[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 11: Trong gương có hoa anh thảo. (11)

Shuynn

04/01/2021

Phía sau khuôn viên bệnh viện có một cái hồ nhỏ, trên hồ còn có thêm một cái cầu bắc ngang.

Từ Ân chậm rãi dạo quanh hồ nước, ánh mắt trầm ngâm lặng nhìn lá sen nổi trên mặt hồ, trong phút chốc trong đôi mắt hoa đào ánh lên ý vị yên bình cùng khoảng lặng trống rỗng.

Mơ hồ dạo quanh nơi này một vòng. Tiết trời có chút lạnh, mà nơi này lại khá xa khuôn viên phòng bệnh, hiện tại cũng không có mấy ai ghé đến nơi này.

Mặt hồ phảng phất sương mây lạnh giá, tĩnh lặng vô biên.

Từ Ân đang đợi, đợi khoảnh khắc Mạc Huệ Linh gặp được Bạch Tường Hy. Đợi khoảnh khắc Bạch Tường Hy phát hiện ra Thượng Quân Cửu và một nữ nhân khác giống mình như đúc ở cạnh nhau.

Đứng bên hồ sen, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng. Phút chốc từ xa truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, cùng với tiếng thở tắt từng hồi là thanh âm nấc lên từng đoạn.

Từ Ân chậm rãi nâng mi lên nhìn đến phía góc hành lang bên kia, nữ nhân trên tay băng vết thương lớn điên cuồng chạy đến phía trước, một tay của nữ nhân đưa lên che đi gương mặt đã nhoè đi nước mắt.

Bạch Tường Hy trong bộ đầm xuông thắt nơ trắng chạy về phía trước, nơi hướng tới vừa vặn là hướng của Từ Ân.

Từ Ân hơi nghiêng đầu về sau, ánh mắt trong giây lát rơi trên người Bạch Tường Hy, cuối cùng cô cụp mắt tựa như không nhìn thấy người kia đang chạy về phía bên này.

Bước chân cô lùi về sau một bước, Bạch Tường Hy chạy qua, cô ta không kịp nhìn rõ, cũng không kịp dừng, cuối cùng cứ như vậy xô vào một thứ gì đó.

“ A—– ”

Thanh âm thất thanh ngắn ngủi vang lên.

Thân thể cô bị người khác đụng vào, trong phút chốc mất thăng bằng trượt chân lại cứ như vậy rơi xuống làn nước lạnh.

Bạch Tường Hy bị đụng, cả người loạng choạng lùi về sau, cuối cùng theo quán tính ngã xuống đất, cánh tay được băng bó cẩn thận bị ma sát với mặt gạch đã vương lên chút đất.

Người nọ rơi xuống nước, cầu đá cách mặt nước không cao, nước văng từ mặt hồ lên, văng tung tóe một đoạn khoảng không, vương lên đầm trắng của Bạch Tường Hy.

Từ Ân chìm xuống đáy hồ, chới với trong làn nước lạnh nhưng không thành. Hô hấp khó khăn, mấy lần ngoi lên ngoi xuống đã ngớp không ít nước, thanh âm thất thanh của cô càng lúc càng nhẹ: “ Cứu... Cứu tôi... Tôi không biết bơi... Cứ tôi... ”



Khi Bạch Tường Hy lấy lại được bình tĩnh mới phát hiện mình lỡ khiến một người rơi xuống hồ nước. Cô ta không quản lảnh, cởt giày cao gót, sau đó lập tức nhảy xuống hồ sen.

“ Bạch Tường Hy! ”

Phía sau vang lên thanh âm của nam nhân, lúc Thượng Quan Cửu đến thì Bạch Tường Hy đã định nhảy xuống cứu người.

Tay của Bạch Tường Hy bị Thượng Quan Cửu chuẩn xác bắt lại, sắc mặt hắn càng lúc càng trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo thét lên: “ Em định làm gì? ”

“ Buông tôi ra! ” Bạch Tường Hy muốn hất tay Thượng Quan Cửu ra nhưng cuối cùng không thành, vành mắt cô ta hằn lên lệ đỏ, rơi vào mắt hắn lại trở thành nữ nhân ngốc nghếch muốn tìm đường tự tử.

Cánh tay Từ Ân càng lúc càng mất đi phi lượng, cuối cùng gắng sức dơ lên phía trên cầu đến sự cứu giúp cuối cùng. Cả người dần dần chìm xuống nước lạnh, nước bao vây thân thể, từng chút, từng chút rút cạn sức chống cự của cô, không cam lòng đắm người vào nước lạnh trong bất lực.

Bạch Tường Hy cuối cùng cũng dứt tay ra khỏi người Thượng Quan Cửu được, cô ta nhanh chóng nhảy xuống dưới hồ. Mà Thượng Quan Cửu lúc này mới nhận ra dưới hồ còn có một người khác.

Thời điểm Bạch Tường Hy nhảy xuống, Thượng Quan Cửu cũng nhảy xuống theo.

Lúc Từ Ân được người đưa lên, cả cơ thể cô đã bắt đầu tái nhợt, hô hấp càng lúc càng kém, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.

Gần một tiếng trôi qua, phòng cấp cứu vẫn chưa tắt đèn. Bạch Tường Hy ngồi bên ngoài ghế chờ, bộ đồ ướt trên người đã được thay thành bộ đồ khác, trên vai khoác một cái áo khoác mỏng của Thượng Quan Cửu.

Mạc Huệ Linh lúc vừa rồi khi Thượng Quan Cửu chạy đi cũng lặng lẽ đi theo sau, nhưng thời điểm cô ta nhìn thấy hắn nhảy xuống hồ vì Bạch Tường Hy cũng không ra mặt. Cho đến vừa rồi mới vờ như bản thân vừa biết tin Thượng Quan Cửu vì cứu người mà ướt cả một thân mới từ từ rời đến, lúc này mới chính thức nhìn thấy dung nhan của tình nhân thế thân bên cạnh Thượng Quan Cửu.

Từ Ân ngồi trong không gian, chậm rãi xem xét lại cốt truyện của vi diện, đồng thời xem lại màn hình trực tuyến từ hệ thống.

Mạc Huệ Linh một thân đồ bệnh nhân, sắc mặt trắng đến mấy phần đứng cách Bạch Tường Hy không xa, ánh mắt cô ta có chút chua xót nhìn Thượng Quan Cửu đã một thân ướt đẫm, cuối cùng nói gì đó, Thượng Quan Cửu rời đi với Mạc Huệ Linh.

Nhìn theo bóng lưng một nam một nữ đang rời đi bên kia, trong ánh mắt Bạch Tường Hy có chút chua xót, sau cùng lấy lại tinh thần, tháo áo khoác trên người xuống, tùy ý để ở ghế bên cạnh, mỉm cười bất đắc dĩ.

Dù sao Mạc Huệ Linh cũng không còn sống được bao lâu nữa, cô ta còn có thời gian, có thể đợi.



Từ Ân nghe xong suy nghĩ của nữ chính, thầm cảm thán trong lòng.

Nữ chính thật có lòng bao dung!

Từ xa truyền đến thanh âm giày da, nghe thôi cũng đủ để người khác nhìn ra người này có bao nhiêu bình tĩnh.

Trong chiếc áo vest đen được ủi thẳng tắp, cài caravat ngay ngắn, nam nhân nọ bình tĩnh bước tới, trên gương mặt vẫn rõ ràng giữ vững tư thái bình lặng như trước. Hắn xải chân bước đến, thong dong tựa như đi bộ trên bãi biển.

Từ Ân chậm rãi câu lên nụ cười, nhìn đến màn hình đang truyền trực tiếp hình ảnh của Tần Viễn, đáy lòng không khỏi có chút kích động.

Nhìn thấy người ở bên cạnh mình gần ba năm nằm trên giường bệnh nửa tháng cũng không đến một lần, bây giờ người đó một lần nữa nằm trong phòng phẫu thuật, thậm chí đuối nước gần chết cũng không có thêm bất kỳ biểu cảm gì, Từ Ân thầm có chút cảm thán với nam nhân này.

Có đủ lạnh nhạt!

Từ Ân nảy ra một chút ý định không đứng đắn.

Nếu cô không trở về nguyên thân thì nguyên thân nhất định sẽ không tỉnh. Nhưng thời gian linh hồn sau xác nhập với nguyên thân không được nán lại không gian hệ thống quá lâu, bằng không nguyên thân sẽ dần bị tiêu tán, mà linh hồn của cô cũng bị tổn thương.

Từ Ân hơi đưa mắt sang nhìn hệ thống.

Còn bao nhiêu thời gian?

\[ Thưa chủ nhân, lâu nhất là hai tiếng nữa. \]

Cô chậm rãi gật đầu bày tỏ bản thân đã biết.

\[...\] Chủ nhân lần này muốn chơi lớn rồi! Nam phụ Tần Viễn xin tự cầu phúc!

\_

Phúc lợi từ tác giả: Tiểu thuyết đạt 1000 lượt like và hơn100 bình luận mình sẽ bão 10 chương nhé. (Điều kiện trước chương 25 hoàn thành.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook