Chương 62: Động vật đen
Liên Yến
28/08/2022
Cả đám không dây dưa, dứt khoát trả phòng, thanh toán tiền, đi xuống bãi xe, thì gặp một người.
"À nhìn có vẻ quen."
Giai Giai liếc mắt người đã mù đường còn mù cả nhận mặt người quen. Tốt bụng nhắc nhở cô.
"Đó là Bạch Quang, đoàn phó của Đoàn Phong hội."
"Thật tình cờ, Nhiễm nữ sĩ, cô cũng ở đây."
Bạch Quang rất thân sĩ, nắm hờ tay cô rồi bỏ ra rất nhẹ nhàng. Anh đã thấy bọn cô đi vào khách sạn từ mấy ngày trước, nhưng chưa có dịp chào hỏi.
"Tình cờ thật Bạch đoàn phó, gọi ta là Nhiễm Nhan được rồi."
"Vậy cô gọi Bạch Quang là được. Cô muốn đi đâu sao?"
Nhiễm Nhan đưa ba lô cho Đình Đình ôm vào xe chờ mình, cười nhẹ trả lời Bạch Quang.
"Chỉ là ở tạm thôi, hiện tại muốn đi mua chỗ nào yên ắng tĩnh dưỡng, bên ngoài bắt đầu bất ổn, ở khách sạn không tốt lắm."
Bạch Quang vui vẻ.
"Thật trùng hợp, ta và Thạch Nhất vừa mua một khu biệt thự ngoại ô, không xa thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, cách xa hướng rừng rậm và khu sinh thái. Ta cũng vừa lúc trở về lấy đồ, nếu không ngại có thể ở chung để dễ chiếu cố."
Nhiễm Nhan suy nghĩ nhanh chóng: Thạch Nhất, anh trai Bích lão lão, cô có gặp vài lần, làm người đáng tin. Nhưng nhìn con hồ li Bạch Quang đang cười trước mắt thì không tin nổi. Lấy đồ? Chứ không phải canh cô sao?
"Vậy thì tốt quá, đã vậy chị em chúng tôi làm phiền Bạch đoàn phó."
"Không gì, cô khách sáo, vậy chúng ta đi."
"Được."
Lái xe theo phía sau Bạch Quang, Giai Giai thì không nghĩ nhiều, chỉ có Đình Đình hơi thắc mắc.
"Chúng ta ở chung với họ có ổn không?"
"Không ổn chút nào?"
"Vậy sao còn đi."
Liếc mắt chiếc xe phía trước, cô nhìn Đình Đình cười nhẹ.
"Tiểu Đình vừa mới tiến vị diện có nhiều điều chưa hiểu, Chuyển Giả tranh giành đứng top để có nhiều tài nguyên, nhưng không phải ai cũng nhất định chém giết nhau. Trước mắt anh trai của Bích lão lão và tên hồ li Bạch Quang tạm tin được. Nên ở tạm thời gian ngắn cũng không sao, sẵn xem xét họ có tin tức gì không?"
"À vậy bé Béo có bị họ để ý không?"
Đưa tay gõ nhẹ mặt tròn của Béo Giai Giai trả lời thay cô.
"Không sao, Chuyển Giả đều hiểu đồ vật được hệ thống xác nhận chủ quyền là không có cách cướp đoạt. Chúng ta đi khỏi thành phố vì tránh người ở đây không biết chuyện mà đem bé Béo đi thí nghiệm thôi."
Đình Đình gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Hừ tốn của ta biết bao nhiêu kim ngạch, không có lợi ích gì thì ta có mà thèm cái hệ thống gian thương ấy."
'...'
Nơi họ đến là một trang trại nhỏ vùng ngoại ô, xung quanh đang có nhiều công nhân đào rãnh nước và xây hàng rào gạch cao.
"Đúng là Đoàn hội giàu có, thật chịu chi tiền."
Giai Giai ngậm kẹo mút nhìn nhìn diện tích trang trại, đủ loại người đi tới đi lui. Xe họ chạy theo con đường đất gần mười phút mới dừng lại tại một căn nhà lớn. Bạch Quang dừng xe bước xuống tiến lại gần bọn họ, thấy bé Béo ló đầu từ trong lòng của Đình Đình nhìn ngó xung quanh. Anh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh làm như bình thường dẫn đường cho họ.
"Bên ngoài trang trại có mấy dãy phòng dành cho đoàn viên, bên trong này cũng có một vài thành viên chủ chốt. Đi theo con đường mòn này có vài căn nhà nhỏ riêng biệt trước đây dành cho khách du lịch. Mọi người có thể chọn tùy ý."
"Làm phiền mọi người."
"Bạch Quang về rồi à. Nhiễm Nhan cũng đến rồi sao, đã lâu không gặp."
Thân hình cao ráo, nhìn bề ngoài có hơi khù khờ, nhưng lại cho người đối diện cảm giác thân thiện. Dù là anh em sinh đôi với Thạch Bích, nhưng đúng là hai hình mẫu trái ngược.
"Đã lâu không gặp, Thạch lão đầu."
"Đầu đất ca ca, đã lâu không gặp."
Thạch Nhất cười cười gãi đầu, tính cách chị em nhà Nhiễm Nhan anh không mấy xa lạ. Sau đó mới để ý đến cô bé Đình Đình ôm con mèo nhỏ kế bên.
"Nhiễm Nhan, muội có thêm một cái đuôi a?"
"Gì mà thêm một cái đuôi, đây là Đình Đình, thành viên mới của gia đình họ Nhiễm bọn ta. Và đây là Nhiễm Béo, em út trong nhà."
Giai Giai hất hàm xem thường, đầu đất đúng là đầu đất, không bằng Bích tỷ tỷ, thật làm người ta bực mình.
"Ha ha là ta sai, chào Đình Đình và... bé Béo. Ta tên Thạch Nhất, sau này có thể gọi ta Thạch đại ca."
"Đầu đất ca."
Giai Giai không buông tha anh chàng đáng thương.
Xung quang không nhiều cây bụi, chỉ trồng những loại cây hoa cao che mát cho đường đi. Nói là dãy nhà, nhưng cũng chỉ có 5 ngôi nhà gỗ một tầng. Bề ngoài giống nhau, chỉ là được sơn đủ màu sắc.
"Căn màu đỏ thật đẹp, chọn căn này đi tiểu Nhiễm."
Giai Giai và bé Béo chạy chạy xung quanh căn nhà màu đỏ nhìn nhìn thích thú.
"Rất đẹp, bọn động vật cũng rất thích mấy màu sặc sỡ như vậy."
"..."
Nhiễm Nhan quay qua Bạch Quang, chỉ về ngôi nhà màu xanh nhạt, rất trùng với không gian xung quanh.
"Căn nhà này có ai nghỉ chưa?"
"Vẫn chưa, cô thích căn này sao? Ta cho người dọn dẹp và thay mới chăn ga cho cô."
"Không cần phiền phức vậy, bọn ta có chuẩn bị đồ đạc cả. Ngày thường thức ăn cũng có sẵn, chỉ cần một chỗ thanh tịnh là được."
"Không có gì, ta và Thạch Nhất ban ngày có thể ra ngoài, nhưng ban đêm vẫn về nơi đây nghỉ ngơi. Mọi người cần gì cứ nói."
"Cám ơn Bạch đoàn phó."
"Ta..."
Không đợi Thạch Nhất nói xong, Bạch Quang đã lôi anh ta đi trong ánh mắt tò mò của hai đứa nhóc và một con mèo.
"Người ta đi rồi, dọn dẹp, không dọn xong thì không có cơm ăn."
"Ăn cơm, khung cảnh này thích hợp ăn lẩu, đồ nướng."
"Hôm trước mới ăn nướng xong."
"Đã quá lâu."
Căn nhà không quá lớn, hàng hiên đặt một bộ ghế đan mây, bàn trà. Bên trong là nệm nhỏ lót thảm nằm đọc sách, phía trong có bếp nhỏ nhỏ. Tầng một chỉ đơn giản tủ quần áo, một bàn nhỏ trang điểm, giường lớn, đặc biệt nhà tắm sạch sẽ có bồn tắm. Sân thượng chỉ xây một căn phòng nhỏ, xung quanh dùng hàng rào gỗ, đặt vài chậu hoa vây quanh, treo đèn. Ở giữa để trống dành cho khách du lịch mở tiệc ngắm cảnh.
Nhìn chung nhà tuy không lớn nhưng đầy đủ, đúng là xây dựng cho khách du lịch nghỉ dưỡng. Cả ba cùng nhau dọn dẹp, thay đồ đạc chăn màn của bản thân. Bé Béo thì chạy lên xuống khi theo người này, lúc bám chân người kia. Vui vẻ đánh dấu lãnh thổ mới của mình.
Nhìn như một cục lông tròn nhỏ lăn tới lăn lui, thỉnh thoảng còn té lên té xuống lăn lăn vài vòng tròn.
"Tắm rửa sạch sẽ thật là thích ý thoải mái."
Đình Đình vừa sấy lông cho bé Béo xong, nhìn Giai Giai đi ra từ nhà tắm trèo lên giường nằm, thì cũng đi lại sấy tóc cho cô bé.
"Tiểu Giai sấy tóc xong thì dọn đồ ăn nhé, ta đi tắm."
"Đã biết."
Chiều tà cùng gia đình bạn bè ăn lẩu trên sân thượng, gió thổi man mát là một trãi nghiệm mà ai cũng yêu thích.
"Bé Béo ăn quá nhiều. Không ai ôm nổi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2. [Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
4. Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
=====================================
'Meo.'
"Còn nhiều đây này, đã ăn xong đâu."
"Thơm quá, mọi người đang ăn lẩu sao?"
Giai Giai ló người ra ngoài lan can nhìn xuống phía trước, Thạch Nhất cùng Bạch Quang hai người ôm đồ đạc đầy tay, xem ra là định đi viếng nhà mới.
"Đầu đất ca, lên ăn lẩu."
Hai anh chàng cũng không khách khí, đi theo thang lầu ở bên hông hiên nhà lên sân thượng.
"Mang một ít đồ mừng mọi người mới tới."
Bạch Quang đưa một bao đồ cho Nhiễm Nhan, thuận thế ngồi xuống chung với Thạch Nhất.
"Thật ngon."
"Nhiễm Nhan, cô nên dạy cho Thạch Bích một khóa nấu nướng, muội ấy nấu mà muốn đốt trụi cái bếp."
"Ta không có khả năng đó, lão đầu nên nhờ người khác."
"Ây ta nào biết ai?"
"Đừng nhìn ta, ta không biết."
Bé Béo no căng tròn bụng, nằm ngửa trên ổ được Giai Giai mang lên cho phơi nắng. Bạch Quang muốn đưa tay vuốt bụng thì bị bé con tát một cái, liếc liếc mắt khinh thường ngoảng mông tròn bỏ đi chui vào người Nhiễm Nhan nằm.
"Mèo con thật có linh tính."
Đã nói thì cô cũng muốn hỏi.
"Bạch đoàn phó nắm được bao nhiêu tình hình phó giới?"
"Cũng không bao nhiêu, chủ yếu là từ một năm trước, động vật bắt đầu có nhiều biểu hiện lạ thất thường. Hiện tại thì bên viện nghiên cứu chỉ mới phát hiện được thịt chúng có độc, nhưng chỉ độc hướng về con người, nhưng đồng loại ăn thì không bị ảnh hưởng mà còn có thể tăng mạnh về sức khỏe và trí tuệ."
"Bọn họ mang động vật ra nghiên cứu cũng không lạ, nhưng lại cung cấp thức ăn cho chúng tiến hóa mạnh hơn thì đúng là nguy hiểm. Họ nghĩ mình có khả năng kiểm soát?"
"Còn một điều là mỗi khi trăng tròn chúng sẽ càng bị kích thích theo hướng bạo loạn."
"À nhìn có vẻ quen."
Giai Giai liếc mắt người đã mù đường còn mù cả nhận mặt người quen. Tốt bụng nhắc nhở cô.
"Đó là Bạch Quang, đoàn phó của Đoàn Phong hội."
"Thật tình cờ, Nhiễm nữ sĩ, cô cũng ở đây."
Bạch Quang rất thân sĩ, nắm hờ tay cô rồi bỏ ra rất nhẹ nhàng. Anh đã thấy bọn cô đi vào khách sạn từ mấy ngày trước, nhưng chưa có dịp chào hỏi.
"Tình cờ thật Bạch đoàn phó, gọi ta là Nhiễm Nhan được rồi."
"Vậy cô gọi Bạch Quang là được. Cô muốn đi đâu sao?"
Nhiễm Nhan đưa ba lô cho Đình Đình ôm vào xe chờ mình, cười nhẹ trả lời Bạch Quang.
"Chỉ là ở tạm thôi, hiện tại muốn đi mua chỗ nào yên ắng tĩnh dưỡng, bên ngoài bắt đầu bất ổn, ở khách sạn không tốt lắm."
Bạch Quang vui vẻ.
"Thật trùng hợp, ta và Thạch Nhất vừa mua một khu biệt thự ngoại ô, không xa thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, cách xa hướng rừng rậm và khu sinh thái. Ta cũng vừa lúc trở về lấy đồ, nếu không ngại có thể ở chung để dễ chiếu cố."
Nhiễm Nhan suy nghĩ nhanh chóng: Thạch Nhất, anh trai Bích lão lão, cô có gặp vài lần, làm người đáng tin. Nhưng nhìn con hồ li Bạch Quang đang cười trước mắt thì không tin nổi. Lấy đồ? Chứ không phải canh cô sao?
"Vậy thì tốt quá, đã vậy chị em chúng tôi làm phiền Bạch đoàn phó."
"Không gì, cô khách sáo, vậy chúng ta đi."
"Được."
Lái xe theo phía sau Bạch Quang, Giai Giai thì không nghĩ nhiều, chỉ có Đình Đình hơi thắc mắc.
"Chúng ta ở chung với họ có ổn không?"
"Không ổn chút nào?"
"Vậy sao còn đi."
Liếc mắt chiếc xe phía trước, cô nhìn Đình Đình cười nhẹ.
"Tiểu Đình vừa mới tiến vị diện có nhiều điều chưa hiểu, Chuyển Giả tranh giành đứng top để có nhiều tài nguyên, nhưng không phải ai cũng nhất định chém giết nhau. Trước mắt anh trai của Bích lão lão và tên hồ li Bạch Quang tạm tin được. Nên ở tạm thời gian ngắn cũng không sao, sẵn xem xét họ có tin tức gì không?"
"À vậy bé Béo có bị họ để ý không?"
Đưa tay gõ nhẹ mặt tròn của Béo Giai Giai trả lời thay cô.
"Không sao, Chuyển Giả đều hiểu đồ vật được hệ thống xác nhận chủ quyền là không có cách cướp đoạt. Chúng ta đi khỏi thành phố vì tránh người ở đây không biết chuyện mà đem bé Béo đi thí nghiệm thôi."
Đình Đình gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Hừ tốn của ta biết bao nhiêu kim ngạch, không có lợi ích gì thì ta có mà thèm cái hệ thống gian thương ấy."
'...'
Nơi họ đến là một trang trại nhỏ vùng ngoại ô, xung quanh đang có nhiều công nhân đào rãnh nước và xây hàng rào gạch cao.
"Đúng là Đoàn hội giàu có, thật chịu chi tiền."
Giai Giai ngậm kẹo mút nhìn nhìn diện tích trang trại, đủ loại người đi tới đi lui. Xe họ chạy theo con đường đất gần mười phút mới dừng lại tại một căn nhà lớn. Bạch Quang dừng xe bước xuống tiến lại gần bọn họ, thấy bé Béo ló đầu từ trong lòng của Đình Đình nhìn ngó xung quanh. Anh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh làm như bình thường dẫn đường cho họ.
"Bên ngoài trang trại có mấy dãy phòng dành cho đoàn viên, bên trong này cũng có một vài thành viên chủ chốt. Đi theo con đường mòn này có vài căn nhà nhỏ riêng biệt trước đây dành cho khách du lịch. Mọi người có thể chọn tùy ý."
"Làm phiền mọi người."
"Bạch Quang về rồi à. Nhiễm Nhan cũng đến rồi sao, đã lâu không gặp."
Thân hình cao ráo, nhìn bề ngoài có hơi khù khờ, nhưng lại cho người đối diện cảm giác thân thiện. Dù là anh em sinh đôi với Thạch Bích, nhưng đúng là hai hình mẫu trái ngược.
"Đã lâu không gặp, Thạch lão đầu."
"Đầu đất ca ca, đã lâu không gặp."
Thạch Nhất cười cười gãi đầu, tính cách chị em nhà Nhiễm Nhan anh không mấy xa lạ. Sau đó mới để ý đến cô bé Đình Đình ôm con mèo nhỏ kế bên.
"Nhiễm Nhan, muội có thêm một cái đuôi a?"
"Gì mà thêm một cái đuôi, đây là Đình Đình, thành viên mới của gia đình họ Nhiễm bọn ta. Và đây là Nhiễm Béo, em út trong nhà."
Giai Giai hất hàm xem thường, đầu đất đúng là đầu đất, không bằng Bích tỷ tỷ, thật làm người ta bực mình.
"Ha ha là ta sai, chào Đình Đình và... bé Béo. Ta tên Thạch Nhất, sau này có thể gọi ta Thạch đại ca."
"Đầu đất ca."
Giai Giai không buông tha anh chàng đáng thương.
Xung quang không nhiều cây bụi, chỉ trồng những loại cây hoa cao che mát cho đường đi. Nói là dãy nhà, nhưng cũng chỉ có 5 ngôi nhà gỗ một tầng. Bề ngoài giống nhau, chỉ là được sơn đủ màu sắc.
"Căn màu đỏ thật đẹp, chọn căn này đi tiểu Nhiễm."
Giai Giai và bé Béo chạy chạy xung quanh căn nhà màu đỏ nhìn nhìn thích thú.
"Rất đẹp, bọn động vật cũng rất thích mấy màu sặc sỡ như vậy."
"..."
Nhiễm Nhan quay qua Bạch Quang, chỉ về ngôi nhà màu xanh nhạt, rất trùng với không gian xung quanh.
"Căn nhà này có ai nghỉ chưa?"
"Vẫn chưa, cô thích căn này sao? Ta cho người dọn dẹp và thay mới chăn ga cho cô."
"Không cần phiền phức vậy, bọn ta có chuẩn bị đồ đạc cả. Ngày thường thức ăn cũng có sẵn, chỉ cần một chỗ thanh tịnh là được."
"Không có gì, ta và Thạch Nhất ban ngày có thể ra ngoài, nhưng ban đêm vẫn về nơi đây nghỉ ngơi. Mọi người cần gì cứ nói."
"Cám ơn Bạch đoàn phó."
"Ta..."
Không đợi Thạch Nhất nói xong, Bạch Quang đã lôi anh ta đi trong ánh mắt tò mò của hai đứa nhóc và một con mèo.
"Người ta đi rồi, dọn dẹp, không dọn xong thì không có cơm ăn."
"Ăn cơm, khung cảnh này thích hợp ăn lẩu, đồ nướng."
"Hôm trước mới ăn nướng xong."
"Đã quá lâu."
Căn nhà không quá lớn, hàng hiên đặt một bộ ghế đan mây, bàn trà. Bên trong là nệm nhỏ lót thảm nằm đọc sách, phía trong có bếp nhỏ nhỏ. Tầng một chỉ đơn giản tủ quần áo, một bàn nhỏ trang điểm, giường lớn, đặc biệt nhà tắm sạch sẽ có bồn tắm. Sân thượng chỉ xây một căn phòng nhỏ, xung quanh dùng hàng rào gỗ, đặt vài chậu hoa vây quanh, treo đèn. Ở giữa để trống dành cho khách du lịch mở tiệc ngắm cảnh.
Nhìn chung nhà tuy không lớn nhưng đầy đủ, đúng là xây dựng cho khách du lịch nghỉ dưỡng. Cả ba cùng nhau dọn dẹp, thay đồ đạc chăn màn của bản thân. Bé Béo thì chạy lên xuống khi theo người này, lúc bám chân người kia. Vui vẻ đánh dấu lãnh thổ mới của mình.
Nhìn như một cục lông tròn nhỏ lăn tới lăn lui, thỉnh thoảng còn té lên té xuống lăn lăn vài vòng tròn.
"Tắm rửa sạch sẽ thật là thích ý thoải mái."
Đình Đình vừa sấy lông cho bé Béo xong, nhìn Giai Giai đi ra từ nhà tắm trèo lên giường nằm, thì cũng đi lại sấy tóc cho cô bé.
"Tiểu Giai sấy tóc xong thì dọn đồ ăn nhé, ta đi tắm."
"Đã biết."
Chiều tà cùng gia đình bạn bè ăn lẩu trên sân thượng, gió thổi man mát là một trãi nghiệm mà ai cũng yêu thích.
"Bé Béo ăn quá nhiều. Không ai ôm nổi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2. [Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
4. Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
=====================================
'Meo.'
"Còn nhiều đây này, đã ăn xong đâu."
"Thơm quá, mọi người đang ăn lẩu sao?"
Giai Giai ló người ra ngoài lan can nhìn xuống phía trước, Thạch Nhất cùng Bạch Quang hai người ôm đồ đạc đầy tay, xem ra là định đi viếng nhà mới.
"Đầu đất ca, lên ăn lẩu."
Hai anh chàng cũng không khách khí, đi theo thang lầu ở bên hông hiên nhà lên sân thượng.
"Mang một ít đồ mừng mọi người mới tới."
Bạch Quang đưa một bao đồ cho Nhiễm Nhan, thuận thế ngồi xuống chung với Thạch Nhất.
"Thật ngon."
"Nhiễm Nhan, cô nên dạy cho Thạch Bích một khóa nấu nướng, muội ấy nấu mà muốn đốt trụi cái bếp."
"Ta không có khả năng đó, lão đầu nên nhờ người khác."
"Ây ta nào biết ai?"
"Đừng nhìn ta, ta không biết."
Bé Béo no căng tròn bụng, nằm ngửa trên ổ được Giai Giai mang lên cho phơi nắng. Bạch Quang muốn đưa tay vuốt bụng thì bị bé con tát một cái, liếc liếc mắt khinh thường ngoảng mông tròn bỏ đi chui vào người Nhiễm Nhan nằm.
"Mèo con thật có linh tính."
Đã nói thì cô cũng muốn hỏi.
"Bạch đoàn phó nắm được bao nhiêu tình hình phó giới?"
"Cũng không bao nhiêu, chủ yếu là từ một năm trước, động vật bắt đầu có nhiều biểu hiện lạ thất thường. Hiện tại thì bên viện nghiên cứu chỉ mới phát hiện được thịt chúng có độc, nhưng chỉ độc hướng về con người, nhưng đồng loại ăn thì không bị ảnh hưởng mà còn có thể tăng mạnh về sức khỏe và trí tuệ."
"Bọn họ mang động vật ra nghiên cứu cũng không lạ, nhưng lại cung cấp thức ăn cho chúng tiến hóa mạnh hơn thì đúng là nguy hiểm. Họ nghĩ mình có khả năng kiểm soát?"
"Còn một điều là mỗi khi trăng tròn chúng sẽ càng bị kích thích theo hướng bạo loạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.