[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!
Chương 97: Bại Tướng. (50)
Shuynn
31/01/2021
“ Hoàng đế vì sao lại muốn ai gia đưa phượng ấn này cho trung cung? ”
Thái hậu nhìn bậc chí tôn ở trước mặt, áng mày hơi dãn ra, dáng vẻ bình tĩnh vô cùng.
Bắc Chiến Dã nhắm chặt mắt dường như không thể tải nổi hiện thực kẻá mức hư ảo này nữa, thật lâu sau mới mở đôi mắt nhìn thái hậu, lời này lại là lời nghẹn lại trong thanh quản: “ Nếu trẫm đưa, nàng ấy nhất định sẽ không nhận. ”
Lời Bắc Chiến Dã vừa kịp dứt, thái hậu đã thẳng thắn nhìn hắn: “ Cho dù có là ai gia đi, trung cung cũng sẽ không nhận. ”
Cả người Bắc Chiến Dã như khựng lại, ở thời khắc lời kia của thái hậu thốt ra, mọi mạch máu chảy trong người hắn như bị rút cạn, sau đó tất cả lại về như cũ, trả lại một Bắc Chiến Dã lãnh đạm vô tình. Hắn rũ mắt nhìn chén trà quý bên cạnh, trầm ổn vô cùng: “ Trẫm sẽ không phế hậu, trả lại phượng ấn cho nàng đã là thể diện lớn nhất, cũng là nhượng bộ lớn nhất của trẫm đối với nàng ấy. ”
Thái hậu nhìn Bắc Chiến Dã, nhất thời không biết nên nói lời nào mới có thể để hắn nhìn rõ người cần nhất chính là thứ gì.
Thể diện đó hoàng đế có thể cần vì hắn chính là thiên tử Việt Quân quốc, là hoàng đế đứng cao ngạo trong thiên hạ, ngoại trừ thể diện đó hắn ngay từ đầu đã chẳng còn gì trong tay. Nhưng trung cung cũng là hoàng hậu, trước kia cũng từng vững chắc chiếm một vị trí trong lòng quân đế, cũng từng là công chúa ngạo nghễ tự tin, cũng từng có cho mình thể diện, nhưng trung cung của hiện tại đã sớm nước mất nhà tan, phượng ấn chẳng còn sách bảo cũng không, đến cả hài tử của chính mình cũng bị kẻ khác nhẫn tâm cướp mất, trung cung như vậy có còn gì trong tay để cho mình cái quyền giữ lại thể diện đó không?
Trung cung đã sớm không còn cần thứ đồ xa xỉ ấy nữa, nàng mua không nổi nó, cho dù có kẻ trao lại cũng chỉ như miếng vải rách bị người bố thí trong thương hại và tội lỗi mà thôi.
“ Được, ai gia có thể giúp hoàng đế cho trung cung một lần nữa thể diện, nhưng thể diện ấy nàng có nhận hay không, lại là một chuyện khác. ”
.
“ Chuyện mà ta hứa với ngươi sớm đã thành, Nam Thành của Bắc Chiến Dã sớm thôi sẽ bại, nhưng Lý Thâm ngươi nên nhớ rõ, ta có thể giúp ngươi làm lay động lòng quân, giúp ngươi có được quân thảo, có được thành trì thì ta đương nhiên có thể lấy lại nó bất kể lúc nào. Ngươi không cần dùng trăm phương ngàn kế hòng loại bỏ ta, cho dù có vậy cũng chỉ là rắn tự cắn đuôi mình mà thôi. ”
Lý Thâm nhìn nữ nhân mặc bạch y như ngọc trước mắt, mặt nạ bạc trên mặt nàng che đi dung nhan vốn có song ánh mắt vẫn bạc bẽo như vôi, một cái nhìn mà thôi cũng đủ để lão nhìn rõ đâu mới là người nắm thể đằng chuôi.
Lão lại cười, hai tay chắp phía sau, tuy dáng vẻ như cũ tự nhiên nhưng ngạo khí vốn có đã giảm đi nửa phần: “ Yến Vương cô nương yên tâm, chuyện mà Lý Thâm ta đã hứa đương nhiên sẽ không nuốt lời. ”
Nàng nhoẻn miệng cười, “ Nếu Lý đại nhân không còn điều gì khác, hôm khác hãy gặp, ta chờ Lý đại nhân vào tháng sau tại Mã Quân ”
“ Yên Vương cô nương, hẹn ngày tái ngộ. ” Lý Thâm quay lưng, chậm rãi bước đi rời khỏi biệt phòng trà lâu.
Nữ nhân đó vẫn nhìn theo cho đến tận khi lão đi khuất, lúc cánh cửa lần nữa đóng lại, nàng quay người, sợi dây trắng giữ mặt nạ bị người tùy ý tháo ra, một tay khác lại đỡ mặt nạ. Đuôi mắt nàng nheo lại mang theo ý cười nồng đậm nhưng rõ ràng con ngươi lúc này đã sâu không thấy đáy.
Dương Tịnh Dĩnh cúi người thả mặt nạ bạc nằm trơ trọi trên bàn trà lớn, một chén trà thơm nâng lên đến gần mũi, hương trà vẫn nồng đậm như mai nhưng lại bị người chán ghét. Nước trà bị đổ rơi xuống mặt nạ trạm khắc đặt trên bàn, nước loang lổ khắp một khoảng. Dương Tịnh Dĩnh lại cúi người, dường như cẩn thận vô cùng đặt chén trà rỗng xuống, cuối cùng vẫn là đơn độc bước đi.
Đợi chuyện của chủ tử nàng xong, bất kỳ kẻ nào liên quan cũng không được phép sống tiếp.
.
Từ Ân nhìn một màng trời sương đọng trắng muốt, lòng cũng lạnh như băng.
Sở dĩ Lâm Thời Nhan mãi vẫn không tỉnh cũng là chuyện chẳng ngoài dự liệu. Nếu không phải như vậy thì phượng ấn cùng sách bảo này làm sao mới có thể lấy lại được đây?
Hoa Dương trước kia là lão sư dạy dỗ Bắc Chiến Dã, hơn nữa lão còn là người tinh thông y thuật, nổi danh đại lục. Trước nay nhân thế cùng yêu giới sống song hành, tất nhiên cũng sẽ có những người tường minh làm công việc bình ổn nhân thế, mẫu tộc của Hoa Dương Lão sư đó cũng không ngoại lệ.
Nếu như Từ Ân không thực sự có động tay động chân vào kế này của Lâm Thời Nhan thì chỉ sợ cho dù có dời sông lấp bể cũng đào không ra một phần uẩn khúc lần này. Lại là mẫu tộc của lão có con mắt nhìn thấu thế sự, phân biệt rõ yêu và nhân là thế nào, chẳng qua lần này cũng chỉ lật bài ngửa sớm hơn một bước mà thôi. Cho dù hiện tại không để Bắc Chiến Dã mời lão về thì trước sau gì Mạn Đà cũng sẽ để người mời lão đến đẩy để Bắc Chiến Dã nhìn cho rõ trắng đen.
Thái hậu nhìn bậc chí tôn ở trước mặt, áng mày hơi dãn ra, dáng vẻ bình tĩnh vô cùng.
Bắc Chiến Dã nhắm chặt mắt dường như không thể tải nổi hiện thực kẻá mức hư ảo này nữa, thật lâu sau mới mở đôi mắt nhìn thái hậu, lời này lại là lời nghẹn lại trong thanh quản: “ Nếu trẫm đưa, nàng ấy nhất định sẽ không nhận. ”
Lời Bắc Chiến Dã vừa kịp dứt, thái hậu đã thẳng thắn nhìn hắn: “ Cho dù có là ai gia đi, trung cung cũng sẽ không nhận. ”
Cả người Bắc Chiến Dã như khựng lại, ở thời khắc lời kia của thái hậu thốt ra, mọi mạch máu chảy trong người hắn như bị rút cạn, sau đó tất cả lại về như cũ, trả lại một Bắc Chiến Dã lãnh đạm vô tình. Hắn rũ mắt nhìn chén trà quý bên cạnh, trầm ổn vô cùng: “ Trẫm sẽ không phế hậu, trả lại phượng ấn cho nàng đã là thể diện lớn nhất, cũng là nhượng bộ lớn nhất của trẫm đối với nàng ấy. ”
Thái hậu nhìn Bắc Chiến Dã, nhất thời không biết nên nói lời nào mới có thể để hắn nhìn rõ người cần nhất chính là thứ gì.
Thể diện đó hoàng đế có thể cần vì hắn chính là thiên tử Việt Quân quốc, là hoàng đế đứng cao ngạo trong thiên hạ, ngoại trừ thể diện đó hắn ngay từ đầu đã chẳng còn gì trong tay. Nhưng trung cung cũng là hoàng hậu, trước kia cũng từng vững chắc chiếm một vị trí trong lòng quân đế, cũng từng là công chúa ngạo nghễ tự tin, cũng từng có cho mình thể diện, nhưng trung cung của hiện tại đã sớm nước mất nhà tan, phượng ấn chẳng còn sách bảo cũng không, đến cả hài tử của chính mình cũng bị kẻ khác nhẫn tâm cướp mất, trung cung như vậy có còn gì trong tay để cho mình cái quyền giữ lại thể diện đó không?
Trung cung đã sớm không còn cần thứ đồ xa xỉ ấy nữa, nàng mua không nổi nó, cho dù có kẻ trao lại cũng chỉ như miếng vải rách bị người bố thí trong thương hại và tội lỗi mà thôi.
“ Được, ai gia có thể giúp hoàng đế cho trung cung một lần nữa thể diện, nhưng thể diện ấy nàng có nhận hay không, lại là một chuyện khác. ”
.
“ Chuyện mà ta hứa với ngươi sớm đã thành, Nam Thành của Bắc Chiến Dã sớm thôi sẽ bại, nhưng Lý Thâm ngươi nên nhớ rõ, ta có thể giúp ngươi làm lay động lòng quân, giúp ngươi có được quân thảo, có được thành trì thì ta đương nhiên có thể lấy lại nó bất kể lúc nào. Ngươi không cần dùng trăm phương ngàn kế hòng loại bỏ ta, cho dù có vậy cũng chỉ là rắn tự cắn đuôi mình mà thôi. ”
Lý Thâm nhìn nữ nhân mặc bạch y như ngọc trước mắt, mặt nạ bạc trên mặt nàng che đi dung nhan vốn có song ánh mắt vẫn bạc bẽo như vôi, một cái nhìn mà thôi cũng đủ để lão nhìn rõ đâu mới là người nắm thể đằng chuôi.
Lão lại cười, hai tay chắp phía sau, tuy dáng vẻ như cũ tự nhiên nhưng ngạo khí vốn có đã giảm đi nửa phần: “ Yến Vương cô nương yên tâm, chuyện mà Lý Thâm ta đã hứa đương nhiên sẽ không nuốt lời. ”
Nàng nhoẻn miệng cười, “ Nếu Lý đại nhân không còn điều gì khác, hôm khác hãy gặp, ta chờ Lý đại nhân vào tháng sau tại Mã Quân ”
“ Yên Vương cô nương, hẹn ngày tái ngộ. ” Lý Thâm quay lưng, chậm rãi bước đi rời khỏi biệt phòng trà lâu.
Nữ nhân đó vẫn nhìn theo cho đến tận khi lão đi khuất, lúc cánh cửa lần nữa đóng lại, nàng quay người, sợi dây trắng giữ mặt nạ bị người tùy ý tháo ra, một tay khác lại đỡ mặt nạ. Đuôi mắt nàng nheo lại mang theo ý cười nồng đậm nhưng rõ ràng con ngươi lúc này đã sâu không thấy đáy.
Dương Tịnh Dĩnh cúi người thả mặt nạ bạc nằm trơ trọi trên bàn trà lớn, một chén trà thơm nâng lên đến gần mũi, hương trà vẫn nồng đậm như mai nhưng lại bị người chán ghét. Nước trà bị đổ rơi xuống mặt nạ trạm khắc đặt trên bàn, nước loang lổ khắp một khoảng. Dương Tịnh Dĩnh lại cúi người, dường như cẩn thận vô cùng đặt chén trà rỗng xuống, cuối cùng vẫn là đơn độc bước đi.
Đợi chuyện của chủ tử nàng xong, bất kỳ kẻ nào liên quan cũng không được phép sống tiếp.
.
Từ Ân nhìn một màng trời sương đọng trắng muốt, lòng cũng lạnh như băng.
Sở dĩ Lâm Thời Nhan mãi vẫn không tỉnh cũng là chuyện chẳng ngoài dự liệu. Nếu không phải như vậy thì phượng ấn cùng sách bảo này làm sao mới có thể lấy lại được đây?
Hoa Dương trước kia là lão sư dạy dỗ Bắc Chiến Dã, hơn nữa lão còn là người tinh thông y thuật, nổi danh đại lục. Trước nay nhân thế cùng yêu giới sống song hành, tất nhiên cũng sẽ có những người tường minh làm công việc bình ổn nhân thế, mẫu tộc của Hoa Dương Lão sư đó cũng không ngoại lệ.
Nếu như Từ Ân không thực sự có động tay động chân vào kế này của Lâm Thời Nhan thì chỉ sợ cho dù có dời sông lấp bể cũng đào không ra một phần uẩn khúc lần này. Lại là mẫu tộc của lão có con mắt nhìn thấu thế sự, phân biệt rõ yêu và nhân là thế nào, chẳng qua lần này cũng chỉ lật bài ngửa sớm hơn một bước mà thôi. Cho dù hiện tại không để Bắc Chiến Dã mời lão về thì trước sau gì Mạn Đà cũng sẽ để người mời lão đến đẩy để Bắc Chiến Dã nhìn cho rõ trắng đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.