Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 59: Người Cha Bất Công (22)
Ngận Thị Kiểu Tình
08/08/2022
Edit: Kim
Người nghe Diệp Nghiên Sơn:???!!!
Hả?
Hắn nhìn Hoắc Hạ Quân, lại nhìn Vạn Mộng Lâm, hai người này…
Mọi chuyện thật quá mức!
Một người có thể tìm đến tìm đến pháp luật, nhưng lại không có chút ý thức pháp lý nào, không biết dùng pháp luật trở thành vũ khí bảo vệ mình.
Điều kỳ quái nhất chính là, còn sinh con ra?
Lá gan của Vạn Mộng Lâm cũng thật lớn quá đi?
Lại có gan sinh con với một người đàn ông xa lạ?
Cũng vì thế mà bỏ học, ra nước ngoài sống cuộc sống nghèo khổ, nuôi nấng hai đứa nhỏ, đây là bị trúng tà, hay bị hạ cổ…
Nếu con gái hắn cũng như vậy?
Diệp Nghiên Sơn chỉ suy nghĩ một chút, huyết áp đã dâng cao, máu chó phun đầy đầu.
Tranh giành quyền nuôi con là chuyện lâu dài, nhất là khi cả hai bên đều không chịu nhường nhịn, nhất định sẽ lăn lộn mãi không dứt.
May mà không kết hôn!
Trong lòng Diệp Nghiên Sơn cảm thấy may mắn, nếu kết hôn, chính là hắn đấu với Hoắc Hạ Quân, nói không chừng trong lòng Vạn Mộng Lâm còn hướng về Hoắc Hạ Quân.
Hắn giúp, đến cuối cùng, nói không chừng cả nhà họ còn hạnh phúc đoàn tụ, và hắn chính là kẻ ngốc duy nhất.
Hảo cảm mà Diệp Nghiên Sơn dành cho Vạn Mộng Lâm, liên tiếp trải qua mấy biến cố cũng phai nhạt dần.
Ai……
Về phần hai người này, Vạn Mộng Lâm lựa chọn sinh con, điều đó có phải chứng minh được rằng, trong lòng Vạn Mộng Lâm có thích Hoắc Hạ Quân.
Cho dù chỉ là tình một đêm.
Tôn trọng, chúc phúc…
Trong lòng Diệp Nghiên Sơn thở dài, từ sau khi vợ ra đi, thật vất vả hắn mới gặp được một người phụ nữ muốn ở bên cạnh, kết quả lại như thế này.
Hoắc Hạ Quân hoàn toàn không muốn nói nhiều với Vạn Mộng Lâm thêm nữa, hắn chỉ muốn con, hắn nói thẳng: “Gọi hai đứa nhỏ xuống đi, để chúng chọn theo ai.”
Diệp Nghiên Sơn: “……” Việc này đối với trẻ con là rất tổn thương.
Vạn Mộng Lâm hỏi: “Có phải nếu con chọn theo ai, anh sẽ không tranh giành với tôi nữa?”
Hoắc Hạ Quân đã phiền muốn chết, “Đúng vậy.” Đứa trẻ đã tìm cha, vậy hẳn là sẽ đi theo hắn.
Hai đứa nhỏ bị gọi xuống lầu, đối mặt với ánh mắt chờ mong của cha mẹ, sắc mặt của Vạn Nhĩ Nhĩ tái nhợt, Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ vô tri, chỉ dựa vào cảm giác trong lòng, mà rúc vào lòng mẹ: “Con ở với mẹ.”
Đối với sự xuất hiện của cha, Vạn Nghiên Nghiên không có cảm giác gì mấy, còn không thân thiết bằng chú Diệp.
Nhưng Vạn Nhĩ Nhĩ thì khác, hắn mơ hồ cảm nhận được rằng, lần lựa chọn này quyết định rất lớn đến vận mệnh sau này.
Hắn muốn cả nhà đoàn tụ, cha mẹ cùng con cái sống hạnh phúc bên nhau, nhưng đã không xảy ra.
Hắn không hiểu tại sao, nhưng thật thương tâm, giằng xé, khó chịu…
Nam Chi cũng chỉ có một vấn đề, khi nào thì bọn họ rời khỏi nhà cô?
Vạn Mộng Lâm ôm con gái vào lòng, trong lòng có chút tự tin, lại dịu dàng nói với con trai: “Nhĩ Nhĩ, con vẫn muốn sống với mẹ, hay đi theo cha?”
“Về sau mẹ vẫn sẽ yêu thương con, ba mẹ con mình sống hạnh phúc bên nhau, giống như trước kia.”
Trước kia?
Sống trong một căn phòng tồi tàn, nhà vệ sinh thấm nước, ăn đồ ăn cũ, cái gì cũng không có, chẳng có gì ngoài nghèo khổ cùng áp lực, muốn làm cái gì cũng không được, còn phải làm rất nhiều công việc.
Chăm sóc em gái, vụng về dọn dẹp.
Sau khi đến nhà chú Diệp rồi, có đầu bếp làm đồ ăn ngon, có người giúp đỡ chăm sóc em gái…
Rời khỏi chú Diệp, rời khỏi cha, lựa chọn sống cùng mẹ, Vạn Nhĩ Nhĩ yêu mẹ, nhưng cảm giác rất thống khổ.
Hai loại tư tưởng đấu tranh trong đầu Vạn Nhĩ Nhĩ, muốn xé toạc nhau, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, thậm chí cơ thể còn bắt đầu run rẩy.
Tại sao phải chọn, không thể không chọn sao?
Tại sao cha mẹ không thể sống cùng nhau, giống như cha mẹ người khác.
Vạn Nhĩ Nhĩ luống cuống hỏi: “Cha mẹ không thể sống cùng nhau sao, chúng ta cùng về nhà.”
Hoắc Hạ Quân nói: “Bởi vì một số lý do, cha mẹ không thể sống cùng nhau được, bất luận con lựa chọn thế nào, cũng đều là con của cha.”
Vạn Mộng Lâm nghe vậy, mặt mày ảm đạm, người đàn ông này thật khiến người ta đau lòng.
Vạn Nhĩ Nhĩ càng không thể chọn, hắn không thể vứt bỏ tình cảm với mẹ, nhưng lại phải sống cuộc sống trước kia, khiến Vạn Nhĩ Nhĩ áp lực hít thở không thông, căn bản không có dũng khí sống cuộc sống như vậy.
Vạn Mộng Lâm dịu dàng nói: “Nhĩ Nhĩ, mẹ thương con.”
Vạn Nhĩ Nhĩ rũ đầu nói: “Con phải nghĩ lại.”
Hoắc Hạ Quân nhìn Vạn Nhĩ Nhĩ sợ hãi rụt rè, có chút không vui, không dứt khoát lưu loát chút nào, mà hoàn toàn không nghĩ tới, Vạn Nhĩ Nhĩ chỉ là một đứa trẻ hơn ba tuổi.
Bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy lựa chọn sống cùng cha, hay là mẹ, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Xốc tấm vải cẩm tú hoa lệ trong cốt truyện đi, bên trong chỉ còn sợi bông ẩm ướt rách nát, thậm chí còn rơi ra bọ chó.
Vô cùng mong manh, đó đều là bởi vì Diệp Nghiên Sơn không cho đi quá nhiều, khiến cho mọi việc trở nên khác đi.
Mà tình yêu, cũng cần phải có thời cơ thích hợp.
Con trai không có dứt khoát chọn mình, trong lòng Vạn Mộng Lâm tràn ngập bi thương, thống khổ.
Cô không thể tưởng tượng được mà nhìn con trai, thậm chí còn mang ý trách móc mà chính cô còn chưa nhận ra.
“Nhĩ Nhĩ, nếu con muốn đi theo cha, mẹ sẽ không trách con, nhưng, mẹ sẽ rất nhớ con, mẹ không thể mất đi con, mất đi con, mẹ không sống nổi.” Vạn Mộng Lâm bi thương mà nói, vừa nói vừa khóc, khóc đến thương tâm khổ sở.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Hạ Quân đen lại, hắn không thể khóc sướt mướt giống người phụ nữ kia, cũng biết là người phụ nữ kia cố ý, chơi bài đánh vào tình cảm.
Nhìn thấy mẹ khóc cùng bộ dáng đau lòng, thân thể Vạn Nhĩ Nhĩ nhanh hơn đầu, trong tiềm thức ôm lấy mẹ, “Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, con đi theo mẹ.”
Nói xong, Vạn Nhĩ Nhĩ cũng bật khóc, trong nhất thời, toàn bộ đại sảnh tràn ngập tiếng khóc của trẻ con văng vẳng không dứt.
Sắc mặt Hoắc Hạ Quân trở nên khó coi, sắc mặt Diệp Nghiêm Sơn cũng có chút nặng nề, hắn là người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong mắt toàn là thất vọng.
Hắn rất thất vọng về Vạn Mộng Lâm, nhìn thấy Vạn Mộng Lâm một mình mang theo hai đứa nhỏ, lại rất kiên cường trở thành mẹ đơn thân, chẳng sợ vất vả, vẫn rất yêu thương các con.
Nhưng Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn thấy Vạn Mộng Lâm khóc, theo bản năng cũng khóc theo, một đứa trẻ nho nhỏ, lại phải gánh vác cảm xúc của người khác, có giá trị san sẻ cảm xúc cho người khác.
Vạn Nhĩ Nhĩ thông minh, không có khả năng không biết đi theo cha sẽ sống tốt hơn.
“Ha…” Hoắc Hạ Quân cười lạnh một tiếng, nói với Vạn Mộng Lâm: “Nguyện vọng của hai đứa trẻ cũng không quan trọng, còn phải xem pháp luật phán quyết thế nào, hãy để pháp luật quyết định ai là người thích hợp nhất để nuôi nấng bọn trẻ, luật sư của tôi sẽ làm việc với cô.”
“Anh, anh vô sỉ, anh không biết xấu hổ, anh nói lời không giữ lấy lời…” Vạn Mộng Lâm thật vất vả kéo hai đứa nhỏ về bên cạnh mình, kết quả Hoắc Hạ Quân lại lật lọng, muốn dùng pháp luật cướp con của cô.
Đây là điều mà Vạn Mộng Lâm sợ nhất, một khi lên tòa, cô không có phần thắng.
Pháp luật lạnh như băng, chỉ biết cân nhắc điều kiện, mà không quan tâm đến tình cảm.
Cô không thể cạnh tranh với Hoắc Hạ Quân!
Tại sao lại như vậy?
Không nên như vậy!
Người nghe Diệp Nghiên Sơn:???!!!
Hả?
Hắn nhìn Hoắc Hạ Quân, lại nhìn Vạn Mộng Lâm, hai người này…
Mọi chuyện thật quá mức!
Một người có thể tìm đến tìm đến pháp luật, nhưng lại không có chút ý thức pháp lý nào, không biết dùng pháp luật trở thành vũ khí bảo vệ mình.
Điều kỳ quái nhất chính là, còn sinh con ra?
Lá gan của Vạn Mộng Lâm cũng thật lớn quá đi?
Lại có gan sinh con với một người đàn ông xa lạ?
Cũng vì thế mà bỏ học, ra nước ngoài sống cuộc sống nghèo khổ, nuôi nấng hai đứa nhỏ, đây là bị trúng tà, hay bị hạ cổ…
Nếu con gái hắn cũng như vậy?
Diệp Nghiên Sơn chỉ suy nghĩ một chút, huyết áp đã dâng cao, máu chó phun đầy đầu.
Tranh giành quyền nuôi con là chuyện lâu dài, nhất là khi cả hai bên đều không chịu nhường nhịn, nhất định sẽ lăn lộn mãi không dứt.
May mà không kết hôn!
Trong lòng Diệp Nghiên Sơn cảm thấy may mắn, nếu kết hôn, chính là hắn đấu với Hoắc Hạ Quân, nói không chừng trong lòng Vạn Mộng Lâm còn hướng về Hoắc Hạ Quân.
Hắn giúp, đến cuối cùng, nói không chừng cả nhà họ còn hạnh phúc đoàn tụ, và hắn chính là kẻ ngốc duy nhất.
Hảo cảm mà Diệp Nghiên Sơn dành cho Vạn Mộng Lâm, liên tiếp trải qua mấy biến cố cũng phai nhạt dần.
Ai……
Về phần hai người này, Vạn Mộng Lâm lựa chọn sinh con, điều đó có phải chứng minh được rằng, trong lòng Vạn Mộng Lâm có thích Hoắc Hạ Quân.
Cho dù chỉ là tình một đêm.
Tôn trọng, chúc phúc…
Trong lòng Diệp Nghiên Sơn thở dài, từ sau khi vợ ra đi, thật vất vả hắn mới gặp được một người phụ nữ muốn ở bên cạnh, kết quả lại như thế này.
Hoắc Hạ Quân hoàn toàn không muốn nói nhiều với Vạn Mộng Lâm thêm nữa, hắn chỉ muốn con, hắn nói thẳng: “Gọi hai đứa nhỏ xuống đi, để chúng chọn theo ai.”
Diệp Nghiên Sơn: “……” Việc này đối với trẻ con là rất tổn thương.
Vạn Mộng Lâm hỏi: “Có phải nếu con chọn theo ai, anh sẽ không tranh giành với tôi nữa?”
Hoắc Hạ Quân đã phiền muốn chết, “Đúng vậy.” Đứa trẻ đã tìm cha, vậy hẳn là sẽ đi theo hắn.
Hai đứa nhỏ bị gọi xuống lầu, đối mặt với ánh mắt chờ mong của cha mẹ, sắc mặt của Vạn Nhĩ Nhĩ tái nhợt, Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ vô tri, chỉ dựa vào cảm giác trong lòng, mà rúc vào lòng mẹ: “Con ở với mẹ.”
Đối với sự xuất hiện của cha, Vạn Nghiên Nghiên không có cảm giác gì mấy, còn không thân thiết bằng chú Diệp.
Nhưng Vạn Nhĩ Nhĩ thì khác, hắn mơ hồ cảm nhận được rằng, lần lựa chọn này quyết định rất lớn đến vận mệnh sau này.
Hắn muốn cả nhà đoàn tụ, cha mẹ cùng con cái sống hạnh phúc bên nhau, nhưng đã không xảy ra.
Hắn không hiểu tại sao, nhưng thật thương tâm, giằng xé, khó chịu…
Nam Chi cũng chỉ có một vấn đề, khi nào thì bọn họ rời khỏi nhà cô?
Vạn Mộng Lâm ôm con gái vào lòng, trong lòng có chút tự tin, lại dịu dàng nói với con trai: “Nhĩ Nhĩ, con vẫn muốn sống với mẹ, hay đi theo cha?”
“Về sau mẹ vẫn sẽ yêu thương con, ba mẹ con mình sống hạnh phúc bên nhau, giống như trước kia.”
Trước kia?
Sống trong một căn phòng tồi tàn, nhà vệ sinh thấm nước, ăn đồ ăn cũ, cái gì cũng không có, chẳng có gì ngoài nghèo khổ cùng áp lực, muốn làm cái gì cũng không được, còn phải làm rất nhiều công việc.
Chăm sóc em gái, vụng về dọn dẹp.
Sau khi đến nhà chú Diệp rồi, có đầu bếp làm đồ ăn ngon, có người giúp đỡ chăm sóc em gái…
Rời khỏi chú Diệp, rời khỏi cha, lựa chọn sống cùng mẹ, Vạn Nhĩ Nhĩ yêu mẹ, nhưng cảm giác rất thống khổ.
Hai loại tư tưởng đấu tranh trong đầu Vạn Nhĩ Nhĩ, muốn xé toạc nhau, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, thậm chí cơ thể còn bắt đầu run rẩy.
Tại sao phải chọn, không thể không chọn sao?
Tại sao cha mẹ không thể sống cùng nhau, giống như cha mẹ người khác.
Vạn Nhĩ Nhĩ luống cuống hỏi: “Cha mẹ không thể sống cùng nhau sao, chúng ta cùng về nhà.”
Hoắc Hạ Quân nói: “Bởi vì một số lý do, cha mẹ không thể sống cùng nhau được, bất luận con lựa chọn thế nào, cũng đều là con của cha.”
Vạn Mộng Lâm nghe vậy, mặt mày ảm đạm, người đàn ông này thật khiến người ta đau lòng.
Vạn Nhĩ Nhĩ càng không thể chọn, hắn không thể vứt bỏ tình cảm với mẹ, nhưng lại phải sống cuộc sống trước kia, khiến Vạn Nhĩ Nhĩ áp lực hít thở không thông, căn bản không có dũng khí sống cuộc sống như vậy.
Vạn Mộng Lâm dịu dàng nói: “Nhĩ Nhĩ, mẹ thương con.”
Vạn Nhĩ Nhĩ rũ đầu nói: “Con phải nghĩ lại.”
Hoắc Hạ Quân nhìn Vạn Nhĩ Nhĩ sợ hãi rụt rè, có chút không vui, không dứt khoát lưu loát chút nào, mà hoàn toàn không nghĩ tới, Vạn Nhĩ Nhĩ chỉ là một đứa trẻ hơn ba tuổi.
Bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy lựa chọn sống cùng cha, hay là mẹ, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Xốc tấm vải cẩm tú hoa lệ trong cốt truyện đi, bên trong chỉ còn sợi bông ẩm ướt rách nát, thậm chí còn rơi ra bọ chó.
Vô cùng mong manh, đó đều là bởi vì Diệp Nghiên Sơn không cho đi quá nhiều, khiến cho mọi việc trở nên khác đi.
Mà tình yêu, cũng cần phải có thời cơ thích hợp.
Con trai không có dứt khoát chọn mình, trong lòng Vạn Mộng Lâm tràn ngập bi thương, thống khổ.
Cô không thể tưởng tượng được mà nhìn con trai, thậm chí còn mang ý trách móc mà chính cô còn chưa nhận ra.
“Nhĩ Nhĩ, nếu con muốn đi theo cha, mẹ sẽ không trách con, nhưng, mẹ sẽ rất nhớ con, mẹ không thể mất đi con, mất đi con, mẹ không sống nổi.” Vạn Mộng Lâm bi thương mà nói, vừa nói vừa khóc, khóc đến thương tâm khổ sở.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Hạ Quân đen lại, hắn không thể khóc sướt mướt giống người phụ nữ kia, cũng biết là người phụ nữ kia cố ý, chơi bài đánh vào tình cảm.
Nhìn thấy mẹ khóc cùng bộ dáng đau lòng, thân thể Vạn Nhĩ Nhĩ nhanh hơn đầu, trong tiềm thức ôm lấy mẹ, “Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, con đi theo mẹ.”
Nói xong, Vạn Nhĩ Nhĩ cũng bật khóc, trong nhất thời, toàn bộ đại sảnh tràn ngập tiếng khóc của trẻ con văng vẳng không dứt.
Sắc mặt Hoắc Hạ Quân trở nên khó coi, sắc mặt Diệp Nghiêm Sơn cũng có chút nặng nề, hắn là người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong mắt toàn là thất vọng.
Hắn rất thất vọng về Vạn Mộng Lâm, nhìn thấy Vạn Mộng Lâm một mình mang theo hai đứa nhỏ, lại rất kiên cường trở thành mẹ đơn thân, chẳng sợ vất vả, vẫn rất yêu thương các con.
Nhưng Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn thấy Vạn Mộng Lâm khóc, theo bản năng cũng khóc theo, một đứa trẻ nho nhỏ, lại phải gánh vác cảm xúc của người khác, có giá trị san sẻ cảm xúc cho người khác.
Vạn Nhĩ Nhĩ thông minh, không có khả năng không biết đi theo cha sẽ sống tốt hơn.
“Ha…” Hoắc Hạ Quân cười lạnh một tiếng, nói với Vạn Mộng Lâm: “Nguyện vọng của hai đứa trẻ cũng không quan trọng, còn phải xem pháp luật phán quyết thế nào, hãy để pháp luật quyết định ai là người thích hợp nhất để nuôi nấng bọn trẻ, luật sư của tôi sẽ làm việc với cô.”
“Anh, anh vô sỉ, anh không biết xấu hổ, anh nói lời không giữ lấy lời…” Vạn Mộng Lâm thật vất vả kéo hai đứa nhỏ về bên cạnh mình, kết quả Hoắc Hạ Quân lại lật lọng, muốn dùng pháp luật cướp con của cô.
Đây là điều mà Vạn Mộng Lâm sợ nhất, một khi lên tòa, cô không có phần thắng.
Pháp luật lạnh như băng, chỉ biết cân nhắc điều kiện, mà không quan tâm đến tình cảm.
Cô không thể cạnh tranh với Hoắc Hạ Quân!
Tại sao lại như vậy?
Không nên như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.