Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 797: Ánh Trăng Sáng (24)
Ngận Thị Kiểu Tình
10/09/2024
Edit: Kim
Ngay đến cả mấy người bạn cùng học múa với Thiện Tĩnh, cũng dần dần không còn qua lại với Nam Chi, bình thường là cùng nhau học tập, cùng nhau múa, cùng nhau đi WC, nhưng bây giờ đã không còn.
Nhìn thấy Nam Chi đi tới, mấy cô gái nhất định sẽ ngưng nói chuyện, dùng một loại ánh mắt kỳ dị mà nhìn Nam Chi, có chút áy náy, có chút chột dạ, càng nhiều hơn là tránh né.
Một người trong số đó lấy hết can đảm hỏi Nam Chi có muốn cùng ăn cơm hay không, Nam Chi lắc đầu, cười nói: “Tớ không đi, tớ phải về nhà.”
Bốn thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình bạn cứ như vậy mà không còn.
Tình bạn có thể rất bền chặt, nhưng cũng có thể rất yếu ớt, Nam Chi biết cảm giác bị người ta bình phẩm không dễ chịu gì.
Nếu bọn họ không qua lại với mình nữa, sẽ không bị người ta bàn tán, đây chính là một chuyện tốt, bớt đi một người phải chịu khổ đã là tốt rồi.
Cũng không phải chuyện gì tốt, vẫn là không cần kéo theo nhiều người.
Xét nghiệm ADN cấp tốc cuối cùng cũng đã có kết quả, một nhà bốn người nhìn kết quả xét nghiệm ADN, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam Chi: Thật tốt quá, ta có thể đòi tiền cấp dưỡng.
Thiện Dương: Thật tốt quá, tôi không phải là sản phẩm của ngoại tình.
Trịnh Quyên: Thật tốt quá, tôi đã nói đó là con ruột.
Thiện Thành: Thật tốt quá, ít nhất không phí công nuôi dưỡng.
Trịnh Quyên khóc lóc nói: “Em đã nói, em căn bản không phản bội anh, mấy đứa trẻ đều là con anh.”
Thiện Thành cười lạnh nói: “Là con của tôi, nhưng chuyện cô đã qua lại với người đàn ông khác cũng là sự thật, chỉ có thể nói, cô vẫn còn có lương tâm không để tôi phải nuôi con của người khác.”
Trịnh Quyên nhận sai, “Là do em quá cô đơn, ngày nào cũng phải chăm sóc con cái, dạy dỗ con cái, hơn nữa anh cũng qua lại với người phụ nữ khác, tại sao anh thì được, còn em lại không được?”
Thiện Thành: “Tôi chỉ là chơi qua đường, có đôi khi phải đi cùng sếp tới những nơi không thể từ chối, làm tôi……”
Trịnh Quyên cũng nói: “Em cũng là chơi qua đường, chỉ một lần, sau đó không còn qua lại nữa, ông xã, anh tha thứ cho em, chúng ta cùng chung sống thật tốt nhé, con cái đều đã lớn như vậy rồi, đều đã qua nửa đời người.”
“Thiện Thành, anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, em đối xử với anh không tốt sao, vì để anh có thể thoải mái, cái gì em cũng ôm vào người, anh ngoài làm việc ra, còn phải nhọc lòng cái gì nữa, cái gì cũng không cần lo lắng.”
Trịnh Quyên vô cùng đáng thương, cho Thiện Thành đủ mặt mũi, “Sau này, em sẽ sống thật yên ổn, không kết giao với đàn ông bên ngoài, em chỉ có một lần không nhịn được mà thôi.”
“Thật sự chỉ có một lần.”
Nhìn thấy sắc mặt của Thiện Thành hơi dịu lại, vẻ mặt Trịnh Quyên càng thêm đau đớn, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Thiện Thành lại trở nên kiên định, “Không được, phải ly hôn.”
Nếu chuyện này không làm ầm ĩ lên để cho tất cả mọi người đều biết, có lẽ có thể cho qua, nhưng đã có quá nhiều người biết.
Đặc biệt là người trong công ty đều đã biết, đây mới là đòn trí mạng, nếu làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết sẽ bị người trong công ty nghị luận thế nào đâu.
Thời điểm hắn quản lý người, không thể đứng thẳng được, hắn cũng cảm thấy nhất định những người này còn cười nhạo sau lưng hắn.
Ly hôn, vẫn còn ra dáng đàn ông, nhưng nếu không ly hôn, hắn chính là một kẻ hèn nhát.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Vậy thì đổi một công việc khác, một công ty khác.”
Thiện Thành lập tức nói: “Đổi công ty, cô cho rằng tôi phấn đấu tới bây giờ dễ dàng lắm sao, đổi chỗ khác, sẽ không thể cho tôi đãi ngộ như bây giờ, ở tuổi này của tôi chuyển việc, sẽ có công ty nào cần tôi, tìm một chỗ đứng căn bản không dễ dàng.”
“Cô nói đổi việc liền đổi việc, cô nói thật là dễ dàng.”
Yêu cầu Thiện Thành bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bắt đầu lại từ đầu, quả thực là muốn lấy mạng Thiện Thành.
Thiện Thành có thể đạt được vị trí như bây giờ, là đi theo đúng người, sếp nguyện ý dìu dắt, Thiện Thành cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đổi một chỗ khác thì chưa chắc.
Muốn nói Thiện Thành rất có năng lực, cũng không phải.
Vì vậy, Thiện Thành không dám đánh cược, không dám dùng sự nghiệp của mình ra mà đánh cược.
Nếu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và hôn nhân, Thiện Thành không chút do dự mà hy sinh hôn nhân, bảo toàn sự nghiệp.
Trịnh Quyên cũng không ngờ, tình cảm vợ chồng cùng đồng hành mười mấy năm, lại không bằng công việc của Thiện Thành.
Chỉ là một cái công việc mà thôi, Thiện Thành đều không thể từ bỏ, công việc còn nhiều như vậy……..
Thà rằng đổi vợ chứ không đổi công việc, đây là chuyện quá đáng tới mức nào.
Ở trong lòng Thiện Thành, gia đình hoàn chỉnh hòa thuận đều không bằng công việc.
Thiện Thành vừa ngoan cố lại tàn nhẫn.
Trịnh Quyên tuyệt vọng lên án, Thiện Thành không hề dao động, nhìn vô cùng lạnh lùng.
Trịnh Quyên nói: “Tại sao những người khác lại phải luôn chú ý tới anh, anh đúng là nghĩ nhiều.”
“Hơn nữa con cũng là con của anh, là một người đàn ông như vậy cũng đã tính là thành công.”
“Ha hả…….” Thiện Thành bị lời Trịnh Quyên nói chọc cho bật cười, cái gì mà con là của anh, đã tính là thành công?
Sao, tôi không phải nuôi con của người khác, đã là chuyện tốt!
Trịnh Quyên sợ hãi bất lực, trực tiếp chơi xấu, “Tôi không ly hôn, tuyệt đối không ly hôn, Thiện Thành, tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, anh không thể vứt bỏ tôi dễ dàng như vậy được.”
“Tôi biết rồi, nhất định là anh đã có người bên ngoài, cho nên anh mới muốn ly hôn với tôi, muốn chung sống với hồ ly tinh bên ngoài kia, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn.”
Trịnh Quyên đã gần 20 năm không đi làm, đã không còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu, cũng sợ hãi mọi thứ bên ngoài.
Luôn ẩn náu trong một chiếc vỏ ốc hiền lành, bây giờ vỏ ốc này bị Thiện Thành tàn nhẫn lấy đi, là chuyện khiến người ta tuyệt vọng tới cỡ nào.
Đối với Trịnh Quyên mà nói, chính là như thế, thanh xuân của bà đã không còn, tuổi lớn, dung mạo và giá trị sinh sản đã giảm sút.
Đàn ông có thể tìm các cô gái trẻ, tại sao phải tìm một người lớn tuổi giống như bà.
Hoặc là phải gả cho một người đàn ông thấp kém.
Thiện Thành là người đàn ông tốt nhất mà Trịnh Quyên có thể tiếp xúc, không thể được, không thể ly hôn.
Nhìn thấy Trịnh Quyên càn quấy trả đũa như vậy, trong lòng Thiện Thành càng thêm tức giận, “Tôi ly hôn với cô, là vì cô sai, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi, cái gì mà tôi có người bên ngoài, bên ngoài tôi không có ai cả.”
“Bên ngoài anh không có ai, tại sao còn muốn ly hôn với tôi, anh chính là muốn cho người bên ngoài của anh một vị trí, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Con mẹ nó!
Thiện Thành tức muốn chết rồi, chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ không biết xấu hổ tới mức này, chính mình làm sai, lại một hai gây càn quấy, “Tôi ly hôn với cô, là vì cô ngoại tình, ngoại tình có biết không?”
Không nghe rõ đúng không.
Nhưng Trịnh Quyên chính là không nghe không nghe, có lẽ trong lòng bà hiểu rõ, nhưng bà bất lực, chỉ có thể làm như vậy, “Anh chính là có người bên ngoài, cho nên mới muốn ly hôn với tôi.”
Thiện Thành hít sâu một hơi, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Trịnh Quyên, phổi sẽ nổ tung.
Đây là ai vậy!
Trịnh Quyên vẫn luôn là người như vậy, nhưng phần ngang ngược vô lý này vẫn luôn dùng trên người đứa trẻ, bất luận là sai cũng đều là mày sai, bà vĩnh viễn dùng tâm lý của người bị hại mà tồn tại.
Bà sẽ tìm đủ loại lý do để chứng minh, mày sai, tao đúng, cho dù tao có sai rồi, nhưng mày cũng sai, mày sai nhiều hơn.
Thiện Thành tức giận đến mức trực tiếp không về nhà, nói với Trịnh Quyên: “Cô không muốn ly hôn cũng không sao, từ giờ trở đi chúng ta sẽ ly thân, đến thời điểm, tòa án sẽ phán chúng ta ly hôn.”
Ngay đến cả mấy người bạn cùng học múa với Thiện Tĩnh, cũng dần dần không còn qua lại với Nam Chi, bình thường là cùng nhau học tập, cùng nhau múa, cùng nhau đi WC, nhưng bây giờ đã không còn.
Nhìn thấy Nam Chi đi tới, mấy cô gái nhất định sẽ ngưng nói chuyện, dùng một loại ánh mắt kỳ dị mà nhìn Nam Chi, có chút áy náy, có chút chột dạ, càng nhiều hơn là tránh né.
Một người trong số đó lấy hết can đảm hỏi Nam Chi có muốn cùng ăn cơm hay không, Nam Chi lắc đầu, cười nói: “Tớ không đi, tớ phải về nhà.”
Bốn thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình bạn cứ như vậy mà không còn.
Tình bạn có thể rất bền chặt, nhưng cũng có thể rất yếu ớt, Nam Chi biết cảm giác bị người ta bình phẩm không dễ chịu gì.
Nếu bọn họ không qua lại với mình nữa, sẽ không bị người ta bàn tán, đây chính là một chuyện tốt, bớt đi một người phải chịu khổ đã là tốt rồi.
Cũng không phải chuyện gì tốt, vẫn là không cần kéo theo nhiều người.
Xét nghiệm ADN cấp tốc cuối cùng cũng đã có kết quả, một nhà bốn người nhìn kết quả xét nghiệm ADN, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam Chi: Thật tốt quá, ta có thể đòi tiền cấp dưỡng.
Thiện Dương: Thật tốt quá, tôi không phải là sản phẩm của ngoại tình.
Trịnh Quyên: Thật tốt quá, tôi đã nói đó là con ruột.
Thiện Thành: Thật tốt quá, ít nhất không phí công nuôi dưỡng.
Trịnh Quyên khóc lóc nói: “Em đã nói, em căn bản không phản bội anh, mấy đứa trẻ đều là con anh.”
Thiện Thành cười lạnh nói: “Là con của tôi, nhưng chuyện cô đã qua lại với người đàn ông khác cũng là sự thật, chỉ có thể nói, cô vẫn còn có lương tâm không để tôi phải nuôi con của người khác.”
Trịnh Quyên nhận sai, “Là do em quá cô đơn, ngày nào cũng phải chăm sóc con cái, dạy dỗ con cái, hơn nữa anh cũng qua lại với người phụ nữ khác, tại sao anh thì được, còn em lại không được?”
Thiện Thành: “Tôi chỉ là chơi qua đường, có đôi khi phải đi cùng sếp tới những nơi không thể từ chối, làm tôi……”
Trịnh Quyên cũng nói: “Em cũng là chơi qua đường, chỉ một lần, sau đó không còn qua lại nữa, ông xã, anh tha thứ cho em, chúng ta cùng chung sống thật tốt nhé, con cái đều đã lớn như vậy rồi, đều đã qua nửa đời người.”
“Thiện Thành, anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, em đối xử với anh không tốt sao, vì để anh có thể thoải mái, cái gì em cũng ôm vào người, anh ngoài làm việc ra, còn phải nhọc lòng cái gì nữa, cái gì cũng không cần lo lắng.”
Trịnh Quyên vô cùng đáng thương, cho Thiện Thành đủ mặt mũi, “Sau này, em sẽ sống thật yên ổn, không kết giao với đàn ông bên ngoài, em chỉ có một lần không nhịn được mà thôi.”
“Thật sự chỉ có một lần.”
Nhìn thấy sắc mặt của Thiện Thành hơi dịu lại, vẻ mặt Trịnh Quyên càng thêm đau đớn, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Thiện Thành lại trở nên kiên định, “Không được, phải ly hôn.”
Nếu chuyện này không làm ầm ĩ lên để cho tất cả mọi người đều biết, có lẽ có thể cho qua, nhưng đã có quá nhiều người biết.
Đặc biệt là người trong công ty đều đã biết, đây mới là đòn trí mạng, nếu làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết sẽ bị người trong công ty nghị luận thế nào đâu.
Thời điểm hắn quản lý người, không thể đứng thẳng được, hắn cũng cảm thấy nhất định những người này còn cười nhạo sau lưng hắn.
Ly hôn, vẫn còn ra dáng đàn ông, nhưng nếu không ly hôn, hắn chính là một kẻ hèn nhát.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Vậy thì đổi một công việc khác, một công ty khác.”
Thiện Thành lập tức nói: “Đổi công ty, cô cho rằng tôi phấn đấu tới bây giờ dễ dàng lắm sao, đổi chỗ khác, sẽ không thể cho tôi đãi ngộ như bây giờ, ở tuổi này của tôi chuyển việc, sẽ có công ty nào cần tôi, tìm một chỗ đứng căn bản không dễ dàng.”
“Cô nói đổi việc liền đổi việc, cô nói thật là dễ dàng.”
Yêu cầu Thiện Thành bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bắt đầu lại từ đầu, quả thực là muốn lấy mạng Thiện Thành.
Thiện Thành có thể đạt được vị trí như bây giờ, là đi theo đúng người, sếp nguyện ý dìu dắt, Thiện Thành cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đổi một chỗ khác thì chưa chắc.
Muốn nói Thiện Thành rất có năng lực, cũng không phải.
Vì vậy, Thiện Thành không dám đánh cược, không dám dùng sự nghiệp của mình ra mà đánh cược.
Nếu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và hôn nhân, Thiện Thành không chút do dự mà hy sinh hôn nhân, bảo toàn sự nghiệp.
Trịnh Quyên cũng không ngờ, tình cảm vợ chồng cùng đồng hành mười mấy năm, lại không bằng công việc của Thiện Thành.
Chỉ là một cái công việc mà thôi, Thiện Thành đều không thể từ bỏ, công việc còn nhiều như vậy……..
Thà rằng đổi vợ chứ không đổi công việc, đây là chuyện quá đáng tới mức nào.
Ở trong lòng Thiện Thành, gia đình hoàn chỉnh hòa thuận đều không bằng công việc.
Thiện Thành vừa ngoan cố lại tàn nhẫn.
Trịnh Quyên tuyệt vọng lên án, Thiện Thành không hề dao động, nhìn vô cùng lạnh lùng.
Trịnh Quyên nói: “Tại sao những người khác lại phải luôn chú ý tới anh, anh đúng là nghĩ nhiều.”
“Hơn nữa con cũng là con của anh, là một người đàn ông như vậy cũng đã tính là thành công.”
“Ha hả…….” Thiện Thành bị lời Trịnh Quyên nói chọc cho bật cười, cái gì mà con là của anh, đã tính là thành công?
Sao, tôi không phải nuôi con của người khác, đã là chuyện tốt!
Trịnh Quyên sợ hãi bất lực, trực tiếp chơi xấu, “Tôi không ly hôn, tuyệt đối không ly hôn, Thiện Thành, tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, anh không thể vứt bỏ tôi dễ dàng như vậy được.”
“Tôi biết rồi, nhất định là anh đã có người bên ngoài, cho nên anh mới muốn ly hôn với tôi, muốn chung sống với hồ ly tinh bên ngoài kia, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn.”
Trịnh Quyên đã gần 20 năm không đi làm, đã không còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu, cũng sợ hãi mọi thứ bên ngoài.
Luôn ẩn náu trong một chiếc vỏ ốc hiền lành, bây giờ vỏ ốc này bị Thiện Thành tàn nhẫn lấy đi, là chuyện khiến người ta tuyệt vọng tới cỡ nào.
Đối với Trịnh Quyên mà nói, chính là như thế, thanh xuân của bà đã không còn, tuổi lớn, dung mạo và giá trị sinh sản đã giảm sút.
Đàn ông có thể tìm các cô gái trẻ, tại sao phải tìm một người lớn tuổi giống như bà.
Hoặc là phải gả cho một người đàn ông thấp kém.
Thiện Thành là người đàn ông tốt nhất mà Trịnh Quyên có thể tiếp xúc, không thể được, không thể ly hôn.
Nhìn thấy Trịnh Quyên càn quấy trả đũa như vậy, trong lòng Thiện Thành càng thêm tức giận, “Tôi ly hôn với cô, là vì cô sai, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi, cái gì mà tôi có người bên ngoài, bên ngoài tôi không có ai cả.”
“Bên ngoài anh không có ai, tại sao còn muốn ly hôn với tôi, anh chính là muốn cho người bên ngoài của anh một vị trí, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Con mẹ nó!
Thiện Thành tức muốn chết rồi, chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ không biết xấu hổ tới mức này, chính mình làm sai, lại một hai gây càn quấy, “Tôi ly hôn với cô, là vì cô ngoại tình, ngoại tình có biết không?”
Không nghe rõ đúng không.
Nhưng Trịnh Quyên chính là không nghe không nghe, có lẽ trong lòng bà hiểu rõ, nhưng bà bất lực, chỉ có thể làm như vậy, “Anh chính là có người bên ngoài, cho nên mới muốn ly hôn với tôi.”
Thiện Thành hít sâu một hơi, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Trịnh Quyên, phổi sẽ nổ tung.
Đây là ai vậy!
Trịnh Quyên vẫn luôn là người như vậy, nhưng phần ngang ngược vô lý này vẫn luôn dùng trên người đứa trẻ, bất luận là sai cũng đều là mày sai, bà vĩnh viễn dùng tâm lý của người bị hại mà tồn tại.
Bà sẽ tìm đủ loại lý do để chứng minh, mày sai, tao đúng, cho dù tao có sai rồi, nhưng mày cũng sai, mày sai nhiều hơn.
Thiện Thành tức giận đến mức trực tiếp không về nhà, nói với Trịnh Quyên: “Cô không muốn ly hôn cũng không sao, từ giờ trở đi chúng ta sẽ ly thân, đến thời điểm, tòa án sẽ phán chúng ta ly hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.