Chương 75: Kỉ băng hà
Liên Yến
28/08/2022
Mở mắt ra sau giấc ngủ sâu, Nhiễm Nhan mất vài phút mới nhớ ra được mình đang ở trong phó giới, nhìn đống lửa cháy nổ lốp bốp mà suy nghĩ: Không biết số than nén của mình mang theo có đủ dùng không. Cũng không mấy lo lắng, cùng lắm thì dùng năng lượng hạt cao làm nguyên liệu đốt, may mắn là lúc đi đã đổi sang nguyên trạng thái. Dù hơi luyến tiếc nhưng mà cô tò mò, đến cuối phó giới sẽ là gì.
"Tiểu Nhiễm dậy rồi sao?"
"Ừ, mới ra ngoài hả. Bên ngoài có chuyển đổi gì không?"
"Vâng, bên ngoài vẫn bão tuyết không ngừng, lều của chúng ta đã rất dày và bị chôn xuống thêm 10m nữa rồi."
"Nên là hai đứa em thông thêm hai lỗ thông gió lớn để tránh bị ngẹt."
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Nhiễm Nhan xoa xoa bé Béo vẫn đang cuộn tròn trong lòng cô rầm rì ngủ.
"Gần 10 tiếng đồng hồ."
"Xem ra trời lạnh làm giấc ngủ sâu hơn, không cẩn thận ngủ đến lúc bị đông lạnh chết cũng không chừng."
Cầm ly nước ấm súc miệng sơ qua, ngậm ngậm nước thảo dược để thông họng. Ăn cùng với mọi người không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa tối. Uống ngụm canh được hâm nóng mà thở dài thoả mãn. Thật hạnh phúc.
"Trước mắt chúng ta cứ ở trong lều, may vá hết đống đồ cần mặc. May xong mà bên ngoài vẫn không có tiến triển, sẽ bắt đầu di chuyển nhìn tình hình xung quanh rồi quyết định nên tiếp tục xây nhà hay lên đường."
"Được, ta nghe tiểu Nhiễm."
‘Meo.’
Tận dụng đống chăn da thú may cho mỗi người ba bộ quần áo kèm mũ che kín mít, độn vào giày ống thêm mấy miếng vảy trăn tăng độ bền và giữ ấm. Còn lại giữ nguyên để sau này xem khi cần sẽ lấy ra.
Qua đi hai ngày tuyết vẫn không ngừng rơi, cả đám bắt đầu đi từng hướng một, đến hết chiều dài sợi dây 1000m thì lần về đường cũ. Cứ liên tục vài lần khi xác định chắc chắn xung quanh cũng chỉ là tuyết với tuyết thì mọi người chuẩn bị xây nhà định cư lâu dài.
Có kinh nghiệm từ lều nhỏ, phân chia công việc như cũ, chỉ có điều lần này mọi người xây rộng ra, bán kính hình tròn rộng 15m chia làm hai khu vực trong ngoài.
Tầng bên dưới bếp lò đặt ở giữa để đốt than nấu nướng đun sôi nước làm ấm cả căn lều phía trên, một bên phân chia khu vực tắm, vệ sinh, có đặt ống trúc bọc da thú xung quanh đưa ra bên ngoài tránh bốc mùi. Những khu vực còn lại chứa đồ vật linh tinh sau này nếu có.
Phía trên đơn giản ngăn mành thú ở giữa, bên trong làm thành phòng ngủ nhỏ xinh, ở ngoài xem như phòng khách ngồi chơi ăn uống. Đường hầm thông ra bên ngoài được kéo dài suốt 5m rẽ ra hai hướng khác nhau. Gió không lọt vào bên trong nhà tuyết, chỉ cần giữ lửa ấm bên dưới thì ở trong nhà độ ấm sẽ luôn ôn hoà ở mức độ có thể bỏ đi áo khoác da thú bên ngoài.
"Xây một căn nhà mất hơn cả tháng, tuyết vẫn không ngừng rơi. Không lẽ cả quá trình chúng ta cứ tiếp tục nhìn tuyết rơi như vậy."
"May ra chúng ta đã làm xong nhà, có thể trạch trong nhà."
“Sau đó ăn no chờ chết.”
“Phi phi phỉ phui cái miệng.”
Nhìn mấy đứa nhỏ dù có dùng dược dưỡng da, nhưng do muốn nhanh chóng hoàn thành lều tuyết cho cô được bớt lạnh, mà lại ở suốt bên ngoài tuyết lạnh, da dẻ bị nứt, có nhiều chỗ còn chảy cả máu mà cô xót xa. Dù biết không ảnh hưởng lớn, cũng không mấy đau đớn, nhưng cô tự trách mình.
"Hôm nay ăn lẩu đi."
"Ya ho, ăn lẩu, được ăn thoải mái không."
"Được, chỉ hôm nay thôi sẽ được ăn thoải mái, ngày mai phải tiếp tục tiết kiệm theo khẩu phần."
"Không sao, vui ngày nào ta vui ngày đó."
"Ăn xong ta nấu nước ấm, bỏ thêm thảo dược, mọi người ngâm mình để da sớm tốt, không bị chảy máu."
"Dạ."
Mỗi ngày gạch gạch trên tường đếm ngày, thời gian như chỉ dừng lại cảnh tuyết rơi và rơi không ngừng. Công việc của cả đám chính là ở bên trong lều tập thể dục để cơ thể tự tạo nhiệt, sau đó là đi ra ngoài quét dọn tuyết đường hầm, củng cố xem xét nhà tránh bị bít các lỗ thông gió, đường ống nước. Đôi khi rảnh rỗi còn làm thêm một bức tường tuyết bao quanh ngôi nhà, tạo thành khuôn viên sân.
"Tiếc là không đủ da thú, nếu không giăng phía trên như mái lều nhỉ."
"Chúng ta không có cột chống. Làm bậy bạ không khéo bị cả tấn tuyết đọng đè chết lúc nào không hay."
"Phi phi phi xúi quẩy."
Sau vài tiếng làm việc cả đám sẽ chỉ ru rú trong nhà sưởi ấm cho nhau mà không ra ngoài. Khi mà than nén báo động sắp hết thì trời thường tình, tuyết ngừng rơi.
"Ngừng rơi, ngừng rơi rồi."
"Yeah ta đã thấy được ánh sáng, thật hạnh phúc."
"Bao lâu, bao lâu rồi, gần 6 tháng rồi đúng không, ta tưởng như mình sắp thành người tuyết luôn.”
Cả đám nhìn đống người tuyết trong khuôn viên mà ngán ngẩm.
"Chúng ta đi xung quanh xem xét đi."
"Được."
'Meo meo.'
Bé Béo ló mặt ra từ sau đường hầm nhắc nhở mọi người như quên rằng nó còn chưa chết cơ mà.
"Ngại quá, xém tí ta quên, để ta bế Béo."
'Meo meo.'
Như cũ mọi người đi quanh vùng cũng chỉ là một màu tuyết trắng xoá, chỉ khác ở chỗ, không còn tuyết rơi trên đầu mình mà thôi. Không trách mọi người nôn nóng, dù biết không có thu hoạch cả đám vẫn vui vẻ đi dạo bên ngoài mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ, để lại dấu chân lún sâu khắp nơi trên nền tuyết mới chịu chui về nhà.
"Tiểu Nhiễm, nhìn xem, cái này là cây đúng không?"
Cả đám châu đầu vào nhìn cái mầm xanh có hai cái lá bé tí như cây kim đang phá tuyết chui lên.
"Không phải tuyết rất dày sao? Nó chui lên nổi luôn, thật là ghê gớm."
Bọn họ đào nhà sâu xuống hơn 4m vẫn chỉ toàn tuyết là tuyết, cây có thể mọc trên tuyết sao.
"Đánh dấu lại phương hướng, chúng ta để nó tự nhiên phát triển xem sao."
"Được."
Theo đánh dấu ngày thì một tháng sau, cách nơi họ làm nhà mấy trăm m đã hình thành một con suối tuyết nhỏ mấy m, nhưng rất nông, nước chỉ tới mắt cá chân, không cá tôm hay loài vật nào có sinh mạng, chỉ là xung quanh hai bên dòng suối cây lá kim mọc lên um tùm, có cây phát triển nhanh còn vượt qua đầu Nhiễm Nhan.
"Dọn đồ cất vào ba lô, ngày mai chúng ta đi dọc theo con suối lên thượng nguồn xem xét đi."
Dù tuyết ngừng rơi, không khí bên ngoài vẫn không ấm áp bằng trong nhà, nhưng cả đám tập chịu đựng được suốt mấy tiếng đồng hồ. Đặc biệt khi ở bên cạnh dòng suối thì độ ấm lại tăng lên, mặc đủ ấm vẫn không ảnh hưởng. Thậm chí Nhiễm Nhan còn thử nghiệm đốt lửa bên suối, lót nệm da chăn và quấn kín chăn da thú có thể ngủ qua đêm.
Vì vậy mọi người quyết định mang lều trại lên đường men theo suối đi dã ngoại sẵn tiện xem xét môi trường xa hơn.
"Bé Béo cẩn thận, ướt chân sẽ rất lạnh."
‘Meo meo eo…’
Nhìn mèo con chạy nhảy sau mấy tháng nằm ngủ đông suốt mà thương cảm.
"Càng đi lên thì đám cây cối càng tươi tốt."
"Mấy cây này sống bao nhiêu lâu nhỉ? Cứ có cảm giác chúng lớn thật nhanh, không giống mọc ra từ mầm, mà là mọc ra từ gốc cổ thụ."
“Chẳng phải hôm trước đã đào lên xem rồi sao, cứ không chịu tin vào sự thật.”
Giai Giai và Đình Đình nhìn cô, chúng biết là Nhiễm Nhan nói nói thế thôi đôi khi cũng không cần mấy đứa bọn nhỏ đáp lời.
Ngày đi đêm nghỉ, mất hơn một tháng mà vẫn không thấy thượng nguồn. Cả đám ngồi vây quang lửa trại trước cửa lều xiên bắp trái nướng ăn đỡ buồn miệng. Nhìn nhìn trên không trung, ngộp trời là những vì sao sáng lấp lánh như dòng ngân hà.
"Thật đẹp."
"Đúng, đẹp thật."
"Mai chúng ta khởi hành về đi."
"Về, không đi nữa sao?"
Nhiễm Nhan nhìn nhìn lên không trung bao la rộng lớn. Có thể nhiều người sẽ đi đến cuối, muốn có tụ tập của đồng loại. Nhưng cô có người nhà đồng đội, cô không cần đi gấp như vậy. Nhất thời chưa cần lắm.
"Từ lúc tuyết ngừng đến bây giờ cũng đã qua đi hai tháng hơn, nếu như 6 tháng tuyết rơi, 6 tháng tuyết ngừng. Thì chúng ta còn lại chưa đến bốn tháng để tích trữ vật phẩm cần để sinh tồn."
"Vật phẩm."
"6 tháng tuyết rơi sao?"
"Đó chỉ là ta suy đoán thôi, thức ăn chúng ta không lo, nhưng nước ở suối chắc khác nước ta làm tan chảy từ tuyết. Dù chỉ là dùng cho tắm giặt nhưng cẩn thận vẫn hơn, và quan trọng là ta cần chất đốt."
"Vậy mai chúng ta về, chứa đầy vật tư."
"Về nhà cũng mất gần một tháng, mấy cái cây này chắc cũng lớn đủ làm chất đốt rồi. Thân giữ làm củi, lá cành giữ lại phơi khô làm mái che, nếu tuyết sẽ có thêm mái che ngoài sân. Mọi người đi ra bên ngoài cũng đỡ cực hơn phần nào."
Có kế hoạch mọi người nhanh chóng quay về, bỏ qua hi vọng nơi thượng nguồn không biết có gì nơi đó.
“Không sao, nếu có cơ hội, chúng ta lại đi cũng không muộn.”
Quay trở về căn cứ nhỏ của bọn họ, Đình Đình chặt cây, Nhiễm Nhan tuốt cành lá, Giai Giai khiêng cây về nhà chặt nhỏ phơi khô làm củi. Ưu tiên chặt những cây tầm trung và nhỏ, cây lớn để cho tiếp tục phát triển, vì ai cũng tò mò nó trưởng thành ra sao.
Còn một tháng cuối những cây lớn bắt đầu kết những trái chín rơi xuống đất, đốt thử lên thì có dầu tiết ra tạo thành những tiếng ‘tách tách’, giúp dễ cháy và giữ lửa lâu hơn. Thế là mọi người bắt đầu làm việc ngày đêm nhanh hơn để thu hoạch trái và cây lớn.
"Tiểu Nhiễm dậy rồi sao?"
"Ừ, mới ra ngoài hả. Bên ngoài có chuyển đổi gì không?"
"Vâng, bên ngoài vẫn bão tuyết không ngừng, lều của chúng ta đã rất dày và bị chôn xuống thêm 10m nữa rồi."
"Nên là hai đứa em thông thêm hai lỗ thông gió lớn để tránh bị ngẹt."
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Nhiễm Nhan xoa xoa bé Béo vẫn đang cuộn tròn trong lòng cô rầm rì ngủ.
"Gần 10 tiếng đồng hồ."
"Xem ra trời lạnh làm giấc ngủ sâu hơn, không cẩn thận ngủ đến lúc bị đông lạnh chết cũng không chừng."
Cầm ly nước ấm súc miệng sơ qua, ngậm ngậm nước thảo dược để thông họng. Ăn cùng với mọi người không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa tối. Uống ngụm canh được hâm nóng mà thở dài thoả mãn. Thật hạnh phúc.
"Trước mắt chúng ta cứ ở trong lều, may vá hết đống đồ cần mặc. May xong mà bên ngoài vẫn không có tiến triển, sẽ bắt đầu di chuyển nhìn tình hình xung quanh rồi quyết định nên tiếp tục xây nhà hay lên đường."
"Được, ta nghe tiểu Nhiễm."
‘Meo.’
Tận dụng đống chăn da thú may cho mỗi người ba bộ quần áo kèm mũ che kín mít, độn vào giày ống thêm mấy miếng vảy trăn tăng độ bền và giữ ấm. Còn lại giữ nguyên để sau này xem khi cần sẽ lấy ra.
Qua đi hai ngày tuyết vẫn không ngừng rơi, cả đám bắt đầu đi từng hướng một, đến hết chiều dài sợi dây 1000m thì lần về đường cũ. Cứ liên tục vài lần khi xác định chắc chắn xung quanh cũng chỉ là tuyết với tuyết thì mọi người chuẩn bị xây nhà định cư lâu dài.
Có kinh nghiệm từ lều nhỏ, phân chia công việc như cũ, chỉ có điều lần này mọi người xây rộng ra, bán kính hình tròn rộng 15m chia làm hai khu vực trong ngoài.
Tầng bên dưới bếp lò đặt ở giữa để đốt than nấu nướng đun sôi nước làm ấm cả căn lều phía trên, một bên phân chia khu vực tắm, vệ sinh, có đặt ống trúc bọc da thú xung quanh đưa ra bên ngoài tránh bốc mùi. Những khu vực còn lại chứa đồ vật linh tinh sau này nếu có.
Phía trên đơn giản ngăn mành thú ở giữa, bên trong làm thành phòng ngủ nhỏ xinh, ở ngoài xem như phòng khách ngồi chơi ăn uống. Đường hầm thông ra bên ngoài được kéo dài suốt 5m rẽ ra hai hướng khác nhau. Gió không lọt vào bên trong nhà tuyết, chỉ cần giữ lửa ấm bên dưới thì ở trong nhà độ ấm sẽ luôn ôn hoà ở mức độ có thể bỏ đi áo khoác da thú bên ngoài.
"Xây một căn nhà mất hơn cả tháng, tuyết vẫn không ngừng rơi. Không lẽ cả quá trình chúng ta cứ tiếp tục nhìn tuyết rơi như vậy."
"May ra chúng ta đã làm xong nhà, có thể trạch trong nhà."
“Sau đó ăn no chờ chết.”
“Phi phi phỉ phui cái miệng.”
Nhìn mấy đứa nhỏ dù có dùng dược dưỡng da, nhưng do muốn nhanh chóng hoàn thành lều tuyết cho cô được bớt lạnh, mà lại ở suốt bên ngoài tuyết lạnh, da dẻ bị nứt, có nhiều chỗ còn chảy cả máu mà cô xót xa. Dù biết không ảnh hưởng lớn, cũng không mấy đau đớn, nhưng cô tự trách mình.
"Hôm nay ăn lẩu đi."
"Ya ho, ăn lẩu, được ăn thoải mái không."
"Được, chỉ hôm nay thôi sẽ được ăn thoải mái, ngày mai phải tiếp tục tiết kiệm theo khẩu phần."
"Không sao, vui ngày nào ta vui ngày đó."
"Ăn xong ta nấu nước ấm, bỏ thêm thảo dược, mọi người ngâm mình để da sớm tốt, không bị chảy máu."
"Dạ."
Mỗi ngày gạch gạch trên tường đếm ngày, thời gian như chỉ dừng lại cảnh tuyết rơi và rơi không ngừng. Công việc của cả đám chính là ở bên trong lều tập thể dục để cơ thể tự tạo nhiệt, sau đó là đi ra ngoài quét dọn tuyết đường hầm, củng cố xem xét nhà tránh bị bít các lỗ thông gió, đường ống nước. Đôi khi rảnh rỗi còn làm thêm một bức tường tuyết bao quanh ngôi nhà, tạo thành khuôn viên sân.
"Tiếc là không đủ da thú, nếu không giăng phía trên như mái lều nhỉ."
"Chúng ta không có cột chống. Làm bậy bạ không khéo bị cả tấn tuyết đọng đè chết lúc nào không hay."
"Phi phi phi xúi quẩy."
Sau vài tiếng làm việc cả đám sẽ chỉ ru rú trong nhà sưởi ấm cho nhau mà không ra ngoài. Khi mà than nén báo động sắp hết thì trời thường tình, tuyết ngừng rơi.
"Ngừng rơi, ngừng rơi rồi."
"Yeah ta đã thấy được ánh sáng, thật hạnh phúc."
"Bao lâu, bao lâu rồi, gần 6 tháng rồi đúng không, ta tưởng như mình sắp thành người tuyết luôn.”
Cả đám nhìn đống người tuyết trong khuôn viên mà ngán ngẩm.
"Chúng ta đi xung quanh xem xét đi."
"Được."
'Meo meo.'
Bé Béo ló mặt ra từ sau đường hầm nhắc nhở mọi người như quên rằng nó còn chưa chết cơ mà.
"Ngại quá, xém tí ta quên, để ta bế Béo."
'Meo meo.'
Như cũ mọi người đi quanh vùng cũng chỉ là một màu tuyết trắng xoá, chỉ khác ở chỗ, không còn tuyết rơi trên đầu mình mà thôi. Không trách mọi người nôn nóng, dù biết không có thu hoạch cả đám vẫn vui vẻ đi dạo bên ngoài mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ, để lại dấu chân lún sâu khắp nơi trên nền tuyết mới chịu chui về nhà.
"Tiểu Nhiễm, nhìn xem, cái này là cây đúng không?"
Cả đám châu đầu vào nhìn cái mầm xanh có hai cái lá bé tí như cây kim đang phá tuyết chui lên.
"Không phải tuyết rất dày sao? Nó chui lên nổi luôn, thật là ghê gớm."
Bọn họ đào nhà sâu xuống hơn 4m vẫn chỉ toàn tuyết là tuyết, cây có thể mọc trên tuyết sao.
"Đánh dấu lại phương hướng, chúng ta để nó tự nhiên phát triển xem sao."
"Được."
Theo đánh dấu ngày thì một tháng sau, cách nơi họ làm nhà mấy trăm m đã hình thành một con suối tuyết nhỏ mấy m, nhưng rất nông, nước chỉ tới mắt cá chân, không cá tôm hay loài vật nào có sinh mạng, chỉ là xung quanh hai bên dòng suối cây lá kim mọc lên um tùm, có cây phát triển nhanh còn vượt qua đầu Nhiễm Nhan.
"Dọn đồ cất vào ba lô, ngày mai chúng ta đi dọc theo con suối lên thượng nguồn xem xét đi."
Dù tuyết ngừng rơi, không khí bên ngoài vẫn không ấm áp bằng trong nhà, nhưng cả đám tập chịu đựng được suốt mấy tiếng đồng hồ. Đặc biệt khi ở bên cạnh dòng suối thì độ ấm lại tăng lên, mặc đủ ấm vẫn không ảnh hưởng. Thậm chí Nhiễm Nhan còn thử nghiệm đốt lửa bên suối, lót nệm da chăn và quấn kín chăn da thú có thể ngủ qua đêm.
Vì vậy mọi người quyết định mang lều trại lên đường men theo suối đi dã ngoại sẵn tiện xem xét môi trường xa hơn.
"Bé Béo cẩn thận, ướt chân sẽ rất lạnh."
‘Meo meo eo…’
Nhìn mèo con chạy nhảy sau mấy tháng nằm ngủ đông suốt mà thương cảm.
"Càng đi lên thì đám cây cối càng tươi tốt."
"Mấy cây này sống bao nhiêu lâu nhỉ? Cứ có cảm giác chúng lớn thật nhanh, không giống mọc ra từ mầm, mà là mọc ra từ gốc cổ thụ."
“Chẳng phải hôm trước đã đào lên xem rồi sao, cứ không chịu tin vào sự thật.”
Giai Giai và Đình Đình nhìn cô, chúng biết là Nhiễm Nhan nói nói thế thôi đôi khi cũng không cần mấy đứa bọn nhỏ đáp lời.
Ngày đi đêm nghỉ, mất hơn một tháng mà vẫn không thấy thượng nguồn. Cả đám ngồi vây quang lửa trại trước cửa lều xiên bắp trái nướng ăn đỡ buồn miệng. Nhìn nhìn trên không trung, ngộp trời là những vì sao sáng lấp lánh như dòng ngân hà.
"Thật đẹp."
"Đúng, đẹp thật."
"Mai chúng ta khởi hành về đi."
"Về, không đi nữa sao?"
Nhiễm Nhan nhìn nhìn lên không trung bao la rộng lớn. Có thể nhiều người sẽ đi đến cuối, muốn có tụ tập của đồng loại. Nhưng cô có người nhà đồng đội, cô không cần đi gấp như vậy. Nhất thời chưa cần lắm.
"Từ lúc tuyết ngừng đến bây giờ cũng đã qua đi hai tháng hơn, nếu như 6 tháng tuyết rơi, 6 tháng tuyết ngừng. Thì chúng ta còn lại chưa đến bốn tháng để tích trữ vật phẩm cần để sinh tồn."
"Vật phẩm."
"6 tháng tuyết rơi sao?"
"Đó chỉ là ta suy đoán thôi, thức ăn chúng ta không lo, nhưng nước ở suối chắc khác nước ta làm tan chảy từ tuyết. Dù chỉ là dùng cho tắm giặt nhưng cẩn thận vẫn hơn, và quan trọng là ta cần chất đốt."
"Vậy mai chúng ta về, chứa đầy vật tư."
"Về nhà cũng mất gần một tháng, mấy cái cây này chắc cũng lớn đủ làm chất đốt rồi. Thân giữ làm củi, lá cành giữ lại phơi khô làm mái che, nếu tuyết sẽ có thêm mái che ngoài sân. Mọi người đi ra bên ngoài cũng đỡ cực hơn phần nào."
Có kế hoạch mọi người nhanh chóng quay về, bỏ qua hi vọng nơi thượng nguồn không biết có gì nơi đó.
“Không sao, nếu có cơ hội, chúng ta lại đi cũng không muộn.”
Quay trở về căn cứ nhỏ của bọn họ, Đình Đình chặt cây, Nhiễm Nhan tuốt cành lá, Giai Giai khiêng cây về nhà chặt nhỏ phơi khô làm củi. Ưu tiên chặt những cây tầm trung và nhỏ, cây lớn để cho tiếp tục phát triển, vì ai cũng tò mò nó trưởng thành ra sao.
Còn một tháng cuối những cây lớn bắt đầu kết những trái chín rơi xuống đất, đốt thử lên thì có dầu tiết ra tạo thành những tiếng ‘tách tách’, giúp dễ cháy và giữ lửa lâu hơn. Thế là mọi người bắt đầu làm việc ngày đêm nhanh hơn để thu hoạch trái và cây lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.