Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 229: Mẹ Ta Là Kiều Thê (41)
Ngận Thị Kiểu Tình
28/02/2023
Edit: Kim
Lục Tấn bực bội nói: “Không ai muốn đứa trẻ bị bệnh cả, sao mẹ cứ đem chuyện đứa trẻ bị bệnh đổ lên đầu chúng con vậy.”
Lục phu nhân bĩu môi, bà đúng là lấy việc công trả thù riêng đấy thì đã làm sao.
Lục phu nhân còn nói thêm: “Coi như xuống nhân gian rèn luyện đi, không phải con nói Quan Hinh rất tốt với con sao, nhân lúc này thử một chút, dù sao hai người cũng đã muốn ly hôn rồi, thử một lần, xem có thể cứu vớt được cuộc hôn nhân này không?”
“Đã tệ đến vậy rồi, cũng không thể tệ thêm được nữa, để xem lúc con không có ánh hào quang của Lục gia, cô ta là thật sự yêu con người con, hay là yêu nhãn mác trên người con hơn.”
Lục Tấn:……
Còn có thể đem chuyện lấy việc công trả thù riêng nói một cách đường hoàng như vậy, bội phục.
Nam Chi thò đầu lại nói vào điện thoại: “Cha, cố lên, cha phải cố gắng làm việc nuôi sống người nhà, mẹ cũng cố lên.”
Lục Tấn:……
Lục phu nhân: “Con đừng ở đây nói chuyện với mẹ lãng phí thêm thời gian nữa, từ từ cảm nhận cảm giác đi từ trên cao xuống đi, có rất nhiều chuyện con còn đang hoang mang có thể dễ dàng giải quyết, cũng không phải là chuyện xấu.”
Lục phu nhân lại bắt đầu vẽ ra một chiếc bánh, thậm chí còn ca ngợi khổ cực, nói đây là tấm lòng của bà.
Nam Chi lặp lại lời của bà nội nói: “Dễ dàng giải quyết, không phải chuyện xấu.”
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, một cái đầu nhỏ như vậy lại có khối u, bà nói: “Cứ như vậy đi.”
Lục Tấn:????
Nghe âm báo bận trong điện thoại, Lục Tấn ý thức được, hắn đã chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.
Cạn lời nhất chính là, mẹ hắn không có uy hiếp, nói là nếu hắn không ly hôn với Quan Hinh thì sẽ bị đuổi khỏi nhà, mà là để hắn cứu vãn lại cuộc hôn nhân với Quan Hinh.
Cái gì mà không trải qua khổ, sẽ không có quả ngọt?
Hắn biết cái gì là khổ, cũng biết thế nào là quả ngọt.
Ngày nào cũng phải làm việc mười mấy tiếng một ngày, đối mặt với đủ loại khách hàng phiền phức, phải xử lý rất nhiều sự cố phát sinh, mỗi khi có người gọi một tiếng cửa hàng trưởng, Lục Tấn liền biết lại xảy ra chuyện, tim hắn sẽ đập nhanh hơn hai nhịp, không khác gì bị bệnh tim.
Mấu chốt là, Quan Hinh không thể sống trong biệt thự, không biết là sẽ lại gây sự như thế nào.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm nhà ở, Lục Tấn liên hệ với người môi giới nhà đất, nhưng những người môi giới trong vòng quen biết của hắn, đều giới thiệu những căn biệt thự cao cấp.
Lục Tấn vừa hỏi, người ta sẽ hỏi lại, hắn muốn thuê biệt thự rộng bao nhiêu, có yêu cầu gì…
Lục Tấn nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, quyết định sẽ không đi thuê một căn biệt thự, tuy rằng hắn có không ít tiền, nhưng chỉ có hai người bọn hắn ở, quá lãng phí.
Vì thế, Lục Tấn đi xuống đường phố chật chội, tìm một người môi giới nhỏ tìm nhà ở.
Tuy rằng không thể sống trong biệt thự, nhưng cũng không thể sống trong một căn nhà quá nhỏ được, còn phải gần cửa hàng một chút, hắn đã không còn phương tiện đi lại nữa, rất bất tiện.
Lục Tấn nhìn hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác, cuối cùng chọn được một căn, sau đó gọi Quan Hinh đến.
Quan Hinh ngồi taxi đến, nhìn cái chung cư này có thật nhiều người, cô không nhịn được mà co rúm người lại, ở khu vực sân chơi chung, có rất nhiều trẻ con đang đuổi bắt, chơi đùa.
Chỗ này thật không yên tĩnh chút nào, cho dù căn nhà cũng không nhỏ, được trang hoàng khá đẹp, nhưng Quan Hinh vẫn không thích lắm.
Đương nhiên, so với căn biệt thự trước đây, căn nhà này có thể xem là cặn bã.
Hơn nữa căn nhà này còn không có lấy một người hầu nào.
Quan Hinh đi dạo quanh căn nhà một vòng, vẻ mặt đờ đẫn, vừa nhìn đã thấy không được vui cho lắm.
Trong lòng Lục Tấn cũng trầm xuống, nhưng vẫn nói: “Những phòng nên có cũng đều có.”
Quan Hinh không nhịn được hỏi: “Mẹ anh có ý gì vậy, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi anh ra khỏi Lục gia?”
Lục Tấn trầm mặc một hồi nói: “Là muốn để anh rèn luyện, không phải đuổi anh ra khỏi Lục gia.”
“Cũng không cần phải làm đến mức này đi.” Không chỉ khiến Lục Tấn mất việc, mà bây giờ ngay cả một căn nhà cũng không cho, vô cùng bình tĩnh lạnh lùng.
Lục phu nhân nói có thể khiến người nhà cô phải mất việc, bây giờ Quan Hinh đã hoàn toàn tin rồi, ngay cả con trai mình còn có thể đối xử như vậy, càng đừng nói là người ngoài.
Đặc biệt là, Lục phu nhân còn rất ghét cô.
Lục phu nhân quả thực giống với Diệt Tuyệt sư thái*, đầu óc chỉ có lợi ích, hoàn toàn xem nhẹ người khác.
(*Diệt Tuyệt sư thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.)
Quan Hinh nói với Lục Tấn: “Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, ở chung một nhà không tiện, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Bàn tay đang đút trong túi của Lục Tấn hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra đưa cho Quan Hinh: “Đây là chìa khóa nhà, cầm đi.”
Quan Hinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại rơi vào trầm mặc, cái bầu không khí hít thở không thông này khiến hai người rất bối rối.
Từ khi nào mà bọn họ lại trở nên như vậy, còn không biết nói gì với nhau.
Lục Tấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của mẹ là, em cũng nên đi tìm một công việc, hòa nhập vào xã hội đi, em có muốn tới cửa hàng của anh làm việc không?”
Cho dù Lục Tấn rất không thích công việc này, cảm thấy rất lãng phí sức lực, rõ ràng hắn có thể tạo ra nhiều giá trị hơn nữa, lại phải hao phí sức lực vào công việc này.
Nhưng công việc này Lục Tấn vẫn phải làm, rốt cuộc không có việc làm còn khổ sở hơn.
Có công việc, có thể chuyên tâm vào công việc, có thể tạm gác lại một số chuyện phiền não.
Chuyện với Quan Hinh, Lục Tấn cũng không biết nên xử lý thế nào, để Quan Hinh đi, Lục Tấn lại không cam lòng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Quan Hinh, hắn thật sự không biết nên làm gì.
Mà Quan Hinh lại ôm rất nhiều uất ức trong lòng, là giả vờ hờ hững, nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của chồng, lại vô cùng khó chịu.
Không thể dỗ dành cô một chút sao.
Tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy?
Chính là không yêu!
Quan Hinh xách túi đi rồi, để lại một mình Lục Tấn trong căn phòng trống.
Quan Hinh về nhà mẹ đẻ, mẹ Quan vừa nhìn thấy con gái lại quay về đã cảm thấy đau đầu, cứ ba ngày lại quay đầu về nhà hai lần thế này, rốt cuộc hôn nhân của bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mẹ Quan hỏi: “Sao đã quay về rồi, bệnh tình của cháu ngoại đã tốt hơn chút nào chưa?”
Quan Hinh tức giận mà nói: “Chưa gặp được con bé, con bé đã bị bà nội nó giấu đi rồi, thậm chí còn chuyển nhà, bây giờ Lục Tấn còn không có nhà để ở.”
Chị dâu lập tức hỏi: “Cái gì, Lục Tấn bị đuổi khỏi Lục gia rồi sao?”
Hào môn còn có thể diễn ra vở kịch này sao, để ép hai người không xứng đôi vừa lứa, còn đuổi người ta ra khỏi hào môn.
“Không biết, dù sao thì mẹ Lục Tấn cũng rất lạnh lùng vô tình, bây giờ Lục Tấn còn phải ở nhà thuê.”
Một vị tổng tài, người thừa kế của Lục gia vậy mà lại phải ở nhà thuê!
Điều này khiến cho một người không có gì là không làm được như Lục Tấn, cao lớn vững trãi, một người đàn ông khiến cô phải ngước nhìn, sao lại có thể biến thành thế này?
Không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, Lục Tấn còn là bị mẹ mình chèn ép, điều này khiến Quan Hinh rất khó chịu.
Trước đây khi bọn họ yêu nhau, luôn có một vài con hồ ly tinh quyến rũ mò tới, Lục Tấn đều lạnh lùng tàn nhẫn đuổi người cút đi…
Nhưng ở trước mặt Lục phu nhân, Lục Tấn vậy mà lại trở thành bộ dạng này, căn bản không thể cứng rắn đối đầu được.
Mẹ Quan vỗ lưng con gái, “Thuê nhà thì có làm sao, dù sao sau này cũng sẽ trở về.” Thuê nhà là tốt nhất.
Một căn nhà đắt như vậy, chẳng lẽ còn muốn mua sao?
Lục Tấn bực bội nói: “Không ai muốn đứa trẻ bị bệnh cả, sao mẹ cứ đem chuyện đứa trẻ bị bệnh đổ lên đầu chúng con vậy.”
Lục phu nhân bĩu môi, bà đúng là lấy việc công trả thù riêng đấy thì đã làm sao.
Lục phu nhân còn nói thêm: “Coi như xuống nhân gian rèn luyện đi, không phải con nói Quan Hinh rất tốt với con sao, nhân lúc này thử một chút, dù sao hai người cũng đã muốn ly hôn rồi, thử một lần, xem có thể cứu vớt được cuộc hôn nhân này không?”
“Đã tệ đến vậy rồi, cũng không thể tệ thêm được nữa, để xem lúc con không có ánh hào quang của Lục gia, cô ta là thật sự yêu con người con, hay là yêu nhãn mác trên người con hơn.”
Lục Tấn:……
Còn có thể đem chuyện lấy việc công trả thù riêng nói một cách đường hoàng như vậy, bội phục.
Nam Chi thò đầu lại nói vào điện thoại: “Cha, cố lên, cha phải cố gắng làm việc nuôi sống người nhà, mẹ cũng cố lên.”
Lục Tấn:……
Lục phu nhân: “Con đừng ở đây nói chuyện với mẹ lãng phí thêm thời gian nữa, từ từ cảm nhận cảm giác đi từ trên cao xuống đi, có rất nhiều chuyện con còn đang hoang mang có thể dễ dàng giải quyết, cũng không phải là chuyện xấu.”
Lục phu nhân lại bắt đầu vẽ ra một chiếc bánh, thậm chí còn ca ngợi khổ cực, nói đây là tấm lòng của bà.
Nam Chi lặp lại lời của bà nội nói: “Dễ dàng giải quyết, không phải chuyện xấu.”
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, một cái đầu nhỏ như vậy lại có khối u, bà nói: “Cứ như vậy đi.”
Lục Tấn:????
Nghe âm báo bận trong điện thoại, Lục Tấn ý thức được, hắn đã chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.
Cạn lời nhất chính là, mẹ hắn không có uy hiếp, nói là nếu hắn không ly hôn với Quan Hinh thì sẽ bị đuổi khỏi nhà, mà là để hắn cứu vãn lại cuộc hôn nhân với Quan Hinh.
Cái gì mà không trải qua khổ, sẽ không có quả ngọt?
Hắn biết cái gì là khổ, cũng biết thế nào là quả ngọt.
Ngày nào cũng phải làm việc mười mấy tiếng một ngày, đối mặt với đủ loại khách hàng phiền phức, phải xử lý rất nhiều sự cố phát sinh, mỗi khi có người gọi một tiếng cửa hàng trưởng, Lục Tấn liền biết lại xảy ra chuyện, tim hắn sẽ đập nhanh hơn hai nhịp, không khác gì bị bệnh tim.
Mấu chốt là, Quan Hinh không thể sống trong biệt thự, không biết là sẽ lại gây sự như thế nào.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm nhà ở, Lục Tấn liên hệ với người môi giới nhà đất, nhưng những người môi giới trong vòng quen biết của hắn, đều giới thiệu những căn biệt thự cao cấp.
Lục Tấn vừa hỏi, người ta sẽ hỏi lại, hắn muốn thuê biệt thự rộng bao nhiêu, có yêu cầu gì…
Lục Tấn nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, quyết định sẽ không đi thuê một căn biệt thự, tuy rằng hắn có không ít tiền, nhưng chỉ có hai người bọn hắn ở, quá lãng phí.
Vì thế, Lục Tấn đi xuống đường phố chật chội, tìm một người môi giới nhỏ tìm nhà ở.
Tuy rằng không thể sống trong biệt thự, nhưng cũng không thể sống trong một căn nhà quá nhỏ được, còn phải gần cửa hàng một chút, hắn đã không còn phương tiện đi lại nữa, rất bất tiện.
Lục Tấn nhìn hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác, cuối cùng chọn được một căn, sau đó gọi Quan Hinh đến.
Quan Hinh ngồi taxi đến, nhìn cái chung cư này có thật nhiều người, cô không nhịn được mà co rúm người lại, ở khu vực sân chơi chung, có rất nhiều trẻ con đang đuổi bắt, chơi đùa.
Chỗ này thật không yên tĩnh chút nào, cho dù căn nhà cũng không nhỏ, được trang hoàng khá đẹp, nhưng Quan Hinh vẫn không thích lắm.
Đương nhiên, so với căn biệt thự trước đây, căn nhà này có thể xem là cặn bã.
Hơn nữa căn nhà này còn không có lấy một người hầu nào.
Quan Hinh đi dạo quanh căn nhà một vòng, vẻ mặt đờ đẫn, vừa nhìn đã thấy không được vui cho lắm.
Trong lòng Lục Tấn cũng trầm xuống, nhưng vẫn nói: “Những phòng nên có cũng đều có.”
Quan Hinh không nhịn được hỏi: “Mẹ anh có ý gì vậy, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi anh ra khỏi Lục gia?”
Lục Tấn trầm mặc một hồi nói: “Là muốn để anh rèn luyện, không phải đuổi anh ra khỏi Lục gia.”
“Cũng không cần phải làm đến mức này đi.” Không chỉ khiến Lục Tấn mất việc, mà bây giờ ngay cả một căn nhà cũng không cho, vô cùng bình tĩnh lạnh lùng.
Lục phu nhân nói có thể khiến người nhà cô phải mất việc, bây giờ Quan Hinh đã hoàn toàn tin rồi, ngay cả con trai mình còn có thể đối xử như vậy, càng đừng nói là người ngoài.
Đặc biệt là, Lục phu nhân còn rất ghét cô.
Lục phu nhân quả thực giống với Diệt Tuyệt sư thái*, đầu óc chỉ có lợi ích, hoàn toàn xem nhẹ người khác.
(*Diệt Tuyệt sư thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.)
Quan Hinh nói với Lục Tấn: “Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, ở chung một nhà không tiện, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Bàn tay đang đút trong túi của Lục Tấn hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra đưa cho Quan Hinh: “Đây là chìa khóa nhà, cầm đi.”
Quan Hinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại rơi vào trầm mặc, cái bầu không khí hít thở không thông này khiến hai người rất bối rối.
Từ khi nào mà bọn họ lại trở nên như vậy, còn không biết nói gì với nhau.
Lục Tấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của mẹ là, em cũng nên đi tìm một công việc, hòa nhập vào xã hội đi, em có muốn tới cửa hàng của anh làm việc không?”
Cho dù Lục Tấn rất không thích công việc này, cảm thấy rất lãng phí sức lực, rõ ràng hắn có thể tạo ra nhiều giá trị hơn nữa, lại phải hao phí sức lực vào công việc này.
Nhưng công việc này Lục Tấn vẫn phải làm, rốt cuộc không có việc làm còn khổ sở hơn.
Có công việc, có thể chuyên tâm vào công việc, có thể tạm gác lại một số chuyện phiền não.
Chuyện với Quan Hinh, Lục Tấn cũng không biết nên xử lý thế nào, để Quan Hinh đi, Lục Tấn lại không cam lòng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Quan Hinh, hắn thật sự không biết nên làm gì.
Mà Quan Hinh lại ôm rất nhiều uất ức trong lòng, là giả vờ hờ hững, nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của chồng, lại vô cùng khó chịu.
Không thể dỗ dành cô một chút sao.
Tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy?
Chính là không yêu!
Quan Hinh xách túi đi rồi, để lại một mình Lục Tấn trong căn phòng trống.
Quan Hinh về nhà mẹ đẻ, mẹ Quan vừa nhìn thấy con gái lại quay về đã cảm thấy đau đầu, cứ ba ngày lại quay đầu về nhà hai lần thế này, rốt cuộc hôn nhân của bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mẹ Quan hỏi: “Sao đã quay về rồi, bệnh tình của cháu ngoại đã tốt hơn chút nào chưa?”
Quan Hinh tức giận mà nói: “Chưa gặp được con bé, con bé đã bị bà nội nó giấu đi rồi, thậm chí còn chuyển nhà, bây giờ Lục Tấn còn không có nhà để ở.”
Chị dâu lập tức hỏi: “Cái gì, Lục Tấn bị đuổi khỏi Lục gia rồi sao?”
Hào môn còn có thể diễn ra vở kịch này sao, để ép hai người không xứng đôi vừa lứa, còn đuổi người ta ra khỏi hào môn.
“Không biết, dù sao thì mẹ Lục Tấn cũng rất lạnh lùng vô tình, bây giờ Lục Tấn còn phải ở nhà thuê.”
Một vị tổng tài, người thừa kế của Lục gia vậy mà lại phải ở nhà thuê!
Điều này khiến cho một người không có gì là không làm được như Lục Tấn, cao lớn vững trãi, một người đàn ông khiến cô phải ngước nhìn, sao lại có thể biến thành thế này?
Không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, Lục Tấn còn là bị mẹ mình chèn ép, điều này khiến Quan Hinh rất khó chịu.
Trước đây khi bọn họ yêu nhau, luôn có một vài con hồ ly tinh quyến rũ mò tới, Lục Tấn đều lạnh lùng tàn nhẫn đuổi người cút đi…
Nhưng ở trước mặt Lục phu nhân, Lục Tấn vậy mà lại trở thành bộ dạng này, căn bản không thể cứng rắn đối đầu được.
Mẹ Quan vỗ lưng con gái, “Thuê nhà thì có làm sao, dù sao sau này cũng sẽ trở về.” Thuê nhà là tốt nhất.
Một căn nhà đắt như vậy, chẳng lẽ còn muốn mua sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.