Chương 44: Kết quả điều tra không như ý muốn!
Tử Y Y
25/10/2019
Bạch Nhật Hy sau khi nghỉ học, thì ở trường đại học đã có rất nhiều tin đồn
thất thiệt về cô. Những sinh viên ở trường đồn với nhau rằng Bạch Nhật
Hy ngang ngược làm càn đẩy em gái nuôi mình là Đỗ Minh Nguyệt xuống cầu
thang, vì bị cha khiển trách nên tức giận bỏ nhà ra đi và bây giờ đã mất tích.
Có những sinh viên khi nghe về tin đồn ấy, có người thì chỉ trích Bạch Nhật Hy lòng dạ rắn rết, ganh ghét với Đỗ Minh Nguyệt nên đã đẩy cô xuống cầu thang. Nhưng cũng có người nói rằng, Đỗ Minh Nguyệt giả tạo đã tự ngã mà lại đổ tội cho Bạch Nhật Hy.
Đã bước qua tháng thứ năm, kể từ lúc Bạch Nhật Hy mất tích, Đỗ Minh Nguyệt đã hoàn toàn giành được cái danh xưng Bạch đại tiểu thư Bạch gia của Bạch Nhật Hy, nhưng cô vẫn chưa hài lòng với điều đó. Vì Bạch Minh Viễn vẫn còn ở lại trong Bạch gia một ngày nào thì cả Bạch gia vẫn chưa hoàn toàn là nhà của cô được, và cả thằng nhóc con hay trợn trừng mắt mỗi khi nhìn thấy cô nữa.
Vẫn như thường lệ, Nhiếp Hạo Nhiên hôm nay sẽ là người đến đón Đỗ Minh Nguyệt tan học. Mỗi ngày là một nam chủ đưa đến trường và đón trở về, với nhan sắc đỉnh cao của sáu nam chủ thì tất nhiên ở trong trường có rất nhiều ganh tỵ với Đỗ Minh Nguyệt. Cho dù thế thì cũng chẳng có ai dám thể hiện ra mặt.
Tan học, Đỗ Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy chiếc Mercedes đen quen thuộc của Nhiếp Hạo Nhiên chờ sẵn bên ngoài. Bước đến người đứng ở bên ngoài xe đang nhìn về phía xa xăm. Đỗ Minh Nguyệt tiến đến dùng hai tay bịt mắt người đó lại.
“Minh Nguyệt, anh biết là em. Đừng đùa nữa!” Nắm lấy bàn tay nhỏ của Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên nhẹ giọng nói.
“Không vui gì hết!” Bị phát hiện nên Đỗ Minh Nguyệt phồng má giận dỗi làm nũng với Nhiếp Hạo Nhiên.
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt giận dỗi làm nũng, Nhiếp Hạo Nhiên chỉ biết lắc đầu cười, một người lạnh lùng ít cười như hắn nhưng từ khi gặp được Đỗ Minh Nguyệt thì có vẻ đã cười nhiều hơn thì phải.
Mỉm cười ôn nhu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhưng không hiểu sao lúc này từ sâu trong tiềm thức của hắn lại hiện lên một hình bóng khác. Và lúc đó cũng là những kí ức xa lạ, những hình ảnh xa lạ chợt loé lên rồi vụt tắt. Vì những gì vừa nhảy ra trong đầu mà tay Nhiếp Hạo Nhiên đang xoa đầu Đỗ Minh Nguyệt chợt khựng lại.
Thấy Nhiếp Hạo Nhiên chợt dừng động tác lại nên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy lạ đã lên tiếng hỏi.
“Hạo Nhiên, có chuyện gì sao anh?”
“Không, không có gì! Chúng ta đi thôi.” Bị tiếng nói của Đỗ Minh Nguyệt kéo về thực tại, Nhiếp Hạo Nhiên trở về trạng thái mặt lạnh nói.
Mở cửa xe cho Đỗ Minh Nguyệt bước vào, cả hai rất nhanh về đến trước cổng nhà của Bạch gia. Dừng lại trước cổng, Nhiếp Hạo Nhiên bước xuống mở cửa xe cho Đỗ Minh Nguyệt. Sau khi xuống xe thì lúc này cô mới nói lời tạm biệt rồi bước vào bên trong nhà, nhưng đi được vài bước thì cô khựng lại, quay đầu nhìn Nhiếp Hạo Nhiên cười nói.
“Anh Hạo Nhiên, tối nay chúng ta đi ăn món Tây cùng nhau được không? Không hiểu vì sao hôm nay em lại cảm thấy rất muốn ăn món Tây.” Đỗ Minh Nguyệt hơi ngập ngừng, cố tìm lời thích hợp để nói.
“Được! Vậy tối nay chúng ta đi ăn món Tây.” Nhiếp Hạo Nhiên hơi mỉm cười nói.
“Được! Mà anh có thể nhắn tin gọi bọn họ đi cùng được không? Càng đông càng vui mà. Dạo gần đây, em cũng ít gặp mặt họ nên có chút nhớ.” Đỗ Minh Nguyệt mở to tròn đôi mắt nhìn Nhiếp Hạo Nhiên.
“.... Vậy để anh nhắn với bọn họ.” Nhiếp Hạo Nhiên ngập ngừng không muốn nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
“Được! Vậy tối nay anh đến đón em nha, chúng ta sẽ đến Royal!” Nói rồi Đỗ Minh Nguyệt liền lập tức quay trở vào nhà nhưng rồi lại nhìn Nhiếp Hạo Nhiên vẫy vẫy tay tạm biệt.
Sau khi đưa Đỗ Minh Nguyệt trở về nhà, Nhiếp Hạo Nhiên không trở về nhà mà về lại Nhiếp thị. Vừa ngồi xuống dựa lưng vào chiếc ghế da thì đột nhiên điện thoại của Nhiếp Hạo Nhiên vang lên âm ĩ. Cau mày khó chịu trước sự ầm ĩ của tiếng chuông, Nhiếp Hạo Nhiên dự định lấy điện thoại rồi tắt nguồn, nhưng vừa nhìn thấy người gọi đến là ai thì nét mặt của hắn chợt dãn ra một ít.
“Như thế nào? Đã tìm ra chưa?” Nhiếp Hạo Nhiên hạ giọng trầm thấp nói.
“T-thưa... thưa Nhiếp tổng, vẫn chưa ạ. Chúng tôi không tìm được tung tích của người tên Bạch Nhật Hy. G-giống như người đó chưa từng tồn tại vậy.” Người ở bên kia thầm run rẩy trong lòng.
Nghe người kia nói như thế xong, Nhiếp Hạo Nhiên chợt nổi nóng ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại va chạm với mặt đất vỡ tan ra từng mảnh nhỏ.
“VÔ DỤNG!”
Phát tác cơn giận xong, Nhiếp Hạo Nhiên thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế da. Một tay xoa xoa hai bên thái dương, hắn lúc này thầm nghĩ sao có thể như thế được cơ chứ. Vì sao lại không thể tìm ra được cô? Rốt cuộc là cô đã đi đâu?
Ngày hôm đó ở Bạch gia, nếu như chỉ cần cô nhận lỗi thì bọn hắn cũng sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng tại sao cô lại cố chấp không nhận cơ chứ? Nhiếp Hạo Nhiên hắn tức giận không phải vì cô không chịu nhận lỗi, mà hắn tức giận là vì cô đột ngột bốc hơi biến mất.
Nhiếp Hạo Nhiên hắn rốt cuộc không biết bản thân bị cái gì, nhưng khi đối mặt với cô và Đỗ Minh Nguyệt thì hắn rất khó chịu khi nhìn thấy cô, và những lúc Minh Nguyệt bị thương chỉ cần có mặt cô ở đó. Cho dù hắn có muốn tin cô không có làm, nhưng không hiểu vì sao như có cái gì đó khiến cho hắn không thể nào đứng về phía cô được.
Tuy vậy, nhưng đến khi cô biến mất, không còn xuất hiện trong tầm nhìn, tầm kiểm soát của Nhiếp Hạo Nhiên hắn nữa thì hắn lại cảm thấy ở bản thân có sự thấp thỏm lo lắng, sợ hãi rất kì lạ. Hắn rốt cuộc không biết bản thân đã mắc phải cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hạo Nhiên cũng khép mắt lại dưỡng thần, tay vẫn không ngừng bốp bốp trán.
--------00000--------
Ở một nơi khác, Cố Hàn ngồi trong phòng làm việc nhìn đống tài liệu mà lần trước cho người điều tra Bạch Nhật Hy mà nhíu mày không hài lòng. Chẳng phải hắn ngoài bảo bọn họ điều tra về Bạch Nhật Hy, thì sau đó hắn có bổ sung thêm về việc tìm kiếm tin tức của cô hay sao? Vậy tại sao bây giờ thứ hắn nhận được chỉ là cái đống tài liệu vô dụng chỉ viết sơ về thông tin của cô cơ chứ?
Ném đống tài liệu vô dụng sang một bên, Cố Hàn trong người bực tức nên đã xô đổ tất cả tài liệu, vật dụng trên bàn làm việc xuống đất.
Từ trong phòng làm việc của tổng tài vang lên tiếng đỗ vỡ lớn nên rất nhanh thư ký chạy vào xem tình hình thì thấy Cố Hàn ngồi trên ghế ở bàn làm việc quay vào bên trong.
“Cho người dọn dẹp sạch sẽ.” Cố Hàn không nóng không lạnh phun ra một câu.
Cùng lúc đó điện thoại Cố Hàn vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến, mở ra xem thì đó là tin nhắn từ Nhiếp Hạo Nhiên gửi sang. Cụ thể là tin nhắn nói rằng Đỗ Minh Nguyệt hẹn bọn họ đi ăn ở nhà hàng Tây Royal cùng đó là giờ hẹn. Và ở những nơi khác, những nam chủ còn lại đều nhận được tin nhắn từ Nhiếp Hạo Nhiên.
Có những sinh viên khi nghe về tin đồn ấy, có người thì chỉ trích Bạch Nhật Hy lòng dạ rắn rết, ganh ghét với Đỗ Minh Nguyệt nên đã đẩy cô xuống cầu thang. Nhưng cũng có người nói rằng, Đỗ Minh Nguyệt giả tạo đã tự ngã mà lại đổ tội cho Bạch Nhật Hy.
Đã bước qua tháng thứ năm, kể từ lúc Bạch Nhật Hy mất tích, Đỗ Minh Nguyệt đã hoàn toàn giành được cái danh xưng Bạch đại tiểu thư Bạch gia của Bạch Nhật Hy, nhưng cô vẫn chưa hài lòng với điều đó. Vì Bạch Minh Viễn vẫn còn ở lại trong Bạch gia một ngày nào thì cả Bạch gia vẫn chưa hoàn toàn là nhà của cô được, và cả thằng nhóc con hay trợn trừng mắt mỗi khi nhìn thấy cô nữa.
Vẫn như thường lệ, Nhiếp Hạo Nhiên hôm nay sẽ là người đến đón Đỗ Minh Nguyệt tan học. Mỗi ngày là một nam chủ đưa đến trường và đón trở về, với nhan sắc đỉnh cao của sáu nam chủ thì tất nhiên ở trong trường có rất nhiều ganh tỵ với Đỗ Minh Nguyệt. Cho dù thế thì cũng chẳng có ai dám thể hiện ra mặt.
Tan học, Đỗ Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy chiếc Mercedes đen quen thuộc của Nhiếp Hạo Nhiên chờ sẵn bên ngoài. Bước đến người đứng ở bên ngoài xe đang nhìn về phía xa xăm. Đỗ Minh Nguyệt tiến đến dùng hai tay bịt mắt người đó lại.
“Minh Nguyệt, anh biết là em. Đừng đùa nữa!” Nắm lấy bàn tay nhỏ của Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên nhẹ giọng nói.
“Không vui gì hết!” Bị phát hiện nên Đỗ Minh Nguyệt phồng má giận dỗi làm nũng với Nhiếp Hạo Nhiên.
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt giận dỗi làm nũng, Nhiếp Hạo Nhiên chỉ biết lắc đầu cười, một người lạnh lùng ít cười như hắn nhưng từ khi gặp được Đỗ Minh Nguyệt thì có vẻ đã cười nhiều hơn thì phải.
Mỉm cười ôn nhu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhưng không hiểu sao lúc này từ sâu trong tiềm thức của hắn lại hiện lên một hình bóng khác. Và lúc đó cũng là những kí ức xa lạ, những hình ảnh xa lạ chợt loé lên rồi vụt tắt. Vì những gì vừa nhảy ra trong đầu mà tay Nhiếp Hạo Nhiên đang xoa đầu Đỗ Minh Nguyệt chợt khựng lại.
Thấy Nhiếp Hạo Nhiên chợt dừng động tác lại nên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy lạ đã lên tiếng hỏi.
“Hạo Nhiên, có chuyện gì sao anh?”
“Không, không có gì! Chúng ta đi thôi.” Bị tiếng nói của Đỗ Minh Nguyệt kéo về thực tại, Nhiếp Hạo Nhiên trở về trạng thái mặt lạnh nói.
Mở cửa xe cho Đỗ Minh Nguyệt bước vào, cả hai rất nhanh về đến trước cổng nhà của Bạch gia. Dừng lại trước cổng, Nhiếp Hạo Nhiên bước xuống mở cửa xe cho Đỗ Minh Nguyệt. Sau khi xuống xe thì lúc này cô mới nói lời tạm biệt rồi bước vào bên trong nhà, nhưng đi được vài bước thì cô khựng lại, quay đầu nhìn Nhiếp Hạo Nhiên cười nói.
“Anh Hạo Nhiên, tối nay chúng ta đi ăn món Tây cùng nhau được không? Không hiểu vì sao hôm nay em lại cảm thấy rất muốn ăn món Tây.” Đỗ Minh Nguyệt hơi ngập ngừng, cố tìm lời thích hợp để nói.
“Được! Vậy tối nay chúng ta đi ăn món Tây.” Nhiếp Hạo Nhiên hơi mỉm cười nói.
“Được! Mà anh có thể nhắn tin gọi bọn họ đi cùng được không? Càng đông càng vui mà. Dạo gần đây, em cũng ít gặp mặt họ nên có chút nhớ.” Đỗ Minh Nguyệt mở to tròn đôi mắt nhìn Nhiếp Hạo Nhiên.
“.... Vậy để anh nhắn với bọn họ.” Nhiếp Hạo Nhiên ngập ngừng không muốn nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
“Được! Vậy tối nay anh đến đón em nha, chúng ta sẽ đến Royal!” Nói rồi Đỗ Minh Nguyệt liền lập tức quay trở vào nhà nhưng rồi lại nhìn Nhiếp Hạo Nhiên vẫy vẫy tay tạm biệt.
Sau khi đưa Đỗ Minh Nguyệt trở về nhà, Nhiếp Hạo Nhiên không trở về nhà mà về lại Nhiếp thị. Vừa ngồi xuống dựa lưng vào chiếc ghế da thì đột nhiên điện thoại của Nhiếp Hạo Nhiên vang lên âm ĩ. Cau mày khó chịu trước sự ầm ĩ của tiếng chuông, Nhiếp Hạo Nhiên dự định lấy điện thoại rồi tắt nguồn, nhưng vừa nhìn thấy người gọi đến là ai thì nét mặt của hắn chợt dãn ra một ít.
“Như thế nào? Đã tìm ra chưa?” Nhiếp Hạo Nhiên hạ giọng trầm thấp nói.
“T-thưa... thưa Nhiếp tổng, vẫn chưa ạ. Chúng tôi không tìm được tung tích của người tên Bạch Nhật Hy. G-giống như người đó chưa từng tồn tại vậy.” Người ở bên kia thầm run rẩy trong lòng.
Nghe người kia nói như thế xong, Nhiếp Hạo Nhiên chợt nổi nóng ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại va chạm với mặt đất vỡ tan ra từng mảnh nhỏ.
“VÔ DỤNG!”
Phát tác cơn giận xong, Nhiếp Hạo Nhiên thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế da. Một tay xoa xoa hai bên thái dương, hắn lúc này thầm nghĩ sao có thể như thế được cơ chứ. Vì sao lại không thể tìm ra được cô? Rốt cuộc là cô đã đi đâu?
Ngày hôm đó ở Bạch gia, nếu như chỉ cần cô nhận lỗi thì bọn hắn cũng sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng tại sao cô lại cố chấp không nhận cơ chứ? Nhiếp Hạo Nhiên hắn tức giận không phải vì cô không chịu nhận lỗi, mà hắn tức giận là vì cô đột ngột bốc hơi biến mất.
Nhiếp Hạo Nhiên hắn rốt cuộc không biết bản thân bị cái gì, nhưng khi đối mặt với cô và Đỗ Minh Nguyệt thì hắn rất khó chịu khi nhìn thấy cô, và những lúc Minh Nguyệt bị thương chỉ cần có mặt cô ở đó. Cho dù hắn có muốn tin cô không có làm, nhưng không hiểu vì sao như có cái gì đó khiến cho hắn không thể nào đứng về phía cô được.
Tuy vậy, nhưng đến khi cô biến mất, không còn xuất hiện trong tầm nhìn, tầm kiểm soát của Nhiếp Hạo Nhiên hắn nữa thì hắn lại cảm thấy ở bản thân có sự thấp thỏm lo lắng, sợ hãi rất kì lạ. Hắn rốt cuộc không biết bản thân đã mắc phải cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hạo Nhiên cũng khép mắt lại dưỡng thần, tay vẫn không ngừng bốp bốp trán.
--------00000--------
Ở một nơi khác, Cố Hàn ngồi trong phòng làm việc nhìn đống tài liệu mà lần trước cho người điều tra Bạch Nhật Hy mà nhíu mày không hài lòng. Chẳng phải hắn ngoài bảo bọn họ điều tra về Bạch Nhật Hy, thì sau đó hắn có bổ sung thêm về việc tìm kiếm tin tức của cô hay sao? Vậy tại sao bây giờ thứ hắn nhận được chỉ là cái đống tài liệu vô dụng chỉ viết sơ về thông tin của cô cơ chứ?
Ném đống tài liệu vô dụng sang một bên, Cố Hàn trong người bực tức nên đã xô đổ tất cả tài liệu, vật dụng trên bàn làm việc xuống đất.
Từ trong phòng làm việc của tổng tài vang lên tiếng đỗ vỡ lớn nên rất nhanh thư ký chạy vào xem tình hình thì thấy Cố Hàn ngồi trên ghế ở bàn làm việc quay vào bên trong.
“Cho người dọn dẹp sạch sẽ.” Cố Hàn không nóng không lạnh phun ra một câu.
Cùng lúc đó điện thoại Cố Hàn vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến, mở ra xem thì đó là tin nhắn từ Nhiếp Hạo Nhiên gửi sang. Cụ thể là tin nhắn nói rằng Đỗ Minh Nguyệt hẹn bọn họ đi ăn ở nhà hàng Tây Royal cùng đó là giờ hẹn. Và ở những nơi khác, những nam chủ còn lại đều nhận được tin nhắn từ Nhiếp Hạo Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.