Chương 82: Chu Dạ quay lại? Bạch Nhật Hy phải tái khám!
Tử Y Y
10/01/2021
Đã hơn một tuần trôi qua, Bạch Nhật Hy cô vẫn chưa có thời gian để đến bệnh viện lấy thêm thuốc.
Ngồi trong phòng làm việc, cô dự định sau khi xong việc thì sẽ dùng giờ nghỉ trưa đến bệnh viện lấy thêm thuốc mới. Chứ nếu không có thuốc, cô sợ e là bản thân sẽ không cầm cự được bao lâu mất.
Cô bây giờ đang cố sắp xếp và đẩy nhanh tiến trình của mọi thứ, vì cô mong muốn mọi thứ kết thúc càng nhanh càng tốt.
Và... cô muốn thực hiện ca phẫu thuật mà tên nam chủ Mộ Dung Thần đã từng nói kia. Bởi vì... cô chợt nhận ra rằng, thế giới này chỉ bài xích mỗi cô mà thôi, nên về bệnh của cơ thể nữ phụ chỉ là chất xúc tác để đẩy linh hồn của cô rời khỏi thế giới này.
Và chỉ cần cô rời khỏi thế giới này trước khi ca phẫu thuật bắt đầu thì nữ phụ sẽ có thể hoàn hồn để tiếp tục sống.
Không có Bạch Nhật Hy cô ở đây, nên mọi việc ở Tinh Không không thể không có người giải quyết, Chu Nhất và Chu Dạ thì không thể giúp nữ phụ cả đời được. Thế nên, cô đành bỏ thêm chút thời gian và công sức để sắp xếp cho sau này nữ phụ quay về có thể có được một cuộc sống hạnh phúc. Và nó sẽ được xem là món quà của cô dành cho cô ấy vậy.
-----------
Hoàn thành xong mớ giấy tờ cùng xử lý xong toàn bộ các hợp đồng lớn nhỏ, Bạch Nhật Hy ngồi trên ghế da lớn đưa tay xoa xoa trán.
Chết thật! Cô không ngờ cơn đau nhanh vậy đã muốn kéo đến nữa rồi. Bạch Nhật Hy cô không thể tiếp tục ở lại đây, cô cần đến bệnh viện a!
Không chậm trễ thêm, Bạch Nhật Hy kéo ghế đứng dậy rồi rời khỏi phòng làm việc. Cô vừa bước xuống đến đại sảnh thì liền nhìn thấy Chu Nhất đang đứng nói chuyện gì đó với một người... hmmm... hình như người đó chính là... chính là Chu Dạ!?
Bạch Nhật Hy cứ ngỡ Chu Dạ sẽ không xuất hiện nữa, nhưng thật không ngờ đã nhanh vậy anh đã quay trở lại.
Chu Dạ cùng Chu Nhất đứng cách Bạch Nhật Hy một khoảng, thì bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó đang nhìn về phía mình thì liền đưa mắt tìm kiếm, và rồi họ chạm mắt với cô.
Thấy vẻ mặt không thể tin của Bạch Nhật Hy, Chu Dạ chợt cảm thấy có chút buồn cười. Tuy anh biết rõ Bạch Nhật Hy hiện tại không phải là người mà anh mong muốn, nhưng dù sao anh cũng xem cô ấy là một người bạn.
Chu Dạ lúc ấy dừng cuộc đối thoại với Chu Nhất, anh tiến đến gần Bạch Nhật Hy rồi khẽ nhếch mép nở nụ cười mờ nhạt nhìn cô.
“Trông cô có vẻ ngạc nhiên quá nhỉ?”
“Tôi cứ nghĩ... là khi anh biết tôi không phải là cô ấy thì sẽ không quay trở lại Tinh Không nữa.” Bạch Nhật Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên trố mắt nhìn người trước mắt nói.
“Hmm... tôi cũng đã định thế! Nhưng nghĩ lại... ở Tinh Không vẫn là thoải mái nhất đi. Thế nên, tôi đã quay lại!” Nói rồi, nụ cười mờ nhạt của Chu Dạ bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút.
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi! Nếu anh quay trở về thì tôi đỡ một phần việc!” Bạch Nhật Hy lúc này mới giấu đi vẻ mặt thất thố của bản thân nhìn thẳng Chu Dạ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Này, hai người nói gì thế? Mà Tiểu Hy, em định đi đâu đấy?” Chu Nhất từ xa đi lại vỗ vai Chu Dạ hỏi, rồi lại quay sang nói với Bạch Nhật Hy.
“Em định quay lại bệnh viện lấy thêm vài liều thuốc bổ mà lần trước bác sĩ cho ấy mà.” Bạch Nhật Hy nghe Chu Nhất hỏi thì liền cảm thấy hơi chột dạ.
Cô không muốn mọi người khi này biết quá nhiều về bệnh tình của bản thân, bởi vì nếu họ biết được thì họ sẽ bắt cô nghỉ ngơi và tiến độ công việc sẽ bị chậm lại a.
“Thế để anh và anh ấy đi cùng em!” Chu Nhất nói xong chợt nở nụ cười tươi như hoa nhìn cô.
Nụ cười của anh như ánh sáng cứu rỗi những ngày ảm đạm vừa qua cô vậy. Nụ cười ấy khiến cho tâm Bạch Nhật Hy cô trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nếu như không có anh và A Dạ ở bên cạnh, thì chắc có lẽ tâm cô đã lạnh đi từ lúc nào và sau đó là... end game sớm!
“Được a!” Bạch Nhật Hy đáp lại nụ cười ấm áp của Chu Nhất bằng nụ cười xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất có thể.
Cô lúc này theo thói quen liền khoác tay Chu Nhất và khi định khoác tay Chu Dạ thì cô bỗng hơi khựng lại rồi đưa mắt lên nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò. Nhìn thấy Chu Dạ cũng không có ý kiến gì và có vẻ đã được sự đồng ý của anh, Bạch Nhật Hy khi đấy mới khoác lấy tay anh.
---------
Rời khỏi Tinh Không, Bạch Nhật Hy được hai anh em nhà họ Chu hộ tống đến bệnh viện.
Đáng lẽ, cô chỉ dự định lấy thêm thuốc mới dựa theo đơn thuốc cũ lần trước, nhưng rồi lại chẳng hiểu sao y tá từ đâu đi đến bảo Bạch Nhật Hy phải theo cô vào phòng khám.
Bước vào bên trong phòng khám, đối mặt với Bạch Nhật Hy là gương mặt điển trai quen thuộc của Mộ Dung Thần.
Hắn vẫn luôn như thế, nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt luôn trống rỗng. Thế nhưng, đến khi hắn ngước mặt lên nhìn cô, thì Bạch Nhật Hy cô chợt cảm thấy có điều gì không thích hợp thì phải.
Hình như cô vừa nhìn thấy trong đôi mắt luôn là một không gian trống rỗng kia, nay lại bỗng xuất hiện một tia sáng nhỏ rồi chợt biến mất vậy.
“Đơn thuốc lần trước có thể đã không còn hiệu quả nữa, thế nên cô cần phải kiểm tra lại lần nữa để kê đơn mới có hiệu quả hơn.” Mộ Dung Thần hôm nay bỗng trở nên lạ thường, hắn không còn nổi đóa lên như mọi khi nhìn thấy cô nữa mà chỉ còn lại sự thản nhiên.
Nó cứ như, cô và hắn chưa từng xảy ra bất kì mâu thuẫn nào vậy!
Hơi nghi ngờ tên nam chủ này có ý đồ không tốt, nhưng rồi linh cảm của cô chợt mách bảo hãy nghe theo lời hắn lần này. Vì có thể hắn không có ý xấu mà chỉ muốn giúp cô vượt qua căn bệnh.
Linh cảm của Bạch Nhật Hy rất đúng, ít nhất cũng đúng được bảy tám lần trên mười a.
Ngoan ngoãn nghe theo lời nam chủ, Bạch Nhật Hy lần này trải qua lượt kiểm tra hoàn toàn suôn sẻ và không hề xuất hiện bất cứ vấn đề gì như lần trước.
Và cũng do là bệnh viện lớn, rất nhanh giấy kết quả cũng đã có. Mộ Dung Thần cầm giấy kết quả của Bạch Nhật Hy trong tay quan sát một lúc, thì cô mờ nhạt nhìn thấy đôi bàn tay của hắn dường như đang khẽ run lên. Và có vẻ hắn đang cố kiềm chế cho bàn tay của bản thân không được run lên nữa.
Mộ Dung Thần khi này lấy lại tinh thần trông vô cùng chuyên nghiệp, hắn ngồi đối diện Bạch Nhật Hy nghiêm túc nói:
“Bạch Nhật Hy, cô nghe cho rõ! Bây giờ cô có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng. Vì nó chỉ có tác dụng trì hoãn cơ đau mà thôi, cách tốt nhất là thực hiện phẫu thuật. Còn nếu không... tỉ lệ không vượt qua khỏi sẽ là hơn 70%.”
“Chuyện đó tôi rõ hơn ai hết! Cảm ơn anh đã đưa ra lời khuyên như một bác sĩ thực sự!” Bạch Nhật Hy đối với thái độ của nam chủ không hiểu sao lại có chút mỉa mai.
Lại gì nữa đây? Phải chăng cãi nhau với nữ chủ nên giờ tìm cô thay thế như trong nguyên tác? Xin lỗi, cô không món đồ chơi của bọn nam chủ hắn!
“Bạch Nhật Hy, tôi đây là nói thật! Cô cần phẫu thuật càng sớm càng tốt! Cô bây giờ chỉ còn thời hạn nhiều nhất là nửa năm nữa thôi. Cô càng chậm trễ bao nhiêu thì tỉ lệ thất bại của ca phẫu thuật cũng tỉ lệ thuận bấy nhiêu a. Tôi đề nghị cô phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt!” Mộ Dung Thần càng nói vẻ mặt của hắn cũng khẽ chợt mờ nhạt thay đổi vài lần.
Cứ nghĩ, hắn sẽ lại phải tốn nước bọt thuyết phục người con gái trước mắt nghe theo lời bản thân. Vì hắn biết, cô đối với hắn ngoài chán ghét ra thì chả còn gì khác a. Nhưng Mộ Dung Thần hắn nào ngờ lại nhận được sự đồng ý từ cô.
“Ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ làm phẫu thuật! Vừa ý anh rồi chứ!” Bạch Nhật Hy lạnh mặt nhìn nam chủ Mộ Dung Thần rồi cầm lấy tờ giấy kết quả, sau đó liền rời khỏi phòng.
Thấy Bạch Nhật Hy hơn một lúc lâu mới quay trở ra ,thì Chu Dạ cùng Chu Nhất đang ngồi trên ghế chờ cũng bật ngồi dậy tiến đến chỗ cô.
“Thế nào rồi? Sức khỏe của em như thế nào?” Chu Nhất cười dịu dàng nhìn cô hỏi.
“À, bác sĩ nói sức khỏe của em đã khôi phục khá nhiều rồi!” Bạch Nhật Hy giả vờ như không có gì mỉm cười đáp lại Chu Nhất.
“Thế giấy kết quả đâu? Đưa tôi xem nào! Tôi sẽ giúp cô đi lấy thuốc mới theo đơn được ghi bên trong.” Chu Dạ trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi lên tiếng.
“A, không cần đâu! Bác sĩ nói em chỉ cần lấy thuốc theo đơn cũ là ổn!” Bạch Nhật Hy thản nhiên nói như đó là sự thật. Nói rồi, cô còn mỉm cười nhẹ với Chu Dạ một cái.
Chu Dạ lúc này khẽ cau mày lại nhìn theo bóng dáng của cô. Hình như anh cảm nhận được cô đang giấu diếm bọn anh một điều gì đó thì phải...
Ngồi trong phòng làm việc, cô dự định sau khi xong việc thì sẽ dùng giờ nghỉ trưa đến bệnh viện lấy thêm thuốc mới. Chứ nếu không có thuốc, cô sợ e là bản thân sẽ không cầm cự được bao lâu mất.
Cô bây giờ đang cố sắp xếp và đẩy nhanh tiến trình của mọi thứ, vì cô mong muốn mọi thứ kết thúc càng nhanh càng tốt.
Và... cô muốn thực hiện ca phẫu thuật mà tên nam chủ Mộ Dung Thần đã từng nói kia. Bởi vì... cô chợt nhận ra rằng, thế giới này chỉ bài xích mỗi cô mà thôi, nên về bệnh của cơ thể nữ phụ chỉ là chất xúc tác để đẩy linh hồn của cô rời khỏi thế giới này.
Và chỉ cần cô rời khỏi thế giới này trước khi ca phẫu thuật bắt đầu thì nữ phụ sẽ có thể hoàn hồn để tiếp tục sống.
Không có Bạch Nhật Hy cô ở đây, nên mọi việc ở Tinh Không không thể không có người giải quyết, Chu Nhất và Chu Dạ thì không thể giúp nữ phụ cả đời được. Thế nên, cô đành bỏ thêm chút thời gian và công sức để sắp xếp cho sau này nữ phụ quay về có thể có được một cuộc sống hạnh phúc. Và nó sẽ được xem là món quà của cô dành cho cô ấy vậy.
-----------
Hoàn thành xong mớ giấy tờ cùng xử lý xong toàn bộ các hợp đồng lớn nhỏ, Bạch Nhật Hy ngồi trên ghế da lớn đưa tay xoa xoa trán.
Chết thật! Cô không ngờ cơn đau nhanh vậy đã muốn kéo đến nữa rồi. Bạch Nhật Hy cô không thể tiếp tục ở lại đây, cô cần đến bệnh viện a!
Không chậm trễ thêm, Bạch Nhật Hy kéo ghế đứng dậy rồi rời khỏi phòng làm việc. Cô vừa bước xuống đến đại sảnh thì liền nhìn thấy Chu Nhất đang đứng nói chuyện gì đó với một người... hmmm... hình như người đó chính là... chính là Chu Dạ!?
Bạch Nhật Hy cứ ngỡ Chu Dạ sẽ không xuất hiện nữa, nhưng thật không ngờ đã nhanh vậy anh đã quay trở lại.
Chu Dạ cùng Chu Nhất đứng cách Bạch Nhật Hy một khoảng, thì bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó đang nhìn về phía mình thì liền đưa mắt tìm kiếm, và rồi họ chạm mắt với cô.
Thấy vẻ mặt không thể tin của Bạch Nhật Hy, Chu Dạ chợt cảm thấy có chút buồn cười. Tuy anh biết rõ Bạch Nhật Hy hiện tại không phải là người mà anh mong muốn, nhưng dù sao anh cũng xem cô ấy là một người bạn.
Chu Dạ lúc ấy dừng cuộc đối thoại với Chu Nhất, anh tiến đến gần Bạch Nhật Hy rồi khẽ nhếch mép nở nụ cười mờ nhạt nhìn cô.
“Trông cô có vẻ ngạc nhiên quá nhỉ?”
“Tôi cứ nghĩ... là khi anh biết tôi không phải là cô ấy thì sẽ không quay trở lại Tinh Không nữa.” Bạch Nhật Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên trố mắt nhìn người trước mắt nói.
“Hmm... tôi cũng đã định thế! Nhưng nghĩ lại... ở Tinh Không vẫn là thoải mái nhất đi. Thế nên, tôi đã quay lại!” Nói rồi, nụ cười mờ nhạt của Chu Dạ bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút.
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi! Nếu anh quay trở về thì tôi đỡ một phần việc!” Bạch Nhật Hy lúc này mới giấu đi vẻ mặt thất thố của bản thân nhìn thẳng Chu Dạ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Này, hai người nói gì thế? Mà Tiểu Hy, em định đi đâu đấy?” Chu Nhất từ xa đi lại vỗ vai Chu Dạ hỏi, rồi lại quay sang nói với Bạch Nhật Hy.
“Em định quay lại bệnh viện lấy thêm vài liều thuốc bổ mà lần trước bác sĩ cho ấy mà.” Bạch Nhật Hy nghe Chu Nhất hỏi thì liền cảm thấy hơi chột dạ.
Cô không muốn mọi người khi này biết quá nhiều về bệnh tình của bản thân, bởi vì nếu họ biết được thì họ sẽ bắt cô nghỉ ngơi và tiến độ công việc sẽ bị chậm lại a.
“Thế để anh và anh ấy đi cùng em!” Chu Nhất nói xong chợt nở nụ cười tươi như hoa nhìn cô.
Nụ cười của anh như ánh sáng cứu rỗi những ngày ảm đạm vừa qua cô vậy. Nụ cười ấy khiến cho tâm Bạch Nhật Hy cô trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nếu như không có anh và A Dạ ở bên cạnh, thì chắc có lẽ tâm cô đã lạnh đi từ lúc nào và sau đó là... end game sớm!
“Được a!” Bạch Nhật Hy đáp lại nụ cười ấm áp của Chu Nhất bằng nụ cười xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất có thể.
Cô lúc này theo thói quen liền khoác tay Chu Nhất và khi định khoác tay Chu Dạ thì cô bỗng hơi khựng lại rồi đưa mắt lên nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò. Nhìn thấy Chu Dạ cũng không có ý kiến gì và có vẻ đã được sự đồng ý của anh, Bạch Nhật Hy khi đấy mới khoác lấy tay anh.
---------
Rời khỏi Tinh Không, Bạch Nhật Hy được hai anh em nhà họ Chu hộ tống đến bệnh viện.
Đáng lẽ, cô chỉ dự định lấy thêm thuốc mới dựa theo đơn thuốc cũ lần trước, nhưng rồi lại chẳng hiểu sao y tá từ đâu đi đến bảo Bạch Nhật Hy phải theo cô vào phòng khám.
Bước vào bên trong phòng khám, đối mặt với Bạch Nhật Hy là gương mặt điển trai quen thuộc của Mộ Dung Thần.
Hắn vẫn luôn như thế, nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt luôn trống rỗng. Thế nhưng, đến khi hắn ngước mặt lên nhìn cô, thì Bạch Nhật Hy cô chợt cảm thấy có điều gì không thích hợp thì phải.
Hình như cô vừa nhìn thấy trong đôi mắt luôn là một không gian trống rỗng kia, nay lại bỗng xuất hiện một tia sáng nhỏ rồi chợt biến mất vậy.
“Đơn thuốc lần trước có thể đã không còn hiệu quả nữa, thế nên cô cần phải kiểm tra lại lần nữa để kê đơn mới có hiệu quả hơn.” Mộ Dung Thần hôm nay bỗng trở nên lạ thường, hắn không còn nổi đóa lên như mọi khi nhìn thấy cô nữa mà chỉ còn lại sự thản nhiên.
Nó cứ như, cô và hắn chưa từng xảy ra bất kì mâu thuẫn nào vậy!
Hơi nghi ngờ tên nam chủ này có ý đồ không tốt, nhưng rồi linh cảm của cô chợt mách bảo hãy nghe theo lời hắn lần này. Vì có thể hắn không có ý xấu mà chỉ muốn giúp cô vượt qua căn bệnh.
Linh cảm của Bạch Nhật Hy rất đúng, ít nhất cũng đúng được bảy tám lần trên mười a.
Ngoan ngoãn nghe theo lời nam chủ, Bạch Nhật Hy lần này trải qua lượt kiểm tra hoàn toàn suôn sẻ và không hề xuất hiện bất cứ vấn đề gì như lần trước.
Và cũng do là bệnh viện lớn, rất nhanh giấy kết quả cũng đã có. Mộ Dung Thần cầm giấy kết quả của Bạch Nhật Hy trong tay quan sát một lúc, thì cô mờ nhạt nhìn thấy đôi bàn tay của hắn dường như đang khẽ run lên. Và có vẻ hắn đang cố kiềm chế cho bàn tay của bản thân không được run lên nữa.
Mộ Dung Thần khi này lấy lại tinh thần trông vô cùng chuyên nghiệp, hắn ngồi đối diện Bạch Nhật Hy nghiêm túc nói:
“Bạch Nhật Hy, cô nghe cho rõ! Bây giờ cô có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng. Vì nó chỉ có tác dụng trì hoãn cơ đau mà thôi, cách tốt nhất là thực hiện phẫu thuật. Còn nếu không... tỉ lệ không vượt qua khỏi sẽ là hơn 70%.”
“Chuyện đó tôi rõ hơn ai hết! Cảm ơn anh đã đưa ra lời khuyên như một bác sĩ thực sự!” Bạch Nhật Hy đối với thái độ của nam chủ không hiểu sao lại có chút mỉa mai.
Lại gì nữa đây? Phải chăng cãi nhau với nữ chủ nên giờ tìm cô thay thế như trong nguyên tác? Xin lỗi, cô không món đồ chơi của bọn nam chủ hắn!
“Bạch Nhật Hy, tôi đây là nói thật! Cô cần phẫu thuật càng sớm càng tốt! Cô bây giờ chỉ còn thời hạn nhiều nhất là nửa năm nữa thôi. Cô càng chậm trễ bao nhiêu thì tỉ lệ thất bại của ca phẫu thuật cũng tỉ lệ thuận bấy nhiêu a. Tôi đề nghị cô phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt!” Mộ Dung Thần càng nói vẻ mặt của hắn cũng khẽ chợt mờ nhạt thay đổi vài lần.
Cứ nghĩ, hắn sẽ lại phải tốn nước bọt thuyết phục người con gái trước mắt nghe theo lời bản thân. Vì hắn biết, cô đối với hắn ngoài chán ghét ra thì chả còn gì khác a. Nhưng Mộ Dung Thần hắn nào ngờ lại nhận được sự đồng ý từ cô.
“Ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ làm phẫu thuật! Vừa ý anh rồi chứ!” Bạch Nhật Hy lạnh mặt nhìn nam chủ Mộ Dung Thần rồi cầm lấy tờ giấy kết quả, sau đó liền rời khỏi phòng.
Thấy Bạch Nhật Hy hơn một lúc lâu mới quay trở ra ,thì Chu Dạ cùng Chu Nhất đang ngồi trên ghế chờ cũng bật ngồi dậy tiến đến chỗ cô.
“Thế nào rồi? Sức khỏe của em như thế nào?” Chu Nhất cười dịu dàng nhìn cô hỏi.
“À, bác sĩ nói sức khỏe của em đã khôi phục khá nhiều rồi!” Bạch Nhật Hy giả vờ như không có gì mỉm cười đáp lại Chu Nhất.
“Thế giấy kết quả đâu? Đưa tôi xem nào! Tôi sẽ giúp cô đi lấy thuốc mới theo đơn được ghi bên trong.” Chu Dạ trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi lên tiếng.
“A, không cần đâu! Bác sĩ nói em chỉ cần lấy thuốc theo đơn cũ là ổn!” Bạch Nhật Hy thản nhiên nói như đó là sự thật. Nói rồi, cô còn mỉm cười nhẹ với Chu Dạ một cái.
Chu Dạ lúc này khẽ cau mày lại nhìn theo bóng dáng của cô. Hình như anh cảm nhận được cô đang giấu diếm bọn anh một điều gì đó thì phải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.