Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 834: Hành Trình Mới
Ngận Thị Kiểu Tình
08/10/2024
Edit: Kim
Thời điểm trở thành Thiện Tĩnh, Nam Chi không khỏi khó chịu và sợ hãi, trong lòng luôn có một loại cảm giác quen thuộc khó tả.
Thậm chí còn vô thức mà rơi lệ.
Thời điểm nhìn thấy Trịnh Quyên, trái tim sẽ co rút đau đớn, cái loại cảm giác quen thuộc mơ hồ này, đặc biệt là khi Trịnh Quyên cuồng loạn.
Cô sẽ hốt hoảng, nhìn miệng Trịnh Quyên, cô sẽ rơi vào một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Thậm chí buổi tối đi ngủ rồi, bên tai vẫn còn nghe tiếng cãi vã, tiếng đồ vật rơi vỡ.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ngươi nói xem, không có ta, bọn họ có ly hôn hay không?”
“Bọn họ đều nói yêu đối phương, nhưng bọn họ lại làm tổn thương lẫn nhau.”
Nam Chi lẩm bẩm nói: “Mẹ nói, nếu không có ta, bọn họ sẽ ly hôn, bây giờ ta đã chết, bọn họ có ly hôn không?”
Nam Chi rất tò mò, rốt cuộc bọn họ có ly hôn hay không?
Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không biết bọn họ có ly hôn hay không, nhưng những người thường nói những lời như vậy, sẽ không ly hôn.
“Có lẽ cha mẹ ngươi chịu khổ đến nghiện rồi, ở bên nhau vô cùng khổ sở, nhưng lại có cảm giác dung hợp lẫn nhau, lấy nỗi khổ khắc cốt ghi tâm chứng minh sự tồn tại của mình.”
“Tổn thương chính mình, tổn thương đối phương, tư duy và đầu óc của bọn họ, chính là từ thiếu thốn và sợ hãi, làm bọn họ không ngừng suy nghĩ, kích thích cảm xúc, chứng minh sự tồn tại của mình.”
Nam Chi nghi hoặc: “Cái gì mà chịu khổ đến nghiện, tại sao chịu khổ lại nghiện được?”
“Thống khổ rất đau, sao có thể nghiện được?”
Hệ thống: “Bởi vì đầu óc bị hỏng rồi.”
Nam Chi:????
Nam Chi sâu kín nói: “Ca ca, ngươi đang nói với ta, đầu óc cha mẹ ta hỏng rồi sao?”
Hệ thống: “Ta không có nói như vậy, ta chỉ nói có một loại khả năng, nếu đây là truyện ngược, như vậy, ngươi chính là con của vai chính trong truyện ngược.”
Nam Chi: “Ta không muốn làm con của vai chính trong truyện ngược, hoàng tử và công chúa có thể sống hạnh phúc bên nhau, tại sao con của hoàng tử và công chúa lại không thể?”
Hệ thống: “Mỗi người chúng ta đều có vận mệnh của riêng mình, giống như ngươi, ngươi có nghĩ tới chuyện sẽ gặp được ta không, đây là kỳ tích.”
Nam Chi biết hệ thống ca ca đang an ủi mình, khóe miệng cô cong lên, nhưng còn có chút run rẩy, “Cảm ơn ca ca.”
Hệ thống: “Không cần cảm ơn, ngươi chỉ là một đứa trẻ, chuyện gì cũng không liên quan đến ngươi.”
Nam Chi biết: “Không liên quan tới ta, không phải vì ta mà bọn họ cãi nhau.”
Bọn họ có đủ mọi lý do làm tổn thương đối phương, thậm chí chỉ cần cha về nhà muộn, cũng có thể nổ ra cãi vã.
Có lẽ đã trải qua một số chuyện, có lẽ đã một lần kiên định cho rằng cha mẹ Thẩm Trí là cha mẹ của chính mình.
Thời điểm nhớ tới cha mẹ thật sự của mình, trong lòng Nam Chi vậy mà lại rất bình tĩnh.
Có lẽ đã gặp được không ít cha mẹ, trong lòng Nam Chi không có quá nhiều cảm giác.
Thất vọng đến mức bật khóc.
Cha mẹ ta!
Sao ta có thể cho rằng, cha mẹ Thẩm Trí là cha mẹ của mình được?
Hệ thống nói: “Có lẽ, trong lòng ngươi cảm thấy thất vọng với cha mẹ của mình, cho nên, mới có thể coi cha mẹ Thẩm Trí thành cha mẹ của mình, coi Thẩm Trí thành chính ngươi.”
Hệ thống quan tâm hỏi: “Bây giờ ngươi có còn khó chịu không, nhớ tới cha mẹ có khó chịu không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Ta không biết, chỉ có cảm giác, mọi chuyện đã là từ rất lâu rồi.”
Hệ thống nói: “Cái này gọi là như đã qua mấy đời, Nam Chi, ngươi đã chết, giữa ngươi và bọn họ đã không còn quan hệ gì, ngươi sẽ là một bản thân hoàn toàn mới.”
Nam Chi đột nhiên hỏi một vấn đề, “Cha mẹ, có ân đức rất lớn đối với con cái sao?”
Hệ thống suy nghĩ một lúc, nói: “Khổng Tử nói, cha mẹ có ân đức rất lớn đối với con cái, đạo đức cơ bản nhất của con người là hiếu thảo với cha mẹ.”
“Nhưng lão tử nói, đứa trẻ mới là có ân đức với cha mẹ, cha mẹ xuất phát từ lợi ích và tình cảm mà sinh ra đứa trẻ, đứa trẻ vẫn luôn ở trạng thái bị động, cho nên, đứa trẻ mới là có ân đức với cha mẹ.”
Hệ thống nói: “Rốt cuộc cha mẹ có ân đức với con cái, hay con cái có ân đức với cha mẹ, là ý thức xã hội cấu thành, mọi người đều là người được lợi từ ý thức xã hội này, cũng là nạn nhân của ý thức xã hội.”
Nam Chi cái hiểu cái không, cô suy nghĩ một lúc, nói: “Ca ca, ta không hiểu, chờ tới khi trưởng thành, ta sẽ biết.”
Hệ thống liếc nhìn đứa trẻ chỉ được ba tấc, đứa nhỏ này muốn lớn lên là chuyện không dễ dàng.
Nhưng lời như vậy, hệ thống không dám nói ra, còn phải giải thích, còn khóc lóc.
Bây giờ bên tai hệ thống vẫn còn văng vẳng tiếng khóc, thật sự rất sợ đứa trẻ khóc, khóc mãi không ngừng.
Hệ thống nói thẳng: “Đúng vậy, đúng, có rất nhiều chuyện, lớn lên ngươi sẽ biết, chờ ngươi trải qua nhiều chuyện, ngươi sẽ biết, có rất nhiều chuyện cũng không quan trọng tới như vậy.”
“Chỉ có ngươi của hiện tại mới là chân thật nhất, bây giờ Chi Chi bảo bối đang nói chuyện với hệ thống ca ca, không có chuyện gì khác cũng không có đau đớn.”
“Quá khứ đau khổ đã qua đi, nếu ngươi vẫn còn nghĩ tới, nhai lại đau khổ, sẽ làm ngươi ngày càng đau khổ.”
“Chi Chi à, chúng ta phải sống cho hiện tại, chúng ta không cần nghĩ đến quá khứ hay tương lai, ngươi bây giờ mới là ngươi thật, ngươi của quá khứ, ngươi của tương lai, đều không phải ngươi, ngươi của một giây trước, và ngươi của một giây sau, đã không giống nhau.”
Nam Chi: “…… Ca ca, ca ca, đừng nói nữa, đầu ta ong ong lên rồi.”
Hệ thống:……
Ngươi không hiểu lòng tốt của người khác.
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ chạy trên nền cỏ rộng, không biết mệt mỏi, có lẽ đang ở trạng thái linh hồn, không có thân thể hạn chế, Nam Chi chạy nhanh, bay lên, xuyên qua những đám mây.
Nam Chi sợ ngây người, cô vô cùng kinh ngạc, hét lên với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta đang bay, ta có thể bay nha.”
Hệ thống nói lời ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Chúc mừng.”
Bây giờ ta không muốn nói chuyện.
Nam Chi giống như một con chim bay lượn khắp nơi, trên trời dưới đất, chơi vô cùng vui vẻ, đứa trẻ vừa mới khóc lóc như chó, bây giờ dường như đã quên mất chuyện này.
Thấy đứa trẻ chơi vui vẻ, hệ thống cảm thấy đứa nhỏ này, có khả năng sẽ không có tâm trạng, động lực làm nhiệm vụ.
Dù sao thì hệ thống cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nam Chi chơi đùa có chút mệt mỏi rồi, trở về không gian hệ thống, hệ thống hô một tiếng Quý Nam Chi.
Đột nhiên bị kêu đầy đủ tên họ, vẻ mặt Nam Chi cũng không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc, Nam Chi hỏi: “Ca ca, ngươi kêu ta làm cái gì nha?”
Hệ thống hỏi: “Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi, ngươi còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ không?”
“Ngươi sẽ tiếp tục chứ?”
Nam Chi đứng nghiêm, “Ca ca, ca ca, ta muốn tiếp tục.”
Hệ thống vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ không muốn làm nhiệm vụ.
Hệ thống hỏi: “Còn cha mẹ ngươi?”
Nam Chi nói: “Ca ca, khi ta lớn lên, có công việc, ta có thể rời khỏi cha mẹ.”
Hệ thống: “Tốt.”
Tuy rằng đó là tự lừa mình dối người, nhưng đứa trẻ nghĩ như vậy cũng đúng.
Trong giọng nói của hệ thống mang theo ý cười: “Được rồi, Quý Nam Chi, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Thời điểm trở thành Thiện Tĩnh, Nam Chi không khỏi khó chịu và sợ hãi, trong lòng luôn có một loại cảm giác quen thuộc khó tả.
Thậm chí còn vô thức mà rơi lệ.
Thời điểm nhìn thấy Trịnh Quyên, trái tim sẽ co rút đau đớn, cái loại cảm giác quen thuộc mơ hồ này, đặc biệt là khi Trịnh Quyên cuồng loạn.
Cô sẽ hốt hoảng, nhìn miệng Trịnh Quyên, cô sẽ rơi vào một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Thậm chí buổi tối đi ngủ rồi, bên tai vẫn còn nghe tiếng cãi vã, tiếng đồ vật rơi vỡ.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ngươi nói xem, không có ta, bọn họ có ly hôn hay không?”
“Bọn họ đều nói yêu đối phương, nhưng bọn họ lại làm tổn thương lẫn nhau.”
Nam Chi lẩm bẩm nói: “Mẹ nói, nếu không có ta, bọn họ sẽ ly hôn, bây giờ ta đã chết, bọn họ có ly hôn không?”
Nam Chi rất tò mò, rốt cuộc bọn họ có ly hôn hay không?
Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không biết bọn họ có ly hôn hay không, nhưng những người thường nói những lời như vậy, sẽ không ly hôn.
“Có lẽ cha mẹ ngươi chịu khổ đến nghiện rồi, ở bên nhau vô cùng khổ sở, nhưng lại có cảm giác dung hợp lẫn nhau, lấy nỗi khổ khắc cốt ghi tâm chứng minh sự tồn tại của mình.”
“Tổn thương chính mình, tổn thương đối phương, tư duy và đầu óc của bọn họ, chính là từ thiếu thốn và sợ hãi, làm bọn họ không ngừng suy nghĩ, kích thích cảm xúc, chứng minh sự tồn tại của mình.”
Nam Chi nghi hoặc: “Cái gì mà chịu khổ đến nghiện, tại sao chịu khổ lại nghiện được?”
“Thống khổ rất đau, sao có thể nghiện được?”
Hệ thống: “Bởi vì đầu óc bị hỏng rồi.”
Nam Chi:????
Nam Chi sâu kín nói: “Ca ca, ngươi đang nói với ta, đầu óc cha mẹ ta hỏng rồi sao?”
Hệ thống: “Ta không có nói như vậy, ta chỉ nói có một loại khả năng, nếu đây là truyện ngược, như vậy, ngươi chính là con của vai chính trong truyện ngược.”
Nam Chi: “Ta không muốn làm con của vai chính trong truyện ngược, hoàng tử và công chúa có thể sống hạnh phúc bên nhau, tại sao con của hoàng tử và công chúa lại không thể?”
Hệ thống: “Mỗi người chúng ta đều có vận mệnh của riêng mình, giống như ngươi, ngươi có nghĩ tới chuyện sẽ gặp được ta không, đây là kỳ tích.”
Nam Chi biết hệ thống ca ca đang an ủi mình, khóe miệng cô cong lên, nhưng còn có chút run rẩy, “Cảm ơn ca ca.”
Hệ thống: “Không cần cảm ơn, ngươi chỉ là một đứa trẻ, chuyện gì cũng không liên quan đến ngươi.”
Nam Chi biết: “Không liên quan tới ta, không phải vì ta mà bọn họ cãi nhau.”
Bọn họ có đủ mọi lý do làm tổn thương đối phương, thậm chí chỉ cần cha về nhà muộn, cũng có thể nổ ra cãi vã.
Có lẽ đã trải qua một số chuyện, có lẽ đã một lần kiên định cho rằng cha mẹ Thẩm Trí là cha mẹ của chính mình.
Thời điểm nhớ tới cha mẹ thật sự của mình, trong lòng Nam Chi vậy mà lại rất bình tĩnh.
Có lẽ đã gặp được không ít cha mẹ, trong lòng Nam Chi không có quá nhiều cảm giác.
Thất vọng đến mức bật khóc.
Cha mẹ ta!
Sao ta có thể cho rằng, cha mẹ Thẩm Trí là cha mẹ của mình được?
Hệ thống nói: “Có lẽ, trong lòng ngươi cảm thấy thất vọng với cha mẹ của mình, cho nên, mới có thể coi cha mẹ Thẩm Trí thành cha mẹ của mình, coi Thẩm Trí thành chính ngươi.”
Hệ thống quan tâm hỏi: “Bây giờ ngươi có còn khó chịu không, nhớ tới cha mẹ có khó chịu không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Ta không biết, chỉ có cảm giác, mọi chuyện đã là từ rất lâu rồi.”
Hệ thống nói: “Cái này gọi là như đã qua mấy đời, Nam Chi, ngươi đã chết, giữa ngươi và bọn họ đã không còn quan hệ gì, ngươi sẽ là một bản thân hoàn toàn mới.”
Nam Chi đột nhiên hỏi một vấn đề, “Cha mẹ, có ân đức rất lớn đối với con cái sao?”
Hệ thống suy nghĩ một lúc, nói: “Khổng Tử nói, cha mẹ có ân đức rất lớn đối với con cái, đạo đức cơ bản nhất của con người là hiếu thảo với cha mẹ.”
“Nhưng lão tử nói, đứa trẻ mới là có ân đức với cha mẹ, cha mẹ xuất phát từ lợi ích và tình cảm mà sinh ra đứa trẻ, đứa trẻ vẫn luôn ở trạng thái bị động, cho nên, đứa trẻ mới là có ân đức với cha mẹ.”
Hệ thống nói: “Rốt cuộc cha mẹ có ân đức với con cái, hay con cái có ân đức với cha mẹ, là ý thức xã hội cấu thành, mọi người đều là người được lợi từ ý thức xã hội này, cũng là nạn nhân của ý thức xã hội.”
Nam Chi cái hiểu cái không, cô suy nghĩ một lúc, nói: “Ca ca, ta không hiểu, chờ tới khi trưởng thành, ta sẽ biết.”
Hệ thống liếc nhìn đứa trẻ chỉ được ba tấc, đứa nhỏ này muốn lớn lên là chuyện không dễ dàng.
Nhưng lời như vậy, hệ thống không dám nói ra, còn phải giải thích, còn khóc lóc.
Bây giờ bên tai hệ thống vẫn còn văng vẳng tiếng khóc, thật sự rất sợ đứa trẻ khóc, khóc mãi không ngừng.
Hệ thống nói thẳng: “Đúng vậy, đúng, có rất nhiều chuyện, lớn lên ngươi sẽ biết, chờ ngươi trải qua nhiều chuyện, ngươi sẽ biết, có rất nhiều chuyện cũng không quan trọng tới như vậy.”
“Chỉ có ngươi của hiện tại mới là chân thật nhất, bây giờ Chi Chi bảo bối đang nói chuyện với hệ thống ca ca, không có chuyện gì khác cũng không có đau đớn.”
“Quá khứ đau khổ đã qua đi, nếu ngươi vẫn còn nghĩ tới, nhai lại đau khổ, sẽ làm ngươi ngày càng đau khổ.”
“Chi Chi à, chúng ta phải sống cho hiện tại, chúng ta không cần nghĩ đến quá khứ hay tương lai, ngươi bây giờ mới là ngươi thật, ngươi của quá khứ, ngươi của tương lai, đều không phải ngươi, ngươi của một giây trước, và ngươi của một giây sau, đã không giống nhau.”
Nam Chi: “…… Ca ca, ca ca, đừng nói nữa, đầu ta ong ong lên rồi.”
Hệ thống:……
Ngươi không hiểu lòng tốt của người khác.
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ chạy trên nền cỏ rộng, không biết mệt mỏi, có lẽ đang ở trạng thái linh hồn, không có thân thể hạn chế, Nam Chi chạy nhanh, bay lên, xuyên qua những đám mây.
Nam Chi sợ ngây người, cô vô cùng kinh ngạc, hét lên với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta đang bay, ta có thể bay nha.”
Hệ thống nói lời ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Chúc mừng.”
Bây giờ ta không muốn nói chuyện.
Nam Chi giống như một con chim bay lượn khắp nơi, trên trời dưới đất, chơi vô cùng vui vẻ, đứa trẻ vừa mới khóc lóc như chó, bây giờ dường như đã quên mất chuyện này.
Thấy đứa trẻ chơi vui vẻ, hệ thống cảm thấy đứa nhỏ này, có khả năng sẽ không có tâm trạng, động lực làm nhiệm vụ.
Dù sao thì hệ thống cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nam Chi chơi đùa có chút mệt mỏi rồi, trở về không gian hệ thống, hệ thống hô một tiếng Quý Nam Chi.
Đột nhiên bị kêu đầy đủ tên họ, vẻ mặt Nam Chi cũng không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc, Nam Chi hỏi: “Ca ca, ngươi kêu ta làm cái gì nha?”
Hệ thống hỏi: “Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi, ngươi còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ không?”
“Ngươi sẽ tiếp tục chứ?”
Nam Chi đứng nghiêm, “Ca ca, ca ca, ta muốn tiếp tục.”
Hệ thống vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ không muốn làm nhiệm vụ.
Hệ thống hỏi: “Còn cha mẹ ngươi?”
Nam Chi nói: “Ca ca, khi ta lớn lên, có công việc, ta có thể rời khỏi cha mẹ.”
Hệ thống: “Tốt.”
Tuy rằng đó là tự lừa mình dối người, nhưng đứa trẻ nghĩ như vậy cũng đúng.
Trong giọng nói của hệ thống mang theo ý cười: “Được rồi, Quý Nam Chi, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.