Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 782: Ánh Trăng Sáng (9)

Ngận Thị Kiểu Tình

29/08/2024

Edit: Kim

Nam Chi quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Hứa Lạc, sau đó bình tĩnh quay đi.

Nam Chi bị gọi tới văn phòng, thầy Lý tận tình khuyên bảo hỏi tại sao Nam Chi lại thi được điểm 0, nếu là vì muốn trả thù mẹ, thật sự là không nên.

Trả thù như vậy chính là đả thương địch 800, tự tổn hại 1000.

Nam Chi rất muốn nói là mình không hiểu, nhưng nếu thầy giáo đã nói là vì trả thù Trịnh Quyên, thì cứ coi như là trả thù Trịnh Quyên đi.

Dù sao thì để Trịnh Quyên gánh tội thay, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Thầy Lý lập tức nói: “Cách này không được dùng nữa, em hứa với thầy đi, sau này không được dùng cách này nữa.”

Nam Chi lập tức gật đầu, “Được, em nghe lời thầy.”

Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi thế giới này, trước khi kỳ thi tiếp theo diễn ra.

Cuối cùng thầy Lý cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Nếu sau này Hứa Lạc còn tới tìm em, em cứ tới tìm thầy, chuyện quan nhất của em lúc này là học tập, yêu đương gì đó để sau hãy nói.”

Nam Chi vâng dạ một tiếng, quay về lớp học, lại sờ thấy một bông hoa trong hộc bàn.

Là loại hoa được bọc trong một lớp nhựa, đóa hoa bên trong được nhuộm bằng sơn đậm, mang theo một mùi hương nồng nặc khó ngửi, vừa nhìn đã thấy cay mắt.

Nam Chi nghi hoặc, ta không có loại đồ này nha.

Ta chưa từng mua thứ này, mua thứ này, còn không bằng mua kem ăn đâu, Trịnh Quyên không cho con gái ăn loại đồ này, Nam Chi thật thảm.

Nam sinh ngồi cùng bàn với Nam Chi cười hề hề nói: “Là Hứa Lạc tặng cậu.”

Nam Chi có chút ghét bỏ nhìn thứ này, không biết đưa thứ này là có ý gì, vừa chật chỗ vừa cay mắt.

Nam Chi suy nghĩ một chút, cầm hoa đi ra khỏi lớp học, ánh mắt của các bạn học đều nhìn theo bóng lưng của cô, mọi người thì thầm nói nhỏ, hẳn là đi tìm Hứa Lạc đi.

Một con thiên nga luôn cao ngạo, lại vì một bông hoa mà đuổi tới.

Nam Chi không đi tìm Hứa Lạc, mà là đi tìm thầy Lý, ở trong lòng Nam Chi, thầy Lý là một người đáng tin cậy.

Từ trong cốt truyện có thể nhìn ra, thầy Lý là một giáo viên tốt.

Thầy Lý nhìn bông hoa giả, thực cạn lời, Hứa Lạc thậm chí còn không mua một bông hoa thật, mà đi mua loại hoa này ở căng tin trường.

Loại hoa nhân tạo có mùi nồng nặc này, rất phổ biến trong giới học sinh, đặc biệt là khi nhà trường tổ chức lễ hội.



Thầy Lý có chút ghét bỏ ném lên bàn, nói với Nam Chi: “Em quay về học đi, để thầy xử lý.”

Nam Chi ngoan ngoãn rời đi, nếu người lớn đã nói sẽ giải quyết, thì cứ để người lớn giải quyết.

Thầy Lý cầm bông hoa giả đi tìm Hứa Lạc, Hứa Lạc hi hi ha ha cười đùa, “Đồ em đưa cho Thiện Tĩnh tại sao lại ở trong tay thầy, thầy à, nếu thầy thích, ngày mai em tặng thầy.”

Nhưng trên thực tế, trong lòng Hứa Lạc cảm thấy vô cùng xấu hổ, quà mình tặng lại xuất hiện trong tay một người khác, còn là trong tay giáo viên.

Thầy Lý nói thẳng: “Sau này đừng tặng nữa, có tâm tư tặng đồ, còn không bằng học thêm hai chữ đâu, học nhiều hơn, chính là kiếm được thêm hai đồng, mua cho con gái người ta thứ tốt hơn.”

“Cậu nhìn xem thứ cậu tặng người ta là thứ gì.” Chờ tới khi nữ sinh lớn lên, đầu óc trưởng thành, loại đồ này của hắn quả thực chính là trò cười.

Hứa Lạc tỏ ra cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng xấu hổ chỉ có hắn biết, đến giờ nghỉ trưa, hắn lập tức tới lớp tìm Nam Chi.

Nam Chi không để ý tới hắn, cô cắn bút, vẻ mặt mờ mịt, Hứa Lạc thấy cô không ra, trực tiếp đi vào lớp học, người trong phòng học đều nhìn về phía hai người.

“Quà tôi tặng cho em, tại sao lại ở trong tay giáo viên?” Hứa Lạc tức giận nói.

Cho dù cô có trả lại đồ cho hắn, hắn cũng không tức giận tới như vậy.

Nam Chi hỏi ngược lại: “Tôi không đưa cho giáo viên thì đưa cho ai, sau này anh đừng tặng đồ cho tôi nữa, tôi không thích quà của anh.”

Hứa Lạc nhìn chằm chằm vào Nam Chi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi biết rồi, là vì em không thích loại hoa này, được rồi, lần sau tôi sẽ tặng cho em thứ khác.”

Nam Chi đứng lên, đối diện với Hứa Lạc, “Tôi không cần đồ của anh, anh tặng cho tôi làm gì, tôi không cần.”

Hứa Lạc trực tiếp ngồi lên bàn học của Nam Chi, Nam Chi thấy vậy, trong lòng nhảy dựng, ô ô ô, bàn của ta bẩn rồi, ngươi đừng có đặt mông lên bàn của ta.

Ta còn muốn ngủ trên bàn đấy.

Nam Chi: Nắm đấm của ta cứng, thực sự rất cứng đấy!

Nam Chi kìm nén cơn tức giận nói: “Anh xuống khỏi bàn của tôi.”

Hứa Lạc lại cười hề hề dịu dàng nói: “Tôi càng không xuống, trừ phi em nói cho tôi biết, em thích cái gì?”

Ánh mắt Nam Chi thay đổi, cô nói với Hứa Lạc: “Hứa Lạc, anh xuống khỏi bàn của tôi.”

Tại sao lại không hiểu lời người khác nói như vậy?

Tại sao không chút tôn trọng người khác như vậy!

Nam Chi cảm thấy mình đã bị xúc phạm, có người đang ngồi trên bàn học của cô, còn là người đáng ghét ngồi trên đó.

Nam Chi không hiểu, tại sao hắn lại muốn chọc tức cô?



Rốt cuộc tại sao hắn lại làm như vậy?

Hệ thống giải thích nói: “Có phải là loại khả năng, ta nói là khả năng, đây là nam sinh đang cố tỏ ra là mình ngầu.”

Đàn ông khi theo đuổi bạn đời ít nhiều gì cũng mang tính diễn xuất, nhìn tôi có ngầu không, vật nhỏ, xem tôi có chinh phục được em hay không.

Nam Chi lập tức hỏi: “Ca ca, có thể nào là loại khả năng, ta nói là khả năng, hắn khiêu khích ta, là vì muốn đánh nhau với ta, hắn cố ý chọc tức ta, bây giờ ta rất tức giận, rất tức giận.”

Hệ thống: “…… Có khả năng, rất có khả năng.”

Hứa Lạc còn tiến sát lại gần Nam Chi, hỏi: “Em không thích hoa, vậy em thích cái gì, tôi đều có thể mua cho em.”

Các bạn học trong lớp đều nhìn về phía này, đề cũng không làm, còn lấy đồ ăn vặt ra, vừa ăn, vừa xem, hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch.

Đây là thể loại kịch gì?

Phim thần tượng nha!

Nam Chi kìm nén cơn tức giận nói: “Xuống khỏi bàn của tôi.”

Nhìn cô gái tức giận, vành mắt ửng hồng, ngay cả tức giận cũng vô cùng mềm mại, cẩn thận lắng nghe, trong giọng nói còn có chút run rẩy, giống như sắp khóc, Hứa Lạc không nhịn được mà nở nụ cười.

“Nói cho tôi biết đi.” Mông Hứa Lạc như nặng ngàn cân, không mảy may xê dịch.

Nam Chi nói với bạn cùng bàn: “Cậu thấy rồi đấy, tôi đã nói với hắn rất nhiều lần, nói hắn đi xuống, hắn đều không chịu xuống.”

Nam sinh ngồi cùng bàn:???

Không hiểu cô nói như vậy là có ý gì.

Ngay sau đó, bạn cùng bàn nhìn thấy cô gái gầy gò yếu đuối, kéo Hứa Lạc từ trên bàn xuống, đấm vào bụng Hứa Lạc một quyền, Hứa Lạc theo bản năng cong người lại.

Cô bạn cùng bàn gầy gò thanh nhã như thiên nga đang ấn đầu Hứa Lạc xuống bàn, thịch thịch thịch dùng lực nện đầu Hứa Lạc xuống bàn học, âm thanh rất lớn, nghe thôi đã cảm thấy đau đớn.

Còn vừa đập vừa lẩm bẩm, “Tôi bảo anh đi xuống, anh không xuống, anh có thể nghe lời người khác nói có được không, tôi nói, tôi không cần đồ của anh, tại sao anh lại không nghe lọt hả.”

“Tôi rất tức giận nha, anh thật là quá đáng.” Giọng nói nghe có vẻ vô cùng ủy khuất.

“Sao anh không ngửi cái bàn anh vừa ngồi đi, thối nha, tại sao anh lại ngồi lên bàn học của tôi, anh thích ngồi lên bàn như vậy, tại sao không ngồi lên bàn của anh đi, tại sao lại ngồi lên bàn của tôi.”

Mà toàn bộ quá trình Hứa Lạc đều không kịp đề phòng, đầu đột nhiên bị người ta đập xuống, kêu ong ong.

Trán rất đau, mũi cũng rất đau, đau quá, vô cùng chua xót, giống như là sắp gãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook