[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!
Chương 27: Trong gương có hoa anh thảo. (27)
Shuynn
04/01/2021
Thời gian của cô ấy đã ngày càng ngắn đi.
Người thân vẫn còn, sau này cô ấy cũng sẽ có bạn bè của mình, sẽ có người yêu thật sự xứng đáng cùng đi đến cuối đời, còn được người ngoài chúc phúc. Một đời bình an trọn vẹn, giống như những người bình thường khác.
Nhưng những thứ tưởng chừng như bình thường đến vậy, đối với một người nào đó, lại là thứ đồ xa xỉ cả đời chẳng mua nổi.
Tiếng chìa khoá bên ngoài lạch cạch, Từ Ân từ từ bò người dậy, lúc nãy cô từ bên phía phòng ngủ xuống dưới này đợi. Chỉ là cơ thể có chút không tốt, chưa trụ được bao lâu sau khi uống thuốc đã bị tác dụng phụ của thuốc đánh gục.
Lúc này, nghe thấy tiếng động bên ngoài mới từ từ ngồi dậy.
Đèn trong nhà sáng trưng, cho dù là phòng lớn, phòng nhỏ, chỉ cần là những nơi cô hay đi qua đều sẽ bật đèn sáng.
Nguyên chủ là người sợ bóng tối.
Tần Viễn từ phía cánh cửa lớn, mở hé một chút sau đó bước vào, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Hiện tại đã quá thời điểm mười một giờ đêm, đã có chút muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn, Tần Viễn biết còn có người chưa ngủ.
Hắn bước vào bên trong, nhìn thấy Từ Ân đang thất thần ngồi trên ghế, giọng nói có chút quở trách: “ Muộn như vậy, sao em không nghỉ sớm một chút? ”
Cô hơi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn TV đang chiếu lại chương trình truyền hình, gương mặt hiện tại đã hao gầy đến nhợt nhạt, Từ Ân hơi ôn hoà mỉm cười: “ Em đang ngồi coi phim truyền hình, cũng muốn đợi anh về, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mất, phim truyền hình cũng đã hết rồi... ”
Tần Viễn hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt lướt qua chương trình truyền hình đang chiếu trên TV một chút. Quả thực thời hạn chiếu phim truyền hình nhàm chán lúc tám giờ tối mà cô thường coi đã dần bị thay thế thành những chương trình truyền hình khác.
Lúc này Tần Viễn chỉ cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, mi mắt hơi rũ xuống, nhất thời không biết nói gì.
“ Anh ăn tối chưa? Hôm nay anh không ở nhà, dì Trương cũng xin nghỉ được vài hôm rồi, em không nấu gì nhiều, có canh trứng cà chua thôi, anh có muốn ăn một chút không? Em hâm nóng lại nhé? ” Từ Ân cầm lấy điều khiển TV trên bàn, nhấn nút tắt TV đi, thuận tiện đứng dậy cầm ly thủy tinh trên bàn lên.
“ Anh ăn rồi, đợi qua vài ngày công việc cuối năm ổn một chút sẽ cùng em đến nhà bà nội thăm đầu năm. ”
Quả thực, vài ngày nay bà nội hay giục Tần Viễn đưa Lam Từ Ân trở về nhà bên kia để ăn một bữa cơm gia đình.
Từ Ân ậm ờ gì đó không rõ, sau đó giúp hắn sắp xếp lại vài thứ văn kiện khác cho ngày mai trong khi Tần Viễn đi tắm.
Những lời dỗ dành như vậy, ở một thế giới nọ, cũng chỉ là lớp vải bịt đi ánh mắt thế gian.
Lam Từ Ân đã từng vì Tần Viễn mà quý trọng bản thân, đã từng vì Tần Viễn mà bước chân sâu vào xã hội, cũng từng vì hắn không tiếc bản thân dấn chìm vào bia rượu.
Thực sự từ nhỏ đến lớn Lam Từ Ân không thiếu người thích. Tính cách cô ấy rất tốt, cũng rất xinh đẹp, bất kể người nào được cặp mắt dịu dàng, trong veo như nước mùa thu ấy nhìn một cái liền bị nó hút hồn ngay.
Sau này lớn lên, gặp được một Tần Viễn, đi làm, có rất nhiều phú ông phú thương và công tử quyền quý để ý cô ấy, nhưng Lam Từ Ân không động tâm nữa.
Cô ấy đã thật lòng muốn đối tốt với Tần Viễn, muốn đem cả đời này giao phó cho hắn, lúc nói chuyện làm ăn, trên bàn rượu vang rượu trắng rượu vàng đều uống hết, nôn xong lại uống tiếp, trừ việc bán nhan sắc thì còn có cái gì chưa từng làm?
Khi trẻ Lam Từ Ân yêu quý bản thân mình hơn ai hết, nhưng mười năm kể từ ngày hắn rời khỏi cuộc đời của cô ấy thì cô ấy lại uống không ít rượu, thuốc cũng hút không ít. Nhưng lúc đó cô ấy đã thực sự yêu một Tần Viễn, dùng hết sức để thương người đàn ông này.
Cho đến tận khi ấy, đã mười bốn năm trôi qua, Lam Từ Ân đã sớm không còn sức để yêu Tần Viễn như mười năm trước nữa. Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, thất vọng nhiều sẽ không còn hy vọng nữa. Cô không muốn làm một oán phụ trong sự hoài nghi và đố kỵ, ban đầu vì yêu tha thiết nên mới nhường nhịn, rốt cuộc đến giờ đã chẳng biết bao dung ấy là thói quen của mình, hay có thể là không thèm để ý nữa.
Buổi đêm, loạng choạng bốn giờ sáng Từ Ân đã dậy. Thời gian nán lại nơi này của cô đã không còn nhiều nữa, sức khoẻ cũng ngày một không tốt.
Sắc mặt cô trắng bệch, trong tiết trời lạnh lẽo của mùa đông khó khăn thở ra một hơi. Từ từ bước xuống dưới nhà, vào phòng vệ sinh bên dưới ho khan một trận.
Những chuyên như vậy, cũng đã từng xảy ra với Lam Từ Ân, chỉ là bệnh xuất huyết đường tiêu hóa của nguyên chủ sau vài năm buông thả mới xuất hiện mà thôi.
Từ Ân che miệng khó khăn ho vài tiếng, cho đến khi ho đến muốn nôn cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại. Tuy rằng linh hồn cô không cảm thấy đau đớn nào cho cam nhưng loại phản ứng này cũng thực khiến người khác khó chịu.
Vòi nước lạnh xả ra bên bồn rửa mặt, Từ Ân vốc một vốc nước đầy, tự đập nước lạnh vào mặt mình, rửa trôi đi máu vừa ho ra. Dọn dẹp sạch sẽ một chút, sau đó mới bước ra ngoài phòng khách ngồi đọc sách.
Mùa đông phía Bắc khô hanh, còn kèm theo cả gió, cho dù trong nhà có bật điều hoà cao đến đâu cũng xua đi không nổi cái lạnh lẽo đang bủa vây, hoặc là, chỉ có những người còn lại thứ thời gian xa xỉ mới cảm nhận được nó.
Buổi sáng khi Tần Viễn thực giấc đã nhìn thấy người nọ ngồi bên chiếc bàn trắng đặt cạnh cửa sổ, tĩnh lặng đọc thứ gì đó.
Hắn nhoài người dậy, hơi chống tay về phía sau ổn định bản thân một chút, sau cùng mới chầm chậm đứng dậy bước ra khỏi giường, đi đến phía sau người nọ.
“ Em dậy sớm vậy? Sao không nghỉ thêm một chút? ”
Ngón tay Từ Ân chậm rãi dừng lại bên trang giấy, sau đó cũng không ngẩng mặt lên nhìn hắn, chất giọng cô vẫn như cũ, lại nghe ra vài phần mệt mỏi: “ Hôm qua ngủ hai giấc có chút không quen. Hôm nay anh có đi làm không? ”
Rõ ràng là ngày nghỉ, lại hỏi một câu hỏi như vậy, Tần Viễn có chút kỳ quái trong lòng.
Hắn hơi gật đầu một chút, thanh âm vì mới ngủ dậy có chút khàn khô: “ Buổi sáng có phần tổng kết quý của công ty, đến buổi chiều được nghỉ, anh đưa em đến nhà bà nội thăm một chút. ”
Không gian bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, thật lâu sau khi Từ Ân mới chầm chậm xoay đầu nhìn hắn: “ Được. Hôm nay em hơi mệt, không có nấu bữa sáng, anh ăn tạm cái gì bên ngoài nhé. ”
Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên Lam Từ Ân không làm bữa sáng cho Tần Viễn.
Cô ấy là người sợ chịu khổ nhất, cũng là người yếu đuối nhất. Nhưng mà khi Lam Từ Ân quyết định bước đến bên cạnh Tần Viễn, những chuyện xảy ra bên cạnh đến mệt mỏi bản thân cũng chẳng mảy may thở than đến một lời.
Cô ấy có người muốn chăm sóc, có người muốn yêu thương. Sau này, cả thế giới của cô ấy cũng chỉ xoay quanh một mình hắn, chỉ vì hắn thắp lên ngọn nến của hy vọng, vì hắn mà cố gắng.
Nhưng Tần Viễn đã quên mất, trong sinh mệnh của mình đã rũ bỏ mất một khoảng lạ không tên.
Suy cho cùng, từ đầu chí cuối, những chuyện xảy ra trước mắt hắn, một xu một cắc cũng không liên quan đến cuộc sống của Tần Viễn.
Người thân vẫn còn, sau này cô ấy cũng sẽ có bạn bè của mình, sẽ có người yêu thật sự xứng đáng cùng đi đến cuối đời, còn được người ngoài chúc phúc. Một đời bình an trọn vẹn, giống như những người bình thường khác.
Nhưng những thứ tưởng chừng như bình thường đến vậy, đối với một người nào đó, lại là thứ đồ xa xỉ cả đời chẳng mua nổi.
Tiếng chìa khoá bên ngoài lạch cạch, Từ Ân từ từ bò người dậy, lúc nãy cô từ bên phía phòng ngủ xuống dưới này đợi. Chỉ là cơ thể có chút không tốt, chưa trụ được bao lâu sau khi uống thuốc đã bị tác dụng phụ của thuốc đánh gục.
Lúc này, nghe thấy tiếng động bên ngoài mới từ từ ngồi dậy.
Đèn trong nhà sáng trưng, cho dù là phòng lớn, phòng nhỏ, chỉ cần là những nơi cô hay đi qua đều sẽ bật đèn sáng.
Nguyên chủ là người sợ bóng tối.
Tần Viễn từ phía cánh cửa lớn, mở hé một chút sau đó bước vào, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Hiện tại đã quá thời điểm mười một giờ đêm, đã có chút muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn, Tần Viễn biết còn có người chưa ngủ.
Hắn bước vào bên trong, nhìn thấy Từ Ân đang thất thần ngồi trên ghế, giọng nói có chút quở trách: “ Muộn như vậy, sao em không nghỉ sớm một chút? ”
Cô hơi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn TV đang chiếu lại chương trình truyền hình, gương mặt hiện tại đã hao gầy đến nhợt nhạt, Từ Ân hơi ôn hoà mỉm cười: “ Em đang ngồi coi phim truyền hình, cũng muốn đợi anh về, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mất, phim truyền hình cũng đã hết rồi... ”
Tần Viễn hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt lướt qua chương trình truyền hình đang chiếu trên TV một chút. Quả thực thời hạn chiếu phim truyền hình nhàm chán lúc tám giờ tối mà cô thường coi đã dần bị thay thế thành những chương trình truyền hình khác.
Lúc này Tần Viễn chỉ cảm thấy bản thân có chút tội lỗi, mi mắt hơi rũ xuống, nhất thời không biết nói gì.
“ Anh ăn tối chưa? Hôm nay anh không ở nhà, dì Trương cũng xin nghỉ được vài hôm rồi, em không nấu gì nhiều, có canh trứng cà chua thôi, anh có muốn ăn một chút không? Em hâm nóng lại nhé? ” Từ Ân cầm lấy điều khiển TV trên bàn, nhấn nút tắt TV đi, thuận tiện đứng dậy cầm ly thủy tinh trên bàn lên.
“ Anh ăn rồi, đợi qua vài ngày công việc cuối năm ổn một chút sẽ cùng em đến nhà bà nội thăm đầu năm. ”
Quả thực, vài ngày nay bà nội hay giục Tần Viễn đưa Lam Từ Ân trở về nhà bên kia để ăn một bữa cơm gia đình.
Từ Ân ậm ờ gì đó không rõ, sau đó giúp hắn sắp xếp lại vài thứ văn kiện khác cho ngày mai trong khi Tần Viễn đi tắm.
Những lời dỗ dành như vậy, ở một thế giới nọ, cũng chỉ là lớp vải bịt đi ánh mắt thế gian.
Lam Từ Ân đã từng vì Tần Viễn mà quý trọng bản thân, đã từng vì Tần Viễn mà bước chân sâu vào xã hội, cũng từng vì hắn không tiếc bản thân dấn chìm vào bia rượu.
Thực sự từ nhỏ đến lớn Lam Từ Ân không thiếu người thích. Tính cách cô ấy rất tốt, cũng rất xinh đẹp, bất kể người nào được cặp mắt dịu dàng, trong veo như nước mùa thu ấy nhìn một cái liền bị nó hút hồn ngay.
Sau này lớn lên, gặp được một Tần Viễn, đi làm, có rất nhiều phú ông phú thương và công tử quyền quý để ý cô ấy, nhưng Lam Từ Ân không động tâm nữa.
Cô ấy đã thật lòng muốn đối tốt với Tần Viễn, muốn đem cả đời này giao phó cho hắn, lúc nói chuyện làm ăn, trên bàn rượu vang rượu trắng rượu vàng đều uống hết, nôn xong lại uống tiếp, trừ việc bán nhan sắc thì còn có cái gì chưa từng làm?
Khi trẻ Lam Từ Ân yêu quý bản thân mình hơn ai hết, nhưng mười năm kể từ ngày hắn rời khỏi cuộc đời của cô ấy thì cô ấy lại uống không ít rượu, thuốc cũng hút không ít. Nhưng lúc đó cô ấy đã thực sự yêu một Tần Viễn, dùng hết sức để thương người đàn ông này.
Cho đến tận khi ấy, đã mười bốn năm trôi qua, Lam Từ Ân đã sớm không còn sức để yêu Tần Viễn như mười năm trước nữa. Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, thất vọng nhiều sẽ không còn hy vọng nữa. Cô không muốn làm một oán phụ trong sự hoài nghi và đố kỵ, ban đầu vì yêu tha thiết nên mới nhường nhịn, rốt cuộc đến giờ đã chẳng biết bao dung ấy là thói quen của mình, hay có thể là không thèm để ý nữa.
Buổi đêm, loạng choạng bốn giờ sáng Từ Ân đã dậy. Thời gian nán lại nơi này của cô đã không còn nhiều nữa, sức khoẻ cũng ngày một không tốt.
Sắc mặt cô trắng bệch, trong tiết trời lạnh lẽo của mùa đông khó khăn thở ra một hơi. Từ từ bước xuống dưới nhà, vào phòng vệ sinh bên dưới ho khan một trận.
Những chuyên như vậy, cũng đã từng xảy ra với Lam Từ Ân, chỉ là bệnh xuất huyết đường tiêu hóa của nguyên chủ sau vài năm buông thả mới xuất hiện mà thôi.
Từ Ân che miệng khó khăn ho vài tiếng, cho đến khi ho đến muốn nôn cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại. Tuy rằng linh hồn cô không cảm thấy đau đớn nào cho cam nhưng loại phản ứng này cũng thực khiến người khác khó chịu.
Vòi nước lạnh xả ra bên bồn rửa mặt, Từ Ân vốc một vốc nước đầy, tự đập nước lạnh vào mặt mình, rửa trôi đi máu vừa ho ra. Dọn dẹp sạch sẽ một chút, sau đó mới bước ra ngoài phòng khách ngồi đọc sách.
Mùa đông phía Bắc khô hanh, còn kèm theo cả gió, cho dù trong nhà có bật điều hoà cao đến đâu cũng xua đi không nổi cái lạnh lẽo đang bủa vây, hoặc là, chỉ có những người còn lại thứ thời gian xa xỉ mới cảm nhận được nó.
Buổi sáng khi Tần Viễn thực giấc đã nhìn thấy người nọ ngồi bên chiếc bàn trắng đặt cạnh cửa sổ, tĩnh lặng đọc thứ gì đó.
Hắn nhoài người dậy, hơi chống tay về phía sau ổn định bản thân một chút, sau cùng mới chầm chậm đứng dậy bước ra khỏi giường, đi đến phía sau người nọ.
“ Em dậy sớm vậy? Sao không nghỉ thêm một chút? ”
Ngón tay Từ Ân chậm rãi dừng lại bên trang giấy, sau đó cũng không ngẩng mặt lên nhìn hắn, chất giọng cô vẫn như cũ, lại nghe ra vài phần mệt mỏi: “ Hôm qua ngủ hai giấc có chút không quen. Hôm nay anh có đi làm không? ”
Rõ ràng là ngày nghỉ, lại hỏi một câu hỏi như vậy, Tần Viễn có chút kỳ quái trong lòng.
Hắn hơi gật đầu một chút, thanh âm vì mới ngủ dậy có chút khàn khô: “ Buổi sáng có phần tổng kết quý của công ty, đến buổi chiều được nghỉ, anh đưa em đến nhà bà nội thăm một chút. ”
Không gian bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, thật lâu sau khi Từ Ân mới chầm chậm xoay đầu nhìn hắn: “ Được. Hôm nay em hơi mệt, không có nấu bữa sáng, anh ăn tạm cái gì bên ngoài nhé. ”
Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên Lam Từ Ân không làm bữa sáng cho Tần Viễn.
Cô ấy là người sợ chịu khổ nhất, cũng là người yếu đuối nhất. Nhưng mà khi Lam Từ Ân quyết định bước đến bên cạnh Tần Viễn, những chuyện xảy ra bên cạnh đến mệt mỏi bản thân cũng chẳng mảy may thở than đến một lời.
Cô ấy có người muốn chăm sóc, có người muốn yêu thương. Sau này, cả thế giới của cô ấy cũng chỉ xoay quanh một mình hắn, chỉ vì hắn thắp lên ngọn nến của hy vọng, vì hắn mà cố gắng.
Nhưng Tần Viễn đã quên mất, trong sinh mệnh của mình đã rũ bỏ mất một khoảng lạ không tên.
Suy cho cùng, từ đầu chí cuối, những chuyện xảy ra trước mắt hắn, một xu một cắc cũng không liên quan đến cuộc sống của Tần Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.