Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 828: Ánh Trăng Sáng (55)

Ngận Thị Kiểu Tình

30/09/2024

Edit: Kim

Thiện Thành bị quấy rầy cảm thấy rất phiền, trực tiếp bán căn nhà đi, chuyển trường cho hai đứa trẻ, chờ đến khi Trịnh Quyên lại tìm đến, căn nhà đã đổi chủ.

Thiện gia giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của Trịnh Quyên, làm Trịnh Quyên vô cùng suy sụp, giống như giàn giáo lần lượt bị rút mất từng cây giáo một, rút khỏi cuộc đời Trịnh Quyên.

Trịnh Quyên cảm thấy cuộc đời mình như đã sụp đổ.

Giống như, chỉ có khống chế được một số đồ vật, Trịnh Quyên mới có thể cảm nhận được mình đang sống trên thế giới này, mới có cảm giác chân thật.

Nhưng bây giờ, dường như tất cả đã không còn, thậm chí đến cả bản thân cũng không cảm giác được.

Trịnh Quyên điên cuồng liên hệ với người Thiện gia, nhưng không thể liên lạc được với ai trong số họ.

Trịnh Quyên suy sụp đến mức không cách nào lấy lại tinh thần trong một khoảng thời gian dài, cảm thấy mình đang nằm mơ, rõ ràng bà có một gia đình tốt đẹp, đáng tiếc, bây giờ đã không còn lại gì.

Đều là lỗi của Thiện Tĩnh, đều là Thiện Tĩnh sai, tại sao phải nói ra chuyện bà ngoại tình.

Chỉ có một lần như vậy, chỉ có một lần, chẳng lẽ không thể tha thứ được sao?

Trịnh Quyên hận đứa con gái này muốn chết, nếu biết được trường học của con gái, bà nhất định phải tới trong trường, nói với mọi người, Thiện Tĩnh chính là một kẻ ti tiện, một con điếm, một con điếm thích câu dẫn đàn ông.

Đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, cô đã từng buông thả lăn lộn với đàn ông.

Thiện Tĩnh hủy hoại cái gia đình này, hủy hoại bà, không thể sống nhẹ nhàng hạnh phúc như vậy được.

Mặc kệ bà mà sống hạnh phúc.

Trên đời này nào có chuyện như vậy.

Cũng không nên như vậy.

Nhưng mà, bây giờ đến cả người bà còn không tìm thấy, không biết bọn họ đã đi đâu.

Bọn họ đã bỏ rơi bà, vứt bỏ bà.

Cho dù đã ly hôn, nhưng Trịnh Quyên vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc sống trước kia, bọn họ vẫn là người một nhà như cũ, nhưng mà, bà không còn lại gì cả.

Số tiền Thiện Thành đưa không nhiều, không đủ cho Trịnh Quyên sống thật lâu, Trịnh Quyên về nhà mẹ đẻ, nhưng một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi, ở nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ không được yêu thích.



Người nhà đều muốn gả Trịnh Quyên ra ngoài, nhưng khả năng tìm được một người thành công như Thiện Thành là không thể, cũng chỉ có thể tìm được mấy người đàn ông trung niên không kiếm được bao nhiêu tiền, hoặc là vợ chết, hoặc là rất lớn tuổi, tóm lại là không phải dạng điều kiện gì tốt.

Trịnh Quyên tức giận đến mức hét lên, nhưng người nhà đều rất lạnh nhạt, không gả chồng thì muốn làm gì.

Người đàn ông tốt đã bị vuột mất, sao mày có thể ngoại tình, mặc kệ thế nào, trong mắt người Trịnh gia, Thiện Thành vẫn là một người con rể tốt.

Mỗi lần tới Trịnh gia, Thiện Thành rất biết cách giữ mặt mũi, mang đến rất nhiều đồ, túi lớn túi nhỏ, làm Trịnh gia vô cùng nở mày nở mặt với hàng xóm.

Nhưng còn bây giờ thì sao, ly hôn, con rể đã không còn, chỉ biết ở Trịnh gia cáu kỉnh, công việc cũng không làm, lải nhải không ngừng, một hồi oán giận, một hồi chê bai đồ ăn không ngon.

Thật là tuyệt.

Chị dâu Trịnh gia rất không thích cô em chồng Trịnh Quyên này, trước kia, Trịnh Quyên vì kiếm được một người chồng giàu có mà lúc nào cũng vênh váo tự đắc.

Dạy dỗ người khác như đang dạy dỗ con cháu, không thích cái gì sẽ từ trên cao nhìn xuống chỉ chỉ trỏ trỏ, bây giờ ly hôn, tuổi cũng đã cao, chỉ là một bà thím trung niên, còn cảm thấy mình có thể gả cho người trong sạch gì, đúng là nằm mơ?

Người nhà thường xuyên âm dương quái khí, hoặc không thì cũng là cãi nhau, không có lúc nào được yên.

Trong chuyện này, mọi người đều cảm thấy là Trịnh Quyên không đúng, là Trịnh Quyên không biết hưởng phúc, bây giờ đến cả chồng con cũng không có, còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Hơn nữa trong nhà có thêm một người, là nhiều thêm một miệng ăn, thêm một phần chi tiêu, nhưng Trịnh Quyên cũng sẽ không đưa tiền cho người nhà.

Trịnh Quyên cũng không thể chịu nổi, cảm thấy người nhà cũng ghét bỏ bà, trước kia mẹ luôn nói bà là đứa con gái ngoan nhất, đứa con gái có phúc nhất.

Nhưng còn bây giờ thì sao, chỉ muốn bà nhanh chóng tái hôn, ý vị ghét bỏ rất rõ ràng.

Bà chỉ ở nhà một thời gian, bọn họ đã ghét bỏ bà ăn bám, nhưng mà trước kia, rõ ràng bà đã tặng người nhà rất nhiều đồ, cũng cho không ít tiền.

Bà chỉ ở một thời gian thì có làm sao?

Lúc có đồ tặng thì cười cười nói nói, lúc không có đồ, mặt lại dài ra, tại sao lại thế này!

Trước kia vì nhà mẹ đẻ thiên vị, Trịnh Quyên vốn đã phẫn hận, cảm thấy tất cả mọi người đều là sói mắt trắng, đều là sói mắt trắng.

Nhiều đồ như vậy, rất nhiều đồ tốt đều đã bị ném cho chó ăn.

Trịnh Quyên muốn ra ngoài thuê nhà, nhưng sinh hoạt phí đều phải tự mình chi trả, bây giờ đã không còn Thiện Thành chuyển tiền cho bà hàng tháng.

Nhìn tiền tiết kiệm ngày một ít đi, Trịnh Quyên tràn ngập lo âu, muốn ra ngoài kiếm tiền, nhưng mà, trong 20 năm qua, Trịnh Quyên không hề đi làm một ngày nào.

Chỉ mới suy nghĩ một chút, trong lòng đã dâng lên cảm giác sợ hãi, bà cảm thấy mình không thể làm việc.



Hơn nữa, đi làm còn bị người ta quản, bị người ta quát nạt, làm không tốt còn bị người ta la mắng, bị vũ nhục, làm sao Trịnh Quyên có thể chịu đựng được.

Không chịu nổi.

Trịnh Quyên lấy hết can đảm đi tìm việc làm, người ta hỏi bà có kinh nghiệm làm việc hay không, Trịnh Quyên nói không có, người ta chỉ cần nghe thấy Trịnh Quyên đã gần 20 năm không đi làm, đều không cần bà.

Sự can đảm của Trịnh Quyên lập tức bị đánh vỡ, sợ hãi bị từ chối, một lần rồi lại hai lần, bà thật sự không có cách nào.

Trịnh Quyên về nhà mẹ đẻ, nhờ nhà mẹ đẻ tìm cho mình một công việc.

Tìm công việc sao, là chuyện tốt!

Người Trịnh gia sử dụng mối quan hệ tìm được cho Trịnh Quyên một công việc, công việc này tương đối đơn giản, chính là nhân viên thu ngân, nhưng Trịnh Quyên chỉ làm được hai ngày rồi không làm nữa.

Trịnh Quyên cảm thấy khách hàng rất thô lỗ, hung dữ, trước kia, những người như nhân viên phục vụ, Trịnh Quyên chưa bao giờ để ý tới.

Nhưng bây giờ, bản thân mình lại làm công việc như vậy, Trịnh Quyên cảm thấy rất hổ thẹn, lại cảm thấy có rất nhiều người ghê tởm, cố ý làm khó người khác.

Trịnh Quyên không muốn làm việc nữa, một chút cũng không muốn, trong lòng vô cùng hối hận vì đã ly hôn, mặc kệ thế nào, đều không nên ly hôn, không ly hôn, có như thế nào thì vẫn có nhà để ở, có cơm để ăn.

Mà không phải sống một mình như bây giờ, ngay cả cơm sáng cũng phải tính toán, sợ ăn phải món đắt tiền, tiền sẽ hết.

Nhưng có đôi khi, Trịnh Quyên vẫn không khống chế được mà mua một vài món đồ đắt tiền, thoạt nhìn chính là đồ có khuynh hướng thiên về giá trị cảm xúc.

Mấy thứ này bà mua theo thói quen, trước kia đều mua như thế này, nhưng bây giờ đã không thể.

Mức tiêu dùng ngày càng tăng, bây giờ muốn mua gì cũng phải tính toán kỹ càng, cho dù chỉ rẻ hơn vài xu, đã không thể thích ứng.

Trịnh Quyên thử đi xem mắt, nhưng quá trình xem mắt đều rất tồi tệ.

Những người đàn ông này tuổi tác đã cao, không phải là vợ chết cũng chính là ly hôn, có rất nhiều yêu cầu, nói cha mẹ đã già, cần có người chăm sóc.

Làm con dâu hẳn là phải chăm sóc người già, còn có người nói, muốn sinh con, nhìn bà có vẻ hơi lớn tuổi một chút, chắc là vẫn có thể sinh chứ.

Còn có người dạt dào đắc ý nói mình kiếm được rất nhiều tiền, tiền lương một năm là 1800 nhân dân tệ, còn cảm thấy mình rất trâu bò.

Trịnh Quyên vô cùng thống khổ, muốn thông qua người quen hỏi xem người một nhà Thiện gia đã đi đâu, thậm chí còn về quê hỏi bà nội Thiện, hỏi bọn hắn đã chuyển đi đâu.

Bà nội Thiện sẽ nói cho Trịnh Quyên biết sao, sẽ không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook