Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần
Chương 7: Tổng Tài Và Thực Tập Sinh: Phát Hiện Thân Phận (6)
Cố Song Song
30/07/2022
"Ngươi…" Hà Khải Thịnh tựa hồ muốn nói lời cự tuyệt, nhưng cảm nhận được xúc cảm nhu nhuận trong lòng bàn tay, nhìn nữ tử cúi đầu không dám nhìn hắn, hắn cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Tuy rằng không thèm để ý hai cái đứa ngu xuẩn kia, nhưng mà mỗi một giáo viên kèm thêm hắn vẫn nắm rõ tư liệu, rốt cuộc trên danh nghĩa hắn vẫn là người giám hộ hai đứa cháu kia. Hắn tự nhiên là biết tính cách cô gái trước mắt mềm mỏng cỡ nào.
Trong đầu hồi tưởng khuôn mặt mang theo lo lắng của cô, tay dần dần nắm chặt, bỗng nhiên рнάτ ніệи cô gái lúc trước mình còn ghét bỏ, tựa hồ có chỗ đáng yêu.
Hắn thở dài một tiếng, quay đầu đi.
Sao lại có thể…
Nàng vẫn còn là một cô bé.
Nhưng mà…
Hắn chỉ đang an ủi một đứa trẻ, có cái gì không thể?
Thời gian mỗi phút mỗi giây chầm chậm qua đi, ở trong không gian yên tĩnh kín bưng có thể nghe thấy tiếng hít thở, thời gian tựa hồ bị kéo dài thật lâu.
Bỗng nhiên, thang máy đong đưa một trận kịch liệt, bên trong đèn lại sáng lần nữa, bên ngoài cũng truyền đến âm thanh thang máy đi lên tầng.
"Đinh!" Cửa thang máy theo tiếng mở ra.
"Người bên trong có khỏe không?" Tiếng nói vang dội của người đàn ông truyền đến, sau đó ngừng lại, "Ách… Tổng… Tổng tài?"
Sở Phù cẩn thận mở hai mắt, bị kia ánh sáng chiếu vào, nhịn không được ngồi thẳng thân mình lấy tay xoa xoa mắt.
Nàng nghe được nhân viên kêu to mà ngây ngốc: "Tổng tài?"
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hà Khải Thịnh ngồi ở bên cạnh nàng đang đứng dậy, trợn tròn mắt: "Hà tiên sinh ngài… tổng tài?"
Bảo an ở cửa cũng рнάτ ніệи sắc mặt Hà Khải Thịnh không đúng lắm, đội trưởng vội vàng tiến lên, nâng hắn chậm rãi hướng về phía văn phòng giám đốc mà đi.
Lúc Hà Khải Thịnh đứng dậy, trong nháy mắt, môi hắn cọ qua gương mặt nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai nàng, hắn nói: "Ha, cô thật ngốc."
Hả… Ngốc?
Nàng ngốc?!
Trước khi Sở Phù nàng tiến vào giới giải trí đã là một học bá, vào giới giải trí thì kỹ thuật diễn chính là ngày tiến ngàn dặm! Lại nói Văn Tiểu Tiểu, có thể đảm đương vị trí giáo viên tại nhà được Hà gia tuyển chọn kĩ càng cho hai anh em sinh đôi nhà họ…Ta tuyệt đối không ngốc, ngốc ở đâu!
Anh ta!
Sở Phù ngồi yên trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi.
"Ờm… Vị tiểu thư này?" Bảo an hỗ trợ nhặt tư liệu rơi rụng trên mặt đất có chút do dự mà gọi.
Vị tiểu thư này thoạt nhìn là một cô gái đáng yêu, không phải đầu óc có cái gì vấn đề gì đi?
Rối rắm trong chốc lát, hắn an ủi nói: "Tiểu thư, không cần sợ, trở về tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau mọi thứ sẽ trở lại bình thường, không sao đâu."
Sở Phù phục hồi tinh thần lại, có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, nhận lại tư liệu từ tay anh ta: "Cảm, cảm ơn bảo an đại ca!"
Nàng vội vàng đi tới chỗ người phụ trách bộ phận tiêu thụ, làm xong này một kiện công tác nàng cũng có thể tan tầm.
Tới cái bàn kia rồi, Sở Phù giở lại tư liệu làm thêm một bước kiểm tra, lật qua vài tờ đâu, nàng liền thở dài một tiếng, yên lặng mà ôm đống tài liệu đã vất vả sửa sang buổi chiều hướng tới bên máy nghiền giấy. Tài liệu này trình tự rối loạn, không ít trang bên trên còn có dấu chân, cái này không thể nộp lại được.
May mắn nàng có copy trước tư liệu, chỉ cần về chỗ ngồi một lần nữa đóng dấu là được, không cần lại lần nữa chạy đến lầu một đi tìm tư liệu.
Chờ đến khi tư liệu đều hoá thành vụn giấy, Sở Phù hướng tới chỗ thang máy định đi về phòng làm việc nhưng ở trước thang máy do dự một hồi lâu, vẫn không có thể ấn xuống cái nút, đành phải xoay người hướng tới cầu thang bộ mà đi.
Đi nhanh chút, hiện tại còn chưa đến 9 giờ, vẫn có thể kịp đưa cháo đến bệnh viện…
Lại lần nữa đóng dấu tốt tư liệu, kiểm tra thấy không thành vấn đề, dùng chặn giấy trên mặt bàn bí thư kẹp tài liệu lại, Sở Phù chuẩn bị đi bệnh viện.
"Rầm!" Cách vách phòng truyền đến thanh âm đồ vật rơi xuống đất khiến cho nàng chú ý.
Tuy rằng không thèm để ý hai cái đứa ngu xuẩn kia, nhưng mà mỗi một giáo viên kèm thêm hắn vẫn nắm rõ tư liệu, rốt cuộc trên danh nghĩa hắn vẫn là người giám hộ hai đứa cháu kia. Hắn tự nhiên là biết tính cách cô gái trước mắt mềm mỏng cỡ nào.
Trong đầu hồi tưởng khuôn mặt mang theo lo lắng của cô, tay dần dần nắm chặt, bỗng nhiên рнάτ ніệи cô gái lúc trước mình còn ghét bỏ, tựa hồ có chỗ đáng yêu.
Hắn thở dài một tiếng, quay đầu đi.
Sao lại có thể…
Nàng vẫn còn là một cô bé.
Nhưng mà…
Hắn chỉ đang an ủi một đứa trẻ, có cái gì không thể?
Thời gian mỗi phút mỗi giây chầm chậm qua đi, ở trong không gian yên tĩnh kín bưng có thể nghe thấy tiếng hít thở, thời gian tựa hồ bị kéo dài thật lâu.
Bỗng nhiên, thang máy đong đưa một trận kịch liệt, bên trong đèn lại sáng lần nữa, bên ngoài cũng truyền đến âm thanh thang máy đi lên tầng.
"Đinh!" Cửa thang máy theo tiếng mở ra.
"Người bên trong có khỏe không?" Tiếng nói vang dội của người đàn ông truyền đến, sau đó ngừng lại, "Ách… Tổng… Tổng tài?"
Sở Phù cẩn thận mở hai mắt, bị kia ánh sáng chiếu vào, nhịn không được ngồi thẳng thân mình lấy tay xoa xoa mắt.
Nàng nghe được nhân viên kêu to mà ngây ngốc: "Tổng tài?"
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hà Khải Thịnh ngồi ở bên cạnh nàng đang đứng dậy, trợn tròn mắt: "Hà tiên sinh ngài… tổng tài?"
Bảo an ở cửa cũng рнάτ ніệи sắc mặt Hà Khải Thịnh không đúng lắm, đội trưởng vội vàng tiến lên, nâng hắn chậm rãi hướng về phía văn phòng giám đốc mà đi.
Lúc Hà Khải Thịnh đứng dậy, trong nháy mắt, môi hắn cọ qua gương mặt nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai nàng, hắn nói: "Ha, cô thật ngốc."
Hả… Ngốc?
Nàng ngốc?!
Trước khi Sở Phù nàng tiến vào giới giải trí đã là một học bá, vào giới giải trí thì kỹ thuật diễn chính là ngày tiến ngàn dặm! Lại nói Văn Tiểu Tiểu, có thể đảm đương vị trí giáo viên tại nhà được Hà gia tuyển chọn kĩ càng cho hai anh em sinh đôi nhà họ…Ta tuyệt đối không ngốc, ngốc ở đâu!
Anh ta!
Sở Phù ngồi yên trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi.
"Ờm… Vị tiểu thư này?" Bảo an hỗ trợ nhặt tư liệu rơi rụng trên mặt đất có chút do dự mà gọi.
Vị tiểu thư này thoạt nhìn là một cô gái đáng yêu, không phải đầu óc có cái gì vấn đề gì đi?
Rối rắm trong chốc lát, hắn an ủi nói: "Tiểu thư, không cần sợ, trở về tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau mọi thứ sẽ trở lại bình thường, không sao đâu."
Sở Phù phục hồi tinh thần lại, có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, nhận lại tư liệu từ tay anh ta: "Cảm, cảm ơn bảo an đại ca!"
Nàng vội vàng đi tới chỗ người phụ trách bộ phận tiêu thụ, làm xong này một kiện công tác nàng cũng có thể tan tầm.
Tới cái bàn kia rồi, Sở Phù giở lại tư liệu làm thêm một bước kiểm tra, lật qua vài tờ đâu, nàng liền thở dài một tiếng, yên lặng mà ôm đống tài liệu đã vất vả sửa sang buổi chiều hướng tới bên máy nghiền giấy. Tài liệu này trình tự rối loạn, không ít trang bên trên còn có dấu chân, cái này không thể nộp lại được.
May mắn nàng có copy trước tư liệu, chỉ cần về chỗ ngồi một lần nữa đóng dấu là được, không cần lại lần nữa chạy đến lầu một đi tìm tư liệu.
Chờ đến khi tư liệu đều hoá thành vụn giấy, Sở Phù hướng tới chỗ thang máy định đi về phòng làm việc nhưng ở trước thang máy do dự một hồi lâu, vẫn không có thể ấn xuống cái nút, đành phải xoay người hướng tới cầu thang bộ mà đi.
Đi nhanh chút, hiện tại còn chưa đến 9 giờ, vẫn có thể kịp đưa cháo đến bệnh viện…
Lại lần nữa đóng dấu tốt tư liệu, kiểm tra thấy không thành vấn đề, dùng chặn giấy trên mặt bàn bí thư kẹp tài liệu lại, Sở Phù chuẩn bị đi bệnh viện.
"Rầm!" Cách vách phòng truyền đến thanh âm đồ vật rơi xuống đất khiến cho nàng chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.