Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 220: Mẹ Ta Là Kiều Thê (32)
Ngận Thị Kiểu Tình
14/02/2023
Edit: Kim
Lục Tấn gắt gao nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, từ một cao tầng trong công ty biến thành một cửa hàng trưởng, điều này khiến Lục Tấn không giữ được chút thể diện nào.
Lục phu nhân:……
Thật đúng là……
Đến cửa hàng của mình làm việc, có gì mà phải xấu hổ.
Đột nhiên phát hiện, Lục Tấn rất giống Quan Hinh, đều có lòng tự tôn không thể hiểu được.
Chẳng lẽ chỉ có ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc mới có thể làm việc được?
Lục phu nhân vô cùng đau đầu, đồng thời cũng sầu lo, Lục gia giao cho hắn có thật sự ổn không?
Hắn thật sự có thể quản lý tốt sao?
Lục gia chỉ có một người thừa kế là Lục Tấn, cũng không thể không giao cho hắn.
Trong lòng Lục phu nhân rất lo lắng, ánh mắt đụng phải đứa trẻ đang ăn canh trứng, trứng kia được hấp rất mềm mịn, múc lên thìa còn đung đưa qua lại.
Đứa trẻ thật cẩn thận, chậm rãi đưa vào trong miệng, cắn từng miếng nhỏ mà ăn.
Lục phu nhân giật mình, Lục gia ngoại trừ Lục Tấn là người thừa kế, còn có một người khác, chẳng hạn như đứa trẻ này.
Nhưng mà đứa trẻ còn quá nhỏ…
Bồi dưỡng một Lục Tấn đã khiến Lục phu nhân tiều tụy, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu, quả thực nhìn thôi đã thấy sợ.
Nhưng mà, cần thiết phải có sự chuẩn bị.
Đại khái là vì đã có đường lui, Lục phu nhân cũng không lo lắng như vậy nữa, nói với Lục Tấn vẫn còn chưa đi: “Nếu con không muốn tới cửa hàng vậy con muốn đi đâu, hay tới chi nhánh công ty.”
Lục Tấn ngừng một lúc nói: “Vậy tới cửa hàng đi.”
Đi chi nhánh công ty là phải rời khỏi thành phố này, không biết Quan Hinh có đồng ý tới thành phố khác với hắn hay không, có khả năng Quan Hinh cũng không muốn hắn đi.
Lục phu nhân gật đầu, “Được, ngày mai tới cửa hàng đi.”
Lục Tấn thấy không còn đường lui, cũng không muốn dây dưa nữa, xoay người rời đi rồi.
Đi tới cửa, nhìn thấy bà cháu bên kia đang vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí nhìn qua rất tốt.
Nhưng mà, điều này lại không liên quan gì tới hắn.
“Trân Trân, cục cưng, có muốn đi theo bà học tập không?” Lục phu nhân hỏi, “Cùng bà nội đi dạo khắp nơi trong công ty.”
Đi dạo là tốt rồi, đầu tiên phải khiến đứa trẻ không còn sợ người nữa.
Cùng bà nội tới công ty sao?
Nam Chi gật đầu, “Đi theo, bà nội.”
Tuy rằng không thể chơi đùa cùng các bạn nhỏ có chút tiếc nuối, nhưng đi theo bà nội càng tốt hơn.
Lục phu nhân cười, “Đi theo bà nội gặp các cô chú.”
Mục đích là âm thầm khiến người trong công ty quen với đứa trẻ này.
Chờ đến khi đứa trẻ thành niên, đi học, bà cũng đến lúc nên chết rồi.
Hy vọng thân thể này có thể kiên trì được đến lúc đó, cho dù có chết sớm, cũng phải có sự chuẩn bị, nếu Lục Tấn thật sự muốn tranh đoạt Lục gia, cũng phải để cháu gái có vốn liếng mà tranh với Lục Tấn.
Lục phu nhân thở ra một hơi thật dài, từ nay về sau bà sẽ không thèm liếc mắt nhìn Quan Hinh nhiều thêm một cái.
Chính là chân chính từ bỏ người con dâu này, bà cũng có đủ thời gian để quan sát đứa con trai là Lục Tấn.
Quả thực, cảm giác của Lục Tấn cũng không sai, mẹ hắn đúng là một người rất bình tĩnh, thậm chí có chút máu lạnh.
Cả đời chỉ làm hai việc, cân nhắc lợi hại, bù đắp khuyết điểm, cho dù là con trai, cũng có thể từ bỏ.
Loại đồ giống như quyền lực, được ca tụng, được chú ý, một lời sai khiến vạn người này, thật làm người ta mê muội.
Khẳng định là Lục Tấn sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ có tranh chấp, đối với Lục gia mà nói, những tổn thất cho cuộc chiến này là không thể tránh khỏi.
Lục Tấn về đến nhà, nói với Quan Hinh: “Ngày mai anh sẽ tới cửa hàng đi làm.”
Quan Hinh căn bản không thèm để ý đến Lục Tấn, bởi vì hắn nói, hắn thích Thân Huân, đến nỗi việc Lục Tấn có đi làm hay không, cô cũng không thèm để ý.
Lục Tấn nhìn bộ dạng tâm như tro tàn của Quan Hinh, làm như không thấy mình, hắn cố ý đứng trước mặt Quan Hinh, Quan Hinh cũng rời tầm mắt, đưa lưng về phía Lục Tấn.
Bộ dạng như rùa đen rụt đầu này của cô khiến Lục Tấn không biết nên xử lý thế nào, chỉ có thể gọi hầu gái chuẩn bị thức ăn, hắn đã đói không chịu nổi.
Cơm nước xong, Lục Tấn lập tức đi tới phòng ngủ dành cho khách, không cần nghĩ cũng biết, buổi tối hôm nay sẽ không thể ngủ trong phòng ngủ chính.
Lục Tấn nằm trong phòng dành cho khách, hắn không rõ, hắn và Quan Hinh đến tột cùng là làm sao vậy?
Rõ ràng là yêu nhau như thế, nhưng tại sao lại làm tổn thương lẫn nhau?
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương Quan Hinh.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Sáng sớm hôm nay, Lục Tấn thức dậy chuẩn bị đến cửa hàng, văn phòng làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, nhưng cửa hàng lại không được như vậy, còn phải mở cửa sớm để buôn bán.
Lục Tấn ăn xong cơm sáng, gõ cửa, nói với Quan Hinh ở bên kia cánh cửa: “Anh đi làm đây.”
Cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Lục Tấn đứng ngoài cửa một hồi, nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, phải đi rồi.
Quan Hinh cọ tới cọ lui bước xuống giường, mở cửa, bên ngoài căn bản không có ai, đôi mắt đỏ ngầu của Quan Hinh lập tức đong đầy nước mắt, hỏi người hầu đang quét tước lối đi: “Lục Tấn đâu?”
Trong lòng người hầu cảm thấy thật cạn lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh đã đi làm rồi.”
“Đi làm rồi, sớm như vậy đã đi làm rồi, hắn chính là muốn tránh mặt tôi.” Quan Hinh không nhịn được nói.
Cô hầu gái:……
Thiếu phu nhân này đúng là có bệnh!
Ai mà chẳng có giấc mộng công chúa, muốn người khác cưng chiều tới tận trời, nhưng thiếu phu nhân này là không muốn tỉnh lại, một hai phải cưỡng cầu.
Tiên sinh đối với thiếu phu nhân cũng thật là tốt, tốt đến mức nhóm người làm nữ đều cảm thấy hâm mộ không thôi, nhưng tại sao thiếu phu nhân vẫn không hài lòng vậy.
Vì thế mọi người đưa ra kết luận, là vì thiếu phu nhân quá rảnh rỗi, không có việc làm, cũng ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên ngày nào cũng phải dày vò tiên sinh.
Có thể là vì thế giới quan quá nhỏ, cho nên có một số việc nhỏ nhặt lại cảm thấy rất lớn.
Nhóm hầu gái nói thầm, nếu các cô cũng là vợ nhà giàu, các cô chỉ cần đàn ông đưa tiền, sau đó sẽ cùng mấy chị em tốt đi mua sắm, mà không giống như thiếu phu nhân bây giờ, thứ gì cũng phải chờ tiên sinh đưa cho cô.
Quần áo theo mùa sẽ được các thương hiệu gửi tới nhà, đương nhiên, đây cũng là sắp xếp của tiên sinh.
Có đôi khi mọi người cảm thấy không thể hiểu được, rốt cuộc tiên sinh thích thiếu phu nhân ở điểm nào?
Cô hầu gái hỏi Quan Hinh: “Thiếu phu nhân, có muốn ăn chút gì hay không?”
Quan Hinh lắc đầu, “Không ăn.”
Ánh mắt người hầu gái quét qua mặt Quan Hinh, lại khuyên một câu, “Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không được tốt.”
Trắng bệch như một con quỷ, tiều tụy như đang mắc bệnh nặng, không có chút tinh thần nào.
Lại dày vò khuôn mặt mình thành cái dạng không thể nhìn nổi này, thứ duy nhất có thể giữ được tiên sinh cũng đã không còn.
Có thể làm được người hầu ở gia đình phú quý, đều là người có bản lĩnh, ít nhất cũng có thể nghiền ngẫm lòng người.
Những người tay chân vụng về sẽ không được giữ lại.
Hầu gái nghĩ thầm, với cái tính tình này của thiếu phu nhân, nếu đi làm người hầu, chưa tới một ngày đã bị đuổi đi rồi.
“Không ăn, không có tâm trạng.” Quan Hinh cự tuyệt.
Hầu gái:……
Cũng không biết là đang tra tấn tiên sinh, hay là đang tra tấn chính mình đâu.
Không ăn thì thôi, hầu gái cũng chỉ tùy tiện khuyên nhủ một câu, làm đúng trách nhiệm của mình là được.
Nhưng mà, hầu gái vẫn nhắn cho Lục Tấn một tin, nói thiếu phu nhân rất tiều tụy, không chịu ăn cơm…
Đây cũng là công việc của cô, phải chăm sóc thiếu phu nhân cho thật tốt, có chuyện gì thì báo cáo với tiên sinh.
Lục Tấn gắt gao nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, từ một cao tầng trong công ty biến thành một cửa hàng trưởng, điều này khiến Lục Tấn không giữ được chút thể diện nào.
Lục phu nhân:……
Thật đúng là……
Đến cửa hàng của mình làm việc, có gì mà phải xấu hổ.
Đột nhiên phát hiện, Lục Tấn rất giống Quan Hinh, đều có lòng tự tôn không thể hiểu được.
Chẳng lẽ chỉ có ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc mới có thể làm việc được?
Lục phu nhân vô cùng đau đầu, đồng thời cũng sầu lo, Lục gia giao cho hắn có thật sự ổn không?
Hắn thật sự có thể quản lý tốt sao?
Lục gia chỉ có một người thừa kế là Lục Tấn, cũng không thể không giao cho hắn.
Trong lòng Lục phu nhân rất lo lắng, ánh mắt đụng phải đứa trẻ đang ăn canh trứng, trứng kia được hấp rất mềm mịn, múc lên thìa còn đung đưa qua lại.
Đứa trẻ thật cẩn thận, chậm rãi đưa vào trong miệng, cắn từng miếng nhỏ mà ăn.
Lục phu nhân giật mình, Lục gia ngoại trừ Lục Tấn là người thừa kế, còn có một người khác, chẳng hạn như đứa trẻ này.
Nhưng mà đứa trẻ còn quá nhỏ…
Bồi dưỡng một Lục Tấn đã khiến Lục phu nhân tiều tụy, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu, quả thực nhìn thôi đã thấy sợ.
Nhưng mà, cần thiết phải có sự chuẩn bị.
Đại khái là vì đã có đường lui, Lục phu nhân cũng không lo lắng như vậy nữa, nói với Lục Tấn vẫn còn chưa đi: “Nếu con không muốn tới cửa hàng vậy con muốn đi đâu, hay tới chi nhánh công ty.”
Lục Tấn ngừng một lúc nói: “Vậy tới cửa hàng đi.”
Đi chi nhánh công ty là phải rời khỏi thành phố này, không biết Quan Hinh có đồng ý tới thành phố khác với hắn hay không, có khả năng Quan Hinh cũng không muốn hắn đi.
Lục phu nhân gật đầu, “Được, ngày mai tới cửa hàng đi.”
Lục Tấn thấy không còn đường lui, cũng không muốn dây dưa nữa, xoay người rời đi rồi.
Đi tới cửa, nhìn thấy bà cháu bên kia đang vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí nhìn qua rất tốt.
Nhưng mà, điều này lại không liên quan gì tới hắn.
“Trân Trân, cục cưng, có muốn đi theo bà học tập không?” Lục phu nhân hỏi, “Cùng bà nội đi dạo khắp nơi trong công ty.”
Đi dạo là tốt rồi, đầu tiên phải khiến đứa trẻ không còn sợ người nữa.
Cùng bà nội tới công ty sao?
Nam Chi gật đầu, “Đi theo, bà nội.”
Tuy rằng không thể chơi đùa cùng các bạn nhỏ có chút tiếc nuối, nhưng đi theo bà nội càng tốt hơn.
Lục phu nhân cười, “Đi theo bà nội gặp các cô chú.”
Mục đích là âm thầm khiến người trong công ty quen với đứa trẻ này.
Chờ đến khi đứa trẻ thành niên, đi học, bà cũng đến lúc nên chết rồi.
Hy vọng thân thể này có thể kiên trì được đến lúc đó, cho dù có chết sớm, cũng phải có sự chuẩn bị, nếu Lục Tấn thật sự muốn tranh đoạt Lục gia, cũng phải để cháu gái có vốn liếng mà tranh với Lục Tấn.
Lục phu nhân thở ra một hơi thật dài, từ nay về sau bà sẽ không thèm liếc mắt nhìn Quan Hinh nhiều thêm một cái.
Chính là chân chính từ bỏ người con dâu này, bà cũng có đủ thời gian để quan sát đứa con trai là Lục Tấn.
Quả thực, cảm giác của Lục Tấn cũng không sai, mẹ hắn đúng là một người rất bình tĩnh, thậm chí có chút máu lạnh.
Cả đời chỉ làm hai việc, cân nhắc lợi hại, bù đắp khuyết điểm, cho dù là con trai, cũng có thể từ bỏ.
Loại đồ giống như quyền lực, được ca tụng, được chú ý, một lời sai khiến vạn người này, thật làm người ta mê muội.
Khẳng định là Lục Tấn sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ có tranh chấp, đối với Lục gia mà nói, những tổn thất cho cuộc chiến này là không thể tránh khỏi.
Lục Tấn về đến nhà, nói với Quan Hinh: “Ngày mai anh sẽ tới cửa hàng đi làm.”
Quan Hinh căn bản không thèm để ý đến Lục Tấn, bởi vì hắn nói, hắn thích Thân Huân, đến nỗi việc Lục Tấn có đi làm hay không, cô cũng không thèm để ý.
Lục Tấn nhìn bộ dạng tâm như tro tàn của Quan Hinh, làm như không thấy mình, hắn cố ý đứng trước mặt Quan Hinh, Quan Hinh cũng rời tầm mắt, đưa lưng về phía Lục Tấn.
Bộ dạng như rùa đen rụt đầu này của cô khiến Lục Tấn không biết nên xử lý thế nào, chỉ có thể gọi hầu gái chuẩn bị thức ăn, hắn đã đói không chịu nổi.
Cơm nước xong, Lục Tấn lập tức đi tới phòng ngủ dành cho khách, không cần nghĩ cũng biết, buổi tối hôm nay sẽ không thể ngủ trong phòng ngủ chính.
Lục Tấn nằm trong phòng dành cho khách, hắn không rõ, hắn và Quan Hinh đến tột cùng là làm sao vậy?
Rõ ràng là yêu nhau như thế, nhưng tại sao lại làm tổn thương lẫn nhau?
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương Quan Hinh.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Sáng sớm hôm nay, Lục Tấn thức dậy chuẩn bị đến cửa hàng, văn phòng làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, nhưng cửa hàng lại không được như vậy, còn phải mở cửa sớm để buôn bán.
Lục Tấn ăn xong cơm sáng, gõ cửa, nói với Quan Hinh ở bên kia cánh cửa: “Anh đi làm đây.”
Cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Lục Tấn đứng ngoài cửa một hồi, nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, phải đi rồi.
Quan Hinh cọ tới cọ lui bước xuống giường, mở cửa, bên ngoài căn bản không có ai, đôi mắt đỏ ngầu của Quan Hinh lập tức đong đầy nước mắt, hỏi người hầu đang quét tước lối đi: “Lục Tấn đâu?”
Trong lòng người hầu cảm thấy thật cạn lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh đã đi làm rồi.”
“Đi làm rồi, sớm như vậy đã đi làm rồi, hắn chính là muốn tránh mặt tôi.” Quan Hinh không nhịn được nói.
Cô hầu gái:……
Thiếu phu nhân này đúng là có bệnh!
Ai mà chẳng có giấc mộng công chúa, muốn người khác cưng chiều tới tận trời, nhưng thiếu phu nhân này là không muốn tỉnh lại, một hai phải cưỡng cầu.
Tiên sinh đối với thiếu phu nhân cũng thật là tốt, tốt đến mức nhóm người làm nữ đều cảm thấy hâm mộ không thôi, nhưng tại sao thiếu phu nhân vẫn không hài lòng vậy.
Vì thế mọi người đưa ra kết luận, là vì thiếu phu nhân quá rảnh rỗi, không có việc làm, cũng ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên ngày nào cũng phải dày vò tiên sinh.
Có thể là vì thế giới quan quá nhỏ, cho nên có một số việc nhỏ nhặt lại cảm thấy rất lớn.
Nhóm hầu gái nói thầm, nếu các cô cũng là vợ nhà giàu, các cô chỉ cần đàn ông đưa tiền, sau đó sẽ cùng mấy chị em tốt đi mua sắm, mà không giống như thiếu phu nhân bây giờ, thứ gì cũng phải chờ tiên sinh đưa cho cô.
Quần áo theo mùa sẽ được các thương hiệu gửi tới nhà, đương nhiên, đây cũng là sắp xếp của tiên sinh.
Có đôi khi mọi người cảm thấy không thể hiểu được, rốt cuộc tiên sinh thích thiếu phu nhân ở điểm nào?
Cô hầu gái hỏi Quan Hinh: “Thiếu phu nhân, có muốn ăn chút gì hay không?”
Quan Hinh lắc đầu, “Không ăn.”
Ánh mắt người hầu gái quét qua mặt Quan Hinh, lại khuyên một câu, “Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không được tốt.”
Trắng bệch như một con quỷ, tiều tụy như đang mắc bệnh nặng, không có chút tinh thần nào.
Lại dày vò khuôn mặt mình thành cái dạng không thể nhìn nổi này, thứ duy nhất có thể giữ được tiên sinh cũng đã không còn.
Có thể làm được người hầu ở gia đình phú quý, đều là người có bản lĩnh, ít nhất cũng có thể nghiền ngẫm lòng người.
Những người tay chân vụng về sẽ không được giữ lại.
Hầu gái nghĩ thầm, với cái tính tình này của thiếu phu nhân, nếu đi làm người hầu, chưa tới một ngày đã bị đuổi đi rồi.
“Không ăn, không có tâm trạng.” Quan Hinh cự tuyệt.
Hầu gái:……
Cũng không biết là đang tra tấn tiên sinh, hay là đang tra tấn chính mình đâu.
Không ăn thì thôi, hầu gái cũng chỉ tùy tiện khuyên nhủ một câu, làm đúng trách nhiệm của mình là được.
Nhưng mà, hầu gái vẫn nhắn cho Lục Tấn một tin, nói thiếu phu nhân rất tiều tụy, không chịu ăn cơm…
Đây cũng là công việc của cô, phải chăm sóc thiếu phu nhân cho thật tốt, có chuyện gì thì báo cáo với tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.