Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 223: Mẹ Ta Là Kiều Thê (35)
Ngận Thị Kiểu Tình
17/02/2023
Edit: Kim
Quan Hinh đưa mắt nhìn con gái, hỏi Nam Chi: “Quan Quan, có muốn theo mẹ về nhà không?”
Nam Chi không chút do dự lắc đầu, “Không, bà nội, đi theo bà nội.”
Vành mắt Quan Hinh đỏ lên, “Quan Quan, con là con gái của mẹ, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Nam Chi nhìn thấy mẹ lại sắp khóc, trong lòng vô cùng tê dại, không nhịn được nói: “Mẹ, đừng khóc, kiềm chế.”
Lục phu nhân:……
Một người lớn lại động một chút là rơi nước mắt, ngay cả một đứa trẻ cũng biết phải kiềm chế.
Loại đồ như nước mắt này, quá nhiều, sẽ thành vô dụng.
Nước mắt có thể hữu dụng đấy nhưng không phải lúc nào cũng dùng được, khóc nhiều, chỉ khiến người đối diện tê dại, cũng không còn nhiều tác dụng như vậy nữa.
Lúc nào cũng khóc sướt mướt, có đen đủi không cơ chứ!
“Quan Quan, con làm mẹ thật đau lòng.” Quan Hinh không nhịn được nói, Nam Chi nghiêng đầu, biểu cảm ngây thơ đáng yêu, sắc mặt Lục phu nhân rất không tốt.
Trách móc đứa trẻ làm gì, rõ ràng là vấn đề của người lớn, nhưng tại sao lại cứ phải trách móc đứa trẻ.
Nam Chi chớp đôi mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải con làm mẹ khóc, mẹ tự khóc, ngày nào mẹ cũng đau lòng, không liên quan đến con.”
Quan Hinh lập tức mắc nghẹn, ánh mắt nhìn Nam Chi tràn ngập oán trách, cảm thấy đứa trẻ đang làm tổn thương mình.
Lại mang theo một tia không thể tưởng tượng được, đứa trẻ không gần gũi với mình, còn tổn thương mình, sao có thể?
Tổn thương người làm mẹ là cô, cô không nhịn được nói: “Con là con của mẹ đấy.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, mẹ là, mẹ của con.”
Chuyện này cũng không thể thay đổi được, Nam Chi còn nói thêm: “Con là con của mẹ, mẹ đã làm gì, con thật đau lòng, khổ sở.”
Lục phu nhân:……
Nói như vẹt!
Đứa trẻ học Quan Hinh, dùng logic của Quan Hinh đánh bại cô, học thì học, nhưng không thể trở thành một người như Quan Hinh được.
Hệ thống:……
Biết ngay mà, đứa trẻ này sau khi nói được, nhất định sẽ là cái dạng này.
Quan Hinh bị con gái chỉ trích, cô lui về phía sau hai bước, thân thể lắc lư, càng thêm nhu nhược đáng thương, yếu ớt bất lực.
“Mẹ là người mẹ duy nhất của con, con không thể nói như vậy với mẹ được.” Giọng nói Quan Hinh có chút bén nhọn.
Nam Chi: “Con cũng vậy, con là độc nhất vô nhị, là đứa trẻ đặc biệt.”
Lục phu nhân ở bên cạnh nhìn, mỉm cười nhìn cháu gái, đứa trẻ thật ngoan, rất có bản lĩnh.
Sẽ không dễ dàng bị PUA.
“Quan Quan, Lục Dữ Quan, theo mẹ về nhà.” Quan Hinh vươn tay ra muốn túm lấy Nam Chi, nói: “Quan Quan, nghe lời đi, về nhà với mẹ.”
Thân thể Nam Chi nhanh nhẹn tránh ra phía sau bà nội, “Mẹ là người lớn, không được hung dữ với trẻ em, con cũng sẽ khóc.”
“Dừng tay lại cho tôi.” Lục phu nhân giống như gà mẹ, vừa che chở cho đứa trẻ, vừa ngăn cản Quan Hinh, đừng nhìn Quan Hinh gầy yếu, nhưng sức lực quả thật không nhỏ đâu.
Lục phu nhân bị xô đẩy loạng choạng, không kìm được mà la lớn một tiếng, Quan Hinh co rúm lại, vành mắt đỏ lên, cầu xin nói: “Mẹ, trả con lại cho con đi.”
Lục phu nhân:……
Kiềm chế!
Tỏ vẻ đáng thương như vậy làm gì, lúc đứa trẻ ở bên cạnh cô, cô có chăm sóc tốt cho nó không.
Chắc hẳn là lại cãi nhau với Lục Tấn, cho nên mới nghĩ đến đứa trẻ, chờ ngày các người làm lành, đứa trẻ lại trở thành vật vô hình.
Đứa trẻ xen vào quan hệ của các người mà cũng khó chịu, vậy còn sinh con ra làm gì, có bệnh!
Não Quan Hinh dùng để làm gì?
Cho đẹp, để trang trí sao?
Quan Hinh bị cảm xúc cuốn đi, ngây thơ mờ mịt, bị cảm xúc nguyên thủy xô đẩy.
Trước nay cũng chưa từng nghĩ sẽ bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề, hoặc ít ra là nhẫn nại một chút.
Bây giờ lại diễn một màn người mẹ đau khổ vì bị cướp mất con, mà bà người làm mẹ chồng lại là người xấu, cướp đoạt đứa trẻ, một kẻ xấu xa chia cắt mẹ con người ta.
“Đứa trẻ sẽ không giao cho cô, cho cô nuôi con bé còn không nói được, cô xứng sao, mặt mũi cô cũng thật là lớn, lấy danh nghĩa một người mẹ mà yêu cầu người khác, cô muốn tình yêu, vậy cứ đuổi theo tình yêu đi, đừng đem đứa trẻ trở về làm gì, lại giống như một món đồ, nhớ tới thì nhìn qua một chút, không nhớ thì ném vào một góc.”
Quan Hinh và Lục Tấn căn bản không có chút trách nhiệm cơ bản nào.
Lục phu nhân tuyệt đối sẽ không giao đứa trẻ cho bọn họ, có thể biến đứa trẻ được như bây giờ, Lục phu nhân đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Hơn nữa, Lục phu nhân cũng đã có tính toán khác đối với đứa trẻ, tuyệt đối sẽ không giao đứa trẻ trở về để bọn họ làm hỏng.
Bây giờ đứa trẻ vẫn còn nhỏ, sau này lớn hơn, hiểu chuyện rồi, đi theo bên cạnh Lục Tấn và Quan Hinh, có ảnh hưởng rất lớn.
“Quan Quan là con của con.” Giọng nói Quan Hinh yếu ớt nhưng lại kiên định, kiên định túm lấy mối quan hệ này.
Lục phu nhân: “Con bé cũng là con cháu Lục gia chúng tôi, cũng không phải của một mình cô.”
Ỷ vào quan hệ muốn làm gì thì làm.
“Mẹ……” Quan Hinh bi thương hô lên một tiếng, “Mẹ không vừa mắt con, nhìn thấy con và Lục Tấn yêu nhau khiến mẹ không vui, bây giờ ngay cả con của con mẹ cũng cướp đi, mẹ thật sự quá tàn nhẫn.”
Lục phu nhân hít sâu một hơi, nói chuyện với loại người ngây thơ mờ mịt chưa trưởng thành này, thật sự rất mệt mỏi.
Cô vĩnh viễn là người bị hại, người khác đều là thủ phạm.
Chỉ biết từ lòng yêu thích của mình mà phán đoán, những thứ mình yêu thích, những người khác đều phải đồng ý với cô.
Kết quả đương nhiên là không thể, vì thế lại cảm thấy mất cân bằng, sinh ra tức giận, thẹn quá hóa giận.
Mấu chốt là, rốt cuộc Quan Hinh còn không nỗ lực tạo ra giá trị, cô có tư cách gì mà không cân bằng.
Thậm chí Lục phu nhân còn không muốn nói chuyện với cô, quan niệm và tính cách đã hòa vào máu thịt của cô rồi.
Ở trong lòng Lục phu nhân, đây đã là một người không thể cứu được nữa, chỉ có thể bỏ vào lò nấu lại.
Lấy tính cách mềm yếu của Quan Hinh, cũng không thể chịu được nỗi đau thay đổi linh hồn, đã không có năng lực giải quyết vấn đề, lại thích tạo ra rắc rối.
Vợ ai người nấy quản, con nhà ai người nấy quản, dù sao cũng không tới lượt người làm mẹ chồng này quản.
Lục phu nhân gọi điện thoại cho Lục tấn.
“Không được gọi cho Lục Tấn.” Quan Hinh xông tới muốn cướp điện thoại, chuyện cô tìm tới muốn đưa đứa trẻ về nhà mẹ đẻ, Lục Tấn không biết.
Thấy cô giơ nanh múa vuốt muốn cướp điện thoại của mình, Lục phu nhân trừng mắt, “Câm miệng, đứng im không được nhúc nhích.”
Khí thế uy nghiêm của một vị chủ tịch đập về phía Quan Hinh, khiến cho Quan Hinh không thể thở nổi mà đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.
Cả người giống như có một tảng đá lớn đè nặng, không thể động đậy, ánh mắt sắc bén của Lục phu nhân giống như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt Quan Hinh càng thêm trắng bệch, thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
Lục phu nhân cũng lười để ý đến Quan Hinh, nhưng Quan Hinh lại giống như ỷ vào có Lục Tấn, vừa vô tình vừa cố ý cạnh tranh với Lục phu nhân.
Nhưng giờ phút này, cả người Quan Hinh bị một cổ lực vô hình áp chế, khiến cô vừa sợ hãi vừa tức giận!
Giờ khắc này cô bị Lục phu nhân vũ nhục tại đây, nơi này không chào đón cô, là bởi vì cô yêu Lục Tấn, cho nên mới phải chịu đựng.
Quan Hinh tự cảm thấy mình đã phải hy sinh rất nhiều, chịu đựng rất nhiều.
Quan Hinh đưa mắt nhìn con gái, hỏi Nam Chi: “Quan Quan, có muốn theo mẹ về nhà không?”
Nam Chi không chút do dự lắc đầu, “Không, bà nội, đi theo bà nội.”
Vành mắt Quan Hinh đỏ lên, “Quan Quan, con là con gái của mẹ, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Nam Chi nhìn thấy mẹ lại sắp khóc, trong lòng vô cùng tê dại, không nhịn được nói: “Mẹ, đừng khóc, kiềm chế.”
Lục phu nhân:……
Một người lớn lại động một chút là rơi nước mắt, ngay cả một đứa trẻ cũng biết phải kiềm chế.
Loại đồ như nước mắt này, quá nhiều, sẽ thành vô dụng.
Nước mắt có thể hữu dụng đấy nhưng không phải lúc nào cũng dùng được, khóc nhiều, chỉ khiến người đối diện tê dại, cũng không còn nhiều tác dụng như vậy nữa.
Lúc nào cũng khóc sướt mướt, có đen đủi không cơ chứ!
“Quan Quan, con làm mẹ thật đau lòng.” Quan Hinh không nhịn được nói, Nam Chi nghiêng đầu, biểu cảm ngây thơ đáng yêu, sắc mặt Lục phu nhân rất không tốt.
Trách móc đứa trẻ làm gì, rõ ràng là vấn đề của người lớn, nhưng tại sao lại cứ phải trách móc đứa trẻ.
Nam Chi chớp đôi mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải con làm mẹ khóc, mẹ tự khóc, ngày nào mẹ cũng đau lòng, không liên quan đến con.”
Quan Hinh lập tức mắc nghẹn, ánh mắt nhìn Nam Chi tràn ngập oán trách, cảm thấy đứa trẻ đang làm tổn thương mình.
Lại mang theo một tia không thể tưởng tượng được, đứa trẻ không gần gũi với mình, còn tổn thương mình, sao có thể?
Tổn thương người làm mẹ là cô, cô không nhịn được nói: “Con là con của mẹ đấy.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, mẹ là, mẹ của con.”
Chuyện này cũng không thể thay đổi được, Nam Chi còn nói thêm: “Con là con của mẹ, mẹ đã làm gì, con thật đau lòng, khổ sở.”
Lục phu nhân:……
Nói như vẹt!
Đứa trẻ học Quan Hinh, dùng logic của Quan Hinh đánh bại cô, học thì học, nhưng không thể trở thành một người như Quan Hinh được.
Hệ thống:……
Biết ngay mà, đứa trẻ này sau khi nói được, nhất định sẽ là cái dạng này.
Quan Hinh bị con gái chỉ trích, cô lui về phía sau hai bước, thân thể lắc lư, càng thêm nhu nhược đáng thương, yếu ớt bất lực.
“Mẹ là người mẹ duy nhất của con, con không thể nói như vậy với mẹ được.” Giọng nói Quan Hinh có chút bén nhọn.
Nam Chi: “Con cũng vậy, con là độc nhất vô nhị, là đứa trẻ đặc biệt.”
Lục phu nhân ở bên cạnh nhìn, mỉm cười nhìn cháu gái, đứa trẻ thật ngoan, rất có bản lĩnh.
Sẽ không dễ dàng bị PUA.
“Quan Quan, Lục Dữ Quan, theo mẹ về nhà.” Quan Hinh vươn tay ra muốn túm lấy Nam Chi, nói: “Quan Quan, nghe lời đi, về nhà với mẹ.”
Thân thể Nam Chi nhanh nhẹn tránh ra phía sau bà nội, “Mẹ là người lớn, không được hung dữ với trẻ em, con cũng sẽ khóc.”
“Dừng tay lại cho tôi.” Lục phu nhân giống như gà mẹ, vừa che chở cho đứa trẻ, vừa ngăn cản Quan Hinh, đừng nhìn Quan Hinh gầy yếu, nhưng sức lực quả thật không nhỏ đâu.
Lục phu nhân bị xô đẩy loạng choạng, không kìm được mà la lớn một tiếng, Quan Hinh co rúm lại, vành mắt đỏ lên, cầu xin nói: “Mẹ, trả con lại cho con đi.”
Lục phu nhân:……
Kiềm chế!
Tỏ vẻ đáng thương như vậy làm gì, lúc đứa trẻ ở bên cạnh cô, cô có chăm sóc tốt cho nó không.
Chắc hẳn là lại cãi nhau với Lục Tấn, cho nên mới nghĩ đến đứa trẻ, chờ ngày các người làm lành, đứa trẻ lại trở thành vật vô hình.
Đứa trẻ xen vào quan hệ của các người mà cũng khó chịu, vậy còn sinh con ra làm gì, có bệnh!
Não Quan Hinh dùng để làm gì?
Cho đẹp, để trang trí sao?
Quan Hinh bị cảm xúc cuốn đi, ngây thơ mờ mịt, bị cảm xúc nguyên thủy xô đẩy.
Trước nay cũng chưa từng nghĩ sẽ bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề, hoặc ít ra là nhẫn nại một chút.
Bây giờ lại diễn một màn người mẹ đau khổ vì bị cướp mất con, mà bà người làm mẹ chồng lại là người xấu, cướp đoạt đứa trẻ, một kẻ xấu xa chia cắt mẹ con người ta.
“Đứa trẻ sẽ không giao cho cô, cho cô nuôi con bé còn không nói được, cô xứng sao, mặt mũi cô cũng thật là lớn, lấy danh nghĩa một người mẹ mà yêu cầu người khác, cô muốn tình yêu, vậy cứ đuổi theo tình yêu đi, đừng đem đứa trẻ trở về làm gì, lại giống như một món đồ, nhớ tới thì nhìn qua một chút, không nhớ thì ném vào một góc.”
Quan Hinh và Lục Tấn căn bản không có chút trách nhiệm cơ bản nào.
Lục phu nhân tuyệt đối sẽ không giao đứa trẻ cho bọn họ, có thể biến đứa trẻ được như bây giờ, Lục phu nhân đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Hơn nữa, Lục phu nhân cũng đã có tính toán khác đối với đứa trẻ, tuyệt đối sẽ không giao đứa trẻ trở về để bọn họ làm hỏng.
Bây giờ đứa trẻ vẫn còn nhỏ, sau này lớn hơn, hiểu chuyện rồi, đi theo bên cạnh Lục Tấn và Quan Hinh, có ảnh hưởng rất lớn.
“Quan Quan là con của con.” Giọng nói Quan Hinh yếu ớt nhưng lại kiên định, kiên định túm lấy mối quan hệ này.
Lục phu nhân: “Con bé cũng là con cháu Lục gia chúng tôi, cũng không phải của một mình cô.”
Ỷ vào quan hệ muốn làm gì thì làm.
“Mẹ……” Quan Hinh bi thương hô lên một tiếng, “Mẹ không vừa mắt con, nhìn thấy con và Lục Tấn yêu nhau khiến mẹ không vui, bây giờ ngay cả con của con mẹ cũng cướp đi, mẹ thật sự quá tàn nhẫn.”
Lục phu nhân hít sâu một hơi, nói chuyện với loại người ngây thơ mờ mịt chưa trưởng thành này, thật sự rất mệt mỏi.
Cô vĩnh viễn là người bị hại, người khác đều là thủ phạm.
Chỉ biết từ lòng yêu thích của mình mà phán đoán, những thứ mình yêu thích, những người khác đều phải đồng ý với cô.
Kết quả đương nhiên là không thể, vì thế lại cảm thấy mất cân bằng, sinh ra tức giận, thẹn quá hóa giận.
Mấu chốt là, rốt cuộc Quan Hinh còn không nỗ lực tạo ra giá trị, cô có tư cách gì mà không cân bằng.
Thậm chí Lục phu nhân còn không muốn nói chuyện với cô, quan niệm và tính cách đã hòa vào máu thịt của cô rồi.
Ở trong lòng Lục phu nhân, đây đã là một người không thể cứu được nữa, chỉ có thể bỏ vào lò nấu lại.
Lấy tính cách mềm yếu của Quan Hinh, cũng không thể chịu được nỗi đau thay đổi linh hồn, đã không có năng lực giải quyết vấn đề, lại thích tạo ra rắc rối.
Vợ ai người nấy quản, con nhà ai người nấy quản, dù sao cũng không tới lượt người làm mẹ chồng này quản.
Lục phu nhân gọi điện thoại cho Lục tấn.
“Không được gọi cho Lục Tấn.” Quan Hinh xông tới muốn cướp điện thoại, chuyện cô tìm tới muốn đưa đứa trẻ về nhà mẹ đẻ, Lục Tấn không biết.
Thấy cô giơ nanh múa vuốt muốn cướp điện thoại của mình, Lục phu nhân trừng mắt, “Câm miệng, đứng im không được nhúc nhích.”
Khí thế uy nghiêm của một vị chủ tịch đập về phía Quan Hinh, khiến cho Quan Hinh không thể thở nổi mà đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.
Cả người giống như có một tảng đá lớn đè nặng, không thể động đậy, ánh mắt sắc bén của Lục phu nhân giống như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt Quan Hinh càng thêm trắng bệch, thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
Lục phu nhân cũng lười để ý đến Quan Hinh, nhưng Quan Hinh lại giống như ỷ vào có Lục Tấn, vừa vô tình vừa cố ý cạnh tranh với Lục phu nhân.
Nhưng giờ phút này, cả người Quan Hinh bị một cổ lực vô hình áp chế, khiến cô vừa sợ hãi vừa tức giận!
Giờ khắc này cô bị Lục phu nhân vũ nhục tại đây, nơi này không chào đón cô, là bởi vì cô yêu Lục Tấn, cho nên mới phải chịu đựng.
Quan Hinh tự cảm thấy mình đã phải hy sinh rất nhiều, chịu đựng rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.