Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 192: Mẹ Ta Là Kiều Thê (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
20/12/2022
Edit: Kim
Nửa ngày cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, đôi mắt Nam Chi dường như không còn ánh sáng, dùng ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc nhìn cha.
Cha thân yêu, con có thể dỗ được sao?
“Ai……” Lục Tấn xoa đầu con gái, “Phải học cách nói chuyện đi.”
Nam Chi không hề để ý tới Lục Tấn, Lục Tấn nói: “Tối nay cha sẽ ở cùng con, có muốn nghe kể chuyện không, cha kể chuyện cho con nghe, kể về chuyện tình của cha và mẹ.”
Nam Chi không thể cự tuyệt, sau khi hệ thống ca ca đã kể qua, lại một lần nữa bị bắt nghe câu chuyện tình yêu này.
Nhưng mà, góc nhìn của hệ thống khách quan hơn, lấy góc nhìn của thượng đế mà kể, còn khi Lục Tấn kể câu chuyện này, lại tràn đầy cảm xúc, kể đến chỗ động tình, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Cha cũng không dễ dàng gì mới đến được với mẹ con.” Lục Tấn cảm thán.
Nam Chi, Nam Chi đã ngủ rồi!
Lục Tấn đắp chăn cho con gái, ngủ cùng con gái trên chiếc giường nhỏ, mà Quan Hinh ở phòng ngủ bên cạnh vẫn luôn chờ đợi, chờ, lại chờ, tức giận đến mức kéo chăn lên trùm kín đầu, giận dỗi rồi.
Ngày hôm sau, nhìn thấy Nam Chi đi ra cùng Lục Tấn, lại chép miệng hai cái, hơi âm dương quái khí nói: “Ha, ngủ cùng tình nhân bé nhỏ sao?”
Nam Chi:……
Ai, lại bắt đầu tính cạnh tranh rồi!
Nam Chi không nhịn được mà giơ tay lên khoa chân múa tay, hai cánh tay tạo thành dấu nhân, không liên quan đến con, không liên quan đến con!
Đột nhiên Nam Chi lại cảm thấy, khoa chân múa tay cũng là một cách hay, cô vui vẻ hưng phấn nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta muốn học ngôn ngữ ký hiệu.”
Hệ thống: “Ngươi có học thì những người khác chưa chắc đã hiểu, ngươi đã đến tuổi này rồi còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, bọn họ cũng không đưa ngươi tới bệnh viện, bây giờ ngươi có khoa chân múa tay, bọn họ cũng không hiểu.”
Nam Chi không nhụt chí: “Sau này có gặp phải người câm, hắn có dùng ngôn ngữ ký hiệu, ta cũng có thể hiểu được nha!”
Vì thế, đứa trẻ vốn đã hơi tự kỷ, nay lại càng tự kỷ hơn, tự mình khoa chân múa tay, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn mặc kệ câu chuyện yêu hận tình thù của cha mẹ, phớt lờ.
“Quan Quan, mau ăn cơm đi, không nghịch ngón tay nữa.” Quan Hinh nhìn thấy con gái nghịch ngón tay, lên tiếng nói.
Nhưng Nam Chi lại giống như không nghe thấy, cúi đầu, đôi tay vụng về khoa chân múa tay.
Quan Hinh giống như ếch nhảy trên miệng giếng, không thể không cao giọng, “Lục Dữ Quan……”
Lục Tấn không nhịn được mà lấy tay đẩy đẩy con gái, Nam Chi quay đầu, mê mang nhìn cha…
“A……” Quan Hinh nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai cha con, sắc mặt lại càng thêm khó coi, giống như là càng thêm tức giận.
Nam Chi nhìn đồ ăn trước mặt, cầm lấy cái muỗng, vụng về từng chút một đút vào trong miệng, hoàn toàn không để ý tới bầu không khí vi diệu giữa cha mẹ.
Trong đầu Nam Chi chỉ ngập tràn các loại ký hiệu.
Ăn xong cơm sáng, Lục Tấn chuẩn bị đi làm, bình thường Quan Hinh đều sẽ tiễn chồng ra cửa, thay hắn thắt lại cà vạt, lại hôn một cái tiễn người ra cửa, quả thực là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Nhưng bây giờ, Quan Hinh không muốn làm, Lục Tấn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi rồi, nhưng mà vẻ mặt lại có chút buồn bã, nhìn thế nào cũng thấy là đã bị ảnh hưởng tâm trạng theo.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Lục Tấn đều sẽ không vui.
Ở lúc Lục Tấn rời đi, cửa vừa đóng lại, thân hình đang cố tỏ ra cứng rắn của Quan Hinh lập tức uể oải, cuộn tròn trên sô pha.
Cô nhìn con gái đang cúi đầu chơi ngón tay, nhất thời cảm thấy bản thân bị cả thế giới vứt bỏ, cô đi tới ôm lấy con gái, bắt đầu yếu ớt khóc, “Quan Quan à, cha con không thèm để ý đến chúng ta nữa, không thèm để ý đến chúng ta nữa.”
Nam Chi:???
Đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chi muốn hỏi, nhưng có một cỗ lực ngăn cản cô nói, thật khó mở miệng, không nói nữa!
Nam Chi bị ôm vào lòng nghiêng đầu, vẻ mặt vừa mê mang vừa bình tĩnh, mặc kệ cho người khác ôm mình.
Thấy con gái không có phản ứng gì, thậm chí còn lười không thèm nói chuyện, Quan Hinh vô cùng khó chịu, cũng không có cách nào san sẻ cảm xúc với con gái, càng thêm đau lòng.
Nam Chi chỉ biết đưa tay vỗ nhẹ vào lưng mẹ, nhưng Quan Hinh đã cảm thấy muốn hỏng mất, ném Nam Chi xuống, nhu nhu nhược nhược lau mắt nước mắt đi lên lầu, vào trong phòng khóc thút thít…
Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, chị Lục, không đúng, Lục Dữ Quan còn nhỏ hơn cô, hẳn là nên gọi là em.
Em ấy sẽ xử lý như thế nào?
Nam Chi đi tìm một cô hầu gái, lôi kéo góc áo của cô hầu gái, lại chỉ chỉ vào điện thoại.
Vẻ mặt của cô hầu gái vẫn bình tĩnh như cũ, thành thục đi gọi điện thoại, ngay cả số điện thoại cũng đã thuộc lòng.
Người hầu gái biết rất rõ tình huống trong nhà, mỗi lần nhìn thấy bà chủ như vậy, cô hầu gái đều cảm thấy thật đúng là quá rảnh rỗi, quá bày trò, quá mềm yếu!
Nam Chi chớp mắt, đứng bên cạnh nhìn hầu gái gọi điện thoại, hầu gái nói qua điện thoại hai câu liền cúp máy, quay đầu nói với Nam Chi: “Bạn của bà chủ sẽ tới ngay thôi.”
Nam Chi nở nụ cười với cô hầu gái, cô hầu gái suy nghĩ một chút, dạy Nam Chi: “Gọi là chị, chị.”
Nam Chi gian nan mở miệng: “Chị, chị…”
“Đúng rồi, là chị.” Cô hầu gái dạy một lần, lại đi làm việc.
Nam Chi đứng ở cửa chờ, vừa học ngôn ngữ ký hiệu, vừa chờ người tới.
Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, có tiếng động cơ vang lên, một chiếc xe màu đỏ dừng lại ở cửa biệt thự, một người phụ nữ bước xuống xe.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy nhung màu đen, trên váy có in hoa văn đặc biệt, dưới ánh nắng có chút óng ánh, khiến cô trông vừa thanh nhã vừa xinh đẹp.
“Quan Quan mau đứng lên đi, không được ngồi dưới đất.” Liễu Phân khom lưng nắm tay Nam Chi, đi vào trong biệt thự, “Cha mẹ cháu lại cãi nhau sao?”
Nam Chi gật đầu, Liễu Phân thở dài một tiếng, mang theo Nam Chi đi tới gõ cửa phòng ngủ.
Quan Hinh mở cửa, mắt mũi đều đã đỏ hoe, trông thật là mảnh mai, chỉ sợ nếu cô tiếp tục khóc tiếp thân thể sẽ không chịu được nữa.
“Chị Phân.” Quan Hinh khàn khàn mà hô lên, “Sao bọn họ lại gọi cho chị?”
Liễu Phân đi vào phòng ngồi xuống, “Lục tổng cũng sợ em ở nhà cô đơn, cho nên mới nhờ hầu gái gọi cho chị.”
“Lần này lại làm sao vậy?” Liễu Phân hỏi.
Quan Hinh chỉ nói: “Em cảm thấy anh ấy đã thay đổi, hoàn toàn khác với lúc chưa kết hôn, không thèm để ý đến em nữa, tình yêu đã phai nhạt rồi.”
Nụ cười của Liễu Phân đông cứng lại, “Tự kiếm việc để làm đi, có Lục gia chống lưng, em muốn làm cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.”
“Em có thể lợi dụng địa vị xã hội có được sau cuộc hôn nhân này mà kiếm chút việc gì đó để làm.” Cuộc hôn nhân cao tầng không riêng gì có được một người bạn đời ưu tú, mà nhờ vào đó lại càng có được nhiều tài nguyên, có thể mở rộng tầm mắt, móc nối các mối quan hệ!
Kết hôn đã nhiều năm, vậy mà Quan Hinh còn chưa thể thay đổi được nhận thức cùng quan điểm của mình.
Cô lại đi suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, thật là lãng phí….
Liễu Phân nhìn thấy Quan Hinh lãng phí tài nguyên của mình, cảm thấy thật đau lòng.
Nhưng Quan Hinh không muốn nghe, “Chị cũng biết em không thèm để ý tới mấy thứ đó mà, nếu em để ý, cũng đã không đồng ý ký vào bản hiệp nghị kia trước khi kết hôn rồi, nếu em nói tới những việc này, sẽ khiến em trở thành một con người tham tiền mất.”
Nửa ngày cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, đôi mắt Nam Chi dường như không còn ánh sáng, dùng ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc nhìn cha.
Cha thân yêu, con có thể dỗ được sao?
“Ai……” Lục Tấn xoa đầu con gái, “Phải học cách nói chuyện đi.”
Nam Chi không hề để ý tới Lục Tấn, Lục Tấn nói: “Tối nay cha sẽ ở cùng con, có muốn nghe kể chuyện không, cha kể chuyện cho con nghe, kể về chuyện tình của cha và mẹ.”
Nam Chi không thể cự tuyệt, sau khi hệ thống ca ca đã kể qua, lại một lần nữa bị bắt nghe câu chuyện tình yêu này.
Nhưng mà, góc nhìn của hệ thống khách quan hơn, lấy góc nhìn của thượng đế mà kể, còn khi Lục Tấn kể câu chuyện này, lại tràn đầy cảm xúc, kể đến chỗ động tình, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Cha cũng không dễ dàng gì mới đến được với mẹ con.” Lục Tấn cảm thán.
Nam Chi, Nam Chi đã ngủ rồi!
Lục Tấn đắp chăn cho con gái, ngủ cùng con gái trên chiếc giường nhỏ, mà Quan Hinh ở phòng ngủ bên cạnh vẫn luôn chờ đợi, chờ, lại chờ, tức giận đến mức kéo chăn lên trùm kín đầu, giận dỗi rồi.
Ngày hôm sau, nhìn thấy Nam Chi đi ra cùng Lục Tấn, lại chép miệng hai cái, hơi âm dương quái khí nói: “Ha, ngủ cùng tình nhân bé nhỏ sao?”
Nam Chi:……
Ai, lại bắt đầu tính cạnh tranh rồi!
Nam Chi không nhịn được mà giơ tay lên khoa chân múa tay, hai cánh tay tạo thành dấu nhân, không liên quan đến con, không liên quan đến con!
Đột nhiên Nam Chi lại cảm thấy, khoa chân múa tay cũng là một cách hay, cô vui vẻ hưng phấn nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta muốn học ngôn ngữ ký hiệu.”
Hệ thống: “Ngươi có học thì những người khác chưa chắc đã hiểu, ngươi đã đến tuổi này rồi còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, bọn họ cũng không đưa ngươi tới bệnh viện, bây giờ ngươi có khoa chân múa tay, bọn họ cũng không hiểu.”
Nam Chi không nhụt chí: “Sau này có gặp phải người câm, hắn có dùng ngôn ngữ ký hiệu, ta cũng có thể hiểu được nha!”
Vì thế, đứa trẻ vốn đã hơi tự kỷ, nay lại càng tự kỷ hơn, tự mình khoa chân múa tay, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn mặc kệ câu chuyện yêu hận tình thù của cha mẹ, phớt lờ.
“Quan Quan, mau ăn cơm đi, không nghịch ngón tay nữa.” Quan Hinh nhìn thấy con gái nghịch ngón tay, lên tiếng nói.
Nhưng Nam Chi lại giống như không nghe thấy, cúi đầu, đôi tay vụng về khoa chân múa tay.
Quan Hinh giống như ếch nhảy trên miệng giếng, không thể không cao giọng, “Lục Dữ Quan……”
Lục Tấn không nhịn được mà lấy tay đẩy đẩy con gái, Nam Chi quay đầu, mê mang nhìn cha…
“A……” Quan Hinh nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai cha con, sắc mặt lại càng thêm khó coi, giống như là càng thêm tức giận.
Nam Chi nhìn đồ ăn trước mặt, cầm lấy cái muỗng, vụng về từng chút một đút vào trong miệng, hoàn toàn không để ý tới bầu không khí vi diệu giữa cha mẹ.
Trong đầu Nam Chi chỉ ngập tràn các loại ký hiệu.
Ăn xong cơm sáng, Lục Tấn chuẩn bị đi làm, bình thường Quan Hinh đều sẽ tiễn chồng ra cửa, thay hắn thắt lại cà vạt, lại hôn một cái tiễn người ra cửa, quả thực là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Nhưng bây giờ, Quan Hinh không muốn làm, Lục Tấn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi rồi, nhưng mà vẻ mặt lại có chút buồn bã, nhìn thế nào cũng thấy là đã bị ảnh hưởng tâm trạng theo.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Lục Tấn đều sẽ không vui.
Ở lúc Lục Tấn rời đi, cửa vừa đóng lại, thân hình đang cố tỏ ra cứng rắn của Quan Hinh lập tức uể oải, cuộn tròn trên sô pha.
Cô nhìn con gái đang cúi đầu chơi ngón tay, nhất thời cảm thấy bản thân bị cả thế giới vứt bỏ, cô đi tới ôm lấy con gái, bắt đầu yếu ớt khóc, “Quan Quan à, cha con không thèm để ý đến chúng ta nữa, không thèm để ý đến chúng ta nữa.”
Nam Chi:???
Đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chi muốn hỏi, nhưng có một cỗ lực ngăn cản cô nói, thật khó mở miệng, không nói nữa!
Nam Chi bị ôm vào lòng nghiêng đầu, vẻ mặt vừa mê mang vừa bình tĩnh, mặc kệ cho người khác ôm mình.
Thấy con gái không có phản ứng gì, thậm chí còn lười không thèm nói chuyện, Quan Hinh vô cùng khó chịu, cũng không có cách nào san sẻ cảm xúc với con gái, càng thêm đau lòng.
Nam Chi chỉ biết đưa tay vỗ nhẹ vào lưng mẹ, nhưng Quan Hinh đã cảm thấy muốn hỏng mất, ném Nam Chi xuống, nhu nhu nhược nhược lau mắt nước mắt đi lên lầu, vào trong phòng khóc thút thít…
Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, chị Lục, không đúng, Lục Dữ Quan còn nhỏ hơn cô, hẳn là nên gọi là em.
Em ấy sẽ xử lý như thế nào?
Nam Chi đi tìm một cô hầu gái, lôi kéo góc áo của cô hầu gái, lại chỉ chỉ vào điện thoại.
Vẻ mặt của cô hầu gái vẫn bình tĩnh như cũ, thành thục đi gọi điện thoại, ngay cả số điện thoại cũng đã thuộc lòng.
Người hầu gái biết rất rõ tình huống trong nhà, mỗi lần nhìn thấy bà chủ như vậy, cô hầu gái đều cảm thấy thật đúng là quá rảnh rỗi, quá bày trò, quá mềm yếu!
Nam Chi chớp mắt, đứng bên cạnh nhìn hầu gái gọi điện thoại, hầu gái nói qua điện thoại hai câu liền cúp máy, quay đầu nói với Nam Chi: “Bạn của bà chủ sẽ tới ngay thôi.”
Nam Chi nở nụ cười với cô hầu gái, cô hầu gái suy nghĩ một chút, dạy Nam Chi: “Gọi là chị, chị.”
Nam Chi gian nan mở miệng: “Chị, chị…”
“Đúng rồi, là chị.” Cô hầu gái dạy một lần, lại đi làm việc.
Nam Chi đứng ở cửa chờ, vừa học ngôn ngữ ký hiệu, vừa chờ người tới.
Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, có tiếng động cơ vang lên, một chiếc xe màu đỏ dừng lại ở cửa biệt thự, một người phụ nữ bước xuống xe.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy nhung màu đen, trên váy có in hoa văn đặc biệt, dưới ánh nắng có chút óng ánh, khiến cô trông vừa thanh nhã vừa xinh đẹp.
“Quan Quan mau đứng lên đi, không được ngồi dưới đất.” Liễu Phân khom lưng nắm tay Nam Chi, đi vào trong biệt thự, “Cha mẹ cháu lại cãi nhau sao?”
Nam Chi gật đầu, Liễu Phân thở dài một tiếng, mang theo Nam Chi đi tới gõ cửa phòng ngủ.
Quan Hinh mở cửa, mắt mũi đều đã đỏ hoe, trông thật là mảnh mai, chỉ sợ nếu cô tiếp tục khóc tiếp thân thể sẽ không chịu được nữa.
“Chị Phân.” Quan Hinh khàn khàn mà hô lên, “Sao bọn họ lại gọi cho chị?”
Liễu Phân đi vào phòng ngồi xuống, “Lục tổng cũng sợ em ở nhà cô đơn, cho nên mới nhờ hầu gái gọi cho chị.”
“Lần này lại làm sao vậy?” Liễu Phân hỏi.
Quan Hinh chỉ nói: “Em cảm thấy anh ấy đã thay đổi, hoàn toàn khác với lúc chưa kết hôn, không thèm để ý đến em nữa, tình yêu đã phai nhạt rồi.”
Nụ cười của Liễu Phân đông cứng lại, “Tự kiếm việc để làm đi, có Lục gia chống lưng, em muốn làm cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.”
“Em có thể lợi dụng địa vị xã hội có được sau cuộc hôn nhân này mà kiếm chút việc gì đó để làm.” Cuộc hôn nhân cao tầng không riêng gì có được một người bạn đời ưu tú, mà nhờ vào đó lại càng có được nhiều tài nguyên, có thể mở rộng tầm mắt, móc nối các mối quan hệ!
Kết hôn đã nhiều năm, vậy mà Quan Hinh còn chưa thể thay đổi được nhận thức cùng quan điểm của mình.
Cô lại đi suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, thật là lãng phí….
Liễu Phân nhìn thấy Quan Hinh lãng phí tài nguyên của mình, cảm thấy thật đau lòng.
Nhưng Quan Hinh không muốn nghe, “Chị cũng biết em không thèm để ý tới mấy thứ đó mà, nếu em để ý, cũng đã không đồng ý ký vào bản hiệp nghị kia trước khi kết hôn rồi, nếu em nói tới những việc này, sẽ khiến em trở thành một con người tham tiền mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.