Chương 27: Chỉ là một lúc yếu thế mà thôi! (1)
Tử Y Y
24/10/2019
“X... Xin anh, xin anh đừng chạm vào tôi.” Giọng nói run rẩy nhưng lại hình
như có ẩn chứa một chút bi thương gì đó của Bạch Nhật Hy làm cho người
kia có chút giật mình, đôi tay cũng khựng lại trong không trung.
Ngẩn người nhìn bàn tay của chính mình trống rỗng giữa không trung, người thanh niên khó hiểu nhìn Bạch Nhật Hy đang chầm chậm lùi về phía sau. Trong kí ức của người thanh niên đó cho biết anh chưa từng gặp qua cô, nhưng tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy khi nhìn thấy anh và điều đó làm cho anh có chút bối rối trong lòng.
Đỗ Minh Nguyệt đứng gần đó thấy tình trạng Bạch Nhật Hy có gì đó bất thường nên cũng tiến đến gần đưa tay đỡ cô, trên mặt tỏ ra lo lắng nhìn Bạch Nhật Hy.
“Chị, chị không sao chứ?” Ôm đỡ lấy Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt biểu hiện như một người em gái đúng mực đang vô cùng lo lắng cho chị gái mình.
“Cô ấy là chị gái em?” Người thanh niên hướng Đỗ Minh Nguyệt hỏi, anh ta không nhớ nghe cô nói là có chị gái.
“Hàn, chị ấy là con gái của gia đình đã nhận nuôi em. Mặc dù, chị ấy có vẻ không thích em cho lắm nhưng mà... Bây giờ chị ấy như thế em không thể bỏ mặc không lo được. Dù sao, chị ấy cũng là con gái ân nhân của em, người đã cho em một gia đình.” Đỗ Minh Nguyệt nói với vẻ mặt mang theo một nét man mác buồn tủi nhìn Bạch Nhật Hy rồi lại quay sang nhìn người được gọi là ‘Hàn’ trả lời rồi khẽ nở nụ cười tủi thân.
Người được gọi là ‘Hàn’ ấy chính xác là vị nam chủ Cố Hàn tổng tài bá đạo.
Những lời nói của Đỗ Minh Nguyệt và kể cả là từng cảm xúc trong ánh mắt hay lời nói của cô, tất cả đều lọt vào mắt Cố Hàn làm cho hắn chợt cau mày nhìn cô rồi quay sang nhìn Bạch Nhật Hy.
Mặc dù, Bạch Nhật Hy lúc này đang bị những cảm xúc, cảm giác và kí ức của nguyên chủ ảnh hưởng nhưng cô ít nhất vẫn còn giữ được một ít lý trí của riêng mình. Nhìn Đỗ Minh Nguyệt ra vẻ là người em gái ngoan hiền, tốt bụng cho dù có bị chính người chị gái nuôi coi thường và ức hiếp, thì điều này làm cho Bạch Nhật Hy cô ngứa mắt không thôi và trong lúc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng từ nguyên chủ nên cô có chút kích động không kiểm soát được sức lực mà vung tay đẩy Đỗ Minh Nguyệt đang giả vờ mèo khóc chuột vẫn còn quấn lấy chính mình ra một bên.
Cũng chính vì Bạch Nhật Hy không thể khống chế được sức lực của chính mình nên Đỗ Minh Nguyệt bị cái vung tay của cô làm cho cả thân thể bất ngờ lùi về sau lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Bị đẩy ngã, Đỗ Minh Nguyệt có chút bất ngờ thẩn thờ không hiểu chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng mếu máo, hai mắt cũng ngấn lệ trông rất uỷ khuất, tội nghiệp.
“Chị... Minh Nguyệt có phải làm gì sai không? Em chỉ muốn giúp chị thôi mà. Hàn có phải em đã làm gì thất lễ với chị hay không?” Nói rồi, Đỗ Minh Nguyệt quay sang nhìn Cố Hàn với đôi mắt ngấn nước và nói với giọng ngọt ngào, mềm yếu.
“Cô bị điên à? Minh Nguyệt có lòng tốt lo lắng cho cô mà cô còn đẩy em ấy.”
Vội vã tiến đến ngồi xổm xuống đỡ Đỗ Minh Nguyệt bị Bạch Nhật Hy đẩy ngã đứng dậy, ánh mắt Cố Hàn bỗng trở lạnh lẽo dị thường, giọng trầm khàn khàn cũng lạnh đi. Đang định lên tiếng lần nữa thì Cố Hàn bị chặn lại bởi một giọng nói khác.
“Đây không phải Cố tổng của tập đoàn Cố thị sao? Cố thị là một tập đoàn lớn danh tiếng nhưng tôi lại không nghĩ rằng sẽ gặp được Cố tổng đương nhiệm ở đây, thật vinh hạnh. Không biết học muội của tôi đã đắc tội gì với anh mà khiến cho anh tức giận đến vậy?” Giọng nói ấm áp quen thuộc của Tần Minh từ xa vang lên rồi anh tiến đến chắn trước mặt Bạch Nhật Hy.
“Tần Minh, quen biết nhau lâu đến vậy, bây giờ tôi mới biết cậu có sở thích chen vào chuyện người khác đấy.” Cố Hàn giọng khàn khàn trầm thấp, mặt không chút cảm xúc đáp lại.
“Hàn, đừng vậy mà! Chắc do em không tốt nên đã chọc giận chị ấy. Em không sao!” Thấy Cố Hàn tức giận với Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cảm thấy rất vui vẻ nhưng ở ngoài vẫn tỏ ra là cô em gái hết lòng vì chị gái mà ngăn cản Cố Hàn.
Mặc kệ những người trước mắt, Bạch Nhật Hy cũng có vẻ đã hồi phục được một ít, nhưng thân thể cô vẫn còn ướt đẫm mồ hồi không ngừng nhè nhẹ run rẩy, đôi mắt vẫn còn đỏ hồng ươn ướt. Bạch Nhật Hy không nói gì mà chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Cố Hàn, trong mắt cô chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn độn.
Còn Tần Minh đứng chắn phía trước mặt Bạch Nhật Hy, anh cũng nhận thức được ánh mắt của cô đang hướng về người con trai trước mặt mình chứ không phải là mình nên cảm thấy có chút thất vọng.
“Học muội, em đã ổn hơn chút chưa? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Lúc nãy từ xa, tôi thấy em tay ôm ngực trái trông có vẻ rất không ổn.” Vừa nói, Tần Minh vừa lấy từ trong balo ra một gói khăn giấy nhỏ đưa cho Bạch Nhật Hy.
Đưa mắt nhìn gói khăn giấy trong tay Tần Minh, Bạch Nhật Hy lúc này không ngừng nghĩ ngợi, đúng là nam thần ấm áp, ga lăng với phái nữ có khác, cho dù có đi đâu hay làm gì đi chăng nữa thì lúc nào cũng có sẵn khăn giấy hoặc khăn tay để dành cho những trường hợp này.Thật là bái phục!
Nhận lấy khăn giấy từ Tần Minh, Bạch Nhật Hy lau lau nhẹ đôi mắt và cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng của chính mình rồi nói lời cảm ơn với anh. Nói rồi, cô lại vô tình hướng mắt nhìn sang hắn, Cố Hàn đang loay hoay kiểm tra tay chân của Đỗ Minh Nguyệt.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhật Hy, Cố Hàn đang chỉ chú ý lo lắng Đỗ Minh Nguyệt có bị thương hay không vô thức ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô.
Đôi mắt cô rất đẹp, màu hổ phách trong mắt cô như đang lấp lánh dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều. Trong đôi mắt ấy như chứa đựng cả bầu trời cảm xúc, nhưng nhiều nhất chính là bi thương, sợ hãi và sự say đắm tha thiết được che giấu rất sâu. Cố Hàn nhớ hình như bản thân chưa từng gặp qua cô, vậy tại sao cô lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với hắn cơ chứ. Mặc dù bản thân không hề có ấn tượng là đã từng gặp qua cô gái được xưng là chị của Minh Nguyệt, nhưng Cố Hàn hắn lại cảm thấy cô có chút quen mắt và quen thuộc.
Ngẩn người nhìn bàn tay của chính mình trống rỗng giữa không trung, người thanh niên khó hiểu nhìn Bạch Nhật Hy đang chầm chậm lùi về phía sau. Trong kí ức của người thanh niên đó cho biết anh chưa từng gặp qua cô, nhưng tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy khi nhìn thấy anh và điều đó làm cho anh có chút bối rối trong lòng.
Đỗ Minh Nguyệt đứng gần đó thấy tình trạng Bạch Nhật Hy có gì đó bất thường nên cũng tiến đến gần đưa tay đỡ cô, trên mặt tỏ ra lo lắng nhìn Bạch Nhật Hy.
“Chị, chị không sao chứ?” Ôm đỡ lấy Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt biểu hiện như một người em gái đúng mực đang vô cùng lo lắng cho chị gái mình.
“Cô ấy là chị gái em?” Người thanh niên hướng Đỗ Minh Nguyệt hỏi, anh ta không nhớ nghe cô nói là có chị gái.
“Hàn, chị ấy là con gái của gia đình đã nhận nuôi em. Mặc dù, chị ấy có vẻ không thích em cho lắm nhưng mà... Bây giờ chị ấy như thế em không thể bỏ mặc không lo được. Dù sao, chị ấy cũng là con gái ân nhân của em, người đã cho em một gia đình.” Đỗ Minh Nguyệt nói với vẻ mặt mang theo một nét man mác buồn tủi nhìn Bạch Nhật Hy rồi lại quay sang nhìn người được gọi là ‘Hàn’ trả lời rồi khẽ nở nụ cười tủi thân.
Người được gọi là ‘Hàn’ ấy chính xác là vị nam chủ Cố Hàn tổng tài bá đạo.
Những lời nói của Đỗ Minh Nguyệt và kể cả là từng cảm xúc trong ánh mắt hay lời nói của cô, tất cả đều lọt vào mắt Cố Hàn làm cho hắn chợt cau mày nhìn cô rồi quay sang nhìn Bạch Nhật Hy.
Mặc dù, Bạch Nhật Hy lúc này đang bị những cảm xúc, cảm giác và kí ức của nguyên chủ ảnh hưởng nhưng cô ít nhất vẫn còn giữ được một ít lý trí của riêng mình. Nhìn Đỗ Minh Nguyệt ra vẻ là người em gái ngoan hiền, tốt bụng cho dù có bị chính người chị gái nuôi coi thường và ức hiếp, thì điều này làm cho Bạch Nhật Hy cô ngứa mắt không thôi và trong lúc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng từ nguyên chủ nên cô có chút kích động không kiểm soát được sức lực mà vung tay đẩy Đỗ Minh Nguyệt đang giả vờ mèo khóc chuột vẫn còn quấn lấy chính mình ra một bên.
Cũng chính vì Bạch Nhật Hy không thể khống chế được sức lực của chính mình nên Đỗ Minh Nguyệt bị cái vung tay của cô làm cho cả thân thể bất ngờ lùi về sau lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Bị đẩy ngã, Đỗ Minh Nguyệt có chút bất ngờ thẩn thờ không hiểu chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng mếu máo, hai mắt cũng ngấn lệ trông rất uỷ khuất, tội nghiệp.
“Chị... Minh Nguyệt có phải làm gì sai không? Em chỉ muốn giúp chị thôi mà. Hàn có phải em đã làm gì thất lễ với chị hay không?” Nói rồi, Đỗ Minh Nguyệt quay sang nhìn Cố Hàn với đôi mắt ngấn nước và nói với giọng ngọt ngào, mềm yếu.
“Cô bị điên à? Minh Nguyệt có lòng tốt lo lắng cho cô mà cô còn đẩy em ấy.”
Vội vã tiến đến ngồi xổm xuống đỡ Đỗ Minh Nguyệt bị Bạch Nhật Hy đẩy ngã đứng dậy, ánh mắt Cố Hàn bỗng trở lạnh lẽo dị thường, giọng trầm khàn khàn cũng lạnh đi. Đang định lên tiếng lần nữa thì Cố Hàn bị chặn lại bởi một giọng nói khác.
“Đây không phải Cố tổng của tập đoàn Cố thị sao? Cố thị là một tập đoàn lớn danh tiếng nhưng tôi lại không nghĩ rằng sẽ gặp được Cố tổng đương nhiệm ở đây, thật vinh hạnh. Không biết học muội của tôi đã đắc tội gì với anh mà khiến cho anh tức giận đến vậy?” Giọng nói ấm áp quen thuộc của Tần Minh từ xa vang lên rồi anh tiến đến chắn trước mặt Bạch Nhật Hy.
“Tần Minh, quen biết nhau lâu đến vậy, bây giờ tôi mới biết cậu có sở thích chen vào chuyện người khác đấy.” Cố Hàn giọng khàn khàn trầm thấp, mặt không chút cảm xúc đáp lại.
“Hàn, đừng vậy mà! Chắc do em không tốt nên đã chọc giận chị ấy. Em không sao!” Thấy Cố Hàn tức giận với Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cảm thấy rất vui vẻ nhưng ở ngoài vẫn tỏ ra là cô em gái hết lòng vì chị gái mà ngăn cản Cố Hàn.
Mặc kệ những người trước mắt, Bạch Nhật Hy cũng có vẻ đã hồi phục được một ít, nhưng thân thể cô vẫn còn ướt đẫm mồ hồi không ngừng nhè nhẹ run rẩy, đôi mắt vẫn còn đỏ hồng ươn ướt. Bạch Nhật Hy không nói gì mà chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Cố Hàn, trong mắt cô chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn độn.
Còn Tần Minh đứng chắn phía trước mặt Bạch Nhật Hy, anh cũng nhận thức được ánh mắt của cô đang hướng về người con trai trước mặt mình chứ không phải là mình nên cảm thấy có chút thất vọng.
“Học muội, em đã ổn hơn chút chưa? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Lúc nãy từ xa, tôi thấy em tay ôm ngực trái trông có vẻ rất không ổn.” Vừa nói, Tần Minh vừa lấy từ trong balo ra một gói khăn giấy nhỏ đưa cho Bạch Nhật Hy.
Đưa mắt nhìn gói khăn giấy trong tay Tần Minh, Bạch Nhật Hy lúc này không ngừng nghĩ ngợi, đúng là nam thần ấm áp, ga lăng với phái nữ có khác, cho dù có đi đâu hay làm gì đi chăng nữa thì lúc nào cũng có sẵn khăn giấy hoặc khăn tay để dành cho những trường hợp này.Thật là bái phục!
Nhận lấy khăn giấy từ Tần Minh, Bạch Nhật Hy lau lau nhẹ đôi mắt và cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng của chính mình rồi nói lời cảm ơn với anh. Nói rồi, cô lại vô tình hướng mắt nhìn sang hắn, Cố Hàn đang loay hoay kiểm tra tay chân của Đỗ Minh Nguyệt.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhật Hy, Cố Hàn đang chỉ chú ý lo lắng Đỗ Minh Nguyệt có bị thương hay không vô thức ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô.
Đôi mắt cô rất đẹp, màu hổ phách trong mắt cô như đang lấp lánh dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều. Trong đôi mắt ấy như chứa đựng cả bầu trời cảm xúc, nhưng nhiều nhất chính là bi thương, sợ hãi và sự say đắm tha thiết được che giấu rất sâu. Cố Hàn nhớ hình như bản thân chưa từng gặp qua cô, vậy tại sao cô lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với hắn cơ chứ. Mặc dù bản thân không hề có ấn tượng là đã từng gặp qua cô gái được xưng là chị của Minh Nguyệt, nhưng Cố Hàn hắn lại cảm thấy cô có chút quen mắt và quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.