Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 244: Mẹ Ta Là Kiều Thê (56)

Ngận Thị Kiểu Tình

17/03/2023

Edit: Kim

“Em không thể sống thiếu anh được, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, em hối hận rồi.”

Quan Hinh không màng đến vết thương trên người mình, trực tiếp nhào vào lòng Lục Tấn, đôi tay gắt gao nắm lấy áo Lục Tấn, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không có cảm giác an toàn.

Băng gạc trên tay cô đã bị máu tươi thấm ướt, bác sĩ và y tá yêu cầu cô bình tĩnh, không được khóc, không được gây rối, không được dùng lực, nếu không miệng vết thương sẽ bung ra.

Nhưng Quan Hinh lại giống như không nghe thấy, vùi vào lòng Lục Tấn, nắm chặt lấy Lục Tấn, sợ Lục Tấn chạy mất.

Bác sĩ không còn cách nào khác đành phải nói với Lục Tấn: “Anh an ủi cô ta một chút đi, nói với cô ta một câu.”

Chân trước vừa mới xử lý khâu miệng vết thương xong, sau lưng cô lại lăn lộn làm miệng vết thương bung ra, đây là cái chuyện gì chứ!

Các bác sĩ ghét nhất là loại bệnh nhân không chịu hợp tác này.

Lục Tấn kéo người trong ngực mình ra, nhưng Quan Hinh lại sợ hãi lao lại vào ngực Lục Tấn, nhìn thì là một người lớn, nhưng trên thực tế lại giống một đứa trẻ.

Lục Tấn chỉ có thể an ủi nói: “Không sao, anh sẽ ở lại đây, sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh em, để bác sĩ kiểm tra vết thương trước, được không?”

Quan Hinh nhìn Lục Tấn bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu hoài nghi, “Anh thật sự sẽ ở bên cạnh em chứ?”

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của mọi người chung quanh, Lục Tấn cảm thấy mình giống như một người đang diễn kịch trên sân khấu, giờ khắc này, bị mọi người bình luận.

Thì thầm to nhỏ với nhau, Lục Tấn mơ hồ nghe được mấy từ như tự sát vì tình, tra nam linh tinh.

Lục Tấn không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chết lặng, chắc là chết lặng đi.

Hắn cúi đầu nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em, ở bên cạnh em.”

“Được.” Quan Hinh nín khóc mỉm cười, cuối cùng cũng ngoan ngoãn để cho bác sĩ xử lý vết thương, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Tấn, giống như sợ Lục Tấn sẽ biến mất.

Thậm chí Lục Tấn còn không thể nở được một nụ cười gượng gạo, cho dù có cười, chỉ sợ cũng là bộ dạng chua xót.

Hắn nhìn Quan Hinh sợ hãi bất lực, trước kia Quan Hinh không phải như thế này, sao cô lại biến thành như vậy…

Vì cái gì, vì cái gì……

Trong lòng Lục Tấn hiểu rõ, là bởi vì cuộc sống của cô chỉ có hắn, chỉ có một mình hắn.

Đều nói chiều con như giết con, chiều vợ cũng như thế, Quan Hinh rời khỏi hắn thậm chí còn không có động lực sống và khả năng sinh tồn.



Nếu điều này không gây rắc rối đến cuộc sống của hắn, thì hắn cũng tình nguyện chịu trách nhiệm với Quan Hinh cả đời.

Nhưng mà, Quan Hinh lại đòi hỏi quá nhiều, vượt quá khả năng của Lục Tấn.

Ngay cả khi nuôi một con thú cưng, nếu con thú cưng này không thể mang lại bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc, thì cũng không thể lâu dài được.

Bây giờ sự nghiệp của Lục Tấn còn chưa phát triển, chuyện tình cảm với hắn mà nói là lực bất tòng tâm.

Lục Tấn ngồi xuống mép giường không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, toàn thân đờ đẫn.

Người Quan gia cũng không dám quấy rầy hai người, nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của Lục Tấn, trong lòng liền cảm thấy bất an, sợ rằng hai người này đã không còn tương lai.

Cha Quan không nhịn được nói: “Con rể à, con xem Quan Hinh đều vì con mà tự sát, nó rất yêu con, không thể rời xa con được.”

Ánh mắt Lục Tấn chuyển đến mấy người Quan gia, có chút tức giận, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ bảo cô ấy tự làm mình bị thương.”

Hắn đang bàn chuyện làm ăn, dốc hết sức lực vì công việc, hắn cũng không biết mình khiến Quan Hinh phải đi tự làm hại mình lúc nào.

Thái độ của Lục Tấn khiến người Quan gia rất bất mãn, cha Quan nói: “Lục Tấn, con thật vô lương tâm, Quan Hinh cũng vì con mà tự sát, con lại có thể lạnh lùng như thế.”

Vẻ mặt Lục Tấn càng thêm lạnh nhạt, “Thế các người muốn tôi phải làm thế nào bây giờ, muốn tôi quỳ xuống cảm tạ cô ấy, cảm tạ các người sao?”

Ách…

Người Quan gia không nói được lời nào, trong lòng càng thêm bất an, trạng thái của con rể thật sự không đúng lắm.

“Cha…” Giọng Quan Hinh bén nhọn, “Cha đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

“Anh có thể đến đây em đã rất vui rồi, em chỉ là quá nhớ anh, quá muốn gặp anh.” Quan Hinh nói với Lục Tấn.

Lục Tấn không nói một lời, trong lòng càng thêm nặng nề, trước kia cô luôn khóc lóc làm loạn, bây giờ đã thăng cấp, bắt đầu tự làm mình bị thương sao?

Trái tim Lục Tấn nặng trĩu, hắn không biết, không biết đây là bắt đầu, hay là kết thúc.

Lục phu nhân nhận được tin tức liền đưa cháu gái tới bệnh viện, Nam Chi nhìn thấy chú bác sĩ khâu vết thương cho mẹ, hít vào một hơi, nhìn thôi cũng cảm thấy đau!

Nam Chi hỏi: “Mẹ, mẹ có đau không?”

Quan Hinh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nói: “Không đau, mẹ không đau.”

Bác sĩ:……

Không đau?



Chẳng lẽ đây là một kẻ ngốc sao, ngay cả đau mà cũng không biết?

Hay là cô không cảm thấy đau?

Tuy Nam Chi chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng biết mẹ không thể nào không đau được, lúc cô phát bệnh cũng rất đau.

Nam Chi hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại tự làm mình bị thương?”

Ngực Quan Hinh cứng lại, nhưng vẫn nỗ lực biện giải cho mình, “Đây không phải là mẹ tự làm mình bị thương, mà là vì hạnh phúc.”

Sau đó lại quay đầu đi hướng khác, lảng tránh câu hỏi của Nam Chi.

Nam Chi chớp mắt, nhìn về phía Lục Tấn, ngọt ngào hô: “Cha.”

Lục Tấn đối mặt với con gái, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Con ở nhà có ngoan không?”

Nam Chi nhìn cha chằm chằm một lúc rồi quay đi, không có trả lời mình có ngoan hay không ngoan.

Hừ, cha thối, hẳn là nên hỏi, cô ở cùng bà nội có hạnh phúc hay không chứ!

Người Quan gia nhìn thấy Lục phu nhân đến, mẹ Quan đi lên chào hỏi trước, Lục phu nhân gật đầu, vừa xa lạ vừa khách khí nói: “Vất vả rồi.” Có đứa con như Quan Hinh đúng là vất vả.

Mẹ Quan nhất thời hoảng hốt, mặt nóng như có lửa đốt, vô cùng xấu hổ.

Sau khi thăm Quan Hinh xong, Lục phu nhân mang theo cháu gái rời đi rồi, Quan gia nhìn theo đứa trẻ kia, vô cùng đáng yêu, trên người mặc quần áo đắt tiền sang trọng.

Lại không hề gần gũi với người Quan gia chút nào, thậm chí cũng không chào hỏi, Lục phu nhân cũng không giới thiệu bọn họ, xem ra sau này không định qua lại với Quan gia nữa.

“Ai……” Sau khi lên xe, Lục phu nhân thở dài một hơi, Nam Chi khó hiểu hỏi: “Bà nội, tại sao mẹ lại tự làm mình bị thương?”

Rất đau đấy!

Trong lòng Lục phu nhân rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bi thương nói: “Bởi vì mẹ cháu không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể tự làm mình bị thương để đạt được mục đích, lại đau lòng đến mức tự hại thân thể mình, khiến cho những người khác chú ý đến cô ta, thương hại cô ta.”

Nam Chi suy tư, “Mẹ muốn ở bên cha, cho nên mới tự làm mình bị thương sao?”

Khóe môi Lục phu nhân cong lên, khẽ cười lạnh một tiếng: “Chỉ lợi dụng chuyện này để thử xem cha cháu có còn yêu cô ta hay không thôi, mẹ cháu không thể thông suốt được, cuộc sống sau này sẽ khổ.”

Nam Chi nhìn bà nội, hỏi: “Bà nội, bà không hận mẹ cháu sao?”

“Hận cô ta để làm cái gì, chỉ là một đứa ngốc mà thôi, lại còn là một đứa ngốc không biết lắng nghe, thậm chí còn không thể nhìn rõ hoàn cảnh của mình, không có khả năng phân biệt nguy hiểm, giống như một con đom đóm không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, đem một vài chuyện nhỏ xem thành rất lớn, đầu óc cô ta chưa trưởng thành.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook