rất nhanh giao qua tiếp một đám tinh hạch đen nhẻm khác.
Nhìn một ngọn núi nhỏ chất đầy đá đen dưới tán lá cây, Nhiễm Nhan vừa vui vừa bực. Vui vì hợp tác nhanh gọn lẹ, bực vì sắp tới lại công việc lu bù. Trước khi đầu nhập vào đám đá, cô giao cho sâu gia gia một nửa gia tài của mình, để lão sâu tự bàn giao cải tạo đất bên đó. Và đừng hỏi vì sao lại không cần nói gì mà có thể tin tưởng giao nhiều tinh hạch như vậy.
Thực vật, động vật đôi khi rất đơn giản, chúng ghét thì sẽ tàn sát, thích sẽ bảo vệ bằng tất cả mạng sống, nên làm một ngọn cỏ có đôi khi còn hạnh phúc hơn một nhân loại với muôn vàn mưu mô nghĩ suy.
Trong lúc Nhiễm Nhan tăng hết toàn bộ năng suất để làm việc, thì bụi cỏ của cô hấp thu chất dinh dưỡng từ đám ô nhiễm đã lan rộng ra cả một vùng đất ven đường. Đám nhóc nhỏ thấy cây cỏ lạc vì thanh lọc mà cứ khi đen khi xanh như đè đổi màu mà rất biết nhường đường cho cô lan đi. Nhưng cây lê già lại lo lắng đi quá xa không bảo vệ được, nên bắt bọn chúng lập hàng rào cho cô chỉ được mọc lan tràn quanh gốc cây lê mà thôi.
Bên ngoài sẽ là đám cây mắc cỡ và xương rồng nhằm bảo vệ cô. Không chỉ là bọn cây bên nghĩa địa, đám rừng cũng rất biết điều mà lập rào chắn bảo vệ cây cỏ lạc. Mặc dù nơi này chỉ có hai bên nắm lão đại, Nhiễm Nhan muốn nói nhưng mà lòng tốt của mọi người nên yên lặng hưởng thụ.
"Lão đại, cây si bảo bên trong khu rừng có gì đó rất lạ."
Đình Đình chạy đến chỗ Lương Nhâm, bọn họ tính toán sáng mai sẽ bắt đầu càn quét, thì tối đó cây si báo lại.
"Lạ như thế nào?"
"Nó không diễn tả được chính xác, nhưng nó bảo có hơi thở mà nó rất thích le lói khắp nơi trong khu rừng."
"Khắp nơi sao?"
"Chính xác là từ mấy ngày trước, nhưng lúc đó số lượng ít, khi có khi không. Tối nay trăng sáng, đám thực vật phát triển mạnh nên mới cảm nhận rõ hơn."
"Chúng đang phát triển mạnh hơn."
Linh Hy cũng tò mò.
"Không, nó bảo là yếu hơn, nhưng có xu hướng sạch hơn trước."
Giai Giai tặc lưỡi.
"Bọn cây cối thật khó hiểu, vừa không thể nói chuyện, vừa phiền phức."
"Hay chúng cũng giống cây si, có thể thanh lọc."
"Mai chúng ta còn tấn công không?"
Lương Nhâm lắc đầu.
"Không, chờ cây si xem tình hình ra sao rồi chúng ta quyết định."
Mỗi người đều có tính toán riêng, không quan tâm đến thế giới mà tranh thủ công tác bất kể ngày đêm chỉ có mỗi Nhiễm Nhan. Bọn Lương Nhâm dù tạm thời không xâm chiếm cánh rừng, nhưng lại có công việc mới chính là đánh nhau với đám người tá túc cạnh khu vực của bọn họ. Đánh nhau túi bụi mấy ngày mới biết được bọn họ không phải mục tiêu ở đây mà là muốn thông qua con đường này đi đến khu nghĩa địa.
Do có tình báo nơi đó có tinh hạch tinh khiết nhất, dụ hoặc quá lớn. Nhưng vùng khác đều ô nhiễm, đi vào là chết, chỉ con đường của bọn Lương Nhâm là không bị ô nhiễm. Họ muốn thông qua đây vừa lấy hết đám tinh hạch nhỏ, vừa có đường an toàn đến mục tiêu. Tiếc là không ai làm sẵn cho ăn, dâng tận miệng. Họ không nghĩ nơi này sạch sẽ như vậy là cũng được xây dựng lên từ xương cốt máu tanh. Đâu phải là thánh mẫu sinh ra đã trong trắng.
Đợi đến lúc bọn Lương Nhâm dẹp hết loạn lạc, giết sạch đám người mưu mô, phân nhau làm chất dinh dưỡng cũng là lúc Nhiễm Nhan thanh lọc được một nửa khu rừng.
"Lão đại, khu rừng đã sạch."
Giai Giai không tin vào mắt mình, dù nhìn thì vẫn còn hơn một nửa vẫn đen đúa, nhưng mùi hôi khó chịu đã không còn nữa. Đất đai cũng cải thiện rất nhiều, mắt thường cũng nhìn ra được có một số chỗ đất tốt hơn chỗ họ.
"Bọn chúng làm sao được vậy, thật giỏi. Chúng ta cần đi tiếp sao."
"Về nhà, bảo bọn cây cối thanh lọc bên ngoài, những nơi không thuộc địa bàn chúng ta. Còn về khu rừng cứ để yên."
"Nếu chúng muốn xâm lấn chúng ta."
Lương Nhâm quay người đi mà không nhìn lại.
"Bảo chúng ta đồng ý sáp nhập, nhưng địa bàn ai người nấy quản."
Nhưng bọn họ đã lo lắng dư thừa, vì chỉ vài tháng sau đó, khi mà cả khu rừng trở lại màu xanh tươi mát thì chính bọn tiểu đệ của họ lại mon men xin xỏ bên đấy nào là chút ít đất dinh dưỡng, lân la làm quen muốn xin nhập bọn. Làm bọn Linh Hy ngỡ ngàng trước sự trở mặt nhanh chóng của bọn cây cối đến không thể ngờ được.
"Bọn chúng thật biết gió chiều nào theo chiều đó."
"Hôm trước còn chê bên đấy hôi, bẩn, còn hăm he càn quét chiếm địa bàn."
"Hôm nay lại quay mặt cười vui nhận bà con."
Linh Hy và hai nhóc con bàn tán vui vẻ.
"Lương Nhâm, vậy chúng ta đi tiếp không?"
"Bảo tụi cây cối giao tiếp xem chúng ta vào xem được không?"
Nhưng rất tiếc không có câu trả lời, mãi đến khi Lương Nhâm mang đến một đống tinh hạch mới chịu cho đi qua. Cả đám đi trong rừng mà cữ nghĩ như thời hoà bình chưa hề có sự thay đổi ô nhiễm đất đai, nếu như bỏ qua hình ảnh đám nhánh cây đung đưa khi không có gió và cả đám dây leo bò trườn trên mặt đất như rắn.
Thật ra bọn họ được đi vào cũng là do Nhiễm Nhan đồng ý, nghe đám cây rừng kể lại cạnh bên chúng có một đám cây lớn mạnh, chủ yếu chính là cây si, hoa đào và cây lá kim nhìn rất lạ. Đoán có thể là đám đồng bọn của mình nên cô quyết định gặp một lần.
Sâu gia gia nằm lăn lóc dưới nhánh cây hỏi vọng lên.
"Nếu không phải người quen của nhà ngươi thì sao?"
"Thì bọn con cháu của chúng ta lại có thêm thức ăn cho bữa tối."
Liếc xéo con sâu già hỏi câu ngớ ngẩn, ngay cả đám chó con bên cạnh cũng hiểu biết mà nằm chờ đợi con mồi tự dâng tới miệng, vậy mà người già dặn lại hỏi câu dư thừa.
Ngay cả bản thân Nhiễm Nhan cũng đã thay đổi, xem mình chính thức là một cây cỏ, mục đích phe phái của cô rất kiên định, bất chấp để thực vật chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.