Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 52: Người Cha Bất Công (15)
Ngận Thị Kiểu Tình
03/08/2022
Edit: Kim
Chưa nói đến việc mời gia sư tới dạy máy tính, ngay cả việc đi học cũng đã là một việc khó khăn, cũng khiến Vạn Nhĩ Nhĩ hiểu rõ, có đôi khi mẹ cũng chỉ có thể bất lực.
Bản thân Vạn Nhĩ Nhĩ càng thêm bất lực vào bản thân, trong lòng hắn càng thêm khao khát có cha, khao khát cha có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng bảo Vạn Nhĩ Nhĩ rời khỏi Diệp gia, một lần nữa trở về cuộc sống trước kia, hắn cũng không muốn, không muốn phải sống trong lo sợ, thậm chí còn phải lo về bữa ăn, về an toàn của mẹ.
Tình huống tiến không được mà lùi cũng chẳng xong này, càng làm Vạn Nhĩ Nhĩ khao khát có cha.
Vạn Nhĩ Nhĩ có thể cầu xin chú Diệp, nhưng lại không thể mở miệng, hắn biết chú Diệp vì cái gì mà đối xử tốt với bọn họ, là bởi vì muốn kết hôn với mẹ, nếu hắn cầu xin chú Diệp, thì mẹ sẽ phải kết hôn với chú Diệp.
Vạn Nhĩ Nhĩ rất muốn kiêu căng mà nói với chú Diệp, nếu chú không đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không để mẹ kết hôn với chú.
Nhưng trực giác dã thú của hắn ngăn hắn không được nói những lời này.
Không phải đứa trẻ ngoan, sẽ bị đuổi đi.
“Bọn trẻ muốn tình thương của cha mẹ cũng là bình thường, tôi cảm thấy hay là để bọn trẻ gặp cha chúng một lần, đừng để chúng nhớ đến ngây ngốc.” Diệp Nghiên Sơn nói với Vạn Mộng Lâm.
Vạn Mộng Lâm vô cùng rối rắm, nói với Diệp Nghiên Sơn: “Hắn là người như thế.”
Vạn Nhĩ Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn mẹ, không phải mẹ từng nói, mẹ không biết cha là ai sao?
Nhưng bây giờ lại nói thế này, hắn là người như thế, là loại người nào?
Vạn Nhĩ Nhĩ lâm vào mê mang rối rắm, hắn không biết nên tin vào cái nào?
“Bất luận thế nào, con trẻ cũng có quyền được biết về cha của mình.” Tuy hắn là một kẻ xấu xa, nhưng trẻ con trời sinh đã gần gũi với cha mẹ, Diệp Nghiên Sơn nói với Vạn Mộng Lâm xong, lại nói với Nam Chi: “Đi, cha đưa con đi thăm mộ, cho con đi thăm mộ mẹ.”
“Được!” Nam Chi gật đầu, nhìn hai anh em, “Chị đi gặp mẹ đây.”
Vạn Nhĩ Nhĩ:……
“Oa……” Vạn Nghiên Nghiên trực tiếp khóc to, “Con cũng muốn đi gặp cha, đi gặp cha.”
Vạn Mộng Lâm sứt đầu mẻ trán, làm thế nào cũng không dỗ được con gái đang gào khóc, mà Vạn Nhĩ Nhĩ ngồi bên nhìn, giống như lâm vào trầm tư, cũng không giúp cô dỗ em gái.
Diệp Nghiên Sơn nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, rồi lại nhìn con gái đang ngoan ngoãn rúc vào trong lòng mình, lông mi ướt đẫm, hắn ôm con gái mà nhanh chóng chạy mất.
Nha đầu Vạn Nghiên Nghiên kia, người không lớn, nhưng giọng lại rất lớn, nha đầu này quá thích khóc cơ, mơ hồ có thể nghe được Vạn Mộng Lâm mệt mỏi trách cứ con gái ngày càng thích khóc, không hiểu chuyện như trước kia.
Diệp Nghiên Sơn thở ra một hơi, đưa con gái đi thăm mộ người vợ đã khuất, nhìn di ảnh của người vợ trên bia mộ, hai người như đang nhìn nhau, Diệp Nghiên Sơn có chút không nói nên lời, hắn nghĩ đến việc mình đưa Vạn Mộng Lâm vào nhà, thật có cảm giác như mình bị bắt gian.
Hắn thở dài trong lòng, nếu em còn sống thì tốt biết bao!
Sau khi tảo mộ xong, Diệp Nghiên Sơn nắm tay con gái rời đi, đưa con gái đi chơi một vòng, nếu trở về sớm quá, khẳng định Vạn Nghiên Nghiên sẽ gây chuyện.
"Chậc chậc..."
Diệp Nghiên Sơn cảm thán, có cảm giác không muốn về nhà.
Bất cần, cẩu thả!
Được cha đưa đi ăn đồ ngon, nhớ nhung trong lòng Nam Chi vơi đi nhiều, cô hỏi cha: “Cha, cha có biết cha bọn họ là ai không?”
Nghe bọn họ nói chuyện, giống như đã biết cha Vạn Nhĩ Nhĩ là ai.
Diệp Nghiên Sơn do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “Không biết.” Cho dù người yêu cũ của Vạn Mộng Lâm là kẻ tồi, thì cũng không cần phải nói cho đứa trẻ biết.
Nhìn thấy cảm xúc con gái đã qua đi, Diệp Nghiên Sơn đưa con gái về nhà, nhìn đến vành mắt hồng hồng của Vạn Mộng Lâm, chính là vừa khóc, hoặc cũng có thể là ba mẹ con ôm nhau khóc.
Có điểm…… Đen đủi!
Vừa về nhà đã thấy mây đen bao phủ, vốn là một gia đình tốt đẹp, cảm giác phong thủy lại trở nên không tốt.
Diệp Nghiên Sơn dừng bước chân một chút, vẫn cất bước đi vào, trên thực tế, khốn cảnh của ba mẹ con trong mắt Diệp Nghiên Sơn là không đáng nhắc tới, nói cho cùng vẫn là vấn đề tiền bạc.
Nhưng không có tiền, có đau khổ đến đâu, vẫn là không có tiền.
Nam Chi phát hiện hai anh em họ rất nhớ cha, cô cảm thấy có thể cùng bọn họ đi tìm cha.
Bọn họ về nước, người đầu tiên tìm thấy cha là Vạn Nhĩ Nhĩ, hắn rất thông minh, Nam Chi muốn làm việc với người thông minh.
Nam Chi tránh người lớn đi tìm hai anh em, Vạn Nhĩ Nhĩ cảnh giác nhìn Nam Chi, “Chị tránh ra, chị làm em gái khóc.”
Nam Chi thực chân thành, “Các người nhớ cha, chúng ta có thể cùng nhau đi tìm cha, cha em tên là gì?”
“Tôi không tìm cha.” Vạn Nhĩ Nhĩ cự tuyệt, vành mắt hắn hồng lên.
Nam Chi đến gần nói nhỏ: “Chúng ta lén tìm, các người thật sự không muốn sao?”
Vạn Nhĩ Nhĩ cảnh giác nói: “Vì sao…” Ở trong lòng hắn, Diệp Tuyết Lị không phải cùng phe với hắn, hắn chỉ tin tưởng mẹ và em gái.
Nam Chi nghiêng đầu, “Chị muốn các em sống với cha của mình, không cần sống ở đây nữa.”
Hệ thống:……
Thật thẳng thắn!
Trên thực tế, hệ thống có rất nhiều tư liệu, bao gồm cả Hoắc gia, cách thức liên lạc, nhưng đều không nói, bắt cô tự suy nghĩ.
Nhưng hệ thống thật không nghĩ đến, hai đứa nhỏ này lại cứ thế cùng hợp tác, cùng đi tìm cha.
Vạn Nhĩ Nhĩ phát hiện mình không có cách nào phản bác được đối phương, hơn nữa, hắn thật sự quá nhớ cha, quá cần có cha rồi.
Vạn Nhĩ Nhĩ đồng ý, hắn đồng ý.
Hệ thống:……
Đậu má!
Tư duy của trẻ con thật sự quá đơn giản, quá thuần túy.
Ngược lại không giống người lớn luôn giữ thể diện.
Nam Chi bắt đầu cùng Vạn Nhĩ Nhĩ tìm cha, cô hỏi: “Cha em tên gì?”
Vạn Nhĩ Nhĩ lắc đầu, “Không biết, mẹ tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy cha tôi sẽ là một người rất tốt.”
Nam Chi gật đầu, theo lý thường nói: “Em lớn lên đẹp như vậy, cha em nhất định cũng sẽ đẹp, chúng ta tìm người đẹp.”
Vạn Nhĩ Nhĩ bất ngờ được khen, mím môi, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
“Tôi khẳng định cha tôi là người Trung Quốc.” Vạn Nhĩ Nhĩ nói, bởi vì không biết chữ, thời điểm tìm kiếm trên máy tính chính là dùng giọng nói nói vào, Nam Chi ở bên cạnh nhìn, “Hay em dùng một bức ảnh để đối chiếu, đưa lên mạng tìm kiếm.”
Phương pháp này không phải do Nam Chi nghĩ ra, mà là hệ thống nói.
Đôi mắt Vạn Nhĩ Nhĩ hơi sáng lên, “Đúng rồi, nếu trên mạng có hình lúc nhỏ của cha, có thể tiến hành đối chiếu.”
Hai đứa nhỏ vật lộn với iPad một phen, nhưng năng lực có hạn, bận nửa ngày, cũng không tìm ra thông tin gì có giá trị.
Kế tiếp, hai đứa nhỏ có thời gian rảnh liền tránh mọi người, vật lộn với iPad, hệ thống thỉnh thoảng cũng trợ giúp, nhưng chỉ một chút thôi.
Vốn tưởng rằng bọn họ rất bí mật, nhưng trong mắt hai người lớn, quan hệ của bọn trẻ đột nhiên lại tốt lên, thường xuyên chơi đùa cùng nhau, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Thêm nữa, máy tính cũng thực đơn điệu, không có cài đặt nhiều chương trình, cho nên nhiều nhất bọn trẻ chỉ có thể xem phim hoạt hình thôi.
Không ai để trong lòng, nhưng Vạn Mộng Lâm thật không thể ngờ tới, việc hai đứa trẻ đang làm thật giống như cài bom nổ chậm.
Hiện tại, lực chú ý của cô còn đang dồn vào công việc, nỗ lực tạo ra tác phẩm tràn đầy linh khí khiến mọi người phải kinh diễm.
Chưa nói đến việc mời gia sư tới dạy máy tính, ngay cả việc đi học cũng đã là một việc khó khăn, cũng khiến Vạn Nhĩ Nhĩ hiểu rõ, có đôi khi mẹ cũng chỉ có thể bất lực.
Bản thân Vạn Nhĩ Nhĩ càng thêm bất lực vào bản thân, trong lòng hắn càng thêm khao khát có cha, khao khát cha có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng bảo Vạn Nhĩ Nhĩ rời khỏi Diệp gia, một lần nữa trở về cuộc sống trước kia, hắn cũng không muốn, không muốn phải sống trong lo sợ, thậm chí còn phải lo về bữa ăn, về an toàn của mẹ.
Tình huống tiến không được mà lùi cũng chẳng xong này, càng làm Vạn Nhĩ Nhĩ khao khát có cha.
Vạn Nhĩ Nhĩ có thể cầu xin chú Diệp, nhưng lại không thể mở miệng, hắn biết chú Diệp vì cái gì mà đối xử tốt với bọn họ, là bởi vì muốn kết hôn với mẹ, nếu hắn cầu xin chú Diệp, thì mẹ sẽ phải kết hôn với chú Diệp.
Vạn Nhĩ Nhĩ rất muốn kiêu căng mà nói với chú Diệp, nếu chú không đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không để mẹ kết hôn với chú.
Nhưng trực giác dã thú của hắn ngăn hắn không được nói những lời này.
Không phải đứa trẻ ngoan, sẽ bị đuổi đi.
“Bọn trẻ muốn tình thương của cha mẹ cũng là bình thường, tôi cảm thấy hay là để bọn trẻ gặp cha chúng một lần, đừng để chúng nhớ đến ngây ngốc.” Diệp Nghiên Sơn nói với Vạn Mộng Lâm.
Vạn Mộng Lâm vô cùng rối rắm, nói với Diệp Nghiên Sơn: “Hắn là người như thế.”
Vạn Nhĩ Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn mẹ, không phải mẹ từng nói, mẹ không biết cha là ai sao?
Nhưng bây giờ lại nói thế này, hắn là người như thế, là loại người nào?
Vạn Nhĩ Nhĩ lâm vào mê mang rối rắm, hắn không biết nên tin vào cái nào?
“Bất luận thế nào, con trẻ cũng có quyền được biết về cha của mình.” Tuy hắn là một kẻ xấu xa, nhưng trẻ con trời sinh đã gần gũi với cha mẹ, Diệp Nghiên Sơn nói với Vạn Mộng Lâm xong, lại nói với Nam Chi: “Đi, cha đưa con đi thăm mộ, cho con đi thăm mộ mẹ.”
“Được!” Nam Chi gật đầu, nhìn hai anh em, “Chị đi gặp mẹ đây.”
Vạn Nhĩ Nhĩ:……
“Oa……” Vạn Nghiên Nghiên trực tiếp khóc to, “Con cũng muốn đi gặp cha, đi gặp cha.”
Vạn Mộng Lâm sứt đầu mẻ trán, làm thế nào cũng không dỗ được con gái đang gào khóc, mà Vạn Nhĩ Nhĩ ngồi bên nhìn, giống như lâm vào trầm tư, cũng không giúp cô dỗ em gái.
Diệp Nghiên Sơn nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, rồi lại nhìn con gái đang ngoan ngoãn rúc vào trong lòng mình, lông mi ướt đẫm, hắn ôm con gái mà nhanh chóng chạy mất.
Nha đầu Vạn Nghiên Nghiên kia, người không lớn, nhưng giọng lại rất lớn, nha đầu này quá thích khóc cơ, mơ hồ có thể nghe được Vạn Mộng Lâm mệt mỏi trách cứ con gái ngày càng thích khóc, không hiểu chuyện như trước kia.
Diệp Nghiên Sơn thở ra một hơi, đưa con gái đi thăm mộ người vợ đã khuất, nhìn di ảnh của người vợ trên bia mộ, hai người như đang nhìn nhau, Diệp Nghiên Sơn có chút không nói nên lời, hắn nghĩ đến việc mình đưa Vạn Mộng Lâm vào nhà, thật có cảm giác như mình bị bắt gian.
Hắn thở dài trong lòng, nếu em còn sống thì tốt biết bao!
Sau khi tảo mộ xong, Diệp Nghiên Sơn nắm tay con gái rời đi, đưa con gái đi chơi một vòng, nếu trở về sớm quá, khẳng định Vạn Nghiên Nghiên sẽ gây chuyện.
"Chậc chậc..."
Diệp Nghiên Sơn cảm thán, có cảm giác không muốn về nhà.
Bất cần, cẩu thả!
Được cha đưa đi ăn đồ ngon, nhớ nhung trong lòng Nam Chi vơi đi nhiều, cô hỏi cha: “Cha, cha có biết cha bọn họ là ai không?”
Nghe bọn họ nói chuyện, giống như đã biết cha Vạn Nhĩ Nhĩ là ai.
Diệp Nghiên Sơn do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “Không biết.” Cho dù người yêu cũ của Vạn Mộng Lâm là kẻ tồi, thì cũng không cần phải nói cho đứa trẻ biết.
Nhìn thấy cảm xúc con gái đã qua đi, Diệp Nghiên Sơn đưa con gái về nhà, nhìn đến vành mắt hồng hồng của Vạn Mộng Lâm, chính là vừa khóc, hoặc cũng có thể là ba mẹ con ôm nhau khóc.
Có điểm…… Đen đủi!
Vừa về nhà đã thấy mây đen bao phủ, vốn là một gia đình tốt đẹp, cảm giác phong thủy lại trở nên không tốt.
Diệp Nghiên Sơn dừng bước chân một chút, vẫn cất bước đi vào, trên thực tế, khốn cảnh của ba mẹ con trong mắt Diệp Nghiên Sơn là không đáng nhắc tới, nói cho cùng vẫn là vấn đề tiền bạc.
Nhưng không có tiền, có đau khổ đến đâu, vẫn là không có tiền.
Nam Chi phát hiện hai anh em họ rất nhớ cha, cô cảm thấy có thể cùng bọn họ đi tìm cha.
Bọn họ về nước, người đầu tiên tìm thấy cha là Vạn Nhĩ Nhĩ, hắn rất thông minh, Nam Chi muốn làm việc với người thông minh.
Nam Chi tránh người lớn đi tìm hai anh em, Vạn Nhĩ Nhĩ cảnh giác nhìn Nam Chi, “Chị tránh ra, chị làm em gái khóc.”
Nam Chi thực chân thành, “Các người nhớ cha, chúng ta có thể cùng nhau đi tìm cha, cha em tên là gì?”
“Tôi không tìm cha.” Vạn Nhĩ Nhĩ cự tuyệt, vành mắt hắn hồng lên.
Nam Chi đến gần nói nhỏ: “Chúng ta lén tìm, các người thật sự không muốn sao?”
Vạn Nhĩ Nhĩ cảnh giác nói: “Vì sao…” Ở trong lòng hắn, Diệp Tuyết Lị không phải cùng phe với hắn, hắn chỉ tin tưởng mẹ và em gái.
Nam Chi nghiêng đầu, “Chị muốn các em sống với cha của mình, không cần sống ở đây nữa.”
Hệ thống:……
Thật thẳng thắn!
Trên thực tế, hệ thống có rất nhiều tư liệu, bao gồm cả Hoắc gia, cách thức liên lạc, nhưng đều không nói, bắt cô tự suy nghĩ.
Nhưng hệ thống thật không nghĩ đến, hai đứa nhỏ này lại cứ thế cùng hợp tác, cùng đi tìm cha.
Vạn Nhĩ Nhĩ phát hiện mình không có cách nào phản bác được đối phương, hơn nữa, hắn thật sự quá nhớ cha, quá cần có cha rồi.
Vạn Nhĩ Nhĩ đồng ý, hắn đồng ý.
Hệ thống:……
Đậu má!
Tư duy của trẻ con thật sự quá đơn giản, quá thuần túy.
Ngược lại không giống người lớn luôn giữ thể diện.
Nam Chi bắt đầu cùng Vạn Nhĩ Nhĩ tìm cha, cô hỏi: “Cha em tên gì?”
Vạn Nhĩ Nhĩ lắc đầu, “Không biết, mẹ tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy cha tôi sẽ là một người rất tốt.”
Nam Chi gật đầu, theo lý thường nói: “Em lớn lên đẹp như vậy, cha em nhất định cũng sẽ đẹp, chúng ta tìm người đẹp.”
Vạn Nhĩ Nhĩ bất ngờ được khen, mím môi, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
“Tôi khẳng định cha tôi là người Trung Quốc.” Vạn Nhĩ Nhĩ nói, bởi vì không biết chữ, thời điểm tìm kiếm trên máy tính chính là dùng giọng nói nói vào, Nam Chi ở bên cạnh nhìn, “Hay em dùng một bức ảnh để đối chiếu, đưa lên mạng tìm kiếm.”
Phương pháp này không phải do Nam Chi nghĩ ra, mà là hệ thống nói.
Đôi mắt Vạn Nhĩ Nhĩ hơi sáng lên, “Đúng rồi, nếu trên mạng có hình lúc nhỏ của cha, có thể tiến hành đối chiếu.”
Hai đứa nhỏ vật lộn với iPad một phen, nhưng năng lực có hạn, bận nửa ngày, cũng không tìm ra thông tin gì có giá trị.
Kế tiếp, hai đứa nhỏ có thời gian rảnh liền tránh mọi người, vật lộn với iPad, hệ thống thỉnh thoảng cũng trợ giúp, nhưng chỉ một chút thôi.
Vốn tưởng rằng bọn họ rất bí mật, nhưng trong mắt hai người lớn, quan hệ của bọn trẻ đột nhiên lại tốt lên, thường xuyên chơi đùa cùng nhau, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Thêm nữa, máy tính cũng thực đơn điệu, không có cài đặt nhiều chương trình, cho nên nhiều nhất bọn trẻ chỉ có thể xem phim hoạt hình thôi.
Không ai để trong lòng, nhưng Vạn Mộng Lâm thật không thể ngờ tới, việc hai đứa trẻ đang làm thật giống như cài bom nổ chậm.
Hiện tại, lực chú ý của cô còn đang dồn vào công việc, nỗ lực tạo ra tác phẩm tràn đầy linh khí khiến mọi người phải kinh diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.