Chương 41: Cắt đứt.
Tử Y Y
24/10/2019
Và người mở cửa phòng bước vào là người nhà của
Bạch Nhật Hy, gồm có mẹ cô, anh trai và em trai, nhưng cha cô thì chẳng
thấy đâu. Những người vào bước vào thấy Bạch Nhật Hy đã tỉnh thì rất vui mừng quan tâm lo lắng cho cô. Họ cũng đã đọc được những bài báo chỉ
trích Bạch Nhật Hy cô nhưng họ vẫn lựa chọn tin tưởng cùng quan tâm cô.
Còn Bạch Dật Hiền không đến thăm cô, không cần nói cũng biết ông không tin Bạch Nhật Hy con gái mình và bây giờ ông ta đang ở bệnh viện Đỗ Minh Nguyệt ở.
Cụ thể là hai ngày Bạch Nhật Hy ở bệnh viện, mặc dù rất lo lắng cho cô nhưng mà đến bây giờ bọn họ mới đến thăm Bạch Nhật Hy cô, là vì họ phải đối mặt với truyền thông và phải giải quyết hàng tá việc, hàng tá tin đồn xấu không đúng về cô nên bây giờ mới có thời gian đến thăm cô.
Còn Bạch Dật Hiền, ngay từ đầu Bạch Nhật Hy cũng đã biết rằng sẽ có một ngày Bạch Dật Hiền sẽ bỏ rơi người con gái Bạch Nhật Hy này. Nên cô cũng đã không đặt quá nhiều tình cảm gia đình ở nơi ông, vì thế cô cũng chả thấy thất vọng hay buồn tủi gì khi chỉ vừa xảy ra chuyện mà đã lạnh nhạt với cô.
Sau khi trò chuyện qua loa xong thì Bạch Minh Thành phát hiện ra hai người con trai lạ mặt đang ở phòng chị gái mình nên đã hét toáng lên.
“Hai người kia! Hai người là ai? Tại sao lại dám vào phòng chị tôi hả?” Giọng nói non nớt Bạch Minh Thành vang lên khắp cả phòng và gây sự chú ý cho Bạch Minh Viễn và Hà Nhã Tịnh mẹ của ba người.
“Ôi trời! Hai cậu đẹp trai này là ai đây?” Hà Nhã Tịnh ngạc nhiên che miệng nhìn sang con gái mình mờ ám cười cười nói.
“Ngày hôm đó, hai người đã giúp em gái tôi. Tôi rất cảm kích nhưng không có nghĩa hai người có quyền ở trong phòng với em gái tôi khi chỉ có mình nó.” Bạch Minh Viễn nhăn mặt lạnh giọng khó chịu nói.
“Bạch đại thiếu gia đừng hiểu lầm a! Tôi là bạn của Bạch tiểu thư, Chu Nhất.” Chu Nhất cuống quýt giải thích.
“Còn tôi là anh trai song sinh của Chu Nhất, Chu Dạ.” Người con trai y như Chu Nhất đứng lên cười nói với Bạch Minh Viễn đưa tay về phía trước với ý muốn bắt tay.
Bạch Nhật Hy yên lặng nhìn những người xung quanh ồn ào với nhau làm cho cô chợt mỉm cười. Khung cảnh này không hiểu sao cô nhìn thấy rất hài hoà, hoà hợp với nhau. Bạch Nhật Hy có cảm giác tất cả bọn họ và cô là một gia đình vậy. Nhưng cho dù khung cảnh ở hiện tại có đẹp mức nào đi chăng nữa cũng trở thành quá khứ.
Rất nhanh Bạch Nhật Hy đã được xuất hiện trở về nhà. Tầm giờ trưa chiều vừa về đến nhà, Bạch Nhật Hy chưa kịp được nghỉ ngơi, chỉ vừa bước vào đại sảnh cô đã nhìn thấy ở bàn lớn tiếp đãi khách đã có đầy đủ sáu nam chủ ngồi ở đấy cùng Đỗ Minh Nguyệt, và ngồi ở ghế gia chủ là Bạch Dật Hiền.
Bạch Minh Viễn và Bạch Minh Thành đang giúp Bạch Nhật Hy xách quần áo, đi vào vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền nhăn mặt cau có. Còn mẹ Bạch Nhật Hy đang dìu tay cô cũng nhỏ giọng bảo cô lên phòng tránh mặt và những chuyện còn lại cứ để cho bà và anh trai lo. Nhưng Bạch Nhật Hy cô làm sao có thể để cho bà cùng Bạch Minh Viễn đối mặt với lũ nam nữ chủ này được cơ chứ.
Thấy có vẻ lần này tình hình không ổn thật rồi, nên nhân lúc ai không để ý Bạch Nhật Hy lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin gửi đi cho Chu Nhất.
‘Chu Nhất, dự án nhỏ lần trước mọi người đã hoàn thành xong hết rồi đúng chứ? Nếu đã hoàn thành thì anh nhanh chóng triển khai dự án lớn còn lại. Tôi để hồ sơ và những tài liệu cần thiết ở két sắt dưới bàn làm việc của anh. Mật mã là xyzacv, sẵn tiện anh tìm nhà giúp tôi. Có thể tôi sẽ dọn ra ngoài ở lâu dài đây. Tiện thể anh sang Bạch gia đứng trước cổng chờ tôi. Mà còn nữa... nhớ cẩn thận! Đừng cố quá, sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ở tay anh đấy.’ Tin nhắn khá dài được gửi tới Chu Nhất.
Gửi tin nhắn xong, lúc này Bạch Nhật Hy mới quay vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ mình trấn an rồi dìu ngược lại bà hiên ngang bước vào. Đi được vài bước, cô đã bị tiếng nói giận dữ của Bạch Dật Hiền gọi lại.
“Nhật Hy! Mày đứng lại cho tao! Mày tại sao lại đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang hả? May mà con bé không có gì. Tại sao tao lại có đứa con xấu xa và độc ác như mày cơ chứ?”
“Hả? Độc ác? Xấu xa? Đây mà là những từ ngữ mà một người cha dùng để nói về chính con gái mình đây sao?” Bạch Nhật Hy quay sang nhìn Bạch Dật Hiền mặt mày dữ tợn đang nhìn cô. Ánh mắt cô lúc này lạnh đến thấu xương khiến cho ông ta đang tức giận cũng phải hoà hoãn xuống.
“Vậy mày nói đi, tại sao lại đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang hả?” Bạch Dật Hiền gầm gừ nói.
“Nếu tôi nói cô ta mắc chứng bệnh tự ngược đãi bản thân nên đã tự ngã xuống thì các người có tin không?” Bạch Nhật Hy cười khẩy nghiêng đầu ngả ngớn hỏi.
“Em không có! Chị, em biết chị ghét em nhưng chị cũng đừng đặt điều nói sai về em chứ?” Đỗ Minh Nguyệt nghe Bạch Nhật Hy nói xong liền ôm mặt khóc.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt khóc thì bọn nam chủ như bị thú hoang nhập mà sừng sộ dường như muốn gào lên và lao đến xé nát con mồi là Bạch Nhật Hy cô đây.
“BẠCH NHẬT HY! Con khốn! Im ngay!” Mộ Dung Thần như người điên thét lên với Bạch Nhật Hy.
“Nhật Hy tôi nhìn lầm cô rồi!” Tần Minh dùng ánh mắt thất vọng nhìn Bạch Nhật Hy.
“Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô còn nói những lời khó nghe như vậy về Minh Nguyệt thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Nhiếp Hạo Nhiên trầm mặt lạnh lùng nhìn Bạch Nhật Hy nói.
“Bạch Nhật Hy, anh nhìn lầm về em rồi! Chúng ta chia tay đi!” Nam Cung Diệp thất vọng nói với giọng cương quyết.
Quan sát phản ứng của nam chủ làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy rất buồn cười. Chẳng phải là nam chủ tài giỏi sao? Vậy sao lại để cho một đứa con gái dắt mũi như thế cơ chứ?
Lúc này Bạch Nhật Hy quay sang nhìn bọn nam chủ trong chốc lát rồi chợt nhoẻn miệng cười, một nụ cười vừa khinh bỉ vừa kỳ quái. Nụ cười này làm cho bọn nam chủ, Bạch Dật Hiền và Đỗ Minh Nguyệt có dự cảm không lành.
“Phải! Phải! Phải! Tôi là con khốn! Nhưng có liên quan gì đến các người? Nhiếp tổng, anh nói anh sẽ không tha cho tôi? Anh muốn cho người giết tôi? Hay là cho người bắt nhốt tôi vào một căn phòng tối tăm nào đó, rồi ngày đêm hành hạ? Còn anh, Nam Cung Diệp, ngay từ lúc tôi bắt gặp anh cùng Đỗ Minh Nguyệt thì chúng ta đã chấm dứt rồi.” Càng nói nụ cười của Bạch Nhật Hy càng đáng sợ.
Nghe những lời Bạch Nhật Hy nói, sáu nam chủ giật mình hoảng hốt rồi trong đầu họ rất nhanh lướt qua hình ảnh Bạch Nhật Hy gầy gò trong chiếc váy trắng nằm thoi thóp trên nền nhà rồi biến mất. Còn Bạch Dật Hiền lúc này như lấy lại được khí thế đã mất mà lại tiếp tục gào lên giận dữ với Bạch Nhật Hy.
“Ai dạy mày cách nói chuyện như thế hả? Xin lỗi họ ngay! Mày đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang không biết hối lỗi mà lại còn cứng mồm. Mày có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà không hả?”
“Hả? Đuổi tôi khỏi nhà? Wao, ông đúng là một người cha nuôi tốt a! Vì một đứa con nuôi mà đuổi luôn cả con gái ruột của chính mình ra khỏi nhà. Nếu ông đã muốn như thế thì tôi cho ông toại nguyện. Kể từ ngày hôm nay, Bạch Nhật Hy tôi sẽ cắt đứt tất cả mối quan hệ cha con với Bạch Dật Hiền ông!” Nghe Bạch Dật Hiền nói Bạch Nhật Hy trợn mắt khó tin rồi ngay sau đó cô liền cười lớn vỗ tay vài cái, liền quay ngoắt thái độ trở nên lạnh lẽo nói.
Tuyên bố trong sự khó tin của tất cả mọi người có mặt trong Bạch gia, anh trai và em trai cô, mẹ cô và lẫn quản gia cho đến người làm đều đến khuyên ngăn cô nhưng điều không được. Còn Bạch Dật Hiền nghe cô nói xong thì liền tức giận đến mức hai mắt nổi đầy tơ máu thở hồng hộc.
Không chút chần chừ, Bạch Nhật Hy quay lưng cất bước rời khỏi đại sảnh Bạch gia, nhưng đi được vài bước thì cô bị mẹ và em trai lẫn anh trai níu kéo trở lại. Nhìn ba người họ, Bạch Nhật Hy như trở lại thường ngày mà nhẹ nhàng nói.
“Con rời đi trước, chúng ta sẽ liên lạc sau. Nếu có gì xảy ra thì mọi người cứ gọi điện cho con.” Bạch Nhật Hy nhìn mẹ mình mà nhu hoà nói.
“Chị, chị đi rồi thì em sẽ bị cô ta ức hiếp mất.” Bạch Minh Thần mắt rưng rưng nói.
“Có anh hai bảo vệ em mà! Nhưng nếu mà em không muốn ở đây nữa thì lúc đó chị sẽ đưa em đi. Được không?” Xoa xoa đầu em trai, Bạch Nhật Hy cười dịu dàng nói, còn Bạch Minh Thành chỉ gật gật đầu.
Bạch Minh Viễn lúc này không biết nên dùng lời gì để khuyên giải em gái mình, nhưng rồi nghĩ lại tình hình khi nãy anh nghĩ có lẽ đứa em gái này ra ngoài ở sẽ tốt hơn. Anh sẽ thuê người đến chăm sóc và trông chừng cô. Nghĩ đến đấy, Bạch Minh Viễn không nói gì mà chị ôn nhu xoa đầu cô. Rồi rất nhanh, anh và em trai và mẹ mình phải chào tạm biệt cô, nhìn cô rời đi.
Còn Bạch Dật Hiền không đến thăm cô, không cần nói cũng biết ông không tin Bạch Nhật Hy con gái mình và bây giờ ông ta đang ở bệnh viện Đỗ Minh Nguyệt ở.
Cụ thể là hai ngày Bạch Nhật Hy ở bệnh viện, mặc dù rất lo lắng cho cô nhưng mà đến bây giờ bọn họ mới đến thăm Bạch Nhật Hy cô, là vì họ phải đối mặt với truyền thông và phải giải quyết hàng tá việc, hàng tá tin đồn xấu không đúng về cô nên bây giờ mới có thời gian đến thăm cô.
Còn Bạch Dật Hiền, ngay từ đầu Bạch Nhật Hy cũng đã biết rằng sẽ có một ngày Bạch Dật Hiền sẽ bỏ rơi người con gái Bạch Nhật Hy này. Nên cô cũng đã không đặt quá nhiều tình cảm gia đình ở nơi ông, vì thế cô cũng chả thấy thất vọng hay buồn tủi gì khi chỉ vừa xảy ra chuyện mà đã lạnh nhạt với cô.
Sau khi trò chuyện qua loa xong thì Bạch Minh Thành phát hiện ra hai người con trai lạ mặt đang ở phòng chị gái mình nên đã hét toáng lên.
“Hai người kia! Hai người là ai? Tại sao lại dám vào phòng chị tôi hả?” Giọng nói non nớt Bạch Minh Thành vang lên khắp cả phòng và gây sự chú ý cho Bạch Minh Viễn và Hà Nhã Tịnh mẹ của ba người.
“Ôi trời! Hai cậu đẹp trai này là ai đây?” Hà Nhã Tịnh ngạc nhiên che miệng nhìn sang con gái mình mờ ám cười cười nói.
“Ngày hôm đó, hai người đã giúp em gái tôi. Tôi rất cảm kích nhưng không có nghĩa hai người có quyền ở trong phòng với em gái tôi khi chỉ có mình nó.” Bạch Minh Viễn nhăn mặt lạnh giọng khó chịu nói.
“Bạch đại thiếu gia đừng hiểu lầm a! Tôi là bạn của Bạch tiểu thư, Chu Nhất.” Chu Nhất cuống quýt giải thích.
“Còn tôi là anh trai song sinh của Chu Nhất, Chu Dạ.” Người con trai y như Chu Nhất đứng lên cười nói với Bạch Minh Viễn đưa tay về phía trước với ý muốn bắt tay.
Bạch Nhật Hy yên lặng nhìn những người xung quanh ồn ào với nhau làm cho cô chợt mỉm cười. Khung cảnh này không hiểu sao cô nhìn thấy rất hài hoà, hoà hợp với nhau. Bạch Nhật Hy có cảm giác tất cả bọn họ và cô là một gia đình vậy. Nhưng cho dù khung cảnh ở hiện tại có đẹp mức nào đi chăng nữa cũng trở thành quá khứ.
Rất nhanh Bạch Nhật Hy đã được xuất hiện trở về nhà. Tầm giờ trưa chiều vừa về đến nhà, Bạch Nhật Hy chưa kịp được nghỉ ngơi, chỉ vừa bước vào đại sảnh cô đã nhìn thấy ở bàn lớn tiếp đãi khách đã có đầy đủ sáu nam chủ ngồi ở đấy cùng Đỗ Minh Nguyệt, và ngồi ở ghế gia chủ là Bạch Dật Hiền.
Bạch Minh Viễn và Bạch Minh Thành đang giúp Bạch Nhật Hy xách quần áo, đi vào vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền nhăn mặt cau có. Còn mẹ Bạch Nhật Hy đang dìu tay cô cũng nhỏ giọng bảo cô lên phòng tránh mặt và những chuyện còn lại cứ để cho bà và anh trai lo. Nhưng Bạch Nhật Hy cô làm sao có thể để cho bà cùng Bạch Minh Viễn đối mặt với lũ nam nữ chủ này được cơ chứ.
Thấy có vẻ lần này tình hình không ổn thật rồi, nên nhân lúc ai không để ý Bạch Nhật Hy lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin gửi đi cho Chu Nhất.
‘Chu Nhất, dự án nhỏ lần trước mọi người đã hoàn thành xong hết rồi đúng chứ? Nếu đã hoàn thành thì anh nhanh chóng triển khai dự án lớn còn lại. Tôi để hồ sơ và những tài liệu cần thiết ở két sắt dưới bàn làm việc của anh. Mật mã là xyzacv, sẵn tiện anh tìm nhà giúp tôi. Có thể tôi sẽ dọn ra ngoài ở lâu dài đây. Tiện thể anh sang Bạch gia đứng trước cổng chờ tôi. Mà còn nữa... nhớ cẩn thận! Đừng cố quá, sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ở tay anh đấy.’ Tin nhắn khá dài được gửi tới Chu Nhất.
Gửi tin nhắn xong, lúc này Bạch Nhật Hy mới quay vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ mình trấn an rồi dìu ngược lại bà hiên ngang bước vào. Đi được vài bước, cô đã bị tiếng nói giận dữ của Bạch Dật Hiền gọi lại.
“Nhật Hy! Mày đứng lại cho tao! Mày tại sao lại đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang hả? May mà con bé không có gì. Tại sao tao lại có đứa con xấu xa và độc ác như mày cơ chứ?”
“Hả? Độc ác? Xấu xa? Đây mà là những từ ngữ mà một người cha dùng để nói về chính con gái mình đây sao?” Bạch Nhật Hy quay sang nhìn Bạch Dật Hiền mặt mày dữ tợn đang nhìn cô. Ánh mắt cô lúc này lạnh đến thấu xương khiến cho ông ta đang tức giận cũng phải hoà hoãn xuống.
“Vậy mày nói đi, tại sao lại đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang hả?” Bạch Dật Hiền gầm gừ nói.
“Nếu tôi nói cô ta mắc chứng bệnh tự ngược đãi bản thân nên đã tự ngã xuống thì các người có tin không?” Bạch Nhật Hy cười khẩy nghiêng đầu ngả ngớn hỏi.
“Em không có! Chị, em biết chị ghét em nhưng chị cũng đừng đặt điều nói sai về em chứ?” Đỗ Minh Nguyệt nghe Bạch Nhật Hy nói xong liền ôm mặt khóc.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt khóc thì bọn nam chủ như bị thú hoang nhập mà sừng sộ dường như muốn gào lên và lao đến xé nát con mồi là Bạch Nhật Hy cô đây.
“BẠCH NHẬT HY! Con khốn! Im ngay!” Mộ Dung Thần như người điên thét lên với Bạch Nhật Hy.
“Nhật Hy tôi nhìn lầm cô rồi!” Tần Minh dùng ánh mắt thất vọng nhìn Bạch Nhật Hy.
“Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô còn nói những lời khó nghe như vậy về Minh Nguyệt thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Nhiếp Hạo Nhiên trầm mặt lạnh lùng nhìn Bạch Nhật Hy nói.
“Bạch Nhật Hy, anh nhìn lầm về em rồi! Chúng ta chia tay đi!” Nam Cung Diệp thất vọng nói với giọng cương quyết.
Quan sát phản ứng của nam chủ làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy rất buồn cười. Chẳng phải là nam chủ tài giỏi sao? Vậy sao lại để cho một đứa con gái dắt mũi như thế cơ chứ?
Lúc này Bạch Nhật Hy quay sang nhìn bọn nam chủ trong chốc lát rồi chợt nhoẻn miệng cười, một nụ cười vừa khinh bỉ vừa kỳ quái. Nụ cười này làm cho bọn nam chủ, Bạch Dật Hiền và Đỗ Minh Nguyệt có dự cảm không lành.
“Phải! Phải! Phải! Tôi là con khốn! Nhưng có liên quan gì đến các người? Nhiếp tổng, anh nói anh sẽ không tha cho tôi? Anh muốn cho người giết tôi? Hay là cho người bắt nhốt tôi vào một căn phòng tối tăm nào đó, rồi ngày đêm hành hạ? Còn anh, Nam Cung Diệp, ngay từ lúc tôi bắt gặp anh cùng Đỗ Minh Nguyệt thì chúng ta đã chấm dứt rồi.” Càng nói nụ cười của Bạch Nhật Hy càng đáng sợ.
Nghe những lời Bạch Nhật Hy nói, sáu nam chủ giật mình hoảng hốt rồi trong đầu họ rất nhanh lướt qua hình ảnh Bạch Nhật Hy gầy gò trong chiếc váy trắng nằm thoi thóp trên nền nhà rồi biến mất. Còn Bạch Dật Hiền lúc này như lấy lại được khí thế đã mất mà lại tiếp tục gào lên giận dữ với Bạch Nhật Hy.
“Ai dạy mày cách nói chuyện như thế hả? Xin lỗi họ ngay! Mày đẩy Minh Nguyệt xuống cầu thang không biết hối lỗi mà lại còn cứng mồm. Mày có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà không hả?”
“Hả? Đuổi tôi khỏi nhà? Wao, ông đúng là một người cha nuôi tốt a! Vì một đứa con nuôi mà đuổi luôn cả con gái ruột của chính mình ra khỏi nhà. Nếu ông đã muốn như thế thì tôi cho ông toại nguyện. Kể từ ngày hôm nay, Bạch Nhật Hy tôi sẽ cắt đứt tất cả mối quan hệ cha con với Bạch Dật Hiền ông!” Nghe Bạch Dật Hiền nói Bạch Nhật Hy trợn mắt khó tin rồi ngay sau đó cô liền cười lớn vỗ tay vài cái, liền quay ngoắt thái độ trở nên lạnh lẽo nói.
Tuyên bố trong sự khó tin của tất cả mọi người có mặt trong Bạch gia, anh trai và em trai cô, mẹ cô và lẫn quản gia cho đến người làm đều đến khuyên ngăn cô nhưng điều không được. Còn Bạch Dật Hiền nghe cô nói xong thì liền tức giận đến mức hai mắt nổi đầy tơ máu thở hồng hộc.
Không chút chần chừ, Bạch Nhật Hy quay lưng cất bước rời khỏi đại sảnh Bạch gia, nhưng đi được vài bước thì cô bị mẹ và em trai lẫn anh trai níu kéo trở lại. Nhìn ba người họ, Bạch Nhật Hy như trở lại thường ngày mà nhẹ nhàng nói.
“Con rời đi trước, chúng ta sẽ liên lạc sau. Nếu có gì xảy ra thì mọi người cứ gọi điện cho con.” Bạch Nhật Hy nhìn mẹ mình mà nhu hoà nói.
“Chị, chị đi rồi thì em sẽ bị cô ta ức hiếp mất.” Bạch Minh Thần mắt rưng rưng nói.
“Có anh hai bảo vệ em mà! Nhưng nếu mà em không muốn ở đây nữa thì lúc đó chị sẽ đưa em đi. Được không?” Xoa xoa đầu em trai, Bạch Nhật Hy cười dịu dàng nói, còn Bạch Minh Thành chỉ gật gật đầu.
Bạch Minh Viễn lúc này không biết nên dùng lời gì để khuyên giải em gái mình, nhưng rồi nghĩ lại tình hình khi nãy anh nghĩ có lẽ đứa em gái này ra ngoài ở sẽ tốt hơn. Anh sẽ thuê người đến chăm sóc và trông chừng cô. Nghĩ đến đấy, Bạch Minh Viễn không nói gì mà chị ôn nhu xoa đầu cô. Rồi rất nhanh, anh và em trai và mẹ mình phải chào tạm biệt cô, nhìn cô rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.