Chương 32: Anh trai Chu Nhất!? Chứng đau đầu của Bạch Nhật Hy!?
Tử Y Y
24/10/2019
“Bạch tiểu thư, thật đúng lúc tôi đang định xuống đại sảnh chờ đón cô để bàn về dự án lần này của chúng ta đây.” Chu Nhất hờ hững đưa mắt nhìn Bạch Nhật Hy rồi lại cúi đầu nhìn đống tài liệu dự án mà không hề để ý phía sau cô cũng có một khác nhìn anh.
“Chu... Chu Nhất, nãy giờ anh đều ở văn phòng ư?” Nhìn người trước mặt với gương mặt giống hết người khi nảy cô bắt gặp với cô nhân viên kia, Bạch Nhật Hy hơi run rẩy, không phải là cô gặp ma chứ.
“Đúng vậy! Mấy hôm nay cô cũng biết tôi bận đến mức nào mà.” Hơi dừng động tác xem tài liệu lại, Chu Nhất ngẩng mặt lên nhìn Bạch Nhật Hy thì lúc này anh mới phát hiện có thêm một người nữa.
“Siêng năng nhỉ?” Người đứng phía sau Bạch Nhật Hy đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật thót người, giọng nói của anh trầm trầm đầy mị lực.
“H... hả? Anh!? Sao... sao anh lại ở đây?” Vừa nhìn rõ người kia là ai thì Chu Nhất mặt mày trở nên xanh lè lùi bước về sau.
“Trông em có vẻ khá bận bịu nhỉ? Được rồi, khi nào xong việc, anh sẽ đến tìm em sau.” Hơi mỉm cười, nói rồi người có gương mặt giống Chu Nhất rời đi.
Người kia rời đi để lại Chu Nhất và Bạch Nhật Hy nghệch mặt ra không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra mà nhìn nhau. Nhưng rất nhanh, Chu Nhất liền hồi thần lại kéo Bạch Nhật Hy trở vào văn phòng làm việc. Hai người lúc này dường như đã không còn để tâm đến chuyện vừa xảy ra và cái người có gương mặt y như Chu Nhất nữa.
Cả hai người khi này như chìm vào trong công việc, hai người hăng say thảo luận về dự án, hợp đồng, điều khoản của dự án mở đầu mà không còn để ý đến thời gian nữa. Cho đến khi hai người bàn xong công việc, Chu Nhất nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy trời cũng gần sụp tối mất rồi.
Hôm nay, Bạch Nhật Hy tan học sớm vì giảng viên bận việc nên lịch học của cô được trống. Chỉ mới hơn mười hai giờ cô đã lái xe đến công ty và bàn công việc với Chu Nhất đến giờ này, bây giờ cũng đã gần bốn giờ chiều rồi còn đâu.
Đưa tay bốp bốp trán khẽ nhăn mặt, dạo gần đây Bạch Nhật Hy rất hay bị đau đầu không rõ nguyên do. Những lần trước thì cũng không quá đau nên cô cũng không để tâm cho lắm, nhưng những lần gần đây càng lúc càng đau.
Thấy vẻ mặt của Bạch Nhật Hy khó coi, Chu Nhất cũng lên tiếng hỏi thăm và lo lắng cho cô.
“Bạch tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt của cô rất kém.”
“Dạo gần đây tôi rất hay bị đau đầu, lần này còn khó chịu hơn những lần trước. Chắc là tôi phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.” Bạch Nhật Hy nét mặt vẫn chưa dãn ra, cô mệt mỏi nói.
“Giờ này cũng chưa quá trễ, để tôi đưa cô đi.” Chu Nhất lo lắng quan sát nét mặt Bạch Nhật Hy rồi nói.
“Chắc là không cần đâu, để tôi thử nhắn tin cho Diệp xem anh ấy có rãnh không, tôi sẽ nhắn anh ấy sang đây đưa tôi đến bệnh viện.” Nói rồi Bạch Nhật Hy lấy điện thoại ra bấm bấm soạn tin nhắn trong một lúc rồi gửi đi.
Nhưng lần không giống những lần trước của dạo gần đây, phải chờ rất lâu Nam Cung Diệp mới trả lời tin nhắn. Tin nhắn của Bạch Nhật Hy vừa gửi đi chưa đầy một phút thì đã có hồi âm.
‘Diệp, anh có thời gian không? Nếu có thì anh sang toà nhà lần trước đón em đi.’ Tin nhắn của Bạch Nhật Hy vừa gửi đi.
‘Anh hôm nay không có thời gian rồi, hôm nay anh rất bận. Em có thể bắt taxi đi được không? Anh xin lỗi! Anh sẽ bù đắp cho em sau.’ Tin nhắn của Nam Cung Diệp gửi đến.
Mở hộp thư, đọc tin nhắn thì nét mặt Bạch Nhật Hy chợt chùng xuống càng lúc càng lạnh. Cất điện thoại trở lại túi xách, cô cố tỏ ra bình thường nhìn Chu Nhất nói thêm vài câu rồi rời đi.
Đại loại trước khi cô đi, Chu Nhất một mực hỏi cô có xe không, nếu không thì để anh đưa cô đi, nhưng khi nghe Bạch Nhật Hy nói hôm nay cô tự lái xe thì anh cũng không còn quấn lấy cô làm phiền nữa. Vừa xuống tầng hầm tìm xe, chưa nhìn thấy được xe của mình thì điện thoại của cô lại reo lên.
“Bạch tiểu thư, cô đang ở tầng hầm đúng không? Đứng đấy chờ tôi, đừng đâu cả.” Vừa bắt máy, Bạch Nhật Hy đã nghe tên Chu Nhất nói một loạt.
Chưa kịp trả lời thì từ bên kia đầu dây đã vang lên tiếng tút tút. Nghe theo lời Chu Nhất, Bạch Nhật Hy cũng kiên nhẫn đứng dưới tầng hầm chờ anh, chưa đến mười phút thì cô đã thấy tên Chu Nhất hớt ha hớt hải từ xa chạy đến rồi dừng lại trước mặt cô mà thở hồng hộc.
“Bạch tiểu thư, để tôi đưa cô đi. Cô đang đau đầu như vậy lái xe rất nguy hiểm a.” Chu Nhất vừa thở nặng nhọc vừa nói.
“Sao đột nhiên quan tâm đến tôi thế?” Nhìn Chu Nhất đang đứng cố gắng hít thở để lấy lại từng hơi thở bị mất do vội vã chạy xuống tầng hầm, thì Bạch Nhật Hy chợt cảm thấy có chút an ủi mà mỉm cười ngọt ngào nói.
“Cô là boss của tôi! Cô có gì thì ai trả lương cho tôi và nhân viên trong công ty đây!” Chu Nhất không để ý thấy nét mặt của Bạch Nhật Hy đang dần đen lại khi nghe anh nói.
Không thèm để ý đến tên Chu Nhất ngu ngốc nữa, Bạch Nhật Hy chủ động đi đến chiếc xe màu xám quen thuộc của Chu Nhất rồi giật chìa khoá từ trong tay anh tự mở cửa.
Mở cửa bước vào bên trong ngồi ở vị trí phó lái xong, Bạch Nhật Hy có chút hậm hực trong lòng ném chìa khoá vào người Chu Nhất trả lại cho anh. Mặc dù không hiểu vì sao tự nhiên Bạch Nhật Hy lại nổi giận nhưng Chu Nhất cũng đành bỏ qua một bên, ai bảo cô là sếp của anh.
“Chu... Chu Nhất, nãy giờ anh đều ở văn phòng ư?” Nhìn người trước mặt với gương mặt giống hết người khi nảy cô bắt gặp với cô nhân viên kia, Bạch Nhật Hy hơi run rẩy, không phải là cô gặp ma chứ.
“Đúng vậy! Mấy hôm nay cô cũng biết tôi bận đến mức nào mà.” Hơi dừng động tác xem tài liệu lại, Chu Nhất ngẩng mặt lên nhìn Bạch Nhật Hy thì lúc này anh mới phát hiện có thêm một người nữa.
“Siêng năng nhỉ?” Người đứng phía sau Bạch Nhật Hy đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật thót người, giọng nói của anh trầm trầm đầy mị lực.
“H... hả? Anh!? Sao... sao anh lại ở đây?” Vừa nhìn rõ người kia là ai thì Chu Nhất mặt mày trở nên xanh lè lùi bước về sau.
“Trông em có vẻ khá bận bịu nhỉ? Được rồi, khi nào xong việc, anh sẽ đến tìm em sau.” Hơi mỉm cười, nói rồi người có gương mặt giống Chu Nhất rời đi.
Người kia rời đi để lại Chu Nhất và Bạch Nhật Hy nghệch mặt ra không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra mà nhìn nhau. Nhưng rất nhanh, Chu Nhất liền hồi thần lại kéo Bạch Nhật Hy trở vào văn phòng làm việc. Hai người lúc này dường như đã không còn để tâm đến chuyện vừa xảy ra và cái người có gương mặt y như Chu Nhất nữa.
Cả hai người khi này như chìm vào trong công việc, hai người hăng say thảo luận về dự án, hợp đồng, điều khoản của dự án mở đầu mà không còn để ý đến thời gian nữa. Cho đến khi hai người bàn xong công việc, Chu Nhất nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy trời cũng gần sụp tối mất rồi.
Hôm nay, Bạch Nhật Hy tan học sớm vì giảng viên bận việc nên lịch học của cô được trống. Chỉ mới hơn mười hai giờ cô đã lái xe đến công ty và bàn công việc với Chu Nhất đến giờ này, bây giờ cũng đã gần bốn giờ chiều rồi còn đâu.
Đưa tay bốp bốp trán khẽ nhăn mặt, dạo gần đây Bạch Nhật Hy rất hay bị đau đầu không rõ nguyên do. Những lần trước thì cũng không quá đau nên cô cũng không để tâm cho lắm, nhưng những lần gần đây càng lúc càng đau.
Thấy vẻ mặt của Bạch Nhật Hy khó coi, Chu Nhất cũng lên tiếng hỏi thăm và lo lắng cho cô.
“Bạch tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt của cô rất kém.”
“Dạo gần đây tôi rất hay bị đau đầu, lần này còn khó chịu hơn những lần trước. Chắc là tôi phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.” Bạch Nhật Hy nét mặt vẫn chưa dãn ra, cô mệt mỏi nói.
“Giờ này cũng chưa quá trễ, để tôi đưa cô đi.” Chu Nhất lo lắng quan sát nét mặt Bạch Nhật Hy rồi nói.
“Chắc là không cần đâu, để tôi thử nhắn tin cho Diệp xem anh ấy có rãnh không, tôi sẽ nhắn anh ấy sang đây đưa tôi đến bệnh viện.” Nói rồi Bạch Nhật Hy lấy điện thoại ra bấm bấm soạn tin nhắn trong một lúc rồi gửi đi.
Nhưng lần không giống những lần trước của dạo gần đây, phải chờ rất lâu Nam Cung Diệp mới trả lời tin nhắn. Tin nhắn của Bạch Nhật Hy vừa gửi đi chưa đầy một phút thì đã có hồi âm.
‘Diệp, anh có thời gian không? Nếu có thì anh sang toà nhà lần trước đón em đi.’ Tin nhắn của Bạch Nhật Hy vừa gửi đi.
‘Anh hôm nay không có thời gian rồi, hôm nay anh rất bận. Em có thể bắt taxi đi được không? Anh xin lỗi! Anh sẽ bù đắp cho em sau.’ Tin nhắn của Nam Cung Diệp gửi đến.
Mở hộp thư, đọc tin nhắn thì nét mặt Bạch Nhật Hy chợt chùng xuống càng lúc càng lạnh. Cất điện thoại trở lại túi xách, cô cố tỏ ra bình thường nhìn Chu Nhất nói thêm vài câu rồi rời đi.
Đại loại trước khi cô đi, Chu Nhất một mực hỏi cô có xe không, nếu không thì để anh đưa cô đi, nhưng khi nghe Bạch Nhật Hy nói hôm nay cô tự lái xe thì anh cũng không còn quấn lấy cô làm phiền nữa. Vừa xuống tầng hầm tìm xe, chưa nhìn thấy được xe của mình thì điện thoại của cô lại reo lên.
“Bạch tiểu thư, cô đang ở tầng hầm đúng không? Đứng đấy chờ tôi, đừng đâu cả.” Vừa bắt máy, Bạch Nhật Hy đã nghe tên Chu Nhất nói một loạt.
Chưa kịp trả lời thì từ bên kia đầu dây đã vang lên tiếng tút tút. Nghe theo lời Chu Nhất, Bạch Nhật Hy cũng kiên nhẫn đứng dưới tầng hầm chờ anh, chưa đến mười phút thì cô đã thấy tên Chu Nhất hớt ha hớt hải từ xa chạy đến rồi dừng lại trước mặt cô mà thở hồng hộc.
“Bạch tiểu thư, để tôi đưa cô đi. Cô đang đau đầu như vậy lái xe rất nguy hiểm a.” Chu Nhất vừa thở nặng nhọc vừa nói.
“Sao đột nhiên quan tâm đến tôi thế?” Nhìn Chu Nhất đang đứng cố gắng hít thở để lấy lại từng hơi thở bị mất do vội vã chạy xuống tầng hầm, thì Bạch Nhật Hy chợt cảm thấy có chút an ủi mà mỉm cười ngọt ngào nói.
“Cô là boss của tôi! Cô có gì thì ai trả lương cho tôi và nhân viên trong công ty đây!” Chu Nhất không để ý thấy nét mặt của Bạch Nhật Hy đang dần đen lại khi nghe anh nói.
Không thèm để ý đến tên Chu Nhất ngu ngốc nữa, Bạch Nhật Hy chủ động đi đến chiếc xe màu xám quen thuộc của Chu Nhất rồi giật chìa khoá từ trong tay anh tự mở cửa.
Mở cửa bước vào bên trong ngồi ở vị trí phó lái xong, Bạch Nhật Hy có chút hậm hực trong lòng ném chìa khoá vào người Chu Nhất trả lại cho anh. Mặc dù không hiểu vì sao tự nhiên Bạch Nhật Hy lại nổi giận nhưng Chu Nhất cũng đành bỏ qua một bên, ai bảo cô là sếp của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.