Chương 80: Lời mời từ Nam Cung lão gia.
Tử Y Y
29/01/2020
Sau sự việc vừa rồi, nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên là không thể chịu được uất ức, ủy khuất nên liền ôm tâm tình tức tối đến Nam Cung gia tìm Nam
Cung lão gia, hòng mong ông sẽ ra mặt giúp bản thân.
Đỗ Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng, ủy khuất ngồi đối diện Nam Cung lão gia cứ khe khẽ thút thít khóc khiến cho người khác nhìn vào cũng thấy thương tâm.
“Tiểu Nguyệt, có chuyện gì thế? Có ai ức hiếp con sao?” Nam Cung lão gia thấy Đỗ Minh Nguyệt không ngừng thút thít khóc, thì liền lên tiếng dỗ ngọt.
“Không ạ! Chẳng qua là con vừa bị cha mắng.” Đỗ Minh Nguyệt đưa tay lên lau lau khóe mắt.
“Mắng? Vì sao? Tiểu Nguyệt của ông đã gây ra lỗi lầm gì mà lại bị mắng cơ chứ?” Nam Cung lão gia hơi cau cau mày hỏi.
“Cha giao một hạng mục khá quan trọng cho con, ban đầu mọi thứ rất tốt đẹp nhưng rồi ở đâu cái công ty Tinh Không gì đấy lại nhảy ra cướp đi hết mọi thứ. Báo hại con bị cha mắng cho một trận. Chị Nhật Hy, chị gái của con rất thân với tổng tài và phó tổng tài của Tinh Không, mà chị ấy lại rất ghét con. Có thể là do chị ấy đã nói gì đó với họ rồi. Huhu...” Nói đến đấy, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khóc lớn như thể đã phải chịu sự uất ức rất lớn.
Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói xong, sắc mặt của Nam Cung lão gia cũng hơi đanh lại. Tuy ngày trước, đã chấp thuận với bọn họ nhưng nay người kia đã rời đi thì Nam Cung gia của ông tại sao lại phải sợ hãi cơ chứ. Chưa kể người còn lại thì trông có vẻ ngờ ngệch đến thế thì lấy lý do gì mà ông phải dè chừng cơ chứ. Nói đến thì Tinh Không chưa chắc đã lớn bằng Nam Cung gia của ông.
Tiễn Đỗ Minh Nguyệt ra về xong, Nam Cung lão gia đen mặt lại cho người mời tổng tài của Tinh Không đến Nam Cung gia một chuyến để cả hai bên cùng nhau bàn bạc. Tuy việc của Đỗ Minh Nguyệt không liên quan gì đến Nam Cung gia, nhưng dù sao ông cũng đã nhận định đứa cháu gái dâu này thì sẽ không để người khác tổn thương nó.
.
.
.
Nhận được lời mời đến Nam Cung gia một chuyến, ban đầu Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất vẫn còn mờ mịt không biết vì lý do gì. Nhưng đến khi nhớ đến Đỗ Minh Nguyệt và Bạch thị thì liền sáng tỏ.
Chắc chắn vị nữ chủ đã đi cáo trạng với ông của nam chủ rồi, nhờ ông ta ra mặt giúp đây mà. Để cô xem, đến đấy vị Nam Cung lão gia danh tiếng lẫy lừng trong sáu đại gia tộc kia sẽ nói gì với Bạch Nhật Hy cô.
Sắp xếp công việc và thời gian, Bạch Nhật Hy quyết định sẽ mang theo Chu Nhất và Bạch Minh Viễn đi cùng. Mặc dù, một mình cô cũng đã đủ đối phó rồi nhưng dù sao thì làm người cũng không nên ra vẻ, vênh váo quá, như thế là không tốt a.
.
.
.
Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất và Bạch Minh Viễn đứng bên ngoài cổng lớn Nam Cung gia, dự định lái xe vào liền bị bảo vệ cổng ngăn chặn lại.
“Phải chăng có sai sót gì không huynh đệ? Vì sao lại không để chúng tôi vào?” Chu Nhất xụ mặt hơi nhíu mày nhìn hai người mặc bộ quần áo bảo vệ.
“Không có sai sót gì cả! Những người lạ mặt không được ra vào sân Nam Cung gia.” Một trong hai người bảo vệ nghiêm nghị lạnh giọng nói.
“Chắc chắn là có sai sót gì rồi! Chúng tôi là được Nam Cung lão gia mời đến!” Bạch Minh Viễn bất mãn chen giọng vào.
“Xin lỗi! Chúng tôi không hề nhận được bất kỳ thông báo nào từ quản gia nói rằng lão gia có cuộc hẹn với các người.” Người bảo vệ còn lại cứng ngắt trả lời.
“Các người!” Chu Nhất nổi cáu gằn giọng.
Chưa kịp bộc phát cơn giận dữ thì Chu Nhất liền được Bạch Nhật Hy nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa. Quay sang nhìn cô, nét mặt của Chu Nhất cũng đã hòa hoãn được phần nào, nhìn Bạch Nhật Hy trong chốc lát thì anh chợt mỉm cười với cô như chàng ngốc. Đối mặt với một màn này, Bạch Minh Viễn bất mãn thật muốn ném cả hai đứa này đi đâu đó thật xa.
“A Nhất đừng tức giận!” Bạch Nhật Hy dịu dàng nói xoa dịu Chu Nhất.
“Tại sao a?” Chu Nhất khó hiểu nhìn Bạch Nhật Hy.
“Bọn họ rõ ràng là muốn gây khó dễ cho chúng ta.” Bạch Minh Viễn trầm giọng giải đáp thắc mắc cho Chu Nhất.
Bạch Nhật Hy cũng không nói thêm gì nhiều, cô quay sang hướng hai người bảo vệ nói với vẻ mặt bất cần: “Thế thì phiền hai anh báo lại với Nam Cung lão gia rằng, có khách đến theo lời mời của ngài ấy. Và trong vòng ba phút nữa, nếu bọn họ không ra tiếp đón thì chúng tôi sẽ rời đi. Và xin nhấn mạnh là đích thân Nam Cung lão gia ra tiếp đón, nếu không phải ông ấy hoặc không có ông ấy ở đây thì chúng tôi đành rời đi vậy!”
Nói rồi, Bạch Nhật Hy không quên tặng cho hai người bảo vệ một nụ cười nhẹ nhàng không kém phần ôn nhu. Thế nhưng, không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy nụ cười này có chút tà khí nhỉ?
Báo lại với quản gia và đúng ba phút không sai biệt lắm, một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc đã bạc phơ một tay chống gậy bước ra. Tuy nói là chống gậy nhưng trông ông ta có vẻ còn rất khỏe mạnh. Bước chân vững vàng, cánh tay có lực, da dẻ hồng hào, đôi mắt có thần.
Người đàn ông bước ra lập tức sai bảo vệ mở cổng cho xe của Bạch Nhật Hy tiến vào. Sau khi bước xuống xe, người đàn ông lớn tuổi cũng tức là Nam Cung lão gia bước đến cười nói niềm nở chào đón ba người.
.
.
.
Theo sau Nam Cung lão gia bước vào đại sảnh Nam Cung gia, dừng lại ở phòng khách. Nam Cung lão gia khách sáo chìa tay về phía ghế đối diện.
“Mời ngồi!”
Ba người Bạch Nhật Hy cũng không khách khí nữa mà ngồi xuống ghế đối diện. Khi đã yên vị, người quản gia mang ấm trà cùng vài cái tách lên đặt ở bàn rồi rời đi. Không ngồi nói những điều vô nghĩa hay vòng vo hồi lâu nữa, mà Bạch Minh Viễn mi tâm hơi nhíu lại lên tiếng hỏi thẳng vào trọng tâm:
“Không biết Nam Cung lão gia mời bọn tôi đến đây là có việc gì?”
“Cũng không phải việc to lớn gì, chẳng qua là một vài vấn đề riêng tư mà thôi.” Vị lão gia hai tay đặt trên đầu gậy mỉm cười.
“Không biết là việc riêng tư gì mà khiến cho ngài lại để tâm đến như thế a?” Bạch Nhật Hy một tay chống cằm mỉm cười nhìn theo Nam Cung lão gia.
Nghe Bạch Nhật Hy nói thế, ông ta liền cười haha một tay vuốt vuốt râu rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị nói:
“Tôi có đứa cháu gái, nó chỉ mới vừa đến công ty nhà để thực tập. Khó khăn lắm mới được tin tưởng, được giao cho một dự án quan trọng. Vậy mà lại bị cướp đi mất.”
“Haha, vậy ư? Vậy thì cháu gái của ông cũng quá không có năng lực và ngu dốt rồi.” Bạch Nhật Hy nghe xong liền biết ông ta ám chỉ ai.
“Cô nói như thế cũng thực khó nghe đấy Bạch tiểu thư! Dù sao cô cũng là con nhà có gia giáo, nhưng tại sao lại ăn nói khó nghe đến thế cơ chứ.” Nam Cung lão gia rất có phong thái của đại lão, ông ta không hề tức giận trước lời nói của Bạch Nhật Hy mà chỉ hòa nhã nhẹ nhàng đáp lại.
“Ăn nói có gia giáo hay không, dễ nghe hay khó nghe còn phụ thuộc vào đối phương còn lại trong cuộc đối thoại như thế nào nữa cơ... Nếu người ta không có thiện ý thì tại sao tôi lại phải tỏ ra thân thiện cơ chứ? Tôi nói có đúng không Nam Cung lão gia?” Khóe môi lẫn khóe mắt của Bạch Nhật Hy đều cong lên tạo nên một nụ cười nguy hiểm khiến cho đối phương phải khó chịu.
“Hahaha, Bạch tiểu thư nói cũng không sai! Vậy thế tôi không cần phải dùng lời lẽ khách sáo với các người nữa nhỉ?” Càng nói vẻ mặt của Nam Cung lão gia càng trở nên nham hiểm.
Bạch Minh Viễn đối diện với đại lão là Nam Cung lão gia cũng có chút áp lực. Nhưng đến khi thấy em gái đối đáp với ông ta một cách ngầu lòi như thế cũng khiến cho áp lực của anh giảm được một ít. Nhìn vẻ mặt nham hiểm, ranh mãnh như một con cáo già của Nam Cung lão gia làm cho Bạch Minh Viễn nhận ra được thêm rất nhiều điều.
Nam Cung lão gia chưa kịp mở lời nói những lời mà bản thân dự định muốn nói thì thanh âm dễ nghe của Bạch Nhật Hy đã vang lên trước một nhịp:
“Tôi biết Nam Cung lão gia mời chúng tôi đến đây là vì vấn đề gì. Nhưng tôi cũng xin nói thẳng, trong giới thương trường này ông cũng hiểu rõ hơn ai hết. Cá lớn nuốt cá bé, hơn nhau ở cái não, thực lực và nhanh tay nữa. Cơ hội chỉ có một, cô ta không nắm bắt được cơ hội thì lại đổ lỗi cho người khác quá tài giỏi và nhanh tay hơn ư? Thật nực cười! Nếu ông muốn chúng tôi bàn giao lại hợp đồng lại cho Đỗ Minh Nguyệt và Bạch thị thì xin lỗi chúng tôi từ chối. Còn nếu như Nam Cung lão gia muốn uy hiếp hay gây cản trở, chèn ép gì đấy đối với Tinh Không thì cứ việc. Tôi, XIN MỜI NAM CUNG LÃO GIA ĐẤY!” Bạch Nhật Hy nhấn mạnh mấy chữ cuối rồi trợn mắt, sau đó liền trở lại dáng vẻ tươi cười tiếp tục nói: “Chèn ép được hay không còn phụ thuộc vào Nam Cung lão gia ngài đây có đủ thần thông hay không. Giờ thì xin phép!”
Không muốn nhiều lời với đám người cùng phe nữ chủ nữa, Bạch Nhật Hy đứng lên cùng Chu Nhất và Bạch Minh Viễn quay lưng bước ra cửa để rời đi.
Nam Cung lão gia bị thái độ của Bạch Nhật Hy chọc giận, liền trầm mặc hất cằm ra hiệu cho hai người mặc vest đen đứng sau lưng ông ta. Nhận được tín hiệu, hai tên vận vest đen với thân hình cao to, vạm vỡ liền nhào về phía ba người với ý định bắt giữ cả ba.
Chu Nhất phản xạ nhanh nhẹn né được cánh tay của một tên, Bạch Minh Viễn cũng đã từng luyện võ nên cũng không quá khó khăn để né tránh. Còn Bạch Nhật Hy chỉ đứng phía sau hai người, cô hơi nghiêng đầu nhìn về sau, nhìn về phía Nam Cung lão gia. Cô chỉ như ẩn như hiện nở nụ cười khinh bỉ.
Chu Nhất và Bạch Minh Viễn hoàn toàn không đánh trả mà chỉ tập trung né tránh vì hai người không muốn gây hấn với Nam Cung gia. Nhận thấy cả hai có vẻ không muốn ra đòn đánh trả thì hai tên đồ đen liền chuyển mục tiêu nhắm đến Bạch Nhật Hy.
Hai tên vận vest đen vươn tay về phía Bạch Nhật Hy với ý đồ muốn tóm lấy cô. Bàn tay vẫn chưa chạm đến một góc áo của Bạch Nhật Hy, thì một tên đã bị Bạch Minh Viễn nắm lấy một bên cánh tay quật mạnh xuống sàn nhà. Tên còn lại thì bị Chu Nhất một tay bóp chặt lấy xương cằm, sức tay của anh mạnh đến mức muốn bóp nát xương hàm của tên đó. Chỉ với một tay, Chu Nhất dễ dàng nâng tên vest đen với thân hình cao to lên cao, chân hắn dường như muốn rời khỏi mặt đất.
Khi này đôi mắt của Chu Nhất dường như lóe lên ánh đỏ nguy hiểm của dã thú, anh hơi cúi mặt, chỉ nhướn đôi mắt lên nhìn về phía Nam Cung lão gia, giọng nói khi này của anh trầm lạnh đến lạ thường.
“Hình như ông chê bản thân sống quá lâu nên muốn đi gặp tổ tiên sớm hơn một chút có đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng, ủy khuất ngồi đối diện Nam Cung lão gia cứ khe khẽ thút thít khóc khiến cho người khác nhìn vào cũng thấy thương tâm.
“Tiểu Nguyệt, có chuyện gì thế? Có ai ức hiếp con sao?” Nam Cung lão gia thấy Đỗ Minh Nguyệt không ngừng thút thít khóc, thì liền lên tiếng dỗ ngọt.
“Không ạ! Chẳng qua là con vừa bị cha mắng.” Đỗ Minh Nguyệt đưa tay lên lau lau khóe mắt.
“Mắng? Vì sao? Tiểu Nguyệt của ông đã gây ra lỗi lầm gì mà lại bị mắng cơ chứ?” Nam Cung lão gia hơi cau cau mày hỏi.
“Cha giao một hạng mục khá quan trọng cho con, ban đầu mọi thứ rất tốt đẹp nhưng rồi ở đâu cái công ty Tinh Không gì đấy lại nhảy ra cướp đi hết mọi thứ. Báo hại con bị cha mắng cho một trận. Chị Nhật Hy, chị gái của con rất thân với tổng tài và phó tổng tài của Tinh Không, mà chị ấy lại rất ghét con. Có thể là do chị ấy đã nói gì đó với họ rồi. Huhu...” Nói đến đấy, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khóc lớn như thể đã phải chịu sự uất ức rất lớn.
Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói xong, sắc mặt của Nam Cung lão gia cũng hơi đanh lại. Tuy ngày trước, đã chấp thuận với bọn họ nhưng nay người kia đã rời đi thì Nam Cung gia của ông tại sao lại phải sợ hãi cơ chứ. Chưa kể người còn lại thì trông có vẻ ngờ ngệch đến thế thì lấy lý do gì mà ông phải dè chừng cơ chứ. Nói đến thì Tinh Không chưa chắc đã lớn bằng Nam Cung gia của ông.
Tiễn Đỗ Minh Nguyệt ra về xong, Nam Cung lão gia đen mặt lại cho người mời tổng tài của Tinh Không đến Nam Cung gia một chuyến để cả hai bên cùng nhau bàn bạc. Tuy việc của Đỗ Minh Nguyệt không liên quan gì đến Nam Cung gia, nhưng dù sao ông cũng đã nhận định đứa cháu gái dâu này thì sẽ không để người khác tổn thương nó.
.
.
.
Nhận được lời mời đến Nam Cung gia một chuyến, ban đầu Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất vẫn còn mờ mịt không biết vì lý do gì. Nhưng đến khi nhớ đến Đỗ Minh Nguyệt và Bạch thị thì liền sáng tỏ.
Chắc chắn vị nữ chủ đã đi cáo trạng với ông của nam chủ rồi, nhờ ông ta ra mặt giúp đây mà. Để cô xem, đến đấy vị Nam Cung lão gia danh tiếng lẫy lừng trong sáu đại gia tộc kia sẽ nói gì với Bạch Nhật Hy cô.
Sắp xếp công việc và thời gian, Bạch Nhật Hy quyết định sẽ mang theo Chu Nhất và Bạch Minh Viễn đi cùng. Mặc dù, một mình cô cũng đã đủ đối phó rồi nhưng dù sao thì làm người cũng không nên ra vẻ, vênh váo quá, như thế là không tốt a.
.
.
.
Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất và Bạch Minh Viễn đứng bên ngoài cổng lớn Nam Cung gia, dự định lái xe vào liền bị bảo vệ cổng ngăn chặn lại.
“Phải chăng có sai sót gì không huynh đệ? Vì sao lại không để chúng tôi vào?” Chu Nhất xụ mặt hơi nhíu mày nhìn hai người mặc bộ quần áo bảo vệ.
“Không có sai sót gì cả! Những người lạ mặt không được ra vào sân Nam Cung gia.” Một trong hai người bảo vệ nghiêm nghị lạnh giọng nói.
“Chắc chắn là có sai sót gì rồi! Chúng tôi là được Nam Cung lão gia mời đến!” Bạch Minh Viễn bất mãn chen giọng vào.
“Xin lỗi! Chúng tôi không hề nhận được bất kỳ thông báo nào từ quản gia nói rằng lão gia có cuộc hẹn với các người.” Người bảo vệ còn lại cứng ngắt trả lời.
“Các người!” Chu Nhất nổi cáu gằn giọng.
Chưa kịp bộc phát cơn giận dữ thì Chu Nhất liền được Bạch Nhật Hy nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa. Quay sang nhìn cô, nét mặt của Chu Nhất cũng đã hòa hoãn được phần nào, nhìn Bạch Nhật Hy trong chốc lát thì anh chợt mỉm cười với cô như chàng ngốc. Đối mặt với một màn này, Bạch Minh Viễn bất mãn thật muốn ném cả hai đứa này đi đâu đó thật xa.
“A Nhất đừng tức giận!” Bạch Nhật Hy dịu dàng nói xoa dịu Chu Nhất.
“Tại sao a?” Chu Nhất khó hiểu nhìn Bạch Nhật Hy.
“Bọn họ rõ ràng là muốn gây khó dễ cho chúng ta.” Bạch Minh Viễn trầm giọng giải đáp thắc mắc cho Chu Nhất.
Bạch Nhật Hy cũng không nói thêm gì nhiều, cô quay sang hướng hai người bảo vệ nói với vẻ mặt bất cần: “Thế thì phiền hai anh báo lại với Nam Cung lão gia rằng, có khách đến theo lời mời của ngài ấy. Và trong vòng ba phút nữa, nếu bọn họ không ra tiếp đón thì chúng tôi sẽ rời đi. Và xin nhấn mạnh là đích thân Nam Cung lão gia ra tiếp đón, nếu không phải ông ấy hoặc không có ông ấy ở đây thì chúng tôi đành rời đi vậy!”
Nói rồi, Bạch Nhật Hy không quên tặng cho hai người bảo vệ một nụ cười nhẹ nhàng không kém phần ôn nhu. Thế nhưng, không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy nụ cười này có chút tà khí nhỉ?
Báo lại với quản gia và đúng ba phút không sai biệt lắm, một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc đã bạc phơ một tay chống gậy bước ra. Tuy nói là chống gậy nhưng trông ông ta có vẻ còn rất khỏe mạnh. Bước chân vững vàng, cánh tay có lực, da dẻ hồng hào, đôi mắt có thần.
Người đàn ông bước ra lập tức sai bảo vệ mở cổng cho xe của Bạch Nhật Hy tiến vào. Sau khi bước xuống xe, người đàn ông lớn tuổi cũng tức là Nam Cung lão gia bước đến cười nói niềm nở chào đón ba người.
.
.
.
Theo sau Nam Cung lão gia bước vào đại sảnh Nam Cung gia, dừng lại ở phòng khách. Nam Cung lão gia khách sáo chìa tay về phía ghế đối diện.
“Mời ngồi!”
Ba người Bạch Nhật Hy cũng không khách khí nữa mà ngồi xuống ghế đối diện. Khi đã yên vị, người quản gia mang ấm trà cùng vài cái tách lên đặt ở bàn rồi rời đi. Không ngồi nói những điều vô nghĩa hay vòng vo hồi lâu nữa, mà Bạch Minh Viễn mi tâm hơi nhíu lại lên tiếng hỏi thẳng vào trọng tâm:
“Không biết Nam Cung lão gia mời bọn tôi đến đây là có việc gì?”
“Cũng không phải việc to lớn gì, chẳng qua là một vài vấn đề riêng tư mà thôi.” Vị lão gia hai tay đặt trên đầu gậy mỉm cười.
“Không biết là việc riêng tư gì mà khiến cho ngài lại để tâm đến như thế a?” Bạch Nhật Hy một tay chống cằm mỉm cười nhìn theo Nam Cung lão gia.
Nghe Bạch Nhật Hy nói thế, ông ta liền cười haha một tay vuốt vuốt râu rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị nói:
“Tôi có đứa cháu gái, nó chỉ mới vừa đến công ty nhà để thực tập. Khó khăn lắm mới được tin tưởng, được giao cho một dự án quan trọng. Vậy mà lại bị cướp đi mất.”
“Haha, vậy ư? Vậy thì cháu gái của ông cũng quá không có năng lực và ngu dốt rồi.” Bạch Nhật Hy nghe xong liền biết ông ta ám chỉ ai.
“Cô nói như thế cũng thực khó nghe đấy Bạch tiểu thư! Dù sao cô cũng là con nhà có gia giáo, nhưng tại sao lại ăn nói khó nghe đến thế cơ chứ.” Nam Cung lão gia rất có phong thái của đại lão, ông ta không hề tức giận trước lời nói của Bạch Nhật Hy mà chỉ hòa nhã nhẹ nhàng đáp lại.
“Ăn nói có gia giáo hay không, dễ nghe hay khó nghe còn phụ thuộc vào đối phương còn lại trong cuộc đối thoại như thế nào nữa cơ... Nếu người ta không có thiện ý thì tại sao tôi lại phải tỏ ra thân thiện cơ chứ? Tôi nói có đúng không Nam Cung lão gia?” Khóe môi lẫn khóe mắt của Bạch Nhật Hy đều cong lên tạo nên một nụ cười nguy hiểm khiến cho đối phương phải khó chịu.
“Hahaha, Bạch tiểu thư nói cũng không sai! Vậy thế tôi không cần phải dùng lời lẽ khách sáo với các người nữa nhỉ?” Càng nói vẻ mặt của Nam Cung lão gia càng trở nên nham hiểm.
Bạch Minh Viễn đối diện với đại lão là Nam Cung lão gia cũng có chút áp lực. Nhưng đến khi thấy em gái đối đáp với ông ta một cách ngầu lòi như thế cũng khiến cho áp lực của anh giảm được một ít. Nhìn vẻ mặt nham hiểm, ranh mãnh như một con cáo già của Nam Cung lão gia làm cho Bạch Minh Viễn nhận ra được thêm rất nhiều điều.
Nam Cung lão gia chưa kịp mở lời nói những lời mà bản thân dự định muốn nói thì thanh âm dễ nghe của Bạch Nhật Hy đã vang lên trước một nhịp:
“Tôi biết Nam Cung lão gia mời chúng tôi đến đây là vì vấn đề gì. Nhưng tôi cũng xin nói thẳng, trong giới thương trường này ông cũng hiểu rõ hơn ai hết. Cá lớn nuốt cá bé, hơn nhau ở cái não, thực lực và nhanh tay nữa. Cơ hội chỉ có một, cô ta không nắm bắt được cơ hội thì lại đổ lỗi cho người khác quá tài giỏi và nhanh tay hơn ư? Thật nực cười! Nếu ông muốn chúng tôi bàn giao lại hợp đồng lại cho Đỗ Minh Nguyệt và Bạch thị thì xin lỗi chúng tôi từ chối. Còn nếu như Nam Cung lão gia muốn uy hiếp hay gây cản trở, chèn ép gì đấy đối với Tinh Không thì cứ việc. Tôi, XIN MỜI NAM CUNG LÃO GIA ĐẤY!” Bạch Nhật Hy nhấn mạnh mấy chữ cuối rồi trợn mắt, sau đó liền trở lại dáng vẻ tươi cười tiếp tục nói: “Chèn ép được hay không còn phụ thuộc vào Nam Cung lão gia ngài đây có đủ thần thông hay không. Giờ thì xin phép!”
Không muốn nhiều lời với đám người cùng phe nữ chủ nữa, Bạch Nhật Hy đứng lên cùng Chu Nhất và Bạch Minh Viễn quay lưng bước ra cửa để rời đi.
Nam Cung lão gia bị thái độ của Bạch Nhật Hy chọc giận, liền trầm mặc hất cằm ra hiệu cho hai người mặc vest đen đứng sau lưng ông ta. Nhận được tín hiệu, hai tên vận vest đen với thân hình cao to, vạm vỡ liền nhào về phía ba người với ý định bắt giữ cả ba.
Chu Nhất phản xạ nhanh nhẹn né được cánh tay của một tên, Bạch Minh Viễn cũng đã từng luyện võ nên cũng không quá khó khăn để né tránh. Còn Bạch Nhật Hy chỉ đứng phía sau hai người, cô hơi nghiêng đầu nhìn về sau, nhìn về phía Nam Cung lão gia. Cô chỉ như ẩn như hiện nở nụ cười khinh bỉ.
Chu Nhất và Bạch Minh Viễn hoàn toàn không đánh trả mà chỉ tập trung né tránh vì hai người không muốn gây hấn với Nam Cung gia. Nhận thấy cả hai có vẻ không muốn ra đòn đánh trả thì hai tên đồ đen liền chuyển mục tiêu nhắm đến Bạch Nhật Hy.
Hai tên vận vest đen vươn tay về phía Bạch Nhật Hy với ý đồ muốn tóm lấy cô. Bàn tay vẫn chưa chạm đến một góc áo của Bạch Nhật Hy, thì một tên đã bị Bạch Minh Viễn nắm lấy một bên cánh tay quật mạnh xuống sàn nhà. Tên còn lại thì bị Chu Nhất một tay bóp chặt lấy xương cằm, sức tay của anh mạnh đến mức muốn bóp nát xương hàm của tên đó. Chỉ với một tay, Chu Nhất dễ dàng nâng tên vest đen với thân hình cao to lên cao, chân hắn dường như muốn rời khỏi mặt đất.
Khi này đôi mắt của Chu Nhất dường như lóe lên ánh đỏ nguy hiểm của dã thú, anh hơi cúi mặt, chỉ nhướn đôi mắt lên nhìn về phía Nam Cung lão gia, giọng nói khi này của anh trầm lạnh đến lạ thường.
“Hình như ông chê bản thân sống quá lâu nên muốn đi gặp tổ tiên sớm hơn một chút có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.