Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh
Chương 34
Sam_Sam245
23/09/2023
Minh Ân nói đoạn quay sang nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
- Chúng ta nói chuyện với nhau được không, anh bỏ ra khỏi nhà rồi.
- Chúng ta không có gì để nói cả, anh cũng quay trở về nhà đi. Chúng ta đi thôi - Cô lắc đầu trả lời rồi cầm tay Dương Hi kéo đi.
Thấy cô cầm tay mình Dương Hi đắc ý quay lại nhếch mép cười khiêu khích với Minh Ân đang nhìn theo khiến cậu đá không khí tức giận rồi bỏ đi.
Ngồi lại bàn La Linh và Phùng Nguyên đã chờ sẵn ở đó, lúc nãy nếu không phải La Linh ngăn cản thì Phùng Nguyên đã chạy ra tẩn cho Minh Ân một trận ra trò. Không biết La Linh đã nói gì với Phùng Nguyên nhưng cậu chỉ bực tức ra mặt mà ngồi phụng phịu ăn cơm không nói gì.
Thấy khuôn mặt khó chịu đến đáng thương ấy cô cũng quay sang hỏi La Linh:
- Cậu với cậu ấy có chuyện gì sao?
La Linh giẫm vào chân Phùng Nguyên khuôn mặt vẫn mỉm cười với cô:
- Không làm gì có chứ, đúng không Phùng Nguyên - vừa nói cô ấy vừa quay sang nhìn Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên đang ăn thấy bị dí chân cũng cố giữ khuôn mặt gượng cười chịu đau đớn mà gật đầu khốn khổ. Miêu Miêu thấy vậy cũng đưa tay xoa cằm giả như những nhà khoa học gặp câu hỏi khó:
- Tại sao cậu ấy lại sợ La Linh thế chứ.
- Tình yêu sét đánh tuổi học trò chứ sao, với lại cậu không biết à, La Linh là một báo thủ chính hiệu đấy, cao thủ karate đai đen 2 đẳng đó nha. Không những thế cậu ấy chỉ là lười thôi chứ không phải không thông minh. Cậu nên nhớ cậu ấy là trùm cuối của bộ này nếu không phải gặp tai nạn thì cái đôi nam nữ chính của câu chuyện này còn khổ còn chán.
Miêu Miêu gật đầu như đã được khai sáng con mèo bị chôn vùi trong thế giới chủ bao lâu như nó chỉ có thể dựa vào cô mà khai sáng dần dần mà thôi.
- Ký chủ, cô thật thông minh.
Cô mỉm cười không nói gì lặng lẽ ăn cơm, một bên khác thì lại không vui vẻ yên bình như thế mà nổi gió hơn bao giờ hết. Cô không về một tuần trời căn nhà trống vắng hẳn đi, Mai Xuyến (mẹ ruột nguyên chủ) đi đi lại lại trong căn phòng cô rồi lại lặng lẽ mở ngăn tủ quần áo của cô thấy vẫn đầy đặn mới yên tâm hơn phần nào.
"Có lẽ con bé chỉ giận dỗi vài ngày rồi sẽ trở về thôi. Quần áo của con bé cũng ở đây mà" Nghĩ rồi bà cũng bước chân đi xuống phòng khách.
Một tuần mới có được một ngày nghỉ ngơi thư giãn, Hoàng Việt ngồi trên ghế đọc báo thư giãn uống trà chiều. Thấy Mai Xuyến đi xuống bèn ngẩng lên nhìn một cái rồi tiếp tục đọc báo:
- Bà lại lên phòng của nó sao, quần áo nó vẫn còn đó có thể đi đâu được chứ, đừng có cuống lên làm gì cho nó đi để biết sống bên ngoài khổ thế nào.
Mai Xuyến không nói gì đi thẳng xuống bếp nhìn thấy dì Lý thì bèn khẽ gọi:
- Dì Lý, dì đến đây tôi nhờ chút chuyện.
Dì Lý thấy gọi mình bèn nhanh chóng bỏ con dao đang làm bếp xuống vừa lau tay vào tạp dề vừa chạy ra. Dì Lý đã lớn tuổi phục vụ gia đình từ khi Mai Xuyến còn tuổi xuân thì nay con đã lớn nên rất hiểu tính của bà.
- Bà chủ cho gọi tôi sao?
Nhìn thấy khuôn mặt của bà, Mai Xuyến cũng thở phào một cái rồi dặn dò:
- Cũng đã vào năm học rồi, tôi thấy đồ dùng của Yến Nhi vẫn còn để lại đây, bà sắp xếp chúng lại rồi sẵn tiện đưa thêm cho con bé ít quần áo. Đã vào thu nếu cứ mặc phong phanh sẽ ốm mất.
"Bà chủ đã bắt đầu quan tâm tới Yến Nhi tiểu thư rồi sao, cuối cùng thì cũng không quá muộn" Dì Lý vui ra mặt hấp ta hấp tấp vâng vâng dạ dạ rồi bước lên phòng cô sắp xếp lại đồ đạc rồi nhanh chóng đi luôn.
Đến cổng trường Dì Lý đã đứng đợi sẵn từ lâu sốt ruột đợi cô ra chỉ sợ không gặp được cô nên cố gắng nhìn xa nhất có thể. Minh Lan thấy Dì Lý tới tưởng rằng đi tới đón mình thì bèn giơ tay lên mỉm cười định cất tiếng gọi.
Chưa kịp vui mừng thì Minh Lan nhìn thấy Dì Lý vui vẻ kéo túi đồ chạy tới chỗ của cô. Thoáng chốc nụ cười trên đôi môi dập tắt, hai mắt của Minh Lan đỏ hoe đầy tức giận nhanh chóng cùng cô bạn thân của mình bỏ đi.
Dì Lý gặp được cô thì vui mừng vô cùng, nhanh chóng nắm lấy đôi vai của cô xoay xoay một vòng. Thấy bà lo lắng như vậy thì cô cũng mỉm cười bất lực rồi rồi bắt lấy đôi tay gầy gò đầy chai sạn của bà.
- Dì Lý con vẫn ổn mà dì đừng xoay con nữa con chóng mặt quá à.
- Tiểu thư mệnh khổ của tôi, sao cô đột nhiên bỏ đi vậy hả làm bà già này lo lắng quá trời luôn.
Thấy dì Lý sướt mướt khuôn mặt lo lắng nhìn cô đôi tay nắm chặt lấy đôi tay của cô run run mà nói thì cô khó xử
- Dì cũng biết mà, ở đó con rất ngột ngạt khó chịu con muốn ra ngoài thay đổi không khí một chút cho thoải mái thôi. Dù sao ở đó có con hay không cũng không quan trọng, trong suốt 1 năm qua cũng chỉ có dì là quan tâm đến con còn lại...
Cô lắc đầu thở dài dường như không muốn nói tiếp, Dì Lý cũng gật đầu dường như bà hiểu những gì mà cô nói. Đúng thực là trong suốt 1 năm cũng chỉ có mình bà là quan tâm tới cô, còn lại thì đều bênh chằm chằm cô gái tu hú chiếm tổ đó khiến bà khó chịu vô cùng nhưng không dám ra mặt vì chỉ mang phận người làm.
- Chúng ta nói chuyện với nhau được không, anh bỏ ra khỏi nhà rồi.
- Chúng ta không có gì để nói cả, anh cũng quay trở về nhà đi. Chúng ta đi thôi - Cô lắc đầu trả lời rồi cầm tay Dương Hi kéo đi.
Thấy cô cầm tay mình Dương Hi đắc ý quay lại nhếch mép cười khiêu khích với Minh Ân đang nhìn theo khiến cậu đá không khí tức giận rồi bỏ đi.
Ngồi lại bàn La Linh và Phùng Nguyên đã chờ sẵn ở đó, lúc nãy nếu không phải La Linh ngăn cản thì Phùng Nguyên đã chạy ra tẩn cho Minh Ân một trận ra trò. Không biết La Linh đã nói gì với Phùng Nguyên nhưng cậu chỉ bực tức ra mặt mà ngồi phụng phịu ăn cơm không nói gì.
Thấy khuôn mặt khó chịu đến đáng thương ấy cô cũng quay sang hỏi La Linh:
- Cậu với cậu ấy có chuyện gì sao?
La Linh giẫm vào chân Phùng Nguyên khuôn mặt vẫn mỉm cười với cô:
- Không làm gì có chứ, đúng không Phùng Nguyên - vừa nói cô ấy vừa quay sang nhìn Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên đang ăn thấy bị dí chân cũng cố giữ khuôn mặt gượng cười chịu đau đớn mà gật đầu khốn khổ. Miêu Miêu thấy vậy cũng đưa tay xoa cằm giả như những nhà khoa học gặp câu hỏi khó:
- Tại sao cậu ấy lại sợ La Linh thế chứ.
- Tình yêu sét đánh tuổi học trò chứ sao, với lại cậu không biết à, La Linh là một báo thủ chính hiệu đấy, cao thủ karate đai đen 2 đẳng đó nha. Không những thế cậu ấy chỉ là lười thôi chứ không phải không thông minh. Cậu nên nhớ cậu ấy là trùm cuối của bộ này nếu không phải gặp tai nạn thì cái đôi nam nữ chính của câu chuyện này còn khổ còn chán.
Miêu Miêu gật đầu như đã được khai sáng con mèo bị chôn vùi trong thế giới chủ bao lâu như nó chỉ có thể dựa vào cô mà khai sáng dần dần mà thôi.
- Ký chủ, cô thật thông minh.
Cô mỉm cười không nói gì lặng lẽ ăn cơm, một bên khác thì lại không vui vẻ yên bình như thế mà nổi gió hơn bao giờ hết. Cô không về một tuần trời căn nhà trống vắng hẳn đi, Mai Xuyến (mẹ ruột nguyên chủ) đi đi lại lại trong căn phòng cô rồi lại lặng lẽ mở ngăn tủ quần áo của cô thấy vẫn đầy đặn mới yên tâm hơn phần nào.
"Có lẽ con bé chỉ giận dỗi vài ngày rồi sẽ trở về thôi. Quần áo của con bé cũng ở đây mà" Nghĩ rồi bà cũng bước chân đi xuống phòng khách.
Một tuần mới có được một ngày nghỉ ngơi thư giãn, Hoàng Việt ngồi trên ghế đọc báo thư giãn uống trà chiều. Thấy Mai Xuyến đi xuống bèn ngẩng lên nhìn một cái rồi tiếp tục đọc báo:
- Bà lại lên phòng của nó sao, quần áo nó vẫn còn đó có thể đi đâu được chứ, đừng có cuống lên làm gì cho nó đi để biết sống bên ngoài khổ thế nào.
Mai Xuyến không nói gì đi thẳng xuống bếp nhìn thấy dì Lý thì bèn khẽ gọi:
- Dì Lý, dì đến đây tôi nhờ chút chuyện.
Dì Lý thấy gọi mình bèn nhanh chóng bỏ con dao đang làm bếp xuống vừa lau tay vào tạp dề vừa chạy ra. Dì Lý đã lớn tuổi phục vụ gia đình từ khi Mai Xuyến còn tuổi xuân thì nay con đã lớn nên rất hiểu tính của bà.
- Bà chủ cho gọi tôi sao?
Nhìn thấy khuôn mặt của bà, Mai Xuyến cũng thở phào một cái rồi dặn dò:
- Cũng đã vào năm học rồi, tôi thấy đồ dùng của Yến Nhi vẫn còn để lại đây, bà sắp xếp chúng lại rồi sẵn tiện đưa thêm cho con bé ít quần áo. Đã vào thu nếu cứ mặc phong phanh sẽ ốm mất.
"Bà chủ đã bắt đầu quan tâm tới Yến Nhi tiểu thư rồi sao, cuối cùng thì cũng không quá muộn" Dì Lý vui ra mặt hấp ta hấp tấp vâng vâng dạ dạ rồi bước lên phòng cô sắp xếp lại đồ đạc rồi nhanh chóng đi luôn.
Đến cổng trường Dì Lý đã đứng đợi sẵn từ lâu sốt ruột đợi cô ra chỉ sợ không gặp được cô nên cố gắng nhìn xa nhất có thể. Minh Lan thấy Dì Lý tới tưởng rằng đi tới đón mình thì bèn giơ tay lên mỉm cười định cất tiếng gọi.
Chưa kịp vui mừng thì Minh Lan nhìn thấy Dì Lý vui vẻ kéo túi đồ chạy tới chỗ của cô. Thoáng chốc nụ cười trên đôi môi dập tắt, hai mắt của Minh Lan đỏ hoe đầy tức giận nhanh chóng cùng cô bạn thân của mình bỏ đi.
Dì Lý gặp được cô thì vui mừng vô cùng, nhanh chóng nắm lấy đôi vai của cô xoay xoay một vòng. Thấy bà lo lắng như vậy thì cô cũng mỉm cười bất lực rồi rồi bắt lấy đôi tay gầy gò đầy chai sạn của bà.
- Dì Lý con vẫn ổn mà dì đừng xoay con nữa con chóng mặt quá à.
- Tiểu thư mệnh khổ của tôi, sao cô đột nhiên bỏ đi vậy hả làm bà già này lo lắng quá trời luôn.
Thấy dì Lý sướt mướt khuôn mặt lo lắng nhìn cô đôi tay nắm chặt lấy đôi tay của cô run run mà nói thì cô khó xử
- Dì cũng biết mà, ở đó con rất ngột ngạt khó chịu con muốn ra ngoài thay đổi không khí một chút cho thoải mái thôi. Dù sao ở đó có con hay không cũng không quan trọng, trong suốt 1 năm qua cũng chỉ có dì là quan tâm đến con còn lại...
Cô lắc đầu thở dài dường như không muốn nói tiếp, Dì Lý cũng gật đầu dường như bà hiểu những gì mà cô nói. Đúng thực là trong suốt 1 năm cũng chỉ có mình bà là quan tâm tới cô, còn lại thì đều bênh chằm chằm cô gái tu hú chiếm tổ đó khiến bà khó chịu vô cùng nhưng không dám ra mặt vì chỉ mang phận người làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.