Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 791: Ánh Trăng Sáng (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
06/09/2024
Edit: Kim
Một chiếc lều nhanh chóng được dựng lên trên tầng thượng, bác sĩ cầm dụng cụ vội vàng chạy tới.
Nam Chi đi về phía lều, Trịnh Quyên xông tới, nắm lấy cánh tay Nam Chi, nâng tay lên muốn đánh Nam Chi.
Nam Cho oa một tiếng bật khóc, “Mẹ, mẹ đừng đánh con, đừng đánh con.”
Cô thoát khỏi tay Trịnh Quyên, một lần nữa đứng trên ban công của tòa nhà cao tầng, dáng người lung lay sắp đổ, khiến người đứng xem bên dưới la ó kinh hãi.
Nhìn thôi đã cảm thấy sợ.
Cảnh sát:........
Đúng là phục rồi!
Thầy Lý vội vàng kéo Trịnh Quyên sang một bên, cẩn thận giảng đạo lý với Trịnh Quyên, nhưng Trịnh Quyên căn bản không nghe lọt, ngược lại là không ngừng kể khổ, nói Thiện Tĩnh đã học cái xấu của tiểu bụi đời Hứa Lạc, trước kia cô rất nghe lời.
Bây giờ còn bịa đặt, nói dối chuyện bà ngoại tình, chính là muốn hủy hoại cái nhà này.
Thầy Lý:.........
Hắn cũng trở nên trầm mặc!
Tiếp xúc với Trịnh Quyên một thời gian, thầy Lý cũng cảm thấy không thể thở nổi.
Tại sao lại như vậy?
Có vài người nhìn bên ngoài thì hào hoa phong nhã, nhưng đối với người nhà, lại vô cùng hung ác.
Đây là con gái của bà đấy!
Nếu Thiện Tĩnh không phải là con gái của Trịnh Quyên, nói không chừng Trịnh Quyên sẽ đối xử rất tốt với Thiện Tĩnh, làm lơ vẫn tốt hơn là tổn thương như bây giờ.
Cảnh sát ngăn cản Trịnh Quyên, không cho Trịnh Quyên tới gần đứa trẻ, lại khuyên nhủ đứa trẻ đi vào kiểm tra thân thể.
Kiểm tra tỉ mỉ một lúc lâu, trong khoảng thời gian này, không có ai rời đi, ngược lại dưới sân thể dục càng ngày càng đông người.
Nam Chi đối với việc kiểm tra thân thể cũng không có cảm giác gì, nếu kiểm tra ra vấn đề gì, chính là Hứa Lạc cưỡng ép cô, tổn thương cô, cô muốn kiện Hứa Lạc không màng tới việc cô có tự nguyện hay không mà cưỡng ép cô.
Nếu kiểm tra không có vấn đề, cô muốn kiện Hứa Lạc gây tổn hại tới danh dự của cô.
Chỉ cần là Hứa Lạc nói dối, cô sẽ chuẩn bị kiện hắn.
Thế giới này, Nam Chi ngoài dựa vào báo cảnh sát và pháp luật, sẽ không có ai bảo vệ cô.
Chỉ có thể tìm kiếm sự bảo vệ từ lực lượng xã hội.
Cha mẹ sẽ không bảo vệ cô, thậm chí còn làm tổn thương cô.
Như vậy cũng chỉ có thể dùng cách khác.
Hóa ra, có vài nỗi đau không phải đến từ những người xa lạ, có rất nhiều vết thương tới từ người lạ, nhưng có rất nhiều nỗi đau vô hình, những thủ đoạn như lưỡi dao mềm dẻo cứa vào da thịt, đến từ những người thân trong nhà.
Mà những tổn thương này, vẫn sẽ được khoan dung, bởi vì là người một nhà, là người thân.
Chờ Nam Chi sửa sang xong, nữ bác sĩ mới vén mành lên, tháo gang tay ra nói với mọi người: “Màng trinh không bị tổn hại, cũng không có dị vật, tôi sẽ lập tức soạn thảo hồ sơ.”
Nam Chi nói với cảnh sát: “Tôi muốn kiện Hứa Lạc về tội làm tổn hại danh dự của tôi.”
Cảnh sát: “Được.”
Hứa Lạc dưới lầu nghe thấy lời này, sắc mặt xám xịt, nhìn thấy Nam Chi được cảnh sát bao vây đưa xuống dưới, không nhịn được mà hô: “Thiện Tĩnh, tại sao em có thể đối xử với tôi như vậy?”
Tôi thích em như vậy, thật sự có thể cho em cả mạng sống của mình.
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Tôi đã làm gì anh, là anh nói dối trước.”
Hứa Lạc nghẹn lại, “Tôi, tôi……”
“Thực xin lỗi, lúc ấy tôi nghĩ, nghĩ, nếu em……..” Nếu em trở nên xấu đi, thì tôi sẽ có thể có được em.
Làm thế nào để có được ánh trăng trên trời cao, chỉ cần để ánh trăng rơi xuống trần gian, khiến cô không còn lóa mắt như vậy, là có thể có được.
Nhưng mà ánh trăng sẽ không còn là ánh trăng, đã bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi, không còn chút ánh sáng, yên tĩnh buồn tẻ.
Tại sao lại là loại đồ này!
Thật khiến người ta thất vọng!
Nam Chi nói với chú cảnh sát: “Chú ơi, tôi có thể tới đồn cảnh sát ở không, tôi không muốn về nhà, trở về rồi, cha mẹ sẽ đánh chết tôi.”
Nam Chi biết mình đã làm gì.
Một hồi đánh loạn, trực tiếp đem cái gia đình này rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đem một gia đình là biểu tượng của sự hài hòa, đập vỡ thành trăm mảnh, các mảnh vỡ chia năm xẻ bảy văng tứ tung.
Trở thành đối tượng bị mọi người nghị luận.
Nam Chi nghĩ, nếu phải bị nghị luận, thì cứ để mọi người nghị luận đi.
Làn sóng này chính là muốn đồng quy vu tận.
Trịnh Quyên muốn trừng phạt con gái, lại bị con gái túm lấy cùng nhảy xuống.
Trịnh Quyên đã muốn chuyển trường cho Thiện Tĩnh, tránh xa tiểu bụi đời Hứa Lạc, nhưng mà, trước khi chuyển trường, phải dạy cho Thiện Tĩnh một bài học.
Chờ đến khi Thiện Tĩnh ở trong trường bị những lời đồn đãi tra tấn không thể chịu nổi, Thiện Tĩnh sẽ muốn chuyển trường, sẽ phải cúi đầu trước cha mẹ.
Sau này Thiện Tĩnh cũng không dám không nghe lời.
Kế hoạch này Trịnh Quyên tính toán rất khá, nhưng lại không nghĩ tới, con gái đã không còn là con gái thật sự, không phải là đứa con gái có chút ngốc nghếch, quật cường kia.
Ở trong lòng đứa con gái kia, bọn họ vẫn là cha mẹ của cô, cho dù cha mẹ có đối xử không tốt với cô, thì cô vẫn luôn khao khát có được tình yêu từ cha mẹ.
Không có dũng khí thừa nhận sự thật rằng cha mẹ không yêu mình.
Cuối cùng là chọn Hứa Lạc, là cảm thấy Hứa Lạc có thể cho cô thứ cô không thể có được, đáng tiếc, chung quy vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước.
Cuộc đời vốn dĩ cô độc, lại quá kỳ vọng vào người bên cạnh, còn có chút hèn mọn mà chờ đợi, kiên trì chờ đợi, cầu mà không được lại sinh ra oán hận.
Nam Chi lại không hề yêu thương gì Trịnh Quyên và Thiện Thành, vô dục tắc cương*, cũng không có trông chờ vào tình yêu của bọn họ.
(*Vô dục tắc cương: Không có ham muốn ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường.)
Trẻ em giống như lò xo, càng ấn xuống, lực bắn lên sẽ càng lớn.
Lực bắn lên lớn nhất của Thiện Tĩnh chính là rời khỏi ngôi nhà này, nhưng trên thực tế, tinh thần vẫn chưa cắt đứt.
Nam Chi thì đơn giản hơn nhiều, ngươi ấn xuống ta bao nhiêu lực, ta liền bắn ngược lại bấy nhiêu lực, hơn nữa còn là dứt khoát lưu loát mà bắn ngược, không thể đợi qua đêm, hoàn toàn không có đắn đo.
Lần này, Trịnh Quyên lợi dụng chỗ đau của Thiện Tĩnh để trấn áp đứa trẻ, đứa trẻ lại trực tiếp hạ gục cả gia đình.
Hoàn toàn không chút băn khoăn, suy xét về hậu quả sao, suy xét cái gì?
Tại sao lại phải suy xét, làm xong rồi nói.
Cảnh sát:..........
Cô muốn tới đồn cảnh sát ở?
Chuyện này?!
Cảnh sát nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trịnh Quyên, suy nghĩ một chút, nói: “Chúng tôi đưa em về nhà, nếu có việc gì em lại gọi chúng tôi.”
Thầy Lý thở dài một hơi, nói với Nam Chi: “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, nghỉ ngơi xong rồi thì quay lại trường học.”
Hắn liếc nhìn Trịnh Quyên, cô lo lắng không muốn về nhà, đoán chừng là sợ Trịnh Quyên sẽ đánh cô tới gần chết mới thôi.
Ai biết sẽ như thế này?
Lá gan của Thiện Tĩnh thật sự quá lớn, lại dám làm lớn chuyện tới mức này.
Sẽ không nhảy lầu, cũng không biết lần này xử lý cứng rắn như vậy, sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Hơn nữa đứa trẻ còn rất nhiều chuyện phải nhờ tới cha mẹ.
Trịnh Quyên khôi phục lại tinh thần, chỉ yên lặng nhìn, trông cực kỳ an tĩnh, thẳng tới khi lên xe, Trịnh Quyên vẫn còn cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn bà.
Trịnh Quyên nhìn con gái, cảm thấy con gái cực kỳ xa lạ, càng có một loại cảm giác bất lực, bất lực không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bà không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Về đến nhà, bầu không khí trong nhà vô cùng an tĩnh, người phải đi làm đã đi làm, người phải đi học đã đi học.
Hai mẹ con đối diện với nhau, không có ai mở miệng nói chuyện, cảnh sát khuyên nhủ vài câu thì đi rồi, còn thi thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ.
Một chiếc lều nhanh chóng được dựng lên trên tầng thượng, bác sĩ cầm dụng cụ vội vàng chạy tới.
Nam Chi đi về phía lều, Trịnh Quyên xông tới, nắm lấy cánh tay Nam Chi, nâng tay lên muốn đánh Nam Chi.
Nam Cho oa một tiếng bật khóc, “Mẹ, mẹ đừng đánh con, đừng đánh con.”
Cô thoát khỏi tay Trịnh Quyên, một lần nữa đứng trên ban công của tòa nhà cao tầng, dáng người lung lay sắp đổ, khiến người đứng xem bên dưới la ó kinh hãi.
Nhìn thôi đã cảm thấy sợ.
Cảnh sát:........
Đúng là phục rồi!
Thầy Lý vội vàng kéo Trịnh Quyên sang một bên, cẩn thận giảng đạo lý với Trịnh Quyên, nhưng Trịnh Quyên căn bản không nghe lọt, ngược lại là không ngừng kể khổ, nói Thiện Tĩnh đã học cái xấu của tiểu bụi đời Hứa Lạc, trước kia cô rất nghe lời.
Bây giờ còn bịa đặt, nói dối chuyện bà ngoại tình, chính là muốn hủy hoại cái nhà này.
Thầy Lý:.........
Hắn cũng trở nên trầm mặc!
Tiếp xúc với Trịnh Quyên một thời gian, thầy Lý cũng cảm thấy không thể thở nổi.
Tại sao lại như vậy?
Có vài người nhìn bên ngoài thì hào hoa phong nhã, nhưng đối với người nhà, lại vô cùng hung ác.
Đây là con gái của bà đấy!
Nếu Thiện Tĩnh không phải là con gái của Trịnh Quyên, nói không chừng Trịnh Quyên sẽ đối xử rất tốt với Thiện Tĩnh, làm lơ vẫn tốt hơn là tổn thương như bây giờ.
Cảnh sát ngăn cản Trịnh Quyên, không cho Trịnh Quyên tới gần đứa trẻ, lại khuyên nhủ đứa trẻ đi vào kiểm tra thân thể.
Kiểm tra tỉ mỉ một lúc lâu, trong khoảng thời gian này, không có ai rời đi, ngược lại dưới sân thể dục càng ngày càng đông người.
Nam Chi đối với việc kiểm tra thân thể cũng không có cảm giác gì, nếu kiểm tra ra vấn đề gì, chính là Hứa Lạc cưỡng ép cô, tổn thương cô, cô muốn kiện Hứa Lạc không màng tới việc cô có tự nguyện hay không mà cưỡng ép cô.
Nếu kiểm tra không có vấn đề, cô muốn kiện Hứa Lạc gây tổn hại tới danh dự của cô.
Chỉ cần là Hứa Lạc nói dối, cô sẽ chuẩn bị kiện hắn.
Thế giới này, Nam Chi ngoài dựa vào báo cảnh sát và pháp luật, sẽ không có ai bảo vệ cô.
Chỉ có thể tìm kiếm sự bảo vệ từ lực lượng xã hội.
Cha mẹ sẽ không bảo vệ cô, thậm chí còn làm tổn thương cô.
Như vậy cũng chỉ có thể dùng cách khác.
Hóa ra, có vài nỗi đau không phải đến từ những người xa lạ, có rất nhiều vết thương tới từ người lạ, nhưng có rất nhiều nỗi đau vô hình, những thủ đoạn như lưỡi dao mềm dẻo cứa vào da thịt, đến từ những người thân trong nhà.
Mà những tổn thương này, vẫn sẽ được khoan dung, bởi vì là người một nhà, là người thân.
Chờ Nam Chi sửa sang xong, nữ bác sĩ mới vén mành lên, tháo gang tay ra nói với mọi người: “Màng trinh không bị tổn hại, cũng không có dị vật, tôi sẽ lập tức soạn thảo hồ sơ.”
Nam Chi nói với cảnh sát: “Tôi muốn kiện Hứa Lạc về tội làm tổn hại danh dự của tôi.”
Cảnh sát: “Được.”
Hứa Lạc dưới lầu nghe thấy lời này, sắc mặt xám xịt, nhìn thấy Nam Chi được cảnh sát bao vây đưa xuống dưới, không nhịn được mà hô: “Thiện Tĩnh, tại sao em có thể đối xử với tôi như vậy?”
Tôi thích em như vậy, thật sự có thể cho em cả mạng sống của mình.
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Tôi đã làm gì anh, là anh nói dối trước.”
Hứa Lạc nghẹn lại, “Tôi, tôi……”
“Thực xin lỗi, lúc ấy tôi nghĩ, nghĩ, nếu em……..” Nếu em trở nên xấu đi, thì tôi sẽ có thể có được em.
Làm thế nào để có được ánh trăng trên trời cao, chỉ cần để ánh trăng rơi xuống trần gian, khiến cô không còn lóa mắt như vậy, là có thể có được.
Nhưng mà ánh trăng sẽ không còn là ánh trăng, đã bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi, không còn chút ánh sáng, yên tĩnh buồn tẻ.
Tại sao lại là loại đồ này!
Thật khiến người ta thất vọng!
Nam Chi nói với chú cảnh sát: “Chú ơi, tôi có thể tới đồn cảnh sát ở không, tôi không muốn về nhà, trở về rồi, cha mẹ sẽ đánh chết tôi.”
Nam Chi biết mình đã làm gì.
Một hồi đánh loạn, trực tiếp đem cái gia đình này rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đem một gia đình là biểu tượng của sự hài hòa, đập vỡ thành trăm mảnh, các mảnh vỡ chia năm xẻ bảy văng tứ tung.
Trở thành đối tượng bị mọi người nghị luận.
Nam Chi nghĩ, nếu phải bị nghị luận, thì cứ để mọi người nghị luận đi.
Làn sóng này chính là muốn đồng quy vu tận.
Trịnh Quyên muốn trừng phạt con gái, lại bị con gái túm lấy cùng nhảy xuống.
Trịnh Quyên đã muốn chuyển trường cho Thiện Tĩnh, tránh xa tiểu bụi đời Hứa Lạc, nhưng mà, trước khi chuyển trường, phải dạy cho Thiện Tĩnh một bài học.
Chờ đến khi Thiện Tĩnh ở trong trường bị những lời đồn đãi tra tấn không thể chịu nổi, Thiện Tĩnh sẽ muốn chuyển trường, sẽ phải cúi đầu trước cha mẹ.
Sau này Thiện Tĩnh cũng không dám không nghe lời.
Kế hoạch này Trịnh Quyên tính toán rất khá, nhưng lại không nghĩ tới, con gái đã không còn là con gái thật sự, không phải là đứa con gái có chút ngốc nghếch, quật cường kia.
Ở trong lòng đứa con gái kia, bọn họ vẫn là cha mẹ của cô, cho dù cha mẹ có đối xử không tốt với cô, thì cô vẫn luôn khao khát có được tình yêu từ cha mẹ.
Không có dũng khí thừa nhận sự thật rằng cha mẹ không yêu mình.
Cuối cùng là chọn Hứa Lạc, là cảm thấy Hứa Lạc có thể cho cô thứ cô không thể có được, đáng tiếc, chung quy vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước.
Cuộc đời vốn dĩ cô độc, lại quá kỳ vọng vào người bên cạnh, còn có chút hèn mọn mà chờ đợi, kiên trì chờ đợi, cầu mà không được lại sinh ra oán hận.
Nam Chi lại không hề yêu thương gì Trịnh Quyên và Thiện Thành, vô dục tắc cương*, cũng không có trông chờ vào tình yêu của bọn họ.
(*Vô dục tắc cương: Không có ham muốn ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường.)
Trẻ em giống như lò xo, càng ấn xuống, lực bắn lên sẽ càng lớn.
Lực bắn lên lớn nhất của Thiện Tĩnh chính là rời khỏi ngôi nhà này, nhưng trên thực tế, tinh thần vẫn chưa cắt đứt.
Nam Chi thì đơn giản hơn nhiều, ngươi ấn xuống ta bao nhiêu lực, ta liền bắn ngược lại bấy nhiêu lực, hơn nữa còn là dứt khoát lưu loát mà bắn ngược, không thể đợi qua đêm, hoàn toàn không có đắn đo.
Lần này, Trịnh Quyên lợi dụng chỗ đau của Thiện Tĩnh để trấn áp đứa trẻ, đứa trẻ lại trực tiếp hạ gục cả gia đình.
Hoàn toàn không chút băn khoăn, suy xét về hậu quả sao, suy xét cái gì?
Tại sao lại phải suy xét, làm xong rồi nói.
Cảnh sát:..........
Cô muốn tới đồn cảnh sát ở?
Chuyện này?!
Cảnh sát nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trịnh Quyên, suy nghĩ một chút, nói: “Chúng tôi đưa em về nhà, nếu có việc gì em lại gọi chúng tôi.”
Thầy Lý thở dài một hơi, nói với Nam Chi: “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, nghỉ ngơi xong rồi thì quay lại trường học.”
Hắn liếc nhìn Trịnh Quyên, cô lo lắng không muốn về nhà, đoán chừng là sợ Trịnh Quyên sẽ đánh cô tới gần chết mới thôi.
Ai biết sẽ như thế này?
Lá gan của Thiện Tĩnh thật sự quá lớn, lại dám làm lớn chuyện tới mức này.
Sẽ không nhảy lầu, cũng không biết lần này xử lý cứng rắn như vậy, sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Hơn nữa đứa trẻ còn rất nhiều chuyện phải nhờ tới cha mẹ.
Trịnh Quyên khôi phục lại tinh thần, chỉ yên lặng nhìn, trông cực kỳ an tĩnh, thẳng tới khi lên xe, Trịnh Quyên vẫn còn cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn bà.
Trịnh Quyên nhìn con gái, cảm thấy con gái cực kỳ xa lạ, càng có một loại cảm giác bất lực, bất lực không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bà không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Về đến nhà, bầu không khí trong nhà vô cùng an tĩnh, người phải đi làm đã đi làm, người phải đi học đã đi học.
Hai mẹ con đối diện với nhau, không có ai mở miệng nói chuyện, cảnh sát khuyên nhủ vài câu thì đi rồi, còn thi thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.