Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 529: Gương Vỡ Lại Lành (30)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/04/2024
Edit: Kim
Hoàng đế đang dùng đồ ăn sáng, có lẽ là vì quá tức giận, mày nhíu chặt, áp suất toàn thân giảm thấp, nhìn vô cùng uy nghiêm, những người hầu hạ xung quanh không dám thở mạnh.
Hắn nhìn hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Phó Văn Âm có chút bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị con gái kéo qua.
Nam Chi dập đầu nói: “Hoàng Thượng, cầu xin người cho chúng thần ở lại hoàng cung, đi ra ngoài, chúng thần sẽ bị giết chết.”
Hoàng đế hơi nheo mắt, giống như nghĩ tới cái gì đó, “Sao lại bị giết chết?”
Nam Chi: “Cha thần và ông bà nội thần đều sẽ giết chết chúng thần.”
Hoàng đế nhấp một ngụm cháo, giống như nói tới chuyện giết người còn ăn cơm rất vào, “Bây giờ bọn họ không để ý tới các ngươi đâu, ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Nam Chi gật đầu, “Sẽ.” Người lớn cảm thấy trẻ con làm sai, sẽ phải trừng phạt trẻ con.
Hoàng đế gắp rau dưa, “Ngươi biết làm như vậy sẽ chết, tại sao lại còn cáo ngự trạng?”
Nam Chi nói: “Bọn họ cướp mẹ nha.”
Hoàng đế: “Nhưng bây giờ các ngươi sắp mất mạng.”
“Mạng vẫn quan trọng hơn những thứ khác, Cao Chiêm có thể sử dụng binh phù để đổi lấy mẹ ngươi, chứng tỏ Cao Chiêm sẽ yêu thương mẹ ngươi, nhưng còn bây giờ thì sao.”
Hoàng đế nói với Nam Chi, “Ngươi khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ, là ai dạy ngươi làm như vậy?”
Nam Chi: “Là tự thần, thần muốn cứu mẹ, nhưng mà hầu phủ quá lợi hại.”
Hoàng đế khò khè uống cháo, “Sao, bây giờ vào trong cung rồi, các ngươi cảm thấy trong cung đã an toàn rồi sao, sai rồi, ở trong hoàng cung, người ta muốn giết người, các ngươi vẫn phải chết, biết không?”
Nam Chi ồ một tiếng, “Như vậy sao, vậy Hoàng Thượng, chúng thần đi đây.”
Hoàng đế:???
Đã đi rồi.
Hoàng đế hơi mê mang hỏi: “Ngươi cứ như vậy mà đi?”
Nam Chi càng mê mang: “Nếu không đi, ở trong cung cũng sẽ chết mà?”
Chết ở nơi nào cũng giống nhau.
Hoàng đế:……
Những người đang hầu hạ xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh, ngươi lại ở trước mặt hoàng đế nói chết chết, đúng là to gan.
Hoàng đế:……
Nói ra cứ như hoàng cung của hắn giống như miệng hổ vậy.
Hoàng đế hỏi: “Ra khỏi hoàng cung rồi ngươi sẽ đi đâu?”
Nam Chi: “Có thể đến bất cứ đâu, hơn nữa thần còn có bạn.”
Hoàng đế lập tức nheo nheo mắt, thờ ơ hỏi: “Bạn gì?”
Nam Chi lập tức đếm trên đầu ngón tay nói: “Bọn họ tên là Cẩu Đản, Tiểu Nha,......”
Đây là loại tên gì, giống như tên súc sinh.
Hoàng đế nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai?”
Nam Chi nói: “Là ăn mày.”
Giọng nói cao vút, đúng tình hợp lý, khiến vẻ mặt của hoàng đế dao động, “Ngươi đi ra ngoài làm ăn mày?”
Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, “Cũng không phải là không thể.”
Không có ai để ý tới ăn mày.
Hoàng đế:……
Hắn buông đũa xuống, nói với Phó Văn Âm: “Các ngươi cũng coi như là có công tố giác, ban cho ngươi nhũ nhân cửu phẩm, thưởng một ngàn lượng bạc, một tòa tiểu viện.”
Phó Văn Âm sợ ngây người, mờ mịt mà dập đầu, Nam Chi cũng không quanh co, trực tiếp dập đầu tạ ơn, “Hoàng Thượng, người thật sự là người tốt.”
Hoàng đế:……
Nếu đây không phải là trẻ con, hắn còn tưởng rằng câu người tốt là đang chế giễu hắn.
Một cái hoàng đế, sao có thể tự nhận là người tốt được.
Nam Chi đột nhiên vỗ đầu, “Không nên nói là người tốt, phải nói là minh quân, Hoàng Thượng, ngài thật sự là nam chính minh quân trong các vở kịch.”
Miệng nhỏ của Nam Chi như được bôi mật, khiến khóe miệng hoàng đế nhếch lên, nói với thái giám đang cúi đầu bên cạnh: “Ngươi đưa bọn họ ra khỏi cung, đưa về tận nhà.”
Thái giám lập tức nói: “Nô tài đã biết.”
Nam Chi nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ngài, Hoàng Thượng ngài thật là tốt.”
Hoàng đế mặt không biểu cảm nói: “Ngươi còn nhỏ mà miệng lưỡi thật trơn tru.”
Thái giám ở bên cạnh đánh bạo nói: “Hoàng Thượng, trẻ con nào biết nói ngọt, đồng ngôn vô kỵ, những lời nói ra đều là thật lòng.”
Hoàng đế mỉm cười, không nói gì, tiếp tục dùng bữa.
Một người có nhũ nhân cửu phẩm, tất nhiên sẽ không có sân viện quá lớn, nhưng một cái tiểu viện như vậy cũng đủ cho Phó Văn Âm và đứa trẻ sinh sống, còn có một ngàn lượng bạc tiền thưởng.
Hơn nữa nhà ở kinh thành rất đắt, chỉ một tòa tiểu viện giá trị cũng đã không nhỏ.
Phó Văn Âm nhìn bóng cây trải dài trong sân, vô cùng vui sướng, liên tục nói lời cảm tạ với thái giám, lấy một thỏi bạc từ trong phần thưởng ra đưa cho thái giám.
Thái giám nhận lấy, lập tức cáo từ.
Phó Văn Âm nắm tay con gái, run rẩy nói: “Mạn Nhi, nơi này chính là nhà của chúng ta, nhà của hai chúng ta.”
Nam Chi gật đầu, “Mẹ, mẹ có vui không?”
“Vui, vui, mẹ rất vui.” Phó Văn Âm vừa nói, vừa lau nước mắt, nhưng nghĩ đến việc mình thích khóc như vậy, sẽ khiến con gái sợ hãi, nàng lại ngăn nước mắt, “Mẹ chỉ là vui quá, mẹ không khóc.”
Nam Chi gật đầu, kiễng chân thay mẹ lau nước mắt, “Con biết mẹ là người mẹ tốt nhất, kiên cường nhất, mẹ chỉ vì vui mừng mà khóc.”
Phó Văn Âm thực sự là một nữ tử cứng cỏi, dưới hoàn cảnh gian nan trong hầu phủ cũng có thể vượt qua, chịu đựng sự khinh thường của người hầu phủ, không dư dả vật chất nhưng vẫn muốn nuôi con.
Có đôi khi mờ mịt lạc lõng, nhưng mà thân phận của nàng là ở nơi đó, Cao Chiêm cưới người tới đây, nhưng cái gì cũng không nói cho Phó Văn Âm biết, để Phó Văn Âm tự làm quen với giai cấp xa lạ này, thờ ơ lạnh nhạt khiến Phó Văn Âm co quắp bất lực, trong lòng hắn còn cảm thấy rất vui sướng.
Không phải là tính kế trở thành phu nhân thế tử hầu phủ sao, nhìn xem, phu nhân thế tử hầu phủ có dễ làm hay không.
Phó Văn Âm bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy rất vui vẻ, Nam Chi nói: “Mẹ, con muốn đi tìm bọn Cẩu Đản, bọn họ là bạn của con, thời điểm con mất tích, là bọn bọ chăm sóc con.”
Phó Văn Âm đã biết mấy đứa trẻ đó là ăn mày, từ trong túi tiền móc ra mấy đồng, “Con mua chút gì đó cho bọn họ ăn đi.”
Nam Chi nhận lấy tiền đồng, cười xán lạn với Phó Văn Âm, “Cảm ơn mẹ.”
Không ít người nhìn thấy động tác của hoàng đế, đặc biệt là hoàng đế vậy mà lại còn ban nhũ nhân cửu phẩm cho Phó Văn Âm, cũng biết hoàng đế có ý tứ gì.
Có mấy người muốn động thủ lại do dự, chân trước hoàng đế vừa ban thưởng, sau lưng người đã chết, người không quan trọng, quan trọng là đánh vào mặt hoàng đế.
Người đánh vào mặt hoàng đế sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Hầu phủ, không đúng, bây giờ là Cao gia, biết được Phó Văn Âm được hoàng đế ban thưởng, tức giận không chịu được, hầu phu nhân lớn tiếng mắng là đồ đĩ, thứ đồ không biết xấu hổ, dẫm lên hầu phủ để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Dẫm hầu phủ xuống, cũng chỉ là một nhũ nhân cửu phẩm mà thôi, nhưng chính cái nhũ nhân cửu phẩm này, lại khiến hầu phu nhân không dám làm cái gì.
Đáng giận, thật sự đáng giận!
Chờ một chút, chờ một chút!
Hầu phu nhân bây giờ không còn là hầu phu nhân, không phải là cáo mệnh phu nhân, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ta vẫn là một gia đình giàu có.
Nghĩ đến việc con trai còn đang bị nhốt ở Đại Lý Tự, hầu phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai sống Phó Văn Âm.
Ở lúc Phó Văn Âm không biết, một số nguy hiểm lặng lẽ rút lui, nhưng cũng chỉ là hơi rút lui, chờ tới thời điểm thích hợp, lại ngóc đầu trở lại.
Hoàng đế đang dùng đồ ăn sáng, có lẽ là vì quá tức giận, mày nhíu chặt, áp suất toàn thân giảm thấp, nhìn vô cùng uy nghiêm, những người hầu hạ xung quanh không dám thở mạnh.
Hắn nhìn hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Phó Văn Âm có chút bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị con gái kéo qua.
Nam Chi dập đầu nói: “Hoàng Thượng, cầu xin người cho chúng thần ở lại hoàng cung, đi ra ngoài, chúng thần sẽ bị giết chết.”
Hoàng đế hơi nheo mắt, giống như nghĩ tới cái gì đó, “Sao lại bị giết chết?”
Nam Chi: “Cha thần và ông bà nội thần đều sẽ giết chết chúng thần.”
Hoàng đế nhấp một ngụm cháo, giống như nói tới chuyện giết người còn ăn cơm rất vào, “Bây giờ bọn họ không để ý tới các ngươi đâu, ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Nam Chi gật đầu, “Sẽ.” Người lớn cảm thấy trẻ con làm sai, sẽ phải trừng phạt trẻ con.
Hoàng đế gắp rau dưa, “Ngươi biết làm như vậy sẽ chết, tại sao lại còn cáo ngự trạng?”
Nam Chi nói: “Bọn họ cướp mẹ nha.”
Hoàng đế: “Nhưng bây giờ các ngươi sắp mất mạng.”
“Mạng vẫn quan trọng hơn những thứ khác, Cao Chiêm có thể sử dụng binh phù để đổi lấy mẹ ngươi, chứng tỏ Cao Chiêm sẽ yêu thương mẹ ngươi, nhưng còn bây giờ thì sao.”
Hoàng đế nói với Nam Chi, “Ngươi khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ, là ai dạy ngươi làm như vậy?”
Nam Chi: “Là tự thần, thần muốn cứu mẹ, nhưng mà hầu phủ quá lợi hại.”
Hoàng đế khò khè uống cháo, “Sao, bây giờ vào trong cung rồi, các ngươi cảm thấy trong cung đã an toàn rồi sao, sai rồi, ở trong hoàng cung, người ta muốn giết người, các ngươi vẫn phải chết, biết không?”
Nam Chi ồ một tiếng, “Như vậy sao, vậy Hoàng Thượng, chúng thần đi đây.”
Hoàng đế:???
Đã đi rồi.
Hoàng đế hơi mê mang hỏi: “Ngươi cứ như vậy mà đi?”
Nam Chi càng mê mang: “Nếu không đi, ở trong cung cũng sẽ chết mà?”
Chết ở nơi nào cũng giống nhau.
Hoàng đế:……
Những người đang hầu hạ xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh, ngươi lại ở trước mặt hoàng đế nói chết chết, đúng là to gan.
Hoàng đế:……
Nói ra cứ như hoàng cung của hắn giống như miệng hổ vậy.
Hoàng đế hỏi: “Ra khỏi hoàng cung rồi ngươi sẽ đi đâu?”
Nam Chi: “Có thể đến bất cứ đâu, hơn nữa thần còn có bạn.”
Hoàng đế lập tức nheo nheo mắt, thờ ơ hỏi: “Bạn gì?”
Nam Chi lập tức đếm trên đầu ngón tay nói: “Bọn họ tên là Cẩu Đản, Tiểu Nha,......”
Đây là loại tên gì, giống như tên súc sinh.
Hoàng đế nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai?”
Nam Chi nói: “Là ăn mày.”
Giọng nói cao vút, đúng tình hợp lý, khiến vẻ mặt của hoàng đế dao động, “Ngươi đi ra ngoài làm ăn mày?”
Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, “Cũng không phải là không thể.”
Không có ai để ý tới ăn mày.
Hoàng đế:……
Hắn buông đũa xuống, nói với Phó Văn Âm: “Các ngươi cũng coi như là có công tố giác, ban cho ngươi nhũ nhân cửu phẩm, thưởng một ngàn lượng bạc, một tòa tiểu viện.”
Phó Văn Âm sợ ngây người, mờ mịt mà dập đầu, Nam Chi cũng không quanh co, trực tiếp dập đầu tạ ơn, “Hoàng Thượng, người thật sự là người tốt.”
Hoàng đế:……
Nếu đây không phải là trẻ con, hắn còn tưởng rằng câu người tốt là đang chế giễu hắn.
Một cái hoàng đế, sao có thể tự nhận là người tốt được.
Nam Chi đột nhiên vỗ đầu, “Không nên nói là người tốt, phải nói là minh quân, Hoàng Thượng, ngài thật sự là nam chính minh quân trong các vở kịch.”
Miệng nhỏ của Nam Chi như được bôi mật, khiến khóe miệng hoàng đế nhếch lên, nói với thái giám đang cúi đầu bên cạnh: “Ngươi đưa bọn họ ra khỏi cung, đưa về tận nhà.”
Thái giám lập tức nói: “Nô tài đã biết.”
Nam Chi nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ngài, Hoàng Thượng ngài thật là tốt.”
Hoàng đế mặt không biểu cảm nói: “Ngươi còn nhỏ mà miệng lưỡi thật trơn tru.”
Thái giám ở bên cạnh đánh bạo nói: “Hoàng Thượng, trẻ con nào biết nói ngọt, đồng ngôn vô kỵ, những lời nói ra đều là thật lòng.”
Hoàng đế mỉm cười, không nói gì, tiếp tục dùng bữa.
Một người có nhũ nhân cửu phẩm, tất nhiên sẽ không có sân viện quá lớn, nhưng một cái tiểu viện như vậy cũng đủ cho Phó Văn Âm và đứa trẻ sinh sống, còn có một ngàn lượng bạc tiền thưởng.
Hơn nữa nhà ở kinh thành rất đắt, chỉ một tòa tiểu viện giá trị cũng đã không nhỏ.
Phó Văn Âm nhìn bóng cây trải dài trong sân, vô cùng vui sướng, liên tục nói lời cảm tạ với thái giám, lấy một thỏi bạc từ trong phần thưởng ra đưa cho thái giám.
Thái giám nhận lấy, lập tức cáo từ.
Phó Văn Âm nắm tay con gái, run rẩy nói: “Mạn Nhi, nơi này chính là nhà của chúng ta, nhà của hai chúng ta.”
Nam Chi gật đầu, “Mẹ, mẹ có vui không?”
“Vui, vui, mẹ rất vui.” Phó Văn Âm vừa nói, vừa lau nước mắt, nhưng nghĩ đến việc mình thích khóc như vậy, sẽ khiến con gái sợ hãi, nàng lại ngăn nước mắt, “Mẹ chỉ là vui quá, mẹ không khóc.”
Nam Chi gật đầu, kiễng chân thay mẹ lau nước mắt, “Con biết mẹ là người mẹ tốt nhất, kiên cường nhất, mẹ chỉ vì vui mừng mà khóc.”
Phó Văn Âm thực sự là một nữ tử cứng cỏi, dưới hoàn cảnh gian nan trong hầu phủ cũng có thể vượt qua, chịu đựng sự khinh thường của người hầu phủ, không dư dả vật chất nhưng vẫn muốn nuôi con.
Có đôi khi mờ mịt lạc lõng, nhưng mà thân phận của nàng là ở nơi đó, Cao Chiêm cưới người tới đây, nhưng cái gì cũng không nói cho Phó Văn Âm biết, để Phó Văn Âm tự làm quen với giai cấp xa lạ này, thờ ơ lạnh nhạt khiến Phó Văn Âm co quắp bất lực, trong lòng hắn còn cảm thấy rất vui sướng.
Không phải là tính kế trở thành phu nhân thế tử hầu phủ sao, nhìn xem, phu nhân thế tử hầu phủ có dễ làm hay không.
Phó Văn Âm bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy rất vui vẻ, Nam Chi nói: “Mẹ, con muốn đi tìm bọn Cẩu Đản, bọn họ là bạn của con, thời điểm con mất tích, là bọn bọ chăm sóc con.”
Phó Văn Âm đã biết mấy đứa trẻ đó là ăn mày, từ trong túi tiền móc ra mấy đồng, “Con mua chút gì đó cho bọn họ ăn đi.”
Nam Chi nhận lấy tiền đồng, cười xán lạn với Phó Văn Âm, “Cảm ơn mẹ.”
Không ít người nhìn thấy động tác của hoàng đế, đặc biệt là hoàng đế vậy mà lại còn ban nhũ nhân cửu phẩm cho Phó Văn Âm, cũng biết hoàng đế có ý tứ gì.
Có mấy người muốn động thủ lại do dự, chân trước hoàng đế vừa ban thưởng, sau lưng người đã chết, người không quan trọng, quan trọng là đánh vào mặt hoàng đế.
Người đánh vào mặt hoàng đế sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Hầu phủ, không đúng, bây giờ là Cao gia, biết được Phó Văn Âm được hoàng đế ban thưởng, tức giận không chịu được, hầu phu nhân lớn tiếng mắng là đồ đĩ, thứ đồ không biết xấu hổ, dẫm lên hầu phủ để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Dẫm hầu phủ xuống, cũng chỉ là một nhũ nhân cửu phẩm mà thôi, nhưng chính cái nhũ nhân cửu phẩm này, lại khiến hầu phu nhân không dám làm cái gì.
Đáng giận, thật sự đáng giận!
Chờ một chút, chờ một chút!
Hầu phu nhân bây giờ không còn là hầu phu nhân, không phải là cáo mệnh phu nhân, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ta vẫn là một gia đình giàu có.
Nghĩ đến việc con trai còn đang bị nhốt ở Đại Lý Tự, hầu phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai sống Phó Văn Âm.
Ở lúc Phó Văn Âm không biết, một số nguy hiểm lặng lẽ rút lui, nhưng cũng chỉ là hơi rút lui, chờ tới thời điểm thích hợp, lại ngóc đầu trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.