Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 807: Ánh Trăng Sáng (34)
Ngận Thị Kiểu Tình
17/09/2024
Edit: Kim
Hứa Lạc run run rẩy rẩy đưa tay vuốt mái tóc của mình, ước dầm dền, nhão nhão dính dính, Hứa Lạc đã sụp đổ.
Mà Nam Chi đã sớm chạy mất không còn bóng dáng.
Hứa Lạc tức giận gầm thét trên đường vắng, đánh thức mọi người đang ngủ.
Con mẹ nó!
Người nào tối rồi còn lên cơn điên vậy?
Hứa Lạc lại tắm rửa một lần nữa, nhưng lúc này đây, hắn đi đường đều phải nhìn trái nhìn phải, sợ bị ném tới một cái thùng rác nữa.
Chờ đến khi về đến nhà, bang Hứa Lạc lại dẫm phải thứ gì đó nhão nhão dính dính, da đầu tức khắc tê dại, nhìn qua, tức khắc nhìn thấy trước cửa nhà mình đầy rác.
Trên cửa còn dám một tờ giấy , trên giấy viết ‘nếu anh còn ném rác vào nhà tôi, tôi cũng sẽ ném rác vào nhà anh, tới đây đi, tổn thương nhau đi!’
Chữ viết thật sự rất xấu, so với hắn còn xấu hơn, Hứa Lạc khó khăn lắm mới đọc hiểu được, hắn cười lạnh một tiếng.
Là cái loại ảo tưởng gì làm Thiện Tĩnh cảm thấy cô có thể đấu với hắn.
Thiện Tĩnh không sợ bất cứ cái gì có đúng không!
Thiện Tĩnh còn có thể không sợ cha mẹ mình sao?
Người có thể đối phó được với Thiện Tĩnh, nhất định là cha mẹ cô…….
Bây giờ, Hứa Lạc đã bị chọc cho tức giận, hắn nhất định phải làm Thiện Tĩnh quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin hắn!
Hắn muốn đối xử tốt với Thiện Tĩnh, nhưng Thiện Tĩnh căn bản không biết điều, cô chỉ biết cao cao tại thượng mà khinh thường hắn.
Hứa Lạc sai mấy người bạn của mình đi quấy rầy cha mẹ Thiện Tĩnh, đặc biệt là mẹ Thiện Tĩnh.
Cho dù là người ngoài cũng có thể nhìn ra, mẹ Thiện Tĩnh chính là một người miệng cọp gan thỏ, đối với người ngoài là vâng vâng dạ dạ, đối với người nhà mới dám xuất kích.
Đe dọa Trịnh Quyên một trận, khơi ra biểu cảm hung ác, thoạt nhìn như muốn giết người.
Trịnh Quyên che trái tim đang đập điên cuồng, bị dọa rồi, một lần hai lần còn không sao, nhưng mỗi ngày thì ai mà chịu được!
Mấy người bạn của Hứa Lạc nói: “Lạc ca của chúng tôi coi trọng con gái bà, đó là vinh hạnh của con gái bà, nếu bà gả con gái cho Lạc ca, chúng tôi sẽ không tới tìm bà nữa.”
“Phi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thứ gì, lại muốn hủy hoại con gái người khác.”
Ở trong lòng Trịnh Quyên, Thiện Tĩnh chỗ nào cũng không tốt, ngốc muốn chết, thành tích kém cỏi, ngoài có thể múa, còn có thể làm cái gì?
Lớn lên xinh đẹp, cũng không biết có thể gả cho kẻ có tiền hay không.
Nhưng mà, Hứa Lạc là người nào, một tiểu bụi đời cũng muốn hủy hoại con gái bà đã nuôi lâu như vậy, dựa vào cái gì?
Căn bản không đáng, vụ mua bán lỗ vốn này căn bản không có ai muốn làm.
Hứa Lạc nghe mấy tên đàn em kể xong, cười lạnh một tiếng, kêu người đi quấy rối Trịnh Quyên mỗi ngày.
Chỉ cần Trịnh Quyên không thể chịu nổi, sẽ đổ lên đầu Thiện Tĩnh, khẳng định là sẽ mắng Thiện Tĩnh vô pháp vô thiên tới mức máu chó đầy đầu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Một đứa con gái như Thiện Tĩnh, chỉ có mẹ cô mới có thể hàng phục được.
Quả nhiên Trịnh Quyên bị quấy rầy đến mức sa sút tinh thần, không biết ở nơi nào, khi nào, sẽ đột nhiên có người xông ra, ném rác rưởi lên người bà.
Trịnh Quyên nói chuyện này với Thiện Thành, Thiện Thành căn bản mặc kệ, lười quan tâm, thậm chí còn trốn đi thật xa, khiến Trịnh Quyên thầm oán hận.
Đúng là tên đàn ông vô tích sự.
Trịnh Quyên chỉ có thể tạm thời không nhìn chằm chằm vào chồng mà về nhà, nhục mạ chỉnh đốn Nam Chi một phen.
“Mày nói xem tại sao mày lại đê tiện như vậy, tại sao mày lại chọc phải loại người như vậy, làm người nhà không được sống yên ổn, mày nói xem có phải mày cố tình chưng diện đi câu dẫn đàn ông hay không, rốt cuộc chúng mày đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao cậu ta cứ nhất định phải bám theo mày mà không phải người khác, trường của mày có nhiều nữ sinh như vậy, tại sao chỉ dính lấy mày, nhất định là mày đã làm cái gì đó.”
Nam Chi nghe tai này ra tai kia, thật sự không muốn nghe, cô phản bác một câu: “Mẹ, tại sao hắn lại đến tìm mẹ, nhất định là mẹ đã làm sai cái gì đó, hắn mới đến tìm mẹ.”
“Trên đường có nhiều người như vậy hắn lại không tìm, tại sao hắn nhất định phải tìm mẹ, mẹ, mẹ nghĩ kỹ một chút đi, có phải mẹ có đã làm sai chỗ nào không?”
Hứa Lạc tìm người đổ rác vào bà, bà cũng đổ rác vào người Hứa Lạc nha, bà có nói với ta cũng vô dụng.
Bà mắng ta, Hứa Lạc vẫn sẽ quấy rầy bà, bà không báo cảnh sát mà đang làm cái gì vậy?
Nhìn bộ dạng của bà có vẻ không được thông minh lắm đâu?
Trịnh Quyên mắng một lúc, thấy hai đứa trẻ đều tỏ ra thờ ơ, tức khắc đau lòng, lại bắt đầu khóc lóc kể lể con cái không hiếu thuận, lại khóc lóc kể lể mệnh mình khổ tới mức nào.
Con cái không tốt với bà, chồng cũng không tốt với bà, bà khổ tới cỡ nào, đáng thương tới cỡ nào, trên đời này không còn ai đáng thương hơn bà.
Nam Chi không thèm nghe, đáng thương, bà đáng thương, bà đáng thương chỗ nào, bà còn có nơi để trút giận, con của bà biết trút giận ở đâu.
Nhìn em trai Thiện Dương mà xem, nói cũng không dám nói, thật đáng thương, em trai mới là thật sự đáng thương!
Nam Chi không muốn nghe, xoay người đi rồi, Thiện Dương không thể đi, chỉ có thể chịu đựng nghe mẹ oán giận, nói thật, hắn cũng rất muốn bỏ đi, nhưng mà không thể.
Mẹ và chị gái có tranh chấp, chị có thể làm lơ mẹ, nhưng hắn thì không được.
Thiện Dương cũng không có dũng khí đi tranh cãi với mẹ, cũng không cần thiết.
Chỉ có thể dùng cách lạnh nhạt như cá mặn mà qua loa có lệ với mẹ.
Nhưng mà những lời oán giận này dường như vô tận không dứt, Trịnh Quyên giống như một nguồn oán hận, cuồn cuộn không ngừng tỏa ra oán khí.
Thiện Dương hỏi: “Mẹ, mẹ và cha thế nào rồi, hai người còn ly hôn không?”
Ngày nào cũng không về nhà, hắn cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhắc tới tình hình với chồng, oán khí của Trịnh Quyên lại càng nồng đậm, nói Thiện Thành thật sự quá nhẫn tâm, nhất định đòi ly hôn, bỏ qua mười mấy năm tình cảm.
Lại lôi kéo con trai nói, Thiện Thành có người bên ngoài, Thiện Thành cũng ngoại tình, hắn ngoại tình, bà đều tha thứ, nhưng mà Thiện Thành dựa vào cái gì mà ầm ĩ như vậy, dựa vào cái gì?
Thiện Dương:.........
Người lớn các người nói mấy thứ vớ vẩn này, thật sự làm người nghe đau tai.
Thiện Dương không nói cho mẹ biết, Hứa Lạc không chỉ quấy rầy bà, mà còn quấy rầy chị em bọn họ, có nói cũng vô dụng, mẹ sẽ không bảo vệ bọn họ.
Thậm chí sẽ còn chỉ trích chị gái chọc phải loại người như vậy.
Nhưng mà trở thành mục tiêu của người xấu, là ý muốn của chị sao, không phải nha, chị cũng không muốn.
Rơi xuống nước, sẽ không cứu ngươi, ngược lại còn trách ngươi rơi xuống nước, thậm chí còn không muốn duỗi tay ra kéo một chút.
Thiện Dương không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết, gặp phải chuyện gì, chỉ có thể dựa vào chính mình, những người khác đều không thể dựa vào được, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc có thể yêu thương ngươi.
Chuyện này lẽ ra đã biết từ lâu, nhưng trong lòng Thiện Dương vẫn có chút đau lòng.
Thiện Dương nói với mẹ: “Mẹ, mẹ vẫn nên trở về tìm cha đi, nếu mẹ có thể tìm ra chỗ sai của ông ấy, hai người sẽ không cần phải ly hôn.”
“Đúng vậy, đúng, tao nên trở về theo dõi cha mày, nhất định cha mày có người bên ngoài, chỉ là đã bị cha mày giấu đi mà thôi, tao nhất định phải tìm ra.”
Thiện Dương ừ một tiếng, “Đúng vậy, mẹ đi mau đi.” Bà nhanh đi gây tai họa cho cha đi.
Trịnh Quyên trở về mắng Nam Chi một trận, sau đó lại vội vàng đi mất, bà trở về chính là để phát tiết một phen, nhưng nếu xét đến người có thể bảo vệ bà, chỉ có thể là người đàn ông Thiện Thành này.
Chẳng lẽ còn có thể trông chờ vào hai đứa nhỏ này bảo vệ bà sao?
Hứa Lạc run run rẩy rẩy đưa tay vuốt mái tóc của mình, ước dầm dền, nhão nhão dính dính, Hứa Lạc đã sụp đổ.
Mà Nam Chi đã sớm chạy mất không còn bóng dáng.
Hứa Lạc tức giận gầm thét trên đường vắng, đánh thức mọi người đang ngủ.
Con mẹ nó!
Người nào tối rồi còn lên cơn điên vậy?
Hứa Lạc lại tắm rửa một lần nữa, nhưng lúc này đây, hắn đi đường đều phải nhìn trái nhìn phải, sợ bị ném tới một cái thùng rác nữa.
Chờ đến khi về đến nhà, bang Hứa Lạc lại dẫm phải thứ gì đó nhão nhão dính dính, da đầu tức khắc tê dại, nhìn qua, tức khắc nhìn thấy trước cửa nhà mình đầy rác.
Trên cửa còn dám một tờ giấy , trên giấy viết ‘nếu anh còn ném rác vào nhà tôi, tôi cũng sẽ ném rác vào nhà anh, tới đây đi, tổn thương nhau đi!’
Chữ viết thật sự rất xấu, so với hắn còn xấu hơn, Hứa Lạc khó khăn lắm mới đọc hiểu được, hắn cười lạnh một tiếng.
Là cái loại ảo tưởng gì làm Thiện Tĩnh cảm thấy cô có thể đấu với hắn.
Thiện Tĩnh không sợ bất cứ cái gì có đúng không!
Thiện Tĩnh còn có thể không sợ cha mẹ mình sao?
Người có thể đối phó được với Thiện Tĩnh, nhất định là cha mẹ cô…….
Bây giờ, Hứa Lạc đã bị chọc cho tức giận, hắn nhất định phải làm Thiện Tĩnh quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin hắn!
Hắn muốn đối xử tốt với Thiện Tĩnh, nhưng Thiện Tĩnh căn bản không biết điều, cô chỉ biết cao cao tại thượng mà khinh thường hắn.
Hứa Lạc sai mấy người bạn của mình đi quấy rầy cha mẹ Thiện Tĩnh, đặc biệt là mẹ Thiện Tĩnh.
Cho dù là người ngoài cũng có thể nhìn ra, mẹ Thiện Tĩnh chính là một người miệng cọp gan thỏ, đối với người ngoài là vâng vâng dạ dạ, đối với người nhà mới dám xuất kích.
Đe dọa Trịnh Quyên một trận, khơi ra biểu cảm hung ác, thoạt nhìn như muốn giết người.
Trịnh Quyên che trái tim đang đập điên cuồng, bị dọa rồi, một lần hai lần còn không sao, nhưng mỗi ngày thì ai mà chịu được!
Mấy người bạn của Hứa Lạc nói: “Lạc ca của chúng tôi coi trọng con gái bà, đó là vinh hạnh của con gái bà, nếu bà gả con gái cho Lạc ca, chúng tôi sẽ không tới tìm bà nữa.”
“Phi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thứ gì, lại muốn hủy hoại con gái người khác.”
Ở trong lòng Trịnh Quyên, Thiện Tĩnh chỗ nào cũng không tốt, ngốc muốn chết, thành tích kém cỏi, ngoài có thể múa, còn có thể làm cái gì?
Lớn lên xinh đẹp, cũng không biết có thể gả cho kẻ có tiền hay không.
Nhưng mà, Hứa Lạc là người nào, một tiểu bụi đời cũng muốn hủy hoại con gái bà đã nuôi lâu như vậy, dựa vào cái gì?
Căn bản không đáng, vụ mua bán lỗ vốn này căn bản không có ai muốn làm.
Hứa Lạc nghe mấy tên đàn em kể xong, cười lạnh một tiếng, kêu người đi quấy rối Trịnh Quyên mỗi ngày.
Chỉ cần Trịnh Quyên không thể chịu nổi, sẽ đổ lên đầu Thiện Tĩnh, khẳng định là sẽ mắng Thiện Tĩnh vô pháp vô thiên tới mức máu chó đầy đầu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Một đứa con gái như Thiện Tĩnh, chỉ có mẹ cô mới có thể hàng phục được.
Quả nhiên Trịnh Quyên bị quấy rầy đến mức sa sút tinh thần, không biết ở nơi nào, khi nào, sẽ đột nhiên có người xông ra, ném rác rưởi lên người bà.
Trịnh Quyên nói chuyện này với Thiện Thành, Thiện Thành căn bản mặc kệ, lười quan tâm, thậm chí còn trốn đi thật xa, khiến Trịnh Quyên thầm oán hận.
Đúng là tên đàn ông vô tích sự.
Trịnh Quyên chỉ có thể tạm thời không nhìn chằm chằm vào chồng mà về nhà, nhục mạ chỉnh đốn Nam Chi một phen.
“Mày nói xem tại sao mày lại đê tiện như vậy, tại sao mày lại chọc phải loại người như vậy, làm người nhà không được sống yên ổn, mày nói xem có phải mày cố tình chưng diện đi câu dẫn đàn ông hay không, rốt cuộc chúng mày đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao cậu ta cứ nhất định phải bám theo mày mà không phải người khác, trường của mày có nhiều nữ sinh như vậy, tại sao chỉ dính lấy mày, nhất định là mày đã làm cái gì đó.”
Nam Chi nghe tai này ra tai kia, thật sự không muốn nghe, cô phản bác một câu: “Mẹ, tại sao hắn lại đến tìm mẹ, nhất định là mẹ đã làm sai cái gì đó, hắn mới đến tìm mẹ.”
“Trên đường có nhiều người như vậy hắn lại không tìm, tại sao hắn nhất định phải tìm mẹ, mẹ, mẹ nghĩ kỹ một chút đi, có phải mẹ có đã làm sai chỗ nào không?”
Hứa Lạc tìm người đổ rác vào bà, bà cũng đổ rác vào người Hứa Lạc nha, bà có nói với ta cũng vô dụng.
Bà mắng ta, Hứa Lạc vẫn sẽ quấy rầy bà, bà không báo cảnh sát mà đang làm cái gì vậy?
Nhìn bộ dạng của bà có vẻ không được thông minh lắm đâu?
Trịnh Quyên mắng một lúc, thấy hai đứa trẻ đều tỏ ra thờ ơ, tức khắc đau lòng, lại bắt đầu khóc lóc kể lể con cái không hiếu thuận, lại khóc lóc kể lể mệnh mình khổ tới mức nào.
Con cái không tốt với bà, chồng cũng không tốt với bà, bà khổ tới cỡ nào, đáng thương tới cỡ nào, trên đời này không còn ai đáng thương hơn bà.
Nam Chi không thèm nghe, đáng thương, bà đáng thương, bà đáng thương chỗ nào, bà còn có nơi để trút giận, con của bà biết trút giận ở đâu.
Nhìn em trai Thiện Dương mà xem, nói cũng không dám nói, thật đáng thương, em trai mới là thật sự đáng thương!
Nam Chi không muốn nghe, xoay người đi rồi, Thiện Dương không thể đi, chỉ có thể chịu đựng nghe mẹ oán giận, nói thật, hắn cũng rất muốn bỏ đi, nhưng mà không thể.
Mẹ và chị gái có tranh chấp, chị có thể làm lơ mẹ, nhưng hắn thì không được.
Thiện Dương cũng không có dũng khí đi tranh cãi với mẹ, cũng không cần thiết.
Chỉ có thể dùng cách lạnh nhạt như cá mặn mà qua loa có lệ với mẹ.
Nhưng mà những lời oán giận này dường như vô tận không dứt, Trịnh Quyên giống như một nguồn oán hận, cuồn cuộn không ngừng tỏa ra oán khí.
Thiện Dương hỏi: “Mẹ, mẹ và cha thế nào rồi, hai người còn ly hôn không?”
Ngày nào cũng không về nhà, hắn cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhắc tới tình hình với chồng, oán khí của Trịnh Quyên lại càng nồng đậm, nói Thiện Thành thật sự quá nhẫn tâm, nhất định đòi ly hôn, bỏ qua mười mấy năm tình cảm.
Lại lôi kéo con trai nói, Thiện Thành có người bên ngoài, Thiện Thành cũng ngoại tình, hắn ngoại tình, bà đều tha thứ, nhưng mà Thiện Thành dựa vào cái gì mà ầm ĩ như vậy, dựa vào cái gì?
Thiện Dương:.........
Người lớn các người nói mấy thứ vớ vẩn này, thật sự làm người nghe đau tai.
Thiện Dương không nói cho mẹ biết, Hứa Lạc không chỉ quấy rầy bà, mà còn quấy rầy chị em bọn họ, có nói cũng vô dụng, mẹ sẽ không bảo vệ bọn họ.
Thậm chí sẽ còn chỉ trích chị gái chọc phải loại người như vậy.
Nhưng mà trở thành mục tiêu của người xấu, là ý muốn của chị sao, không phải nha, chị cũng không muốn.
Rơi xuống nước, sẽ không cứu ngươi, ngược lại còn trách ngươi rơi xuống nước, thậm chí còn không muốn duỗi tay ra kéo một chút.
Thiện Dương không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết, gặp phải chuyện gì, chỉ có thể dựa vào chính mình, những người khác đều không thể dựa vào được, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc có thể yêu thương ngươi.
Chuyện này lẽ ra đã biết từ lâu, nhưng trong lòng Thiện Dương vẫn có chút đau lòng.
Thiện Dương nói với mẹ: “Mẹ, mẹ vẫn nên trở về tìm cha đi, nếu mẹ có thể tìm ra chỗ sai của ông ấy, hai người sẽ không cần phải ly hôn.”
“Đúng vậy, đúng, tao nên trở về theo dõi cha mày, nhất định cha mày có người bên ngoài, chỉ là đã bị cha mày giấu đi mà thôi, tao nhất định phải tìm ra.”
Thiện Dương ừ một tiếng, “Đúng vậy, mẹ đi mau đi.” Bà nhanh đi gây tai họa cho cha đi.
Trịnh Quyên trở về mắng Nam Chi một trận, sau đó lại vội vàng đi mất, bà trở về chính là để phát tiết một phen, nhưng nếu xét đến người có thể bảo vệ bà, chỉ có thể là người đàn ông Thiện Thành này.
Chẳng lẽ còn có thể trông chờ vào hai đứa nhỏ này bảo vệ bà sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.