Chương 60: Động vật đen
Liên Yến
28/08/2022
Giai Giai thấy cô ngớ ngẩn thì cũng tò mò.
"Khỉ, sóc, chồn, có cả mèo hoang... chỉ là chúng hơi lớn."
Thật không biết diễn tả như thế nào cho chính xác những gì cô nhìn thấy. Nói chúng bình thường thì không hẳn, nhưng nếu khác thường thì thật không biết nói gì ngoài việc chúng hơi to, ánh mắt sắc bén và nhiều chủng loại lại đi cùng nhau.
"Chúng ăn tạp à? Sao lại kết bầy mà đi?"
"Có khi nào chúng ta suy nghĩ nhiều rồi không?"
Đình Đình cũng khó hiểu. Nhưng sự việc sau đó đã trả lời cho cô bé.
Những con vật ngày thường bé nhỏ đó như được tiêm thuốc kích thích, phân biệt hai hướng lao đến hai chiếc xe. Người bán xe không nói ngoa chút nào, xe của họ chỉ truyền tới những âm thanh cộp cộp như ai đó ném đá, không hề bị xay xước. Dù tối vẫn nhận ra bên kia không tốt như vậy, tiếng con nít khóc truyền ra ầm ĩ, làm cho những con thú bên xe của bọn cô cũng bị kích thích mà đi gần hết qua bên đó.
Kết quả là chiếc xe du lịch loại gia đình bị một đám thú hoang đập phá, hò hét xen lẫn tiếng trẻ con khóc ồn ào cả một khu đêm vắng.
"Tiểu Nhiễm."
"Chờ, bọn nó dù có thông minh lắm cũng không thể nào tiến hóa nhanh đến vậy."
'Meo meo.'
Lúc này bỗng nhiên bé Béo kêu lên inh ỏi, muốn nhảy ra khỏi tay Đình Đình lao về một hướng.
"Tiểu Nhiễm, bé Béo bị gì đó."
Nhìn về hướng Béo đang kêu gào, cô đưa tay đập đập nhẹ cái đầu xấu xí của nó.
"Ngoan để yên cho tỷ làm việc. Hay muốn tỷ cạo trụi lông."
'...'
Một con chồn hương lấp ló trong bụi cây, nó đang kêu rin rít không ngừng. Thỉnh thoảng lại chạy sang nơi khác kêu lên. Lạ là mỗi lần nó kêu thì tụi thú rừng càng thêm kích thích.
'Xoảng.'
Tiếng kính vỡ vang lên, tiếng kêu la hét xe bên cạnh càng tăng cao. Nhiễm Nhan như thấy được vẻ mặt của nó tỏ ra khoái chí và hưng phấn kêu lên không ngừng.
Nhắm chuẩn, nhân lúc nó muốn thay đổi vị trí tiếp cận gần hơn với chiếc xe bên cạnh, canh chuẩn thời cơ nó bại lộ ra bên ngoài.
'Vút.'
Tên rời nỏ, liên tục bắn ra 5 phát, dù nó nhanh đến mấy vẫn bị trúng ba mũi tên, chết ngay tại chỗ. Lũ thú rừng thấy kẻ cầm đầu bị bắn thì mất phương hướng chạy tán loạn. Có mấy con nhăm nhe ý đồ muốn mang xác con chồn hương đều bị Nhiễm Nhan và Giai Giai hạ gục tại chỗ.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến mười phút tất cả đã mất tăm không một tung tích, chỉ còn lại trên mặt đất xác con chồn hương và mấy con thú có ý đồ cướp xác.
Giai Giai mở cửa nhảy xuống đầu tiên, Nhiễm Nhan bước theo bé Béo chạy tới xác con chồn hương, cứ 'meo meo' liên tục không ngừng, nhìn rất hưng phấn và vui vẻ.
Bỏ ngoài tai tiếng kêu khóc từ bên xe hàng xóm, cô xách cổ Béo đưa cho Đình Đình, tránh mấy vết máu bẩn thỉu, lại mất công tắm cho nó.
"Các người, các người giết chúng?"
Ngước mắt nhìn người đàn ông đỡ vợ con xuống xe.
"Thì sao?"
"Tại sao các người có vũ khí lại không giết chúng ngay từ đầu, để chúng làm hại con ta?"
Cô vợ ôm con đang khóc lóc không ngừng, nhìn tay thằng bé có vài vết máu, chắc do bị con nào đó cào trúng.
"Ta là vệ sĩ của bọn ngươi sao?"
"Không... không phải..."
"Vậy thì tại sao bọn ta phải có nghĩa vụ bảo vệ các người."
Như nhận thấy mình có chút đuối lý, nhưng đứa con cứ khóc lóc không ngừng, lại nhìn tay thằng bé đang rớm máu, cô mẹ lại xót ruột nói.
"Nhưng các người có vũ khí, ta thấy các người bắn chết bọn chúng rất dễ dàng, nếu ngay từ đầu cô chịu ra tay thì cửa kính xe bọn ta đâu bị vỡ..."
"Im miệng. Là con dâu ta thất lễ, xin lỗi cô gái."
Nhiễm Nhan kéo tay Giai Giai, rút tên, xem xét xác con chồn hương, nhìn con Béo rồi lại nhìn con chồn đang chảy máu không ngừng mà do dự.
"Haizz đúng là mắc nợ các ngươi."
Bọn người kia tưởng Nhiễm Nhan nói mình, đang không biết cô gái sẽ tỏ vẻ hối lỗi hay an ủi, nhưng chỉ thấy cô mang nước ra, rửa sạch mũi tên cất vào, nhanh chóng lấy ra một cái hộp to, lau sơ xác con chồn rồi bỏ vào đóng kín nắp. Lau sạch tay, bước lên xe, đóng cửa, lái xe đi. Không hề bố thí cho bọn họ một câu nói hay ánh mắt.
"Hệ thống ảo, mở bản đồ hướng dẫn lái xe."
'Phí 10 kim ngạch, xin Chuyển Giả xác nhận.'
"Xác nhận, xác nhận được chưa, đồ gian thương."
'Bản đồ đã mở, khuyến mãi thêm con đường tốt nhất cho Chuyển Giả đến được thành phố A, không cần cám ơn.'
"Hừ nếu không phải chạy xe ban đêm, ta mới không thèm mua bản đồ của gian thương nhà ngươi."
'...'
"Tiểu Nhiễm, sao không đợi sáng chút hãy lên đường."
Nhiễm Nhan chăm chú lái xe theo hướng dẫn của hệ thống, dù tốn kim ngạch nhưng nó chỉ đường rất tận tâm, không lo lạc đường.
"Nơi đó mùi máu tanh nồng, không biết chết một con chồn thì tiếp theo sẽ xuất hiện con nào, hiện tại chưa hiểu biết về chúng, tránh đi vẫn hơn."
"Không phải là do lấy xác đầu lĩnh nên sợ bị trả thù à?"
Liếc xéo Giai Giai, cô khinh thường, không thèm chấp nhất với mấy đứa đoán đúng ý nghĩ đen tối của mình. Nếu không vì con mèo Béo xấu xí cứ đòi con chồn đó thì cô cũng không thèm quan tâm gây thù.
'Meo meo.'
Nhắc đến đầu sỏ thì đang rất hớn hở cứ đi xung quanh cái hộp chứa xác mà kêu vui vẻ không ngừng. Làm cho cô đang quạu cũng ghen ghét.
"Béo, không ai giành giựt, đừng kêu vui vẻ trên nỗi đau người khác. Đồ xấu xí mà."
'Meo.'
"Ha ha ha tiểu Nhiễm, đừng chấp nhất với một con mèo nhỏ."
Lái xe cả đêm, khi trời sáng thì cả bọn cũng đến được một khu du lịch sinh thái lớn. Cả đám còn ám ảnh lũ thú rừng đêm qua, nên chọn một khách sạn xa rừng và gần giao lộ nhất đặt phòng.
Bước vào phòng cô chỉ muốn tắm rửa, ăn sáng rồi nằm ườn ra giường ngủ bù. Nhưng không thể nào ngó lơ con Béo cứ nhìn chằm chằm cái hộp, như là sơn hào hải vị trân quý. Người không biết còn nghĩ rằng bọn cô bỏ đói nó mấy ngày trời.
"Chẳng lẽ thịt chồn ngon như vậy?"
Giai Giai cũng bắt đầu khó hiểu về sự chấp nhất của bé Béo. Bỏ qua những mệt mỏi, cả đám khóa cửa, chui vào nhà tắm, quyết định xem xét cẩn thận cái xác con chồn. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, máu cũng bắt đầu ngừng chảy. Nó nằm im lìm trên nền nhà tắm, không ai trong số họ có ý định cắt xẻ con vật.
"Chẳng lẽ để bé Béo ăn tươi nuốt sống."
Ba con người nhìn nhau, bắt đầu có lục đục nội bộ, chia cắt tình chị em thân thiết.
"Bốc thăm đi."
Cô quyết định nhanh chóng, và kết quả đau thương.
"Tiểu Nhiễm à, tại sao cứ không tin vào số đen đủi của mình như vậy."
"Im hết đi."
Cầm dao lên, tỏ vẻ rất chuyên nghiệp, bắt đầu lột da quăng qua một bên cho Đình Đình rửa sạch để dành nấu nước nóng rồi phơi khô tiệt trùng làm ổ lót cho bé Béo.
"Lóc thịt nhỉ?"
'Meo.'
Nhìn con chồn lớn thế thôi, nhưng thịt thì chẳng được bao nhiêu, tầm hai kg là cùng, nhưng toàn thịt nạc, không có mỡ, rửa sạch, ngay cả cô nhìn cũng thèm thịt khô.
"Cái này làm thịt khô ăn chắc ngon nhỉ, Béo ha?"
"Ừ ta đồng ý, làm thịt khô để dành ăn."
Nội tạng thì cô không có ý định đụng tới, ai biết được con nhóc xấu số này ăn uống bậy bạ gì.
"Béo à, mấy cái này quá bẩn, ta chỉ lấy quả tim và não để chưng cất cho con ăn thôi, mấy cái này vứt đi nhé."
Hỏi thế thôi nhưng cô đã nhanh chóng phi tang tất cả đồ vứt đi vào hộp nhựa, rửa sạch bên ngoài, bỏ vào mấy lớp bao ni lông. Giai Giai có nhiệm vụ rửa sạch nhà tắm, không để lại một mùi tanh nào. Nhiễm Nhan cũng thắc mắc tác dụng của động vật biến hóa nên lôi ra bếp mini.
Một bên nấu nước trụng da lông, một bên hấp chín đồ ăn và sấy khô thịt. Chưa đến hai tiếng đồng hồ, trước ánh mắt trông mong của Béo, mọi thứ đã xong. Chưa kể đến thịt khô đang còn phơi nắng cùng với miếng da. Tô chưng cất não và tim được mang ra, mùi thơm nồng lan tỏa ra khắp phòng.
"Béo, đợi nguội rồi ăn, không thôi phỏng."
'Meo meo.'
Ai nói thì nói, nhưng Béo vẫn ăn phần của mình rất ngon lành, Nhiễm Nhan nhìn nhìn phần còn lại bên trong nồi, ngó ngó hai đứa nhóc cũng trông mong nhìn mình. Trời xui đất khiến, cô lấy ra một cây trâm bạc, đâm vào. Cả cây trâm đen lẻm nhanh chóng.
"Có độc."
Nhanh tay lấy bát cơm ra khỏi miệng bé Béo, lôi ra một đống thuốc giải độc định nhét vào miệng con mèo tội nghiệp, nhưng nó lại quấy rối không chịu, một mực đòi bát cơm.
"Đình Đình, ôm lấy Béo, không được để con bé lại gần đống thức ăn."
Cô tiếp tục thử với thịt khô, độc tính lan tràn nhanh chóng, cắt một ít miếng da lông ngâm vào nước sôi, dù ít nhưng vẫn biểu hiện có độc.
"Toàn thân con chồn hương đều độc, mau, mọi người lại đây uống thuốc giải độc."
"Khỉ, sóc, chồn, có cả mèo hoang... chỉ là chúng hơi lớn."
Thật không biết diễn tả như thế nào cho chính xác những gì cô nhìn thấy. Nói chúng bình thường thì không hẳn, nhưng nếu khác thường thì thật không biết nói gì ngoài việc chúng hơi to, ánh mắt sắc bén và nhiều chủng loại lại đi cùng nhau.
"Chúng ăn tạp à? Sao lại kết bầy mà đi?"
"Có khi nào chúng ta suy nghĩ nhiều rồi không?"
Đình Đình cũng khó hiểu. Nhưng sự việc sau đó đã trả lời cho cô bé.
Những con vật ngày thường bé nhỏ đó như được tiêm thuốc kích thích, phân biệt hai hướng lao đến hai chiếc xe. Người bán xe không nói ngoa chút nào, xe của họ chỉ truyền tới những âm thanh cộp cộp như ai đó ném đá, không hề bị xay xước. Dù tối vẫn nhận ra bên kia không tốt như vậy, tiếng con nít khóc truyền ra ầm ĩ, làm cho những con thú bên xe của bọn cô cũng bị kích thích mà đi gần hết qua bên đó.
Kết quả là chiếc xe du lịch loại gia đình bị một đám thú hoang đập phá, hò hét xen lẫn tiếng trẻ con khóc ồn ào cả một khu đêm vắng.
"Tiểu Nhiễm."
"Chờ, bọn nó dù có thông minh lắm cũng không thể nào tiến hóa nhanh đến vậy."
'Meo meo.'
Lúc này bỗng nhiên bé Béo kêu lên inh ỏi, muốn nhảy ra khỏi tay Đình Đình lao về một hướng.
"Tiểu Nhiễm, bé Béo bị gì đó."
Nhìn về hướng Béo đang kêu gào, cô đưa tay đập đập nhẹ cái đầu xấu xí của nó.
"Ngoan để yên cho tỷ làm việc. Hay muốn tỷ cạo trụi lông."
'...'
Một con chồn hương lấp ló trong bụi cây, nó đang kêu rin rít không ngừng. Thỉnh thoảng lại chạy sang nơi khác kêu lên. Lạ là mỗi lần nó kêu thì tụi thú rừng càng thêm kích thích.
'Xoảng.'
Tiếng kính vỡ vang lên, tiếng kêu la hét xe bên cạnh càng tăng cao. Nhiễm Nhan như thấy được vẻ mặt của nó tỏ ra khoái chí và hưng phấn kêu lên không ngừng.
Nhắm chuẩn, nhân lúc nó muốn thay đổi vị trí tiếp cận gần hơn với chiếc xe bên cạnh, canh chuẩn thời cơ nó bại lộ ra bên ngoài.
'Vút.'
Tên rời nỏ, liên tục bắn ra 5 phát, dù nó nhanh đến mấy vẫn bị trúng ba mũi tên, chết ngay tại chỗ. Lũ thú rừng thấy kẻ cầm đầu bị bắn thì mất phương hướng chạy tán loạn. Có mấy con nhăm nhe ý đồ muốn mang xác con chồn hương đều bị Nhiễm Nhan và Giai Giai hạ gục tại chỗ.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến mười phút tất cả đã mất tăm không một tung tích, chỉ còn lại trên mặt đất xác con chồn hương và mấy con thú có ý đồ cướp xác.
Giai Giai mở cửa nhảy xuống đầu tiên, Nhiễm Nhan bước theo bé Béo chạy tới xác con chồn hương, cứ 'meo meo' liên tục không ngừng, nhìn rất hưng phấn và vui vẻ.
Bỏ ngoài tai tiếng kêu khóc từ bên xe hàng xóm, cô xách cổ Béo đưa cho Đình Đình, tránh mấy vết máu bẩn thỉu, lại mất công tắm cho nó.
"Các người, các người giết chúng?"
Ngước mắt nhìn người đàn ông đỡ vợ con xuống xe.
"Thì sao?"
"Tại sao các người có vũ khí lại không giết chúng ngay từ đầu, để chúng làm hại con ta?"
Cô vợ ôm con đang khóc lóc không ngừng, nhìn tay thằng bé có vài vết máu, chắc do bị con nào đó cào trúng.
"Ta là vệ sĩ của bọn ngươi sao?"
"Không... không phải..."
"Vậy thì tại sao bọn ta phải có nghĩa vụ bảo vệ các người."
Như nhận thấy mình có chút đuối lý, nhưng đứa con cứ khóc lóc không ngừng, lại nhìn tay thằng bé đang rớm máu, cô mẹ lại xót ruột nói.
"Nhưng các người có vũ khí, ta thấy các người bắn chết bọn chúng rất dễ dàng, nếu ngay từ đầu cô chịu ra tay thì cửa kính xe bọn ta đâu bị vỡ..."
"Im miệng. Là con dâu ta thất lễ, xin lỗi cô gái."
Nhiễm Nhan kéo tay Giai Giai, rút tên, xem xét xác con chồn hương, nhìn con Béo rồi lại nhìn con chồn đang chảy máu không ngừng mà do dự.
"Haizz đúng là mắc nợ các ngươi."
Bọn người kia tưởng Nhiễm Nhan nói mình, đang không biết cô gái sẽ tỏ vẻ hối lỗi hay an ủi, nhưng chỉ thấy cô mang nước ra, rửa sạch mũi tên cất vào, nhanh chóng lấy ra một cái hộp to, lau sơ xác con chồn rồi bỏ vào đóng kín nắp. Lau sạch tay, bước lên xe, đóng cửa, lái xe đi. Không hề bố thí cho bọn họ một câu nói hay ánh mắt.
"Hệ thống ảo, mở bản đồ hướng dẫn lái xe."
'Phí 10 kim ngạch, xin Chuyển Giả xác nhận.'
"Xác nhận, xác nhận được chưa, đồ gian thương."
'Bản đồ đã mở, khuyến mãi thêm con đường tốt nhất cho Chuyển Giả đến được thành phố A, không cần cám ơn.'
"Hừ nếu không phải chạy xe ban đêm, ta mới không thèm mua bản đồ của gian thương nhà ngươi."
'...'
"Tiểu Nhiễm, sao không đợi sáng chút hãy lên đường."
Nhiễm Nhan chăm chú lái xe theo hướng dẫn của hệ thống, dù tốn kim ngạch nhưng nó chỉ đường rất tận tâm, không lo lạc đường.
"Nơi đó mùi máu tanh nồng, không biết chết một con chồn thì tiếp theo sẽ xuất hiện con nào, hiện tại chưa hiểu biết về chúng, tránh đi vẫn hơn."
"Không phải là do lấy xác đầu lĩnh nên sợ bị trả thù à?"
Liếc xéo Giai Giai, cô khinh thường, không thèm chấp nhất với mấy đứa đoán đúng ý nghĩ đen tối của mình. Nếu không vì con mèo Béo xấu xí cứ đòi con chồn đó thì cô cũng không thèm quan tâm gây thù.
'Meo meo.'
Nhắc đến đầu sỏ thì đang rất hớn hở cứ đi xung quanh cái hộp chứa xác mà kêu vui vẻ không ngừng. Làm cho cô đang quạu cũng ghen ghét.
"Béo, không ai giành giựt, đừng kêu vui vẻ trên nỗi đau người khác. Đồ xấu xí mà."
'Meo.'
"Ha ha ha tiểu Nhiễm, đừng chấp nhất với một con mèo nhỏ."
Lái xe cả đêm, khi trời sáng thì cả bọn cũng đến được một khu du lịch sinh thái lớn. Cả đám còn ám ảnh lũ thú rừng đêm qua, nên chọn một khách sạn xa rừng và gần giao lộ nhất đặt phòng.
Bước vào phòng cô chỉ muốn tắm rửa, ăn sáng rồi nằm ườn ra giường ngủ bù. Nhưng không thể nào ngó lơ con Béo cứ nhìn chằm chằm cái hộp, như là sơn hào hải vị trân quý. Người không biết còn nghĩ rằng bọn cô bỏ đói nó mấy ngày trời.
"Chẳng lẽ thịt chồn ngon như vậy?"
Giai Giai cũng bắt đầu khó hiểu về sự chấp nhất của bé Béo. Bỏ qua những mệt mỏi, cả đám khóa cửa, chui vào nhà tắm, quyết định xem xét cẩn thận cái xác con chồn. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, máu cũng bắt đầu ngừng chảy. Nó nằm im lìm trên nền nhà tắm, không ai trong số họ có ý định cắt xẻ con vật.
"Chẳng lẽ để bé Béo ăn tươi nuốt sống."
Ba con người nhìn nhau, bắt đầu có lục đục nội bộ, chia cắt tình chị em thân thiết.
"Bốc thăm đi."
Cô quyết định nhanh chóng, và kết quả đau thương.
"Tiểu Nhiễm à, tại sao cứ không tin vào số đen đủi của mình như vậy."
"Im hết đi."
Cầm dao lên, tỏ vẻ rất chuyên nghiệp, bắt đầu lột da quăng qua một bên cho Đình Đình rửa sạch để dành nấu nước nóng rồi phơi khô tiệt trùng làm ổ lót cho bé Béo.
"Lóc thịt nhỉ?"
'Meo.'
Nhìn con chồn lớn thế thôi, nhưng thịt thì chẳng được bao nhiêu, tầm hai kg là cùng, nhưng toàn thịt nạc, không có mỡ, rửa sạch, ngay cả cô nhìn cũng thèm thịt khô.
"Cái này làm thịt khô ăn chắc ngon nhỉ, Béo ha?"
"Ừ ta đồng ý, làm thịt khô để dành ăn."
Nội tạng thì cô không có ý định đụng tới, ai biết được con nhóc xấu số này ăn uống bậy bạ gì.
"Béo à, mấy cái này quá bẩn, ta chỉ lấy quả tim và não để chưng cất cho con ăn thôi, mấy cái này vứt đi nhé."
Hỏi thế thôi nhưng cô đã nhanh chóng phi tang tất cả đồ vứt đi vào hộp nhựa, rửa sạch bên ngoài, bỏ vào mấy lớp bao ni lông. Giai Giai có nhiệm vụ rửa sạch nhà tắm, không để lại một mùi tanh nào. Nhiễm Nhan cũng thắc mắc tác dụng của động vật biến hóa nên lôi ra bếp mini.
Một bên nấu nước trụng da lông, một bên hấp chín đồ ăn và sấy khô thịt. Chưa đến hai tiếng đồng hồ, trước ánh mắt trông mong của Béo, mọi thứ đã xong. Chưa kể đến thịt khô đang còn phơi nắng cùng với miếng da. Tô chưng cất não và tim được mang ra, mùi thơm nồng lan tỏa ra khắp phòng.
"Béo, đợi nguội rồi ăn, không thôi phỏng."
'Meo meo.'
Ai nói thì nói, nhưng Béo vẫn ăn phần của mình rất ngon lành, Nhiễm Nhan nhìn nhìn phần còn lại bên trong nồi, ngó ngó hai đứa nhóc cũng trông mong nhìn mình. Trời xui đất khiến, cô lấy ra một cây trâm bạc, đâm vào. Cả cây trâm đen lẻm nhanh chóng.
"Có độc."
Nhanh tay lấy bát cơm ra khỏi miệng bé Béo, lôi ra một đống thuốc giải độc định nhét vào miệng con mèo tội nghiệp, nhưng nó lại quấy rối không chịu, một mực đòi bát cơm.
"Đình Đình, ôm lấy Béo, không được để con bé lại gần đống thức ăn."
Cô tiếp tục thử với thịt khô, độc tính lan tràn nhanh chóng, cắt một ít miếng da lông ngâm vào nước sôi, dù ít nhưng vẫn biểu hiện có độc.
"Toàn thân con chồn hương đều độc, mau, mọi người lại đây uống thuốc giải độc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.