Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 227: Mẹ Ta Là Kiều Thê (39)

Ngận Thị Kiểu Tình

25/02/2023

Edit: Kim

Như chúng ta đã biết, để thúc đẩy được tiến triển của cốt truyện, cần phải có chết người, hoặc có một nhân vật nào đó gặp phải biến cố lớn.

Quan Hinh và Lục Tấn đã đi đến bước đường ly hôn, chỉ cần đẩy thêm một cái sẽ lập tức ly hôn, cho nên cần phải có thứ gì đó đến túm chặt bọn họ lại với nhau.

Con gái của cặp vợ chồng yêu thương nhau bị bệnh, cho dù sắp ly hôn, bọn họ cũng sẽ tạm gác chuyện ly hôn sang một bên, nhịn xuống để chăm sóc đứa con đã bị bệnh.

Vốn dĩ còn yêu nhau, ở lúc cùng nhau chăm sóc con, tình cảm lại một lần nữa bùng lên, cuối cùng trở về bên nhau.

Lục phu nhân nói: “Nếu bắt buộc phải mổ mà con bé còn nhỏ quá, con bé có thể chịu đựng được không?”

Đầu trẻ con mềm như vậy, nếu xảy ra vấn đề gì, đứa trẻ có thể sẽ trở về như trước kia.

Bác sĩ: “Có thể điều trị duy trì, chỉ là cần phải chú ý thăm khám, tới kiểm tra thường xuyên là được.”

Trong lòng Lục phu nhân thở dài một hơi.

Trước mắt Nam Chi tối sầm lại, mũi nhỏ nhăn lại, cho nên trong cốt truyện, em Lục còn chưa phát hiện ra trong đầu có khối u thì đã chết rồi.

Cho dù bất tử, nhưng Nam Chi cũng không biết đối mặt với tình huống bây giờ thế nào.

Giống như, đứa trẻ này vừa được sinh ra đã định sẵn có số mệnh không tốt.

Nam Chi muốn khóc cũng không khóc được, tuổi còn nhỏ đã cảm nhận được số mệnh giống như gông cùm xiềng xích, một cái lồng giam không thể thoát ra.

Có một cảm giác mơ hồ trong trái tim.

Lục Tấn phờ phạc nhìn thoáng qua con gái đang tựa cằm vào vai mẹ, nói với bác sĩ: “Trước hết cứ điều trị duy trì đi.”

Bác sĩ gật đầu: “Khối u cũng chia ra thành u lành tính và u ác tính, nếu tiếp tục phát triển thì phải tiến hành phẫu thuật.”

“Quan Quan, Quan Quan của mẹ.” Quan Hinh nhìn Nam Chi rơi nước mắt, ánh mắt tràn ngập đau lòng cùng lo lắng.

Thể hiện ra là một người mẹ tràn ngập tình yêu với đứa con của mình.

Nam Chi không có tâm trạng để ý tới Quan Hinh, cũng không muốn phối hợp với Quan Hinh khóc sướt mướt.

Nam Chi thì thầm với Lục phu nhân: “Bà nội, cháu không sao.”

“Bà nội, bà kiểm tra, sức khỏe.” Nam Chi nói với Lục phu nhân.

Bây giờ Lục phu nhân đang cảm thấy có lỗi với đứa trẻ, cho nên đứa trẻ nói cái gì bà cũng sẽ làm theo, cũng chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe một chút.

Kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là Lục phu nhân đã tới thời kỳ mãn kinh rồi, thể lực sa sút rất nhiều.

Thấy bà nội không sao, Nam Chi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng xem như may mắn, chỉ có mình cô có bệnh.

Rốt cuộc thì trong cốt truyện, em Lục Dữ Quan cũng là số phải chết, tử kiếp cũng không có dễ tránh như vậy.



Ý thức được như vậy, lại từng trải qua vài lần “Tử thần đến”, trong thế giới người cha bất công, cha cô còn suýt chút nữa đã bị tai nạn giao thông mà chết, Nam Chi biết tử kiếp không phải thứ gì tốt đẹp, tóm lại là sẽ đến.

Không bị xe tông chết ngay, Nam Chi cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt được.

Có bệnh, chăm chỉ uống thuốc là có thể khỏe lên.

Lục phu nhân thấy đứa trẻ không khóc không nháo, trong lòng cảm thấy thật khổ sở, đứa trẻ còn nhỏ, có thể còn không biết những điều này có nghĩa là gì.

May mắn là Lục gia cũng đủ giàu, có thể điều trị cho đứa trẻ bằng phương pháp tốt nhất.

Lục phu nhân nhìn đôi vợ chồng trẻ, nhắm mắt lại, tuy rằng biết bọn họ sẽ tạm thời không thể ly hôn được, nhưng bà vẫn nói: “Con bé cứ để tôi chăm sóc, hai người nhanh chóng ly hôn đi.”

Lục Tấn không nhịn được nói: “Mẹ, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn nghĩ đến chuyện ly hôn hay không ly hôn.”

Quan Hinh cũng vừa nức nở vừa nói: “Tôi cũng không thể đi được, con bé đã bị bệnh rồi, cần phải có mẹ bên cạnh.”

Nam Chi mấp máy môi, thật ra không có cũng được.

Trong lòng Lục phu nhân thở dài, biết ngay sẽ thế này mà.

Quan Hinh khóc sướt mướt nói: “Sao con bé có thể bị bệnh được, rõ ràng trước đó vẫn còn rất khỏe mạnh mà.”

Lục phu nhân hít sâu một hơi, không muốn tranh cãi với Quan Hinh trước mặt đứa trẻ.

Tuy rằng khối u không lớn, nhưng cũng không thể chỉ ngày một ngày hai mà mọc ra được.

Rất có khả năng, từ lúc vừa sinh ra đứa trẻ đã gặp vấn đề.

Nghĩ đến thời điểm Quan Hinh mang thai, vừa mới vui vẻ đã lập tức sầu bi, cảm xúc giao động rất lớn, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.

Để có thể thỏa mãn được tâm trạng của Quan Hinh, lúc Quan Hinh mang thai, một tuần có 5 ngày đi làm thì có đến 3 ngày Lục Tấn bị Quan Hinh gọi về nhà.

Lục phu nhân đều nhịn, rốt cuộc thì phụ nữ mang thai cũng rất vất vả, nội tiết tố tiết ra khiến tâm trạng luôn khó chịu.

Nhưng bây giờ, Quan Hinh lại nói lúc trước đứa trẻ rất khỏe mạnh.

Tốt cái gì, còn tự kỷ không muốn nói chuyện, vậy mà còn có thể trầm trồ khen ngợi là khỏe mạnh.

Giờ khắc này, sự căm ghét và ghê tởm đối với Quan Hinh của Lục phu nhân đã lên đến đỉnh điểm.

Quan Hinh có thể không làm gì sai, cô đúng là không làm gì sai, không ngược đãi đứa trẻ, cùng lắm chỉ là thờ ơ với đứa trẻ.

Cũng không thể coi là một người mẹ độc ác được.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến Lục phu nhân căm ghét cô hơn.

Cô không sai, cô luôn vô tội như vậy, người khác mới là người sai.

Cho dù có sai, chỉ cần cô khóc thút thít kể lể, người khác không thể so đo với cô.

Sau khi hạ sốt và lấy thuốc xong, Lục phu nhân đưa Nam Chi về nhà, gọi mấy người bảo mẫu trong nhà tới chăm sóc Nam Chi.



Sau khi bị sốt, toàn thân Nam Chi mềm như bông, mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, sau khi tỉnh lại đã nhìn thấy mẹ đang ngồi ở mép giường.

“Quan Quan tỉnh rồi, có muốn ăn chút gì đó không?” Quan Hinh quan tâm hỏi, giống như thật sự muốn học làm một người mẹ tốt.

Nam Chi sờ bụng nhỏ: “Đói.”

Quan Hinh bưng đồ ăn tới, đút cho đứa trẻ từng miếng nhỏ, Nam Chi ăn từng miếng một, Lục Tấn tới thăm đứa trẻ, nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, hắn dựa vào khung cửa, yên lặng nhìn.

Chờ đứa trẻ ăn xong rồi, hắn mới đi vào, hỏi: “Quan Quan, hôm nay có khỏe không?”

Nam Chi: “Trân Trân.”

Lục Tấn: “Được, Trân Trân.”

Quan Hinh nghe thấy hai chữ “Trân Trân”, theo bản năng nhíu mày, Lục Tấn lập tức nháy mắt ra hiệu với Quan Hinh, Quan Hinh chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.

Chờ lúc ra khỏi phòng, Quan Hinh hỏi: “Sao lại gọi là Trân Trân?”

Lục Tấn nói: “Là mẹ đặt tên thân mật, mặc kệ có tên là gì, con bé cũng đều là con của chúng ta, đứa trẻ đã bị bệnh rồi, cứ gọi theo tên con bé thích đi.”

Khóe miệng Quan Hinh mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì, đây là ngầm đồng ý.

Điều này khiến Lục Tấn vô cùng ngạc nhiên, nếu đổi lại là trước kia, khẳng định Quan Hinh sẽ gây rối.

Bây giờ vì bệnh tình của đứa trẻ mà nhẫn nhịn.

Điều này khiến Lục Tấn cảm thấy, đứa trẻ bị bệnh cũng không phải là việc gì quá xấu, ít nhất cũng có thể giúp Quan Hinh học được tính nhẫn nại.

Nhưng mà, Quan Hinh vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Thậm chí mẹ anh còn không thích cái tên do tôi đặt, có thể thấy mẹ anh rất ghét tôi, Lục Tấn, chờ con khỏe lên, chúng ta lập tức ly hôn đi.”

Lục Tấn:……

Cứ nhất định phải khiến người ta không vui, làm người ta khổ sở!

Lục Tấn chỉ nói: “Làm phiền em chăm sóc con bé, anh còn phải đi làm, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Hắn xoay người đi rồi, Quan Hinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục Tấn, đôi môi run run, vẻ mặt bi thương, khóc không ra nước mắt.

Thay đổi, đã thay đổi rồi, thậm chí hắn còn không muốn dỗ dành cô một chút.

Cô hầu gái vòng qua người Quan Hinh, mang đứa trẻ ra hoa viên tản bộ.

Toàn thân cô tỏa ra sự đen đủi, ai mà muốn tới gần chứ!

Mấy cô hầu gái đều cảm thấy, tiểu thư vốn còn đang rất khỏe mạnh, nhưng thiếu phu nhân vừa tới gây rối, đứa trẻ đã lập tức bị bệnh.

Có phải thiếu phu nhân có số khắc con hay không?!

Người như vậy, có khi tới chăm sóc đứa trẻ còn khiến tình hình của đứa trẻ ngày càng tệ thêm đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook