Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh
Chương 37
Sam_Sam245
28/09/2023
Nghe được những yêu cầu ấy Xuân Mai cũng không thể từ chối mà đành cầm lấy
số tiền mà Dương Hi đưa cho, sau khi suy nghĩ một lúc rồi cũng ngại ngần cất tiếng:
- Các cháu dù sao cũng đang tuổi học hành, cô không thể nhận nhiều thế này được một bữa ăn cũng chẳng đáng là bao. Cùng lắm là cũng hết có mấy mươi tệ mà thôi không đến con số mấy trăm tệ này đâu. Vậy cô tính thế này nhé, cô làm bánh ngọt cho các con 1 tuần coi như trả số tiền này được không, nếu không cô sẽ không nhận đâu.
Phùng Nguyên thấy vẻ mặt bôi rối dè dặt của cô ấy cũng cười hì hì rồi gật đầu, có lẽ cậu ấy hiểu những gì mà bà đang lo lắng nên cũng gật đầu để bà yên tâm.
Xuân Mai thấy cậu gật đầu thì mừng rỡ rồi nhanh chóng cùng cô thu dọn đồ đạc trở về khu trọ. Hai người Phùng Nguyên và Dương Hi thấy vậy cũng phụ giúp cho hai người. Lần đầu tiên Dương Hi làm những việc tay chân như thế này nhưng không hiểu sao trong lòng cậu vui đến lạ. Dù có hơi mệt mỏi nhưng lần đầu tiên trong đời cậu vui vẻ khi làm một việc gì đó.
Từ nhỏ đến lớn chẳng ai cho anh động vào những việc tay chân như thế này, họ luôn lải nhải bên tai anh rằng đó là công việc bẩn thỉu và chỉ dành cho những người thấp hèn mà thôi. Còn anh là Phó thiếu của Phó gia phải học những lễ nghi phép tắc, những bài học về kinh tế và chính trị để nối nghiệp gia đình.
Tất cả những điều đó anh đều không thích và khiến cho anh có cảm giác tù túng và mệt mỏi vô cùng. Lâu ngày anh dần sinh ra cảm giác muốn chống đối giống như người anh trai của anh vì sở thích hội họa mà rời xa gia đình mình.
Thấy anh thất thần, co tiến tới vỗ vai anh, giọng nói lo lắng hỏi han anh:
- Cậu sao thế, mệt sao? Nếu không ổn thì để đó cho mình đi, cậu đừng quá sức.
Anh quay ra nhìn cô, vẻ mặt khó chịu vô cùng dường như anh cảm giác cô đựng coi anh là công tử bột đến ngay cả cái bàn cũng không thể ác nổi dù ngày xưa anh chưa bao giờ phải vác thật:
- Cậu không biết tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu sao hả, tôi đây là thanh niên trai tráng nhấc được cả cậu luôn đấy cậu có tin không?
Cô đưa tay lên miệng tủm tỉm cười khiến anh nhìn thấy ngại ngùng mà gãi đầu không biết làm sao cho phải. Dường như mọi lời nói hay cảm xúc bị thổi bay trước nụ cười trong veo ấy.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi cô đẩy chiếc xe hàng cùng mẹ đi về, cũng tạm biệt hai người trên con đường lớn rẽ vào con ngõ nhỏ cách đó không xa. Anh nhìn cô đi khuất lối không nói gì hết kéo Phùng Nguyên vào bách hóa thương mại trong khuôn mặt vẫn còn ngỡ ngàng ngơ ngác của Phùng Nguyên.
Cậu chưa kịp hiểu gì đã bj anh éo đi khiến cho đầu cậu mất một quãng mới nảy được số mà phản ứng lại:
- Đại...đại ca, đi đâu thế, em tưởng chúng ta đi về chứ.
- Vào đây còn làm gì chứ, đi mua đồ đó.
Dương Hi thản nhiên trả lời đối nghịch với khuôn mặt đang chấm ba chấm của Phùng Nguyên, cậu thực sự không hiểu đại ca của cậu đang làm gì, muốn mua gì nữa đây. Không phải cậu muốn cái gì chỉ cần alo cho nhà là có rồi sao cần gì phải đích thân đi mua chứ.
Mặc dù không hiểu là thật nhưng cậu cũng ngậm ngùi đi theo cũng là thật, cậu có bao giờ làm trái được lệnh của cái con người đang đi trước mặt mình này đâu chứ.
Đẩy xe đẩy đi một vòng, cậu bất ngờ khi đồ mà đại ca mình muốn mua lại toàn là đồ nữ, nào là quần áo nữ, giầy dép nữ, thi thoảng trên môi Dương Hi còn phát ra những thanh âm khó hiểu. Dường như là anh đang tự lẩm bẩm một mình chứ không phải đang nói chuyện với cậu.
'' Đị ca có những sở thích quá dị này từ khi nào thế, tại sao mình không biết, lẽ nào..." Phùng Nguyên rùng mình không dám nghĩ tiếp những điều phía sau. Ai dám nghĩ cậu hai của Phó gia có những sở thích lệch lạc chứ, muốn không sống nổi trên đất Lạc Thành sao.
Bất chợt Dương Hi lên tiếng trò chuyện với nhân viên bán giày khiến dòng suy nghĩ miên man và dần càng sai lệch của cậu bị cắt đứt:
- Chị có đôi nào giống thế này nhưng cỡ nhỏ hơn không, chân của cậu ấy rất nhỏ, cỡ khoảng 37. Cậu ấy thường hay đi giày bệt hoặc giày đế thấp chị xem có những đôi nào như vậy nhưng màu trắng thì gói lại cho em nhé.
Phùng Nguyên thấy anh mua nhiều đồ như vậy thì thắc mắc:
- Đại ca, anh mua đồ cho hoa khôi mới sao?
- Chứ còn ai trên cái trái đất này nữa.
Dương Hi trả lời rất thản nhiên như thể điều ấy là điều đúng đắn chẳng có gì sai trái cả. Lúc này Phùng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời ấy.
Cậu ấy dường như còn muốn tự tát vào mặt mình vì những điều suy nghĩ sai trái lúc nãy. Thì ra anh Hi của cậu không cong chỉ là quan tâm đến crush của mình mà thôi.
Nhìn thấy Dương Hi đang chăm chú chọn giày cho cô thì Phùng Nguyên lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Cây đại thụ vạn năm đã nở hoa, mối tình đầu còn có khả năng là tân hoa khôi của trường nữa chứ.
Phùng Nguyên cũng nhanh chóng hòa cùng Dương Hi chọn đồ cho cô, tranh thủ còn hốt thêm một ít đồ vì có ý định tặng co ai đó.
- Các cháu dù sao cũng đang tuổi học hành, cô không thể nhận nhiều thế này được một bữa ăn cũng chẳng đáng là bao. Cùng lắm là cũng hết có mấy mươi tệ mà thôi không đến con số mấy trăm tệ này đâu. Vậy cô tính thế này nhé, cô làm bánh ngọt cho các con 1 tuần coi như trả số tiền này được không, nếu không cô sẽ không nhận đâu.
Phùng Nguyên thấy vẻ mặt bôi rối dè dặt của cô ấy cũng cười hì hì rồi gật đầu, có lẽ cậu ấy hiểu những gì mà bà đang lo lắng nên cũng gật đầu để bà yên tâm.
Xuân Mai thấy cậu gật đầu thì mừng rỡ rồi nhanh chóng cùng cô thu dọn đồ đạc trở về khu trọ. Hai người Phùng Nguyên và Dương Hi thấy vậy cũng phụ giúp cho hai người. Lần đầu tiên Dương Hi làm những việc tay chân như thế này nhưng không hiểu sao trong lòng cậu vui đến lạ. Dù có hơi mệt mỏi nhưng lần đầu tiên trong đời cậu vui vẻ khi làm một việc gì đó.
Từ nhỏ đến lớn chẳng ai cho anh động vào những việc tay chân như thế này, họ luôn lải nhải bên tai anh rằng đó là công việc bẩn thỉu và chỉ dành cho những người thấp hèn mà thôi. Còn anh là Phó thiếu của Phó gia phải học những lễ nghi phép tắc, những bài học về kinh tế và chính trị để nối nghiệp gia đình.
Tất cả những điều đó anh đều không thích và khiến cho anh có cảm giác tù túng và mệt mỏi vô cùng. Lâu ngày anh dần sinh ra cảm giác muốn chống đối giống như người anh trai của anh vì sở thích hội họa mà rời xa gia đình mình.
Thấy anh thất thần, co tiến tới vỗ vai anh, giọng nói lo lắng hỏi han anh:
- Cậu sao thế, mệt sao? Nếu không ổn thì để đó cho mình đi, cậu đừng quá sức.
Anh quay ra nhìn cô, vẻ mặt khó chịu vô cùng dường như anh cảm giác cô đựng coi anh là công tử bột đến ngay cả cái bàn cũng không thể ác nổi dù ngày xưa anh chưa bao giờ phải vác thật:
- Cậu không biết tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu sao hả, tôi đây là thanh niên trai tráng nhấc được cả cậu luôn đấy cậu có tin không?
Cô đưa tay lên miệng tủm tỉm cười khiến anh nhìn thấy ngại ngùng mà gãi đầu không biết làm sao cho phải. Dường như mọi lời nói hay cảm xúc bị thổi bay trước nụ cười trong veo ấy.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi cô đẩy chiếc xe hàng cùng mẹ đi về, cũng tạm biệt hai người trên con đường lớn rẽ vào con ngõ nhỏ cách đó không xa. Anh nhìn cô đi khuất lối không nói gì hết kéo Phùng Nguyên vào bách hóa thương mại trong khuôn mặt vẫn còn ngỡ ngàng ngơ ngác của Phùng Nguyên.
Cậu chưa kịp hiểu gì đã bj anh éo đi khiến cho đầu cậu mất một quãng mới nảy được số mà phản ứng lại:
- Đại...đại ca, đi đâu thế, em tưởng chúng ta đi về chứ.
- Vào đây còn làm gì chứ, đi mua đồ đó.
Dương Hi thản nhiên trả lời đối nghịch với khuôn mặt đang chấm ba chấm của Phùng Nguyên, cậu thực sự không hiểu đại ca của cậu đang làm gì, muốn mua gì nữa đây. Không phải cậu muốn cái gì chỉ cần alo cho nhà là có rồi sao cần gì phải đích thân đi mua chứ.
Mặc dù không hiểu là thật nhưng cậu cũng ngậm ngùi đi theo cũng là thật, cậu có bao giờ làm trái được lệnh của cái con người đang đi trước mặt mình này đâu chứ.
Đẩy xe đẩy đi một vòng, cậu bất ngờ khi đồ mà đại ca mình muốn mua lại toàn là đồ nữ, nào là quần áo nữ, giầy dép nữ, thi thoảng trên môi Dương Hi còn phát ra những thanh âm khó hiểu. Dường như là anh đang tự lẩm bẩm một mình chứ không phải đang nói chuyện với cậu.
'' Đị ca có những sở thích quá dị này từ khi nào thế, tại sao mình không biết, lẽ nào..." Phùng Nguyên rùng mình không dám nghĩ tiếp những điều phía sau. Ai dám nghĩ cậu hai của Phó gia có những sở thích lệch lạc chứ, muốn không sống nổi trên đất Lạc Thành sao.
Bất chợt Dương Hi lên tiếng trò chuyện với nhân viên bán giày khiến dòng suy nghĩ miên man và dần càng sai lệch của cậu bị cắt đứt:
- Chị có đôi nào giống thế này nhưng cỡ nhỏ hơn không, chân của cậu ấy rất nhỏ, cỡ khoảng 37. Cậu ấy thường hay đi giày bệt hoặc giày đế thấp chị xem có những đôi nào như vậy nhưng màu trắng thì gói lại cho em nhé.
Phùng Nguyên thấy anh mua nhiều đồ như vậy thì thắc mắc:
- Đại ca, anh mua đồ cho hoa khôi mới sao?
- Chứ còn ai trên cái trái đất này nữa.
Dương Hi trả lời rất thản nhiên như thể điều ấy là điều đúng đắn chẳng có gì sai trái cả. Lúc này Phùng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời ấy.
Cậu ấy dường như còn muốn tự tát vào mặt mình vì những điều suy nghĩ sai trái lúc nãy. Thì ra anh Hi của cậu không cong chỉ là quan tâm đến crush của mình mà thôi.
Nhìn thấy Dương Hi đang chăm chú chọn giày cho cô thì Phùng Nguyên lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Cây đại thụ vạn năm đã nở hoa, mối tình đầu còn có khả năng là tân hoa khôi của trường nữa chứ.
Phùng Nguyên cũng nhanh chóng hòa cùng Dương Hi chọn đồ cho cô, tranh thủ còn hốt thêm một ít đồ vì có ý định tặng co ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.